Ngày thứ hai, vừa qua giờ Tỵ [9 đến11 giờ], Nghiêm Bình dẫn theo bốn
năm tôi tớ đi vào nơi ở cho Triệu công công nghỉ tạm, trên tay nhóm tôi tớ này khiêng một cái hòm.
“Công công đã thức dậy?”
“Đã dậy.” Triệu công công từ trong phòng đi ra, mặt mày tươi cười.
“Đêm qua công công nghỉ ngơi thế nào?”
“Hảo, ta ngủ rất khá, Nghiêm quản gia quan tâm cực kỳ chu đáo.”
Triệu công công che miệng cười. Lúc này, có người từ trong phòng hắn nâng
một vị nữ tử ra, mái tóc nàng kia hỗn độn che khuất gương mặt, y phục tùy tiện phủ lên người nàng, phần thân thể lộ ra ngoài xanh xanh tím tím, còn mang vết máu.
Nghiêm Bình nhìn nữ tử kia một
chút, rất bình tĩnh tươi cười, tiến lên thấp giọng nói: “Vương gia ra
lệnh lão nô chuẩn bị cho công công mấy thứ lễ vật, đều là một số đồ
vật không quý giá, còn thỉnh công công đừng chê cười.”
“Ai u, chúng ta sao có thể nhận lễ vật của Vương gia.” Nói là nói thế, ý cười trên mặt Triệu công công lại càng trở nên sâu hơn.
Nghiêm Bình vội vàng nói: “Công công đừng làm khó lão nô, nghe nói công công sẽ đến ban chỉ, sáng sớm Vương gia liền ra lệnh lão nô chuẩn bị lễ
vật hiếu kính lão nhân gia ngài. Bất quá chỉ là chút thổ đặc sản,
Triệu công công ngài hãy nhận lấy đi.”
Triệu công công hì hì
cười, khó xử nói: “Vương gia có lòng như thế, chúng ta không nhận thì lại có vẻ làm kiêu, còn thỉnh Nghiêm quản gia thay chúng ta cảm tạ
Vương gia.”
Nghiêm Bình vội vàng sai người đem lễ vật đưa vào
trong phòng, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Công công ngài nhận, lão nô cũng
có thể bẩm báo kết quả làm việc, bằng không lão nô sẽ phải chịu
sự trách phạt của Vương gia.”
“Hì hì.”
“Sau khi công công quay về kinh, cũng đừng quên nói tốt cho Vương gia trước mặt Hoàng Thượng.”
“Đó là tất nhiên, tất nhiên. Hì hì.”
Đợi sau khi Nghiêm Bình dẫn người rời đi, Triệu công công liền bước
nhanh vào phòng, đóng cửa lại. Một mình đi đến lễ vật đặt đầy trên
bàn, lấy một cái hộp dài, Triệu công công mở ra, đôi mắt thoáng chốc
trợn tròn ── bên trong chính là một chi nhân sâm hoàng kim rất lớn.
Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt Triệu công công. Triệu công
công buông xuống, vội vàng cầm lấy một cái hòm khác, vừa mở ra, đầu
tiên hắn khiếp sợ, tiếp theo lại cao hứng cười rộ lên ── dương chi
bạch ngọc điêu khắc hình kim phượng đằng vân.
Triệu công công
hưng phấn a, trên bàn có mười mấy hòm, lúc này mới mở ra hai hòm, lễ
vật bên trong đã khiến hai tay hắn phát run. Sau khi mở ra từng cái
hòm, Triệu công công không ngừng nhoẻn miệng cười tươi. Nếu để cho
một vị công tử không được sủng trong phủ biết Triệu công công có nhiều lễ vật vô giá như thế, hắn nhất định sẽ mạo hiểm cướp lấy từ Triệu
công công, rồi sau đó mang theo những bảo bối này chạy khỏi vương
phủ, từ nay về sau tiêu dao thiên hạ. Đáng tiếc, người nào đó hiện giờ vẫn còn nằm trên giường.
Nghiêm Bình đi vào phòng nghị sự
“Thanh Phong trai”, Nghiêm Sát cùng thủ hạ của hắn đều đang ở đây.
Nghiêm Bình bẩm báo rằng Triệu công công đã nhận lấy lễ vật, Hùng Kỉ
Uông đau lòng nói: “Những món đồ vật quý giá như thế có thể chiêu
được bao nhiêu binh mã a, thế nhưng lại đưa cho cái tên yêm hóa biến
thái như vậy.”
Lí Hưu cười cười: “Không cần đau lòng, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.”
“Nghiêm quản gia, nữ tử đưa đi đêm qua còn sống hay không?” Chu Công Thăng hỏi.
