Đều nói cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt, thất tình không giấu được mắt
thần của đồng nghiệp, một lần nữa yêu đương nhiên cũng không phải bí
mật. Tâm tình vui vẻ, hiệu suất làm việc tăng cao, còn giúp cho biểu đồ
năng suất khâu marketing của công ty vọt lên, Tiểu Trương hỏi ta có phải muốn chuyển ngành không, ta nói ta muốn kiếm tiền.
Không phải ta chỉ thuận miệng nói, thật sự là ta muốn kiếm được nhiều tiền. Trước kia không có khái niệm này trong đầu, khi đó ta thấy chuyện kiếm tiền nuôi
gia đình là chuyện của đàn ông. Hiện tại thì khác, nếu muốn cùng Tô Vãn
một chỗ, càng phải cố gắng hơn mới được.
Tất nhiên vấn đề tăng ca còn là vì một nguyên nhân – Tô Vãn đi công tác, hơn nữa đi đến mười
ngày. Lễ giáng sinh, tết nguyên đán chúng ta coi như không thể cùng nhau trải qua, chỉ có thể trông cậy vào điện thoại mỗi tối.
Trong
điện thoại Tô Vãn luôn nói rất nhiều câu lãng mạn, từ ngữ ùn ùn. Bản
lĩnh khen người và bản lĩnh chửi người của Tô Vãn luôn đạt đến đỉnh cao
ngang nhau, ta không tài nào theo kịp, có khi ta ngay cả câu “Mình nhớ
cậu” cũng không nói nên lời, ngẫm nghĩ lại mới thấy ta thật đúng là một
kẻ nhạt nhẽo.
Khoảng thời gian Tô Vãn không ở nhà, ta về nhà mẹ
một chuyến. Mẹ ta tinh mắt, ta mới vừa bước vào cửa đã bị bà thấy được
chiếc nhẫn đang đeo trên tay, hỏi ta nhẫn ai tặng, ta nói mình tự mua,
bà đánh chết cũng không chịu tin, sau đó vẻ mặt tức giận chất vấn ta có
phải hay không đã làm chuyện xấu, ta không vui, hỏi ngược lại ‘Mẹ, có
đúng con là con của mẹ không vậy?’
Bà trợn mắt liếc ta một cái:
“Nếu là trong sạch thì sao lại che che giấu giấu?”
Ta do dự một phen, cuối cùng vẫn quyết định không nói với mẹ là do Tô Vãn
tặng, ta sợ bà bị dọa. Bà sống hơn nửa đời người, chưa từng nghe qua hai nữ nhân có thể yêu nhau, hơn nữa đây còn là Tô Vãn. Mẹ ta đặc biệt
thích Tô Vãn, mỗi lần Tô Vãn đến nhà ta, bà đều hồ hởi tiếp đón rất tận
tình, ta nhìn còn thấy đỏ mặt. Ta không muốn mẹ nhìn Tô Vãn bằng cặp mắt khác, Tô Vãn nói mẹ của nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng ta lại không dám
chắc mẹ của ta có chấp nhận nàng hay không. Mẹ ta mặc dù là một người
rất tốt nhưng lại vô cùng quy tắc, nói một là một, nói hai là hai, hơn
nữa còn là người cực kì sĩ diện, bằng không năm xưa cũng sẽ không vì cha ta mắc phải lỗi lầm mà làm ầm ĩ đến mức phải ly hôn, suốt mười mấy năm
không liên lạc với ông.
Ta đếm ngón tay tính nhẩm ngày Tô Vãn về. Trước khi Tô Vãn về một ngày, ta ở nhà dọn dẹp tươm tất, mua một đống
đồ ăn vặt mà Tô Vãn thích. Ngày hôm sau còn xin về sớm trước hai tiếng,
ta tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn làm chuyện gì đó lãng mạn cho Tô
Vãn.
Không có nữ nhân nào không thích hoa, bạn trai cũ của ta là
một tên rất không lãng mạn, từ lúc quen đến lúc chia tay, chưa bao giờ
ta nhận được bó hoa nào của hắn. Tuy ta biết mua hoa là một việc thực
lãng phí, nhưng trong lòng vẫn rất mong chờ, đáng tiếc không được như ý
nguyện.
