Quý Tộc
Trời nhá nhem tối,
hai đứa trẻ đã ngủ thiếp đi bao lâu, chúng cũng không rõ. Chỉ đến khi gã đàn ông mang thức ăn xuống hầm, chúng mới tỉnh dậy. Hay nói đúng hơn,
chỉ có mình White là thức dậy, còn Black vẫn nằm mê man. Gã đàn ông liếc xéo hai đứa trẻ bằng ánh mắt sắc lẻm rồi bỏ lên trên ngay tức khắc. Hôm nay gã không ở lại để đợi hai đứa trẻ ăn xong.
White bò đến chỗ
hai đĩa thức ăn. Cô khẽ thở dài, cầm chúng và trở về phía Black đang
nằm. Cô khẽ lay người để gọi cậu dậy. Khi bàn tay vừa chạm vào người
cậu, cô hoảng hốt khi nhận ra cơ thể cậu đang nóng bừng bừng. Trên khuôn mặt trắng hồng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng, tóc hai bên thái dương cũng ướt nhẹp, dính chặt vào làn da trắng bóc. Cậu nhắm
nghiền hai mắt, hàng lông mày nhíu chặt. White vội vã đặt tay lên trán
cậu. Cậu ấy sốt cao quá! Có lẽ do trước đó bị sốt mà chưa khỏi hẳn, giờ
lại thêm vết thương mới nên bệnh tình càng nặng. Cô bắt đầu nhận thấy cơ thể cậu có dấu hiệu co giật nhẹ. Cô lay cậu thêm một lần nữa, miệng
không ngừng gọi tên cậu.
Cuối cùng, Black cũng mở mắt một cách
khó nhọc. Cậu mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại không thể cất nên
lời. White áp bàn tay mát lạnh lên trán cậu, mong muốn có thể giảm bớt
phần nào cái nóng đang hành hạ cậu, nhưng vẫn vô ích, dấu hiệu co giật
trên cơ thể cậu ngày một tăng. Cô hoảng sợ đến suýt nữa thì bật khóc.
Chợt nhớ rằng từ tối hôm qua đến giờ cậu chưa ăn cái gì, cô đưa đĩa thức ăn đến trước mặt cậu, nói:
“Black, cậu mau dậy ăn cái gì đó đi.” Black không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi lại tiếp tục nhắm mắt.
White đi đến gần cậu hơn nữa, lại tiếp tục nói bằng giọng tha thiết:
“Cậu phải ăn. Chúng ta cần phải sống. Sống để thoát ra khỏi nơi này. Chúng ta cần phải trả thù.”
Cô nhìn Black bằng ánh mắt cương quyết. Mặc dù nói vậy, nhưng cô biết
rằng, rất khó để thoát ra khỏi chỗ này. Cơ hội đó, gần như là bằng
không.
Khi nghe White nhắc đến hai từ “trả thù”, trong lòng cậu
trào dâng một cảm xúc mãnh liệt. Đúng vậy, cậu cần phải trả thù. Trả thù những kẻ đã khiến cậu trở nên thế này. Cậu sẽ không tha thứ, vĩnh viễn
không tha thứ. Như có một động lực vô hình nào đó tác động, Black ngồi
dậy, cầm lấy đĩa thức ăn và bắt đầu ăn.Sau khi nuốt trôi cái hỗn hợp
kinh tởm kia, cả hai lại ngủ thiếp đi. Đến đêm hôm đó, chúng bị đánh
thức bởi những tiếng kêu la thảm thiết, cùng ánh lửa cháy bập bùng trong đêm tối.
Black đã hạ sốt phần nào. Dù vẫn còn rất mỏi mệt và một bên mắt vẫn còn đau, nhưng cậu đã tỉnh táo chứ không còn mê man bất
tỉnh nữa. Cả cậu và White đều bị tiếng người la hét bên ngoài đánh thức. Có cả ánh lửa đỏ rực hắt vào căn hầm. White hoảng sợ hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Black lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. Hai đưa trẻ chậm rãi đi về phía
cửa để nghe ngóng tình hình. Khi chân chúng vừa chạm vào những song sắt
của cánh cửa thì có một vật gì đó lao đến. Không, nói chính xác hơn là
lăn đến. Là một người đàn ông, khoảng hơn ba mươi. Có điều, ông ta đã
chết, với một viên đạn găm vào trán. White hoảng sợ lùi lại, đưa tay lên ôm miệng, sợ hãi không nói nên lời. Còn Black bình tĩnh đưa tay ra
ngoài song sắt, cậu giật mạnh khẩu súng trong tay của ngườ đàn ông xấu
số kia. Hít một hơi thật sâu, cậu quay sang nhìn White:
“Chúng ta có thể ra ngoài.”
Cô mở tròn mắt nhìn cậu, lắp bắp:
“Cậu dùng súng rồi sao?”
Black lắc đầu, căng thẳng đáp:
“Chưa dùng, nhưng tớ từng bắn súng đồ chơi, dù sao cứ liều một phen. Nếu như
không nhầm, trong TV, người ta hay kéo cái này rồi bóp vào chỗ này…”
“Đoàng!!!!!!”
Cậu còn chưa nói xong thì tiếng súng đã phát ra, lẫn vào âm thanh ồn ào bên ngoài. Cả hai cùng trợn tròn mắt, vừa ngạc nhiên, vừa kinh hãi. Black
gật đầu, hướng họng súng về phía chiếc dây xích dùng để khóa cửa, khẽ
nói:
“Có vẻ như đúng rồi.”