Nghiêm Bình lắc đầu, ngoại trừ Nghiêm Sát, mọi người ở đây đều thở dài một hơi. Nghiêm Sát vừa liếc mắt nhìn, Đổng Nghê cùng Nghiêm Thiết liền
đứng dậy rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Triệu công công mang
theo lễ vật tươi cười ly khai. Giang Lăng ở ven biển, hắn đi thuyền
trên vùng duyên hải lên hướng bắc, đến “Cây Dẻ khẩu”, tiếp tục ngồi xe ngựa năm ngày liền trở về kinh thành “Thượng Nghiêu”. Nghiêm Sát tự mình đưa tiễn hắn lên xe ngựa. Triệu công công lần này đến đây, có thể nói Nghiêm Sát chiếu cố chu đáo cho hắn từ trong ra ngoài, Triệu
công công vô cùng hài lòng ly khai Giang Lăng Lệ vương phủ.
. . . . . .
Ngồi dựa vào thành giường, Nguyệt Quỳnh lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài
phòng. Lần này mới nằm năm ngày, hắn đã có thể xuống giường, có thể
nói hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lại không muốn xuống giường, thầm nghĩ cứ ở lại trên giường. Giang Lăng cuối tháng mười một, cả ngày mưa dầm kéo dài, tựa như tâm tình của hắn. Nhưng đó không phải nguyên
nhân hắn không muốn xuống giường, mà là bởi vì lạnh.
Mùa đông
đã bắt đầu từ tháng trước, Giang Lăng ở phía Đông Nam của U quốc,
một mặt giáp biển, vừa đến mùa đông liền mưa không ngừng. Mùa đông
Giang Lăng có thể lạnh đến tận xương, âm lãnh lạnh lẽo, mặc nhiều y
phục thế nào cũng không thấy ấm áp. Nguyệt Quỳnh từ nhỏ lớn lên ở
phương bắc, sau khi Nghiêm Sát được phong vương, hắn mới theo Nghiêm
Sát vượt qua Tiễn giang đi đến phía nam, khả năng thích ứng của hắn
luôn luôn không bằng nam nhân kia. Người nọ đã sớm quen với thời
tiết lạnh lẽo phía nam, lúc lạnh nhất cũng không mặc áo bông, chỉ mặc hai kiện áo đơn. Nhưng hắn lại không được như vậy, ở Giang Lăng
sáu năm, mùa đông hàng năm đều ảnh hưởng mạnh mẽ đến hắn. Trong
phòng đã khoa trương đặt một chậu than đang cháy, Nguyệt Quỳnh mặc
áo bông co ro ngồi trên giường, dù sao bên ngoài trời đang mưa, hắn
xuống giường cũng không có nơi nào để đi.
“Hồng Hỉ, công tử nhà ngươi tỉnh chưa?”
Nguyệt Quỳnh ở trong phòng ngủ nghe được giọng nói của Lê Hoa Chước,
liền cao giọng trả lời: “Ta tỉnh, đang ở trên giường.”
Rất
nhanh, có người vén rèm, lướt qua bình phong đi đến, tấm tắc hai tiếng: “Nguyệt Quỳnh, vẫn còn chưa đến tháng mười hai mà, ngươi buông màn
cửa xuống, chậu than cũng dùng tới, áo bông cũng mặc vào, chờ cho
đến ngày tết thì ngươi phải làm thế nào?”
Tuy rằng người này hàng năm đều khoa trương như thế, Lê Hoa Chước vẫn nhịn không được mà cảm khái.
“Ta cũng không phải ngươi, ta sợ lạnh.” Nguyệt Quỳnh không hề đỏ mặt,
nhanh tay kéo chăn đắp. Lê Hoa Chước cười to, đưa tay đặt thực
hạp [hộp đựng thức ăn] lên chiếc kỷ trà bên giường Nguyệt Quỳnh:
“Nhạ, sáng sớm ta kêu An Bảo ra phủ mua thang bao* cho ngươi, vẫn còn
nóng.”
Nguyệt Quỳnh lấy thực hạp đặt trên đùi, khẩn cấp mở ra,
mùi thang bao tỏa ra khắp phòng, hắn hít vào thật sâu. “Hoa Chước, chờ ta ra phủ, ta nhất định phải dẫn ngươi đi cùng, ngươi thật sự là
đại ân nhân của ta.”
Tiếp nhận thìa từ tay Hồng Hỉ, Nguyệt
Quỳnh trực tiếp ở trên giường ăn, vừa cắn thêm một khẩu thang bao, hắn dùng ngữ điệu thỏa mãn nói: “Mỹ vị, mỹ vị nhân gian a.” Nghe
vậy, ngay cả An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đều nhịn không được mà cười
trộm.
Lê Hoa Chước thở dài: “Nguyệt Quỳnh, Vương gia có phải ngay cả phần ăn của ngươi cũng cắt xén hay không? Ta nghe nói lúc này Vương gia ban thưởng cho ngươi không ít thứ tốt mà.”
