Tiệc đầy tháng đã kết thúc, các tân khách đều trở về nơi ở của mình. Theo tin đồn mà Lê Hoa Chước nghe được, công chúa đang ở tại
“Thu uyển” gặp khách chính là vị công chúa giả. Nghe nói vị công chúa
giả này giả trang giống Cổ Phi Yến như đúc, ngay cả bộ dáng kiêu ngạo
ương ngạnh của nàng đều diễn đến mức cực kỳ sắc sảo, ngoại trừ đối xử
thoáng khách khí với Giải Lưu Sơn ra, những người khác đều bị nàng minh
ám [công khai hay ngầm] chế ngạo châm chọc một phen, Triệu công công tức đến mức méo miệng. Sau khi Cổ Phi Yến được đưa đi, vị công chúa giả này sẽ ngụ ở “Thu uyển”, kéo dài thời gian Cổ Phi Yến giấu mặt, không gặp
khách.
Nguyệt Quỳnh nghe xong chỉ cười cười, chưa từng hỏi chuyện về vị công chúa giả, cũng không hỏi đến chuyện của Cổ Phi Yến, tựa hồ
đang chặt chẽ tuân thủ bản “Khế ước” kia , không dám chọc giận Nghiêm
Sát nữa. Bất quá Nghiêm Sát đã làm phụ vương lại có biến hóa rõ ràng, y
đã hơn mấy tháng không có triệu người thị tẩm, khiến bọn công tử tứ viện hoài nghi rằng có phải phương diện nào đó của y không được.
“A!”
Một trận tiếng rên rỉ trôi qua, chiếc giường lớn rung chuyển nửa ngày rốt
cục cũng yên tĩnh lại. Màn xốc lên, một thân mình như tòa núi nhỏ xuống
giường, y khoác áo đơn rồi mở cửa ra để cho người khác bưng nước ấm vào.
Nguyệt Quỳnh còn đang chìm đắm trong dư vị sót lại có chút buồn ngủ, tuy rằng
không có bị “chiếm lấy”, nhưng đã nhiều ngày đều bị người bạt[giật,
kéo]củ cải, bạt n cây củ cải, không chỉ hai chân hắn như nhũn ra, hơn
nữa tay cũng thật sự mỏi.
Cửa mở ra, Nghiêm Sát cầm bố khăn nóng
tiến đến bên giường, chà lau cho Nguyệt Quỳnh. Vị công tử Nguyệt Quỳnh
này không chỉ có lá gan trở nên sắp bao thiên bao địa, mà còn lười đến
mức cả thần lẫn người đều phải phẫn nộ, không chỉ không sợ hãi sự hầu hạ của Lệ vương, ngược lại còn thật sự hưởng thụ. Quả nhiên, con người ta
chính là không thể sủng.
Nguyệt Quỳnh cả người mềm nhũn đánh bạo đề nghị: “Nghiêm Sát, ngươi có muốn triệu. . . . . ..”
Chữ “người” còn chưa kịp nói ra, miệng Nguyệt Quỳnh đã bị chặn lại một cách hung hăng. Khi hắn có thể hít thở lại, hắn nghe thấy Nghiêm Sát thô
giọng rống: “Nghiêm Mặc! Bảo Nghiêm Bình đuổi toàn bộ người trong tứ
viện ra khỏi phủ!”
“Vâng! Vương gia!”
“Nghiêm Sát! Không
cần!” Nguyệt Quỳnh bị hù chết. Đáng tiếc, Nghiêm Sát không muốn nghe hắn nói ra những lời khiến y không hài lòng, nên lại ngăn chận cái miệng
của hắn.
Xong rồi, xong rồi, lần này xong rồi. Trước mắt Nguyệt Quỳnh từng trận trở thành màu đen.
Nơi này, Nghiêm Sát trừng phạt công tử không nghe lời của y; tại nơi kia,
quan viên cùng Triệu công công vừa trở lại kinh thành đang bẩm báo hành
trình đến Giang Lăng lần này lên hoàng đế Cổ Niên.
Cổ Niên sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ âm lãnh. “Có gặp công chúa không?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nô tài có gặp.”
“Công chúa ra sao? Ở chung với Nghiêm Sát thế nào?”
