Ngồi trước gương đồng, nhìn một thân hỉ phục đỏ thẫm trong gương, tâm
Nguyệt Quỳnh liền đập mạnh và loạn nhịp. Tám năm trước, nếu có ai nói
với hắn rằng có một ngày hắn sẽ cùng một vị nam tử thành thân, hắn tuyệt đối sẽ cười to ba tiếng, sau đó sẽ nghiêm túc khẳng định: “Không có khả năng!”Chung quy là đã xảy ra biến cố gì? Lúc mới gặp nhau, hắn cùng
Nghiêm Sát vẫn luôn bình thường vô sự. Tuy cùng ngủ chung trong một cái
lều trại, nhưng hắn cũng không thấy Nghiêm Sát có cái loại tâm tư này
với mình. Sau đó . . . vì sao người nọ lại đột nhiên xông vào khi hắn
đang tắm rửa, ép hắn, làm việc kia a?
Sờ sờ mặt mình, Nguyệt
Quỳnh không hiểu rõ, hắn đã trở thành thế này, sao vẫn còn có thể trêu
chọc Nghiêm Sát? Hắn chỉ ăn hai cái, nga, hình như là bốn cái bánh bao
cộng thêm một chén cháo của y, kết quả liền thiếu một lượng bạc, phải
lấy thân báo đáp.
Hồng Hỉ Hồng Thái mặc y phục cho hắn, trộm ngắm công tử của bọn họ trong gương đồng. Người khác đều nói công tử bộ dáng bình thường, nhưng bọn họ lại biết rõ vạn phần công tử mỹ thế nào, là
loại mỹ mà dong chi tục phấn không thể sánh được.
“Phanh!”
Cửa bị ai đó vội vàng đẩy ra, thân thể Nguyệt Quỳnh run lên, không dám quay
đầu lại. Hắn run rẩy nhìn thấy một tòa núi nhỏ đi tới, đứng phía
sau hắn. Đối phương cũng mặc hỉ phục, mái tóc thô cứng vẫn tùy tiện buộc sau đầu. Y mặc một thân đỏ thẫm cũng không khiến người ta cảm thấy buồn cười, ngược lại còn khiến kẻ khác có chút xúc động muốn khóc.
Chăm chú nhìn Nguyệt Quỳnh trong gương đồng một hồi, Nghiêm Sát khom người
ôm lấy hắn, bước ra ngoài. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo mang đôi
mắt đẫm lệ theo sát phía sau.
Nguyệt Quỳnh rũ mắt, mi mắt khẽ run lên, hắn cư nhiên cũng sẽ có hôm nay. . . . . . Rất, rất mất mặt. Cánh
tay ôm lấy hắn rất vững chắc, ý chí vẫn kiên định như trước. So sánh với y, hắn chỉ là một con nhược kê, vai không thể khiêng nặng, tay không
thể xách nặng, trước kia đã gây không ít phiền toái cho người này.
Trong đầu Nguyệt Quỳnh hiện lên rất nhiều cảnh tượng. Dây dưa cùng Nghiêm Sát từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, đủ loại tình huống phát sinh trong lúc đó đang không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Khoảng thời gian sau khi
hắn “thất sủng”, hắn mỗi ngày đều ngóng trông người này cho hắn xuất
phủ, nhưng chờ mãi rồi cuối cùng lại bị người này mặc một thân hỉ phục
ôm đi thành thân. Đến tột cùng là đã xảy ra biến cố gì a?
“Miên man suy nghĩ cái gì?”
Nguyệt Quỳnh nhanh nhẹn lắc đầu, chỉ chốc lát sau Nghiêm Sát đã dừng lại ở cửa “Hoan Hỉ các” —— tên của lầu các này là do Nghiêm Bình mới vừa sửa lại, biển treo ở cửa cũng là vừa mới treo lên. Ôm chặt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm
Sát đi vào, bên trong “Hoan Hỉ các” được trang hoàng đầy ngập vẻ hoan
hỉ, chỉ có các bộ hạ của Nghiêm Sát chờ sẵn trong phòng. Nguyệt Quỳnh
không dám giương mắt nhìn, hắn đã nhận thấy tất cả mọi người đều đang
nhìn hắn.
“Khanh khách. . . . . . A a a. . . . . .”
Nghiêm Tiểu Yêu đột nhiên vui mừng cười rộ lên, vừa vỗ tay vừa chảy nước
miếng. Lê Hoa Chước đang bế nó cũng cười theo, tất cả mọi người trong
phòng đều nở nụ cười, ngoại trừ hai vị chánh chủ của đêm nay —— một vị
sẽ không cười; một vị chỉ lo mất mặt.
Đi đến trước chiếc bàn lớn
có đặt những cây nến đỏ ở trên, Nghiêm Sát thả Nguyệt Quỳnh xuống,
Nguyệt Quỳnh toàn thân vô lực tựa vào y. Nghiêm Bình đóng cửa lại, ngưng tụ bầu không khí mừng vui trong phòng. Không có lễ quan, không có pháo
trúc, thậm chí không có lễ vật.
Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh quỳ
xuống, hướng về phía bài vị trên cao, dập đầu lạy ba cái, sau đó lại đỡ
Nguyệt Quỳnh đứng lên. Hồng Hỉ Hồng Thái tiến lên đỡ lấy công tử, Nghiêm Sát lui về phía sau vài bước, hành lễ phu thê giao bái. Nguyệt Quỳnh
nuốt nuốt nước miếng, đây là thành thân? Chẳng phải là phải có kèn
trống diễn tấu, bánh kẹo hoa cưới sao? Sao lại im lặng như thế?
“Uống nhanh!”