Ta đi đến cửa hàng bán hoa cách công ty không xa, có lần
đi bộ cùng đồng nghiệp ra ngoài có thấy qua. Phía trước cửa hàng trang
trí rất đẹp, hoa cũng đa dạng.
Nữ nhân mua hoa hẳn là rất kì quái, ta nghĩ. Ta đứng do dự ở cửa một chút mới đi vào.
Tiếp đón ta là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mỉm cười ngọt ngào hỏi ta muốn mua hoa gì, tặng cho ai.
Ta không biết nói như thế nào khi gặp phải tình huống này, chuyện hai nữ
nhân yêu nhau rất khó mở miệng. Chỉ có thể trả lời qua loa, ‘Không có,
xem một chút thôi’, sau đó ôm tay đi vòng vòng chọn lựa.
Tuy rằng ta không hiểu biết nhiều về hoa lắm, ngôn ngữ của loài hoa cũng biết
rất ít, nhưng cũng biết được hoa hồng là biểu tượng của tình yêu. Tô Vãn thích màu tím, vì thế ta hỏi nhân viên cửa hàng, ở đây có hoa hồng tím
không?Nhân viên cửa hàng lập tức nói:
“Hoa hồng tím rất hiếm,
tiểu thư tới thật đúng lúc, ngày hôm qua chúng em vừa mới nhập về một
đám, vẫn còn để trong kho, chưa kịp gói lại, nếu chị cần thì em đi lấy
giúp chị.”
Ta vừa nghe hiếm liền càng thêm quyết tâm, nhân viên
cửa hàng lại hỏi ta muốn lấy mấy bông, cái này ta thật sự không biết,
đành phải khiêm tốn thỉnh giáo.
Nhân viên cửa hàng cười cười nói:
“Nếu như mua cho người yêu thì lấy 11 bông đi.”
Nghe thấy hai chữ “người yêu”, mặt ta ầm ầm chuyển màu đỏ, có một loại cảm giác bị người khác phát hiện ra bí mật.
Cô nàng chắc là nhìn thấy ta không hiểu, tốt bụng giải thích:
“Hoa hồng tím có ý nghĩa bảo hộ cho tình yêu, 11 đại biểu là một đời một kiếp, ngụ ý rất hay.”
Một đời một kiếp bảo hộ tình yêu? Ta mới nghĩ đã thấy lãng mạn đến cực
điểm, Tô Vãn nhất định sẽ thích, quan trọng nhất chính là làm cho nàng
hiểu được tâm ý của ta.
Nhân viên cửa hàng gói hoa xong, từ trong bình lấy ra hai cành hoa bách hợp đưa cho ta, nói:
“Cám ơn quí khách đã đến, đây là quà cửa hàng tặng riêng cho quí khách, hi
vọng tình cảm của quí khách cùng người yêu sẽ giống như hoa bách hợp,
thuần khiết lâu dài.”
Ta cảm ơn, đồng thời thầm nghĩ, chẳng lẽ đã bị nhìn ra sao, biểu hiện của ta rất rõ sao?
Nhân viên cửa hàng trên mặt lộ vẻ tươi cười thiện ý, ta chủ quan nghĩ, cô
nhân viên bán hoa này chính là người đầu tiên chúc phúc cho ta và Tô
Vãn.
Trở về nhà, đem hoa để trên bàn, cảm thấy rất đẹp nhưng sẽ không gây bất ngờ, vì thế ta cầm lên đem vào phòng mình.
Khi Tô Vãn xuống máy bay đã gọi điện báo cho ta, tính toán thời gian không
sai biệt lắm thì khoảng một tiếng nữa sẽ về đến nhà, vừa kịp lúc có thể
chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chào đón nàng trở về. Hiện tại ta mới
cảm nhận được việc chân chính thích một người, có thể vì người đó mà làm tất cả, nói thí dụ như làm đầu bếp riêng của nàng.