“Công chúa nhiễm phong hàn, khi nô tài gặp công chúa, sắc mặt công chúa không tốt, nói chuyện cũng hữu khí vô lực. Dung ma ma lén nói với nô tài rằng công chúa không thích Giang Lăng, muốn quay về kinh, sai nô tài bẩm báo Hoàng Thượng.” Triệu công công khó xử liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một
cái, cúi đầu nói “Nô tài nghe nói. . . . . .”
“Nghe nói cái gì?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài nghe nói công chúa và Lệ vương ở chung. . . . . . không được tốt.”
“Không được tốt thế nào?”
Triệu công công lại liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, châm chước nói: “Công chúa. . . . . . Không cho Lệ vương, vào phòng. Bên phía Lệ vương, nô
tài thật không có nghe thấy cái gì. Chỉ có nghe thị nữ bên người công
chúa nói, lúc công chúa nhiễm bệnh, Lệ vương đều tự mình chăm sóc, không mượn tay người khác.”
Đôi mắt Cổ Niên nheo lại, hắn đứng lên, hỏi: “Ngươi còn nghe được cái gì?”
Triệu công công lắc đầu: “Người trong Lệ vương phủ rất kín miệng, nô tài
không nghe được gì nữa, chỉ có một câu công chúa sai nô tài chuyển cho
Hoàng Thượng.”
“Nói.”
“Công chúa đã nói một câu, “Ba
tháng”. Nô tài hỏi ý công chúa ra sao, công chúa nói nô tài chỉ cần nói
cho Hoàng Thượng nghe là được.”
Khóe miệng Cổ Niên khẽ nhếch lên: “Có nhìn thấy Lệ vương thế tử không?”
Triệu công công sửng sốt, sao Hoàng Thượng lại không hỏi về công chúa? Bất
quá hắn phản ứng cực nhanh, trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài thấy.”
“Vừa nãy bọn chúng nói bộ dáng Lệ vương thế tử rất đáng yêu xinh đẹp, có biết là do nữ tử nào sinh không?”
Triệu công công suy nghĩ, nói: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài cũng rất tò mò. Lệ
vương thế tử rất đáng yêu, nếu không có đôi mắt xanh biếc kia cực kỳ
giống Lệ vương, nô tài cũng không dám tin tưởng đó là nhi tử của Lệ
vương. Suốt tiệc đầy tháng, nương của thế tử vẫn chưa xuất hiện, nô tài
tò mò lén hỏi thăm, hình như là Lệ vương bên ngoài tìm được một dân nữ,
nàng kia sau khi sinh hạ hài tử liền biến mất. Lệ vương chỉ cần thế tử,
không cần nương của thế tử.” Nói xong, hắn ngẩng đầu cười cười, “Nói đến cũng thực buồn cười, Lệ vương thế nhưng lại đặt tên cho thế tử là Tiểu
Yêu, có người nói Lệ vương vừa ngủ dậy, bên người đột nhiên có thêm một
hài tử. Cho nên mới gọi là Tiểu Yêu.”
“Nghiêm Tiểu Yêu?” Cổ Niên
nghiền ngẫm nhớ kỹ cái tên này, giống như thuận miệng hỏi, “Có phải bên
người Nghiêm Sát có một tên công tử đã theo hắn rất nhiều năm hay
không?”
“A.” Triệu công công cẩn thận trả lời, “Việc này nô tài
không có để ý đến. Lệ vương vốn không cho đám công tử của hắn lộ diện,
hiện giờ Lệ vương trở thành Phò mã gia càng không thể cho đám thị quân
này gặp khách. Nô tài mải lo lắng phượng thể của công chúa, đã quên hỏi
thăm việc này. Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
“Thôi. Ngươi lui xuống đi.” Cổ Niên không kiên nhẫn phất tay.
“Vâng, nô tài lui xuống.” Triệu công công quỳ lui ra ngoài. Trên hành trình đi đến Giang Lăng lần này, hắn lại nhận được rất nhiều ưu đãi nên tất
nhiên sẽ thay Lệ vương nói ngọt trước mặt hoàng thượng.
Triệu
công công đi rồi, Cổ Niên trầm mặc một hồi, sau đó đi đến trước bàn, cầm lấy một phong thư. Sau khi xem qua, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười
quỷ dị. “Nguyệt Quỳnh. . . . . . Không thể tưởng được Nghiêm Sát cũng là kẻ có tình. Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Hằng vương thế tử Giang Bùi
Chiêu nhập kinh thụ phong.”