A. Nguyệt Quỳnh nâng chén muốn uống, sau đó nuốt nuốt nước miếng: “Tay,
không nâng lên được.” Lập tức, bàn tay to nâng tay hắn, đưa chén rượu
trong tay hắn đến bên miệng của hắn.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Mặt Nguyệt Quỳnh đỏ lên, nhíu mày, “Sao lại không phải là rượu hoa quế?”
Tất cả mọi người đều cố nhịn cười.
“Uống Thiêu Đao Tử [tên rượu] cho ấm áp.” Nghiêm Sát giải thích.
Sau đó Nghiêm Bình lên tiếng: “Vương gia, thuộc hạ sai người mang thức ăn lên.”
“Ân.”
Ôm Nguyệt Quỳnh đi đến vị trí ngồi của hai người họ, Nghiêm Sát mở miệng:
“Từ giờ trở đi, Nguyệt Quỳnh chính là chủ tử của vương phủ. Thấy hắn như thấy ta, kẻ bất kính với hắn chính là khinh rẻ bổn vương.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
“Nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi phải nghe theo sự phân phó của hắn, phụ tá ấu chủ.”
“Vâng!”
“Sẽ không sao đâu.” Nguyệt Quỳnh đột nhiên mỉm cười nói, tay trái đang
đặt trên bàn khẽ ấn lên bàn tay Nghiêm Sát đặt trên đùi hắn, “Cùng lắm
thì mọi người tìm một nơi thế ngoại, không màng thế sự. Sẽ không có việc gì đâu. Nếu có thể, ta hy vọng mỗi người chúng ta đều sống an ổn bình
yên. Có chút chuyện nếu thật không tránh khỏi thì đành đương đầu vậy.
Suy tính cẩn thận từng bước, tính đến mỗi khả năng có thể xảy ra, an bài đường lui thật tốt, vậy thì sẽ không có việc gì đâu.”
Nếu là
trước kia, cho dù nghe được, Nguyệt Quỳnh cũng sẽ không lắm miệng, nhưng hiện tại, ngay sau khi hắn cùng Nghiêm Sát tùy tiện thành thân, hắn vừa nghe thấy Nghiêm Sát nói nếu y có chuyện gì ngoài ý muốn thì thế nào
thế nào, hắn liền nhịn không được mà lắm miệng.
Nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh, thậm chí còn chứa đựng ý cười ôn nhu, những người đang ngồi
đấy đều thản nhiên nở nụ cười, dù là tam Nghiêm, sắc mặt cũng nhu
hòa hơn rất nhiều. Lý Hưu giơ chén lên: “Ta chờ cát ngôn của công tử,
mang bình an đến cho chúng ta, kính.”
“Lý Hưu, sao còn gọi công
tử?” Chu Công Thăng cũng giơ chén lên, “Nguyệt Quỳnh công tử cùng Vương
gia thành thân, thì chính là chủ tử của chúng ta, sửa lại là Nguyệt chủ
tử mới đúng.”
Vẻ tươi cười của Nguyệt Quỳnh càng sâu thêm, chút
gì đó thoáng lướt qua trong mắt: “Vẫn là công tử dễ nghe hơn. Nghe người ta gọi ta là chủ tử, ta ngủ không yên đâu.”
Mọi người nhìn vào mắt Vương gia, thấy y không có ý phản đối, liền hô: “Kính công tử.”
Nguyệt Quỳnh đưa tay trái cố sức cầm lấy chén rượu, mỉm cười nói: “Chúc các
ngươi bình an trở về.” Sau đó dưới sự trợ giúp của một bàn tay to mà
uống rượu trong chén.
Bầu không khí trong phòng rất yên bình,
không có sự huyên náo mà lễ thành thân nên có. Sau khi nói những lời đó, Nguyệt Quỳnh bắt đầu vùi đầu cố sức ăn, trên bàn hơn phân nửa đều là
thức ăn mà hắn thích. Nghiêm Sát ngồi bên cạnh, hầu hạ Nguyệt Quỳnh dùng cơm trước mặt chư vị bộ hạ, hết thảy đều tự nhiên thuần thục như thế.
Sau khi cơm no rượu say rồi, Nghiêm Sát nên vào động phòng ôm Nguyệt Quỳnh
đã ăn no rời đi. Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong mắt những người đang mỉm cười đầy ngập những giọt lệ cảm kích và chúc phúc.
Đêm động
phòng hoa chúc, nhưng không có tình cảm mãnh liệt gì. An ổn nằm trong
lòng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh còn chưa khôi phục khí lực liền cảm thấy
buồn ngủ. Tuy rằng ngày mai sẽ khởi hành vào kinh, nhưng hắn thật sự
không cao hứng nổi, thân thể rất mệt mỏi. Nghiêm Sát cách xiêm y vuốt ve thân thể Nguyệt Quỳnh, lục mâu u ám. Chờ y nghĩ ngợi xong, cúi đầu nhìn thì người trong lòng y đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
“Khấu khấu khấu”, tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng cũng rất vội.
Nghiêm Sát nhíu mi, lúc này mà tìm đến y thì nhất định là có đại sự. Nhẹ nhàng xuống giường, thấy Nguyệt Quỳnh không có dấu hiệu tỉnh lại, y mới tùy
tiện mặc xiêm y, ra khỏi phòng ngủ.
“Vương gia! Chu mưu sĩ nói có chuyện gấp phải bẩm.” Nghiêm Sát vừa ra tới, Nghiêm Tráng liền hạ giọng nói.
“Canh chừng hắn.” Phân phó một tiếng, Nghiêm Sát vừa thắt đai lưng vừa đi ra
ngoài. Đi đến thư phòng ở đối diện, y đóng cửa lại. Bọn người Chu Công
Thăng, Lý Hưu, Hùng Kỉ Uông đều ở đó, trên mặt là vẻ khiếp sợ và nỗi vui sướng không thể tin được.