Nguyệt Quỳnh quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái: “Vài thứ kia sao có thể so sánh
cùng thang bao, lạt áp đầu. Nếu không phải ta không thể ra phủ, lại
không có bạc, ta nhất định mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn vặt đến no
bụng.”
Nói xong, hắn cảm kích nhìn về phía An Bảo: “An Bảo, mỗi lần đều làm phiền ngươi.”An Bảo mới vừa tròn mười sáu tuổi ngượng ngùng nở nụ cười, khóe
miệng nhất thời xuất hiện hai cái lúm đồng tiền, lắc đầu, tỏ vẻ không
có gì. An Bảo có chút cà lăm, ngoại trừ can đảm mở miệng trước mặt
công tử nhà mình, hắn đều rất ít nói chuyện trước mặt những người
khác.
Nào biết rằng Nguyệt Quỳnh mới vừa cảm kích biết ơn
người ta, liền lập tức quay sang nói với công tử nhà người ta: “Hoa
Chước, ngươi đã kêu An Bảo đi ra ngoài, vậy sao không thuận tiện bảo
hắn mua luôn cho ta chút lạt áp đầu.”
Lê Hoa Chước tức giận giơ tay ra: “Bạc.”
Nguyệt Quỳnh lập tức cúi đầu chuyên tâm ăn thang bao.
“Yêu tinh tham tiền.”
Người nào đó làm bộ không nghe thấy gì cả.
Ăn xong thang bao, Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước ở trong phòng thưởng
thức trà Long Tĩnh thượng hạng, thuận tiện nghe mật thám nói những
chuyện đã xảy ra trong phủ nhiều ngày qua, có vị công tử phu nhân
nào bị đưa ra phủ, có vị công tử phu nhân nào bị đưa vào phủ. An Bảo
cùng Hồng Hỉ Hồng Thái đi đến tiểu táo phòng [phòng bếp nhỏ] chuẩn
bị cơm trưa.
“Ta nghe nói khi Triệu công công ly khai mang theo một xe lễ vật, đều là những vật phẩm vô giá.”
Nguyệt Quỳnh đang uống trà thì bị sặc.
“Khụ khụ khụ. . . . . .”
Lê Hoa Chước vội vàng vỗ vỗ lưng hắn: “Ngươi uống chậm một chút, khát như thế a.”
“Khụ khụ khụ, một xe, một xe lễ vật?” Nguyệt Quỳnh ai oán hỏi.
Lê Hoa Chước vỗ vỗ lưng hắn, trấn an: “Chính là những thứ vô duyên với ngươi, ngươi chỉ nghe cho biết thì được rồi.”
“Vậy ngươi nói với ta để làm gì.” Nguyệt Quỳnh nhất thời không còn tâm
trí để uống trà, “Một xe lễ vật. . . . . . Sao hắn không tặng thứ gì
đó khác đi, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lê Hoa Chước trở mình xem thường: “Đáng tiếc gì? Ngươi có khả năng biết được giá trị của những thứ quý giá đó sao**?”
“Một xe lễ vật. . . . . . đổi thành bạc thì được bao nhiêu a. . . . . .”
Nguyệt Quỳnh yên lặng khẽ bóp cổ tay. Lê Hoa Chước ngửa mặt lên trời
thở dài, yêu tinh tham tiền này.
. . . . . .
Nếu bỏ qua
ba chuyện: thị tẩm, công chúa muốn đến và bạc quá ít là những
chuyện khiến hắn phiền não cực độ, cuộc sống yên ổn của Nguyệt Quỳnh
kỳ thật coi như không tồi. Hắn không thích tơ lụa sang quý, chỉ thích
vải bông mộc mạc; hắn không thích sơn hào hải vị, chỉ thích các món
ăn vặt ở Giang Lăng; hắn không thích đình đài lầu các, chỉ thích
nhất Lâm uyển yên tĩnh của hắn.
Tuy rằng hắn là vị công tử
không được sủng, nhưng là quy củ của vương phủ rất chặt chẽ, hai
vị công công chưởng quản Đông Tây uyển cũng là người nghiêm cẩn, hơn
nữa thời gian hắn nhập phủ là dài nhất, cũng chưa từng có vị công tử phu nhân nào tìm hắn gây phiền toái. Hồng Hỉ Hồng Thái cũng không hề
thích gây chuyện thị phi, thích nói huyên thuyên giống như tôi tớ của các vị công tử phu nhân khác. Chưa nói đến việc hai người họ
chiếu cố hắn rất thỏa đáng và chu đáo, còn đặc biệt giúp hắn bớt
lo lắng, lại làm được thức ăn phù hợp với khẩu vị của hắn. Huống
chi hắn còn có Lê Hoa Chước, vị bằng hữu đáng quý hoạn nạn có nhau,
cuộc sống của hắn thật sự không hề khổ sở.