“Tuân chỉ!”
Đốt thư đi, Cổ
Niên chậm rãi đi đến trước giá sách, cầm lấy một thanh bảo kiếm treo ở
nơi đó. Thanh kiếm này từng là kiếm mà U đế dùng khi luyện võ, bất quá U đế là thiên tài ở lĩnh vực khiêu vũ, nhưng về việc tập võ lại không có
chút thiên phú nào.
Rút ra thanh kiếm đã không được sử dụng nhiều năm, Cổ Niên một kiếm chặt bỏ, lưu lại một đạo vết kiếm trên giá sách.
“Trẫm thật muốn nhìn một cái xem bộ dáng của tiểu yêu quái là cái dạng
gì.”
Phủ đệ của Tề vương Giải Ứng Tông. Giải Lưu Sơn vừa trở về
cũng đang hướng phụ thân bẩm báo thu hoạch trong chuyến đi Giang Lăng
lần này.
“Tính tình công chúa vẫn điêu ngoa như trước, xa cách
với con. Nghe nói sau khi nàng cùng Nghiêm Sát thành thân hoàn toàn
không cùng Nghiêm Sát làm việc phu thê, cũng khó trách Nghiêm Sát đi tìm nữ nhân khác sinh hài tử.”
“Công chúa là một phụ nhân *** đãng,
sao lại có thể chịu đựng như vậy.” Giải Ứng Tông nhắm mắt dưỡng thần
chậm rãi nói, “Mấy năm nay đám công tử phu nhân bên người hắn kẻ đi
người đến, có thể gạt được người khác, nhưng không thể lừa vi phụ.
Nghiêm Sát dám vì kẻ kia mà trở mặt với ta, thậm chí suýt nữa giết chết
Hoà Chính trước mặt ta, hắn sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ. Khi ở đó
ngươi có thấy được người nọ hay không?”
“Không có. Nghiêm Sát chỉ bế nhi tử của hắn đi ra gặp người, không cho đám công tử của hắn tham
dự. Bất quá con thám thính được chút tin tức. Nghiêm Sát tựa hồ vì một
tên nam quân mà xung đột cùng Dương Tư Khải. Con không có nhìn thấy
Nghiêm Sát cùng Dương Tư Khải, nên lén tiếp xúc với Bùi Chiêu, nhưng vị
mưu sĩ Lý Hưu bên người hắn lại rất thân thuộc với hai người họ.”
“Bốn phía có nhiều cơ sở ngầm như vậy, sao Nghiêm Sát cho ngươi nhìn thấy.”
“Phụ thân nói cũng phải.”
“Hoàng Thượng muốn động Nghiêm Sát, thực lực của hắn tuyệt đối thâm sâu hơn so với những gì ngươi và ta đoán trước rất nhiều. Nếu hắn lấy công chúa ra đe dọa, giết công chúa.”
“Phụ thân?”
“Đây là ý của Hoàng Thượng.”
“Con hiểu được.”
Con đường dẫn đến Tử Vân tự [chùa] trong kinh thành được bảo vệ nghiêm
ngặt. Hôm nay là ngày mười lăm tháng một, là ngày hoàng thái hậu Trương
Huyên Ngọc đến chùa dâng hương và nghe trụ trì “Tuệ Tịnh đại sư” giảng
Phật. Từ sau khi U đế qua đời, ngày mười lăm mỗi tháng, hoàng thái hậu
đều đến Tử Vân tự dâng hương lễ Phật, tháng trước vì thân thể nàng không được khoẻ nên không có xuất cung, hôm nay thân thể vừa mới hảo, nàng
liền theo thường lệ xuất cung lễ Phật. Sau khi Cổ U qua đời, Cổ Niên
không làm khó hoàng thái hậu, nhưng bỏ cũ thay mới tất cả cung nhân bên
cạnh, chỉ để lại một vị tiểu thái giám Cổ U thương yêu nhất khi còn
sống. Cái chết của Cổ U kích thích Cổ Niên, nguyên bản hắn muốn xử tử vị tiểu thái giám kia, chôn hắn cùng Cổ U, nhưng vị tiểu thái giám này đã
từng cứu mệnh Cổ U, hoàng thái hậu Trương Huyên Ngọc xem đó là ơn, nên
đã giành vị tiểu thái giám kia lại, giúp hắn thoát chết.