“Vương gia!” Chu Công Thăng đưa một
xấp mật tín thật dày qua, kích động nói, “Định châu, U châu, Tịch châu,
Loan châu, Thai châu, đều phái người gửi mật tín, nguyện đầu nhập dưới
trướng Vương gia!”
“Đại học sĩ Lý Chương Tiền cũng phái người gửi mật tín, nguyện phụ tá Vương gia!”
“Tư Mã Chuy thế nhưng cũng phái người đưa mật tín đến, nguyện trung thành với Vương gia!”
“Còn có một vài đại thần trong triều cũng đã phái người gửi mật tín, nguyện trung thành Vương gia!”
“Ngoài ra còn có một phong mật tín do kẻ nào đó thần bí đưa đến, trong thư
viết hắn sẽ bảo đảm cho sự an toàn của Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư
Khải, thỉnh Vương gia ngài yên tâm mà mang thế tử cùng công tử vào
kinh.”
Tình huống ác liệt đột nhiên xuất hiện nghịch chuyển. Sáu
châu đầu nhập dưới trướng y đều là yếu địa xung quanh Giang Bắc, nhất là Định châu cùng U châu.
Thậm chí còn có đất phong của Tề vương
Giải Ứng Tông. Còn Đại tướng quân Tư Mã Chuy chính là người nắm
giữ trọng binh của kinh thành trong tay. Mà Lý Chương Tiền không có khả
năng giúp bọn hắn nhất cư nhiên cũng nguyện ý, hơn nữa còn có các vị đại thần giữ chức vị quan trọng trong triều.
“Vương gia, có thể có trá [gian lận, lừa đảo] hay không?” Nghiêm Khai đưa ra nghi vấn.
Chu Công Thăng khẳng định: “Không có trá.”
Lý Hưu cũng khẳng định: “Sáu châu này đều là binh mã chủ động đầu nhập
dưới trướng Cổ Niên năm đó, hiện tại đột nhiên chuyển ngược lại đầu nhập vào Vương gia, nếu có trá, bọn họ làm thế cũng quá rõ ràng.”
“Nếu bọn họ năm đó đầu nhập Cổ Niên, vì sao lại đột nhiên đầu nhập dưới
trướng Vương gia?” Nghiêm Khai vẫn không tin, “Còn có kẻ thần bí kia
nữa, hắn nói sẽ bảo đảm an nguy của Giang thế tử cùng An vương, sao
chúng ta có thể tin tưởng?”
Chu Công Thăng liếc mắt nhìn Lý Hưu một cái, trong mắt hai người chứa đựng thâm ý mà chỉ có đối phương mới hiểu.
Xem toàn bộ mật tín xong, lục mâu của Nghiêm Sát lóe sáng: “Phái người đi liên hệ với bọn họ.”
“Vâng! Vương gia!” Lý Hưu cùng Chu Công Thăng kích động. Thấy Vương gia chủ ý đã định, Nghiêm Khai cũng tỏ vẻ phục tòng.
Một đám người ở trong thư phòng, thương lượng kế hoạch một lần nữa, những
mật tín đột nhiên đến này khiến cho bọn họ có một loại thoải mái trước
nay chưa từng có, chuyện bọn họ muốn làm tựa hồ hoàn toàn không phải là
đại nghịch bất đạo, không phải là việc nghịch thiên sẽ khiến người trong thiên hạ cùng nhau công kích.
Sau khi nghị sự xong, trời đã sắp
sáng. Lúc này Nghiêm Bình đem một chuỗi hạt châu giao cho Vương gia,
nói: “Đây là của công tử cho, bảo lão nô lấy đi đổi bạc.”
Nghiêm Sát nhét chuỗi hạt tử kia vào vạt áo: “Chuyển những thứ đáng giá trong phủ lên trên đảo đi.”
“Vâng.”
Trở lại phòng ngủ, Nghiêm Sát đi đến bên giường, xốc một bên màn lên, ngồi
xuống. Người nằm trên giường hiển nhiên là mệt muốn chết, ngủ rất say.
Đại chưởng thô ráp khẽ vén những sợi tóc dài nằm rải rác bên gương mặt
của người nọ sang một bên, sau đó y vương tay cầm lấy tay phải của hắn.
Tay phải chịu tổn thương quá nặng nên nhỏ bé và yếu ớt hơn tay trái rất
nhiều, cơ hồ không có chút thịt nào. Mỗi khi thời tiết không tốt, cánh
tay này sẽ đau nhức khó nhịn, nếu bị lạnh, lại càng khó chịu dị thường.
Nhưng bất kể thời tiết tốt hay xấu, người đang nằm trên giường vẫn luôn
mỉm cười, xem như tay phải hắn không bị gì cả, chỉ là không có khí lực
mà thôi. Đem bàn tay có chút lạnh như băng kia bỏ vào trong chăn, Nghiêm Sát ngắm nhìn Nguyệt Quỳnh, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng
gõ cửa, y mới khom người dùng chòm râu đã dài ra đâm lên môi Nguyệt
Quỳnh.
“Ngô. . . . . .”
Kẻ còn đang nằm mộng đẹp đột nhiên cảm thấy mặt bị đau, hắn mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt chính là
một đôi con ngươi xanh biếc.
“Tiến vào.” Thối lui, Nghiêm Sát đỡ người đang mơ màng ngồi dậy.
Hồng Hỉ Hồng Thái bưng thủy bồn [bồn nước] cùng điểm tâm vào. Khi Nguyệt
Quỳnh nhìn thấy bọn họ tiến vào, chỉ nháy mắt hắn liền thanh tỉnh, trời
đã sáng. Lòng vẫn đang kinh hoàng, Nguyệt Quỳnh để Nghiêm Sát lau
mặt cho hắn, súc miệng. Khi Nghiêm Sát ôm hắn xuống giường, hắn mới hỏi
một câu: “Nghiêm Sát, nhũ mẫu của Tiểu Yêu [ý chỉ em hổ mẹ] làm sao bây
giờ?”