Nhưng là. . . . . . Nhìn Hồng Thái giao cho hắn năm lượng bạc, tay Nguyệt Quỳnh vẫn phát run.
“Chỉ, chỉ bán được ít bạc như thế?” Không thể tin được khẽ ngẩng đầu,
giọng nói Nguyệt Quỳnh cũng trở nên run rẩy, “Hai chi nhân sâm ngàn năm, bốn hạp vây cá, hai hạp lộc nhung cũng chỉ bán được năm lượng
bạc?”
Hồng Thái khó xử nói: “Công tử, mấy thứ này không thể bán
được ở hiệu cầm đồ hay bán cho những nhà giàu có. Còn dân chúng
bình thường cả đời hiếm khi được ăn những thứ hiếm lạ như vậy, cũng
sẽ không bỏ nhiều bạc để mua. Nếu là bán ở các phủ gì đó, hay là
bán cho phú hộ trong thôn, ta lại lo lắng bọn họ đem làm lễ vật để
tặng, vạn nhất tặng qua tặng lại, đưa đến tay Vương gia thì liền
phiền toái. Lần này ta đến hiệu thuốc trong thôn bán, lão bản tưởng
chúng ta trộm được, ngay từ đầu sống chết không chịu mua, ta cầu hắn
nửa ngày, hắn mới mua, nhưng chỉ trả năm lượng bạc.”
Nguyệt
Quỳnh đem bạc bỏ vào vạt áo, nói: “Là ta tham lam, không trách ngươi
được, những băn khoăn lo lắng của ngươi đều đúng. Mấy thứ này nếu
có thể bán ở hiệu cầm đồ tất nhiên có thể bán được giá cao, đáng
tiếc. . . . . . Năm lượng bạc thì là năm lượng bạc, tốt hơn nhiều so với không có gì. Hồng Thái, vừa nãy xin lỗi ngươi.”
“Công tử, ngài đừng nói như thế. Là do Hồng Thái vô năng, chỉ bán được năm lượng bạc.”
“Hồng Thái.” Nguyệt Quỳnh hiếm khi nghiêm mặt.
Hồng Thái lập tức nói: “Công tử, Hồng Thái nói sai rồi, Hồng Thái đi nấu canh vây cá cho công tử.”
Gương mặt Nguyệt Quỳnh lúc này mới giãn ra.
Đem năm lượng bạc bảo bối bỏ vào hộp gỗ, khi không còn ai Nguyệt Quỳnh
mới lộ ra vẻ chán nản sâu sắc, cứ tiếp tục như vậy thì đến khi
nào hắn mới có thể tiết kiệm đủ bạc để chạy khỏi đây?
. . . . . .
Ngồi trong khoang thuyền, Triệu công công đuổi mọi người ra ngoài, lấy ra đống ngân phiếu dày cộm trong lồng ngực, một sổ có năm nghìn lượng
bạc, đây là hôm qua Nghiêm Bình trộm đưa cho hắn khi rời Lệ vương phủ.
Nhìn bảo bối đặt bốn phía chung quanh, Triệu công công mặt mày hớn hở,
trong tứ vương, Lệ vương Nghiêm Sát là người hào phóng nhất, mỗi
lần hắn đến Giang Lăng ban thánh chỉ đều thu được rất nhiều. Chính
là hai năm nay ý muốn tước vương của Hoàng Thượng càng ngày càng rõ
ràng, sau này Nghiêm Sát bị tước vương hoặc bị giết, hắn liền bị chặt đứt một tài lộ.
Cây to đón gió, Nghiêm Sát quá lợi hại, binh mã có hơn bốn mươi vạn, nhiều hơn ba vương khác. Vài năm gần đây tuy
rằng Hoàng Thượng chìm đắm nam sắc, nhưng sư tử đang ngủ cũng sẽ không
cho phép có lão hổ như hổ rình mồi ở bên người. Nghiêm Sát cho dù không có tâm mưu phản, Hoàng Thượng cũng không thể lưu hắn lại. Bất quá
Nghiêm Sát đối hắn thật sự hào phóng, còn tặng hắn một nữ nhân cho hắn
tùy tiện ngoạn, lấy được lòng người nhờ tiền tài, hắn tất nhiên sẽ
nói ngọt trước mặt Hoàng Thượng thay Nghiêm Sát.
Đem tất cả
ngân phiếu giấu hảo, Triệu công công vui cười hai tiếng, khổ người
Nghiêm Sát còn tăng lên hai phân so với năm kia hắn thấy, công chúa
đến đây sao có thể chịu được? Hì hì.