Liền sau đó, cậu bắn hàng loạt
vào dây xích cho đến khi hết đạn. Ở khoảng cách rất gần, nhưng đạn vẫn
bị trượt đi một viên vì cậu chưa có kinh nghiệm.Chiếc dây xích đứt và
rơi xuống đất. Cả hai đứa trẻ mừng rỡ khôn xiết. Chúng sắp thoát ra khỏi nơi này. Chúng sắp được nhìn thấy ánh sáng mà lâu nay chúng không được
thấy. Black quay sang bảo White:
“Chân cậu không thể đi, cứ ở đây, để tớ lên trên xem thế nào đã.”
Nói xong, cậu chạy nhanh lên cầu thang dẫn khỏi căn hầm. Mọi thứ bắt đầu
hiện ra. Cậu bàng hoàng. Căn hầm vốn nằm dưới một ngôi biệt thự cổ khá
lớn. Lúc này, cậu đang đứng ở phòng khách. Những điều cậu thấy khi đó,
có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên. La liệt khắp phòng là các xác
chết, máu bắn lên tường và lênh láng cả sàn nhà. Những đồ làm bằng gỗ
trong ngôi nhà đang bốc cháy, chẳng mấy chốc sẽ lan ra và thiêu rụi cả
căn biệt thự. Cậu nhìn thấy thi thể của gã đàn ông vẫn hành hạ cậu và
White. Gã nằm một chỗ, hai mắt trợn ngược, chết vì viên đạn ghim vào
trán.
Một đám người lạ mặt mặc áo đen, tay lăm le cầm súng đứng
giữa nhà. Một tên trong số họ lên tiếng, giọng nói kì quái bị bóp méo
bởi khí He-li:
“Tìm khắp căn nhà, thấy ai còn sót lại thì giết hết.”
Cả bọn đồng thanh dạ vâng rồi bắt đầu tỏa đi khắp các căn phòng, phòng
khách giờ đã trống trơn. Black hoảng sợ tột độ khi thấy một tên đang đi
về phía mình. Cậu nín thở, từ từ lùi về phía sau. Khi đã khuất tầm mắt
tên kia, cậu chạy nhanh về lối đi xuống căn hầm. Nhưng đến khi đứng
trước bậc thang cuối cùng của lối đi, cậu lại lưỡng lự. Nếu như bây giờ
cậu không đi, bọn áo đen kia hoặc là sẽ tìm thấy cậu và giết chết, hoặc
là sẽ tụ tập lại phòng khách, sẽ không có cách nào thoát ra ngoài, cậu
cũng sẽ chết trong biển lửa. Giả dụ đợi đến khi bọn chúng bỏ đi, thì rất có thể lúc đó cả ngôi nhà đã cháy rụi và không còn lối ra.
Cậu
nhìn về phía White đang ngồi bệt gần cửa hầm. Cô vẫn không thể đi sau
trận đánh lúc sáng, sẽ rất khó để cô có thể thoát ra ngoài mà không có
sự giúp đỡ của người khác. Nếu muốn đưa cô ra ngoài, chỉ còn cách cõng
hoặc bế ra.
Hai bàn tay Black nắm chặt, đôi đồng tử mở lớn. Cậu
đang lưỡng lự, xem quyết định nên đi một mình hay đi cùng White ra
ngoài. Như đọc được ánh mắt cậu, Red lắc đầu, ý muốn bảo cậu đừng rời đi một mình.Cậu đứng như vậy khoảng 30s, cho đến khi tiếng quát tháo khiến cậu sực tỉnh:
“Tìm lại tầng trên một lần nữa rồi xuống căn hầm.
Mau lên! Lửa sắp thiêu rụi cả lối đi rồi! Nếu không nhanh sẽ không ra
được đâu!”
Những vòng xoáy trong đôi mắt xanh thẳm của cậu chuyển
động dữ dội. Điều đó thể hiện rằng cậu đang rất phân vân. Tiếng mấy tên
sát thủ gọi nhau vang lên như thúc giục cậu. Cuối cùng, cậu nhắm chặt
mắt rồi quay người, chạy thẳng lên trên.
White khóc nấc lên, liên tục gọi cậu quay trở lại
“Black, xin cậu đấy! Đừng đi! Đừng bỏ tớ lại một mình! Black!!!!!!”
Tiếng gọi càng về sau lại càng ngân lên tha thiết. Nhưng tất cả đều là vô
ích. Cậu ấy, vẫn một mạch quay đi mà không một lần nhìn lại. Con người,
cuối cùng vẫn là sinh vật ích kỷ, sẵn sàng bỏ rơi người đồng hành với
mình trong những năm tháng khó khăn nhất để mang lại tự do cho riêng
mình. Cũng chỉ trách cô quá khờ, đặt niềm tin thật nhiều, nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu.
Black vẫn cứ chạy đi. Trên đường, cậu vấp
phải những thi thể trên sàn, ngã mấy lần nhưng cậu lại đứng lên và đi
tiếp. Cậu biết mình sai, nhưng cậu không thể làm khác. Cậu quá hèn nhát, cậu quá sợ hãi nơi này.Ngày hôm đó, cậu ra đi vì sự sợ hãi, cô ở lại
cùng những nỗi đau. Nếu như cậu chịu một lần quay đầu nhìn lại, cậu sẽ
nhận ra cô đang cười, dù nước mắt đã tràn ngập khóe mi.Lửa vẫn cháy hừng hực trong niềm ai oán tủi hờn. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi rơi. Lời nói
của cậu hôm nào, lại như vang vọng trong biển lửa:
“Mỗi khi nhìn thấy tuyết, hãy nghĩ đến tớ. Vì lúc đó, tớ cũng đang nhớ đến cậu.”
Bi kịch chính thức bắt đầu.