“Mang theo.”
Cứ như vậy, khi Nguyệt Quỳnh cùng
Nghiêm Sát thu thập xong, đi ra từ đại môn trước phủ, đi theo bọn họ vào kinh còn có một con hổ mẹ. Lần lượt nói lời từ biệt cùng Hồng Hỉ Hồng
Thái, Hoa Chước An Bảo, Nguyệt Quỳnh mỉm cười để Nghiêm Sát đỡ hắn lên
xe ngựa, Nghiêm Sát đặt tiểu hài tử bên cạnh Nguyệt Quỳnh, khẽ gật gật
với các bộ hạ của y, sau đó một câu cũng không nói đã lên xe ngựa.
Lần này vào kinh, Nghiêm Sát chỉ dẫn theo Hùng Kỉ Uông, Từ Khai Viễn, tam
Nghiêm cùng ba trăm thiết kỵ binh, giao Giang Lăng cùng đại sự sau này
lưu lại cho đám người Lý Hưu cùng Chu Công Thăng. Nếu là trước kia, Lý
Hưu và Chu Công Thăng là mưu sĩ, cả hai người đều không thể lưu lại, bất quá hiện tại bên cạnh Nghiêm Sát có thêm một người, bọn họ có đi hay
không cũng như nhau.
Khi xe ngựa đã đi xa, những người khác đều
lập tức tản đi làm chuyện của mình, Lý Hưu vẫn đứng ở cửa, nhỏ giọng
hỏi: “Nếu hắn không động tình với Vương gia, vậy người hắn chọn chắc là
kẻ ở kinh thành phải không.”
Chu Công Thăng đứng bên cạnh hắn, nhỏ giọng đáp: “Vì thế chúng ta nên vui mừng, vui mừng vì hắn đã động tình với Vương gia.”
Lý Hưu cười cười: “Hắn có một trái tim tinh xảo đặc sắc, tất nhiên sẽ biết nên giao trái tim cho ai. Đã nhiều ngày, ta cuối cùng nghĩ thông, thân
phận của hắn như thế, cư nhiên lại đi đến bên cạnh Vương gia, đây có lẽ
đều là do lão thiên gia an bài, duyên phận giữa hắn cùng Vương gia,
không ai có thể sánh được.”
Sau đó Lý Hưu nheo mắt lại: “Đều nói
hắn không có khả năng trị quốc, khi đó mới dẫn đến thiên hạ đại loạn,
triều thần đều đầu nhập Cổ Niên. Nếu không phải Cổ Niên không muốn ép
hắn đến đường cùng, cho hắn thời gian hai năm để suy xét lo lắng mọi
chuyện, sợ là không đến nửa năm, thiên hạ đã đổi chủ. Những điều này, ta hiện tại có chút hoài nghi.”
Chu Công Thăng vỗ vỗ vai hắn: “Hắn muốn mơ mơ hồ hồ mà sống, chúng ta làm thuộc hạ, cũng hãy mơ hồ mà sống.”
Lý Hưu cười thành tiếng: “Cũng phải. Vương gia cũng để hắn mơ hồ sống,
ngươi và ta cần gì phải hiểu rõ mọi chuyện?” Hai người nhìn nhau, cười
cười trở về vương phủ, có lẽ cho đến bây giờ, thiên hạ cũng chưa từng
thuộc về Cổ Niên.
Vụ đảo, một nơi thần bí ẩn nấp giữa đại dương
mênh mông, có rất ít người từng nghe đến nơi này. Có người nói đó chỉ là một hòn đảo nhỏ; có kẻ lại nói đó là một vương quốc trên biển; cũng có
người nói đó là nơi thần tiên sinh sống. Nhưng nói tới nói lui, lại cực
kỳ ít người từng chính mắt nhìn thấy, chỉ biết nơi đó quanh năm đều bị
màn sương mù dày đặc bao phủ, cho nên gọi là “Vụ đảo”. [chữ “vụ” có
nghĩa là sương mù]
Hoàng cung Vụ đảo, một nơi cực kỳ yên tĩnh và
cực kỳ mỹ lệ, nam tử mặc một thân xiêm y lam nhạt, tay cầm quân cờ bạch
ngọc, mày hơi nhíu lại nhìn bàn cờ trước mặt. Trên bàn cờ, quân cờ hắc
ngọc quý hiếm chỉ có Vụ đảo mới có đã chiếm cứ một nửa giang san.Tóc của nam tử vén sau tai, dùng sợi dây cột tóc màu bạc buộc lại phía sau. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, sợi tóc trên trán hắn khẽ bay lên,
khiến cho dung nhan nguyên bản đã vô cùng tuấn mỹ có thêm mấy phần ôn
nhu. Sắc mặt của nam tử không hồng nhuận lắm, còn có chút gầy, nhưng đôi mắt ngày thường vẫn luôn ôn nhu khi trầm tư lại lộ ra vài phần sắc bén.
Đối diện là một nam tử thân mặc hắc y, tựa hồ cảm thấy thế cục bàn cờ
này mình chắc chắn sẽ thắng, nên tâm tư hoàn toàn không đặt ở bàn cờ,
còn lam sam nam tử đã do dự suy nghĩ hồi lâu, sau đó hắn thản nhiên nở
nụ cười, cầm quân đen bị quân trắng ăn lên, hắn giương mắt: “Bàn này, ta thắng.”
Hắc y nam tử cũng không vì thế mà tức giận, chỉ nhướng
nhướng mày: “Kì nghệ của Tất Chi càng ngày càng cao minh, ta cam bái hạ
phong.”
“Nga?” Lam sam nam tử cũng không vui sướng quá lớn, học
đối phương nhướng mày, “Sao ta lại cảm thấy hôm nay ngươi thua còn nhanh hơn hôm qua?”
“Có sao?” Hắc y nam tử kéo lấy bàn tay có chút
lạnh lẽo của lam sam nam tử, đưa lên miệng đặt một nụ hôn xuống, “Tất
Chi cả ngày nghiên cứu kì pháp, ta lại phải phân tâm xử lý tục sự, tất
nhiên là càng ngày càng phải vất vả đuổi theo rồi.” Nói xong, hắn đứng
dậy, nhưng không có buông tay đối phương ra: “Lạnh, vào nhà đi.”
Khẽ gật, lam sam nam tử đứng lên, người hầu đứng phía sau hắn cách đó không xa lập tức tiến đến, đưa áo choàng chống lạnh lên. Hắc y nam tử cầm lấy áo choàng trong tay người hầu, phủ lên người đối phương, cột chặt vạt
áo, sau đó không chút e dè nắm lấy tay của lam sam nam tử, chậm rãi đi
về phía tẩm cung.
Đi một hồi, lam sam nam tử Cổ Tất Chi hỏi: “Đã lâu không thấy Kiêu Khiên, bên ngoài có chuyện phiền toái gì sao?”
Hắc y nam tử Từ Ly Thương Lãng lập tức trả lời: “Hài tử kia ham chơi, đi ra ngoài liền không nguyện trở về. Nếu ngươi muốn gặp nó, để ta sai người
gọi nó trở về.”
Cổ Tất Chi lắc đầu: “Cũng không cần thiết, chỉ là muốn hỏi nó một chút, Huyên Ngọc cùng U nhi hiện tại thế nào.”
Trong mắt Từ Ly Thương Lãng hiện lên sắc tối, cười nói: “Lỗi của ta. Mấy ngày trước ngươi bị phong hàn, ta đã quên mất việc này. Kiêu Khiên gởi thư,
nói Huyên Ngọc cùng U nhi hiện tại rất khỏe.”
Cước bộ của Cổ Tất Chi chậm lại, buồn bã nói: “Ta có lỗi với U nhi, khiến cho hắn một mình. . . . . .”
“Tất Chi!” Từ Ly Thương Lãng ngắt lời hắn, mi tâm nhíu lại.
Biết hắn không thích nghe, Cổ Tất Chi xin lỗi cười cười: “Sau này ta không
nói thế nữa. Đi thôi.” Nắm chặt tay Từ Ly Thương Lãng, hắn bước về phía
trước.
Trở lại tẩm cung, trong phòng là vị thuốc đông y quanh năm không tiêu tan. Sau khi hai người bước vào, liền có người hầu lập tức
bưng chén dược đến, Cổ Tất Chi tiếp nhận, mấy hơi uống hết, sau đó một
chén mật đường được uy vào trong miệng của hắn. Tiếp theo, nhóm nữ hầu
bưng thức ăn đến. Cổ Tất Chi đã đi qua Diêm vương điện một hồi, trong
ngày phải ăn năm bữa cơm, mỗi bữa cơm cũng không thể ăn nhiều, hơn nữa
mỗi ngày đều phải uống dược. Dù vậy, cả hoàng cung cũng không có kẻ nào
cho rằng một ngày nào đó vương của bọn họ sẽ mệt mỏi vì chăm sóc thân
thể suy nhược của nam tử nước khác này.
“Quân thượng.”
Người hầu bên người Từ Ly Thương Lãng đi đến, trên tay là một phong mật tín.
Sau khi tiếp nhận thư, vừa nhìn thấy bức vẽ con rùa bị lật mai xuống đất trên phong thư, hắn đã biết phong thư này là do ai đưa đến. Ngoại trừ
nhi tử tựa hồ vĩnh viễn sẽ không bao giờ trưởng thành của hắn, có ai lại nhàm chán vẽ hình rùa lật ngửa trên phong thư.
“Là Kiêu Khiên?” Cổ Tất Chi hỏi.
Từ Ly Thương Lãng đưa hình rùa cho hắn xem: “Ngươi nói còn có thể là ai?”
Cổ Tất Chi tiếp nhận thư, cũng không tò mò trong thư viết cái gì, chỉ
nói một câu: “Xem có tin tức của Huyên Ngọc cùng U nhi hay không.”
“Hảo.” Cũng không sợ người này phát hiện cái gì, Từ Ly Thương Lãng mở thư ra trước mặt hắn.
Cổ Tất Chi không tò mò, chỉ chậm rãi ăn bữa cơm thứ tư của hắn. Trên bàn
có hơn mười món tinh xảo, nhưng cũng không nhiều, mỗi món chỉ có một dĩa nhỏ, nam tử bình thường ăn mấy miếng là có thể ăn xong một đĩa. Bất quá nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể ăn một nửa. Hắn từng chết một hồi, nên
thân thể chỉ có thể điều trị từng chút từng chút.
Thư rất dày, Từ Ly Thương Lãng càng đọc tâm càng nặng nề, nhưng trên mặt lại không biểu hiện điều gì. Đợi hắn đọc xong hết, Cổ Tất Chi cũng đã gần như ăn no.
Sai người vào thu dọn, Từ Ly Thương Lãng nói: “Tiểu gia hỏa Kiêu Khiên
mỗi ngày đều la hét trước mặt U nhi rằng U nhi là vị hôn thê của nó, kết quả U nhi không thèm để ý tới nó. Nó còn nói U nhi biên một khúc vũ
mới, khiến nó say mê đến mức thất điên bát đảo, muốn U nhi khiêu cho nó
xem một lần nữa …, U nhi lại chết sống không chịu. Huyên Ngọc chỉ chế
giễu, cũng không giúp nó, nên nó liền viết thư đến cầu cứu chúng ta.”
Cổ Tất Chi nở nụ cười, nụ cười này khiến Từ Ly Thương Lãng không thể rời
mắt. Hắn tràn đầy tưởng niệm nói: “Vũ của U nhi thiên hạ tuyệt luân, mới đầu ta còn lo lắng sau khi nó đăng cơ, nó làm thế nào để ổn định đại
thần trong triều. Nhưng sinh thần của Huyên Ngọc năm ấy, U nhi đã dùng
một khúc vũ định thiên hạ. Chỉ cần là người đã từng xem qua vũ của U
nhi, ai cũng cam tâm tình nguyện để nó sử dụng. Nhưng tâm của U nhi lại
không đặt ở thiên hạ, không đặt ở triều đình. Nó ngồi trên vị trí kia,
chắc chắn sẽ dụng tâm làm, nhưng lại ủy khuất nó.”
Từ Ly Thương Lãng ôm chặt hắn: “Vậy sao ngươi không viết một phong thư cho Huyên Ngọc, nói U nhi truyền ngôi cho Cổ Niên?”
Cổ Tất Chi lắc đầu: “Niên đệ tính tình bạo ngược, giao ngôi vị hoàng đế
cho hắn, chỉ sợ sinh linh khắp thiên hạ sẽ phải chịu tao ương. Hơn nữa. . . . . .” Nghĩ đến cái gì, hắn khẽ trầm ngâm. “Niên đệ. . . . . . Trong
thư có viết hắn hiện tại ra sao không?”
Ánh mắt Từ Ly Thương Lãng sáng lên: “Kiêu Khiên nói, nó rất ghét Cổ Niên. U nhi đang trốn hắn.”
Cổ Tất Chi nhíu mi nói: “Kỳ thật niên đệ không thể xem là thân huynh
đệ của ta. Thân mẫu hắn là muội muội khác mẹ của tiên hoàng, thân cô của ta, Ổn Nhạc công chúa. Ổn Nhạc công chúa bị điên. Thân phụ của niên đệ
là thân thúc thúc An Dương vương. An Dương vương cùng Ổn Nhạc công chúa
là huynh muội cùng một mẹ, hai người loạn luân sinh hạ Cổ Niên. Chuyện
này là tối kỵ của hoàng gia, hoàng tổ phụ ban thưởng tử cho Ổn Nhạc công chúa và An Dương vương, cho niên đệ làm con thừa tự của mẫu hậu ta. Ta
không thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn cũng vì nguyên nhân này.”
Từ Ly Thương Lãng thừa cơ nói: “Ngươi sợ trong huyết mạch của Cổ Niên cũng có loại bệnh điên đó?”
Cổ Tất Chi lo lắng nói: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không cho hắn
tiếp cận U nhi. U nhi có dung mạo khuynh quốc, ánh mắt niên đệ nhìn nó
luôn khiến cho ta không thể yên tâm. Nhưng không biết mấy năm nay hắn có chịu an phận thủ thường mà sống hay không.”
Từ Ly Thương Lãng
lập tức nói: “Nếu Cổ Niên có tâm tư gì với U nhi, mấy năm nay cũng đã có hành động. Bất quá theo lời ngươi vừa nói, người như hắn, mấy năm nay
cũng sẽ không chịu sống yên ổn. Tất Chi, nếu Cổ Niên đối U nhi. . . . .
.”
“Ta đây quyết không nương tay!” Cổ Tất Chi lạnh lùng nói, “Nếu hắn có thể làm minh quân, ta cũng có thể nói Huyên Ngọc đem ngôi vị
hoàng đế tặng cho hắn, nhưng nếu hắn dám ra tay với U nhi, trừ phi U nhi tự mình nguyện ý.”
Từ Ly Thương Lãng gật gật đầu, thử
hỏi một câu: “Tất Chi, nếu U nhi thật sự không muốn ngồi ở vị trí kia,
lại tuyệt đối không thể giao cho Cổ Niên, ngươi có đồng ý để giang sơn
đổi chủ hay không?”
Cổ Tất Chi nhíu mày: “Lời này có ý gì?” Hắn có cảm giác không tốt.
Từ Ly Thương Lãng lập tức nói: “Tất Chi, ngươi đừng lo, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Giang sơn đổi chủ, không phải rất bình thường hay
sao?”
Cổ Tất Chi lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc mới nói: “Thương Lãng, không cần gạt ta. Thân thể của ta không tốt, nhưng ta muốn ngươi
cho ta biết. Ta sẽ chú ý đến thân thể của mình, điểm ấy ngươi yên tâm.”
Từ Ly Thương Lãng cũng nhìn hắn, sau một lúc do dự mới nói: “Tất Chi, có
một chuyện ta vẫn luôn gạt ngươi. Nhưng ngươi không cần lo lắng, ta cam
đoan U nhi cùng Huyên Ngọc đều rất khỏe.”
Biết người này lo lắng nhất chính là thân thể của mình, Cổ Tất Chi gật gật đầu: “Ngươi nói đi, ta sẽ không lo lắng.”
Ôm người kia vào trong lòng, hôn hắn một cái, Từ Ly Thương Lãng nói: “Ta chậm rãi nói, ngươi không được lo lắng.”
Gở xuyến phật châu dùng để tĩnh tâm trên cổ tay xuống, Cổ Tất Chi nhắm mắt: “Hảo.”
Sắc trời hoàn toàn tối sầm, ánh nến trong tẩm cung vẫn cháy sáng. Vẫn tựa
vào trong lòng Từ Ly Thương Lãng, Cổ Tất Chi yên lặng nhìn về phía
trước, chỉ có xuyến phật châu trong tay được lần hạt rất nhanh. Sau khi
Từ Ly Thương Lãng nói hết mọi chuyện, hắn nắm chặt phật châu, chậm rãi
nói: “Viết phong thư cho Huyên Ngọc, hết thảy đều nghe theo U nhi.”
Từ Ly Thương Lãng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở phào: “Ta đã lo lắng rằng
sau khi ngươi biết thiên hạ đổi chủ sẽ không chịu nổi. Ngươi hãy yên
tâm, ta sẽ bảo Kiêu Khiên ở bên ngoài đầu toàn lực giúp U nhi.”
Cổ Tất Chi tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta đã chết. Làm quân vương, ta không
thẹn thiên hạ, không thẹn tổ tiên; làm phụ thân và trượng phu, ta nợ U
nhi cùng Huyên Ngọc rất nhiều. Thiên hạ là của U nhi, nó muốn cho ai thì cho.”
Nghĩ đến cái gì đó, Từ Ly Thương Lãng cười vài tiếng, nói bên tai Cổ Tất Chi: “Còn có một chuyện, đảm bảo ngươi sẽ cao hứng.”
“Cái gì?” Hai tròng mắt ám trầm của Cổ Tất Chi nháy mắt liền tỏa sáng.
“U nhi nó,” Từ Ly Thương Lãng ôm chặt người trong lòng, “Ngươi không được kích động. U nhi nó, sinh một nam hài.”
“Cái gì!” Cổ Tất Chi đột nhiên tách khỏi cái ôm của Từ Ly Thương Lãng, mắt phượng trừng lớn, “U nhi nó, ngươi nói?”
“Đúng,” lại ôm lấy người kia, Từ Ly Thương Lãng cười nói, “U nhi nó lấy thân
nam nhi sinh một nam hài, tên là Tiểu Yêu. Sinh hạ vào cuối tháng mười
hai năm trước, Kiêu Khiên nói Tiểu Yêu đã kế thừa bộ dáng trước đây của U nhi, cực kỳ xinh đẹp.”
Cổ Tất Chi không thể nói nên lời, hắn nắm chặt tay của Từ Ly Thương Lãng, hô hấp dồn dập. Chờ đến khi hắn có thể
thốt nên lời, hắn liền khàn giọng nói: “Cho ta gặp, cho ta gặp nhi tử
của U nhi. Ta, ta làm gia gia [ông nội]!”
“Đúng vậy, Tất Chi làm
gia gia.” Hôn lên người đang kích động, khiến cho hắn tĩnh tâm lại, Từ
Ly Thương Lãng lúc này mới nói, “Nghiêm Sát cùng Cổ Niên khai chiến,
Huyên Ngọc sợ sẽ liên lụy đến U nhi cùng tiểu hài tử, muốn mang hai
người bọn họ đến trên đảo, đến lúc đó ngươi có thể gặp được.”
“U nhi. . . . . .” Cổ Tất Chi lại có chút bất an.
“Đừng lo lắng, U nhi sẽ đồng ý. Bằng không hắn cũng sẽ không ở bên Nghiêm Sát kia nhiều năm như vậy. Theo lời Kiêu Khiên nói, Nghiêm Sát xem U nhi là thê của hắn. Kiêu Khiên muốn đưa U nhi đi, U nhi không muốn, nói là
không ly khai Nghiêm Sát. Tất Chi, U nhi sẽ chúc phúc cho ngươi và ta.”
Nụ hôn dừng trên cổ của Cổ Tất Chi, Từ Ly Thương Lãng giải khai vạt áo,
đưa tay vào, khẽ vuốt ve thân thể hơi lạnh của hắn.
Hô hấp không
ổn định, ôm chặt Từ Ly Thương Lãng, Cổ Tất Chi gật gật đầu: “Cũng nên để cho U nhi biết phụ hoàng của hắn ở cùng một vị nam tử. U nhi sẽ chấp
nhận chúng ta.”
“Đúng vậy. U nhi thiện lương như thế, tốt đẹp như thế, sao lại không ủng hộ chúng ta?” Đặt người kia nằm xuống, Từ Ly
Thương Lãng nhẹ nhàng nằm lên. Khẽ hôn thân thể trần trụi dưới thân
mình, “Kiêu Khiên nói đôi mắt của tiểu hài tử giống Nghiêm Sát, trông
như ngọc bích xanh biếc. U nhi nhận định hài tử là tiểu yêu quái đầu
thai nhầm, vô cùng quý trọng.”
“Ân. . . . . .” Thừa nhận động
tác hôn môi vuốt ve của người này, Cổ Tất Chi để hắn chậm rãi tiến vào
mình, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, “Hài tử của U nhi, đương nhiên, là,
tiểu yêu quái, câu hồn người. . . . . .”
“Với ta mà nói, chỉ có
một người câu hồn người.” Ổn định Cổ Tất Chi, Từ Ly Thương Lãng dùng lực đạo mà người này có thể thừa nhận được chậm rãi di chuyển, chỉ cần
người này còn sống, chỉ cần người này nguyện ý ở bên cạnh hắn, chút nhẫn nhịn này chẳng đáng gì. Bất quá có một việc vô luận thế nào hắn cũng
không dám nói, cánh tay phải của U nhi . . . . . . đã bị phế.
Sờ sờ gương mặt của người đã ngủ say, Từ Ly Thương Lãng đứng dậy buông
màn. Lập tức có người hầu tiến vào thay y phục cho hắn, hắn dặn dò: “Bảo trù phòng chuẩn bị bữa tối cho quân hầu, chờ sau khi cô trở về thì mang đến đây.”
“Vâng, quân thượng.”
“Truyền đại đô úy tới gặp cô.” [*cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến]
“Vâng, quân thượng.”
Xốc màn lên, nhìn ngắm con người quen thuộc đang ngủ, Từ Ly Thương Lãng lúc này mới ra khỏi tẩm cung, đi đến ngự thư phòng. Một lúc lâu sau, đại đô úy Từ Ly Thông mang hoàng mệnh ly khai ngự thư phòng. Ba ngày sau, Từ
Ly Thông tự mình dẫn mười hai vạn thuỷ quân rời Vụ đảo.
Đứng ở
nơi cao nhất của hoàng cung, Cổ Tất Chi nhìn về phương xa, hắn biết hôm
nay Từ Ly Thông thống lĩnh mười hai vạn thuỷ quân rời đi, cũng biết bọn
họ đi làm gì. Tay khẽ chạm vào phật châu, trên mặt Cổ Tất Chi là vẻ
nghiêm túc hiếm thấy, từ khi hắn đi đến nơi này, hắn cũng rất hiếm khi
quan tâm thế sự. Hắn biết ngày hôm ấy Thương Lãng vẫn chưa nói hết mọi
chuyện cho hắn, nhưng vì không muốn để người nọ lo lắng, hắn cũng không
có hỏi lại.
Hắn hiểu U nhi, hài tử chỉ thích khiêu vũ kia sao lại hảo hảo ỏ bên một người nam tử, còn sanh ra hài tử. Căn bản không có
khả năng là yêu quái đầu thai nhầm gì cả, hắn biết trên đời này có một
thứ, ăn vào có thể làm cho nam nhân sinh tử. Sao tên Nghiêm Sát kia lại ở bên U nhi? Chuyện hài tử nhất định cũng có liên quan đến Nghiêm Sát.
“Tất Chi, sao ngươi lại đứng ở chỗ này ?! Nơi này gió lớn.”
Một kiện áo choàng theo sự lo lắng của người vừa tới nhanh chóng được khoác lên người hắn, Cổ Tất Chi —— phụ hoàng Cổ Thiết đã chết nhiều năm của
Cổ U, dựa về phía sau, trầm giọng nói: “Nói cho Kiêu Khiên, nếu Cổ Niên
ngoan cố không muốn buông tha U nhi, giết hắn. U nhi thiện tâm, lại càng không đành lòng, nhưng không trừ mối họa hiện tại thì sẽ để lại hậu
họa.”
“Ta đã biết.” Ôm người kia vào lòng, Từ Ly Thương Lãng dẫn
hắn đi, “U nhi chọn Nghiêm Sát, vậy Cổ Niên cũng sẽ chết, cũng không
khiến cho U nhi đêm ngủ không an ổn. Kiêu Khiên nói U nhi bảo Nghiêm Sát đưa Cổ Phi Yến lên đảo, còn sai người chiếu cố cẩn thận. Khi U nhi còn ở trong cung, không ít lần Cổ Phi Yến tìm hắn gây phiền toái. Ta cũng lo
lắng U nhi không đành lòng, nếu ngươi đã quyết định thì tốt rồi.”
Sắc mặt Cổ Tất Chi rất lạnh, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cho tới bây giờ ta
cũng không thích khuê nữ Phi Yến kia, nhưng U nhi lại thường nói khuê nữ nên được người ta yêu thương, ta cũng đành nhẫn nhịn. Năm đó khi nàng
đẩy U nhi xuống hồ sen, nếu không có Đinh Châu xuất hiện đúng lúc, U nhi đã bị nàng dìm chết. Thương Lãng, khoảng thời gian ta rời đi ngươi, nếu không có mẫu tử hai người bọn họ, ta sợ đã sớm tâm tư tích tụ mà chết,
không đợi được đến khi ngươi tới.”
Từ Ly Thương Lãng ôm sát người trong lòng, người hắn thiếu nợ rất nhiều, hai người bọn họ đều bị thân
phận của mình trêu đùa một phen, may mắn cuối cùng hắn đã quyết định đi
tìm Cổ Tất Chi, may mắn rằng Cổ Tất Chi đã tỉnh lại.
“Khi ta gặp
Huyên Ngọc, nàng mới mười sáu tuổi, chính là cái tuổi rực rỡ nhất trong
đời nữ nhân. Nàng lại đem mười mấy năm đẹp nhất trong đời nàng dùng trên người ta, đơn thuần làm bằng hữu của ta, xem ta là đại ca. Còn lấy tấm
thân xử nữ cho ta, sinh hạ U nhi để kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
Đối với chuyện giữa hắn cùng Thương Lãng, Huyên Ngọc vẫn luôn chúc phúc cho hắn như trước, chỉ mong hắn có thể sống tốt. Nàng xem hắn là đại ca
thân thiết nhất trên đời này, thương hắn, kính hắn, bảo hộ hắn. Thế
nhưng hắn lại không bảo vệ nàng cùng hài tử của bọn họ cho tốt.
“Thương Lãng, không ai có thể làm cho U nhi cùng Huyên Ngọc chịu ủy khuất, cho
dù là người U nhi thích, cho dù là thân nhân của ta. Giúp Nghiêm Sát lấy được giang sơn, rồi mang U nhi cùng Tiểu Yêu đến đây cho ta nhìn một
cái. Mười mấy năm không gặp, không biết U nhi sẽ trở nên xinh đẹp thế
nào.” Nghĩ đến tiểu tôn tử của mình, trên mặt Cổ Tất Chi đầy ý cười.
Thấy hắn nở nụ cười, Từ Ly Thương Lãng yên tâm: “Nghe lời ngươi, ngươi hãy
vì ta mà yêu quý thân thể của mình, không cần quan tâm sốt ruột, cái gì
ta cũng nghe lời ngươi.”
Quay đầu lại cho hắn một nụ cười, Cổ Tất Chi nói: “Ta sẽ yêu quý chính mình, cùng ngươi đi tiếp quãng đời còn lại.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Nhịn không được mà hôn hắn, Từ Ly
Thương Lãng bế người kia lên, cười lớn đi về phía tẩm cung của hai
người. Vì sao lúc trước hắn lại do dự không biết có nên đi tìm người này hay không? Hắn rất đáng chết.