Phượng
liễn [xe hoặc kiệu có khắc hình chim phượng] của Hoàng thái hậu chậm rãi di chuyển, khi đến Tử Vân tự, trụ trì Tuệ Tịnh đại sư cùng chúng tăng
trong chùa đã ở bên ngoài chờ sẵn. Hạ phượng liễn, sau khi Trương Huyên
Ngọc hành lễ với đại sư, liền đi vào trong chùa. Trước tiên thắp hương
cho Bồ Tát, sau đó Trương Huyên Ngọc đi theo Tuệ Tịnh đại sư vào thiện
phòng của trụ trì. Phần đông thị vệ cùng cung nhân đều lưu lại, Trương
Huyên Ngọc chỉ dẫn theo thái giám Đinh Châu bên người —— vị tiểu thái
giám suýt chút nữa bị Cổ Niên giết chết năm đó —— vào thiện phòng.
Tuệ Tịnh đại sư đóng cửa lại, khi đi đến thiện tọa, nhẹ cất giọng nói:
“Thái hậu, có người muốn gặp ngài.” Sau đó, hắn lớn tiếng hỏi: “Thái hậu hôm nay muốn nghe cái gì?”
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Trương
Huyên Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng hướng về phía cửa, lớn tiếng nói: “Ai gia tháng trước mấy ngày liền đều mơ thấy một giấc mộng, mong được
đại sư chỉ điểm.”
“Thái hậu mời ngồi.”
Hai người vẫn chưa
ngồi xuống, Trương Huyên Ngọc đã nức nở nói: “Đại sư, ai gia. . . . . .
Mơ thấy U nhi, hắn. . . . . .” Tuy rằng chỉ là diễn, nhưng vừa nhắc tới nhi tử, nàng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Đại sư thở dài thật dài, nói “Thái hậu tâm tư không yêu, chi bằng tĩnh tọa một lát, lão nạp lại giảng Phật cùng thái hậu.”
“Hảo.”
Hai người đợi một hồi, tiểu sa di đứng cạnh cánh cửa ở phòng trong khẽ xoay người gật gật đầu với bọn họ, tỏ vẻ rằng kẻ nghe lén ở ngoài phòng đã
ly khai. Tuệ Tịnh đại sư lập tức dẫn thái hậu vào tiểu cách gian. Đi vào góc, hắn di chuyển một chậu hoa, rồi sờ sờ trên tường, một cánh cửa
ngầm chậm rãi xuất hiện, hắn dẫn theo hai người đi vào.Sau khi dẫn thái hậu đi được một đoạn, Tuệ Tịnh đại sư nói: “Thái hậu,
người muốn gặp ngài ở ngay phía trước, lão nạp không tiện đi theo, lão
nạp ở bên ngoài ứng đối. Thái hậu không nên trì hoãn quá lâu.”
“Đa tạ đại sư.”
Tuệ tịnh đi vòng vèo trở về, Trương Huyên Ngọc tâm trí bình tĩnh, dẫn theo
Đinh Châu tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi thêm một đoạn, trước mắt bỗng trở nên thoáng đãng sáng trong. Chỉ thấy một người quỳ gối ở đó,
nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vội chạy đến: “Lang Dạ!”
“Thái hậu!” Kẻ đang quỳ nhào vào trong lòng Trương Huyên Ngọc, nắm chặt tay
nàng, khóc rống nói, “Thái hậu, ta tìm thấy Hoàng Thượng!”
Trương Huyên Ngọc thở dốc vì kinh ngạc, nước mắt lập tức dâng lên, hai chân
như nhũn ra, quỳ gối trên mặt đất.”Ngươi tìm thấy, U nhi?”
“Ân!”
Đinh Châu “bịch” một tiếng, cũng quỳ gối trên mặt đất, “oa” khóc lên.
Sau khi Trương Huyên Ngọc đi từ Tử Vân tự ra, chỉ thấy hai mắt nàng sưng
đỏ, nỗi lòng vẫn chưa yên, Đinh Châu đồng dạng cũng là bộ dáng vừa mới
khóc. Triệu công công hộ tống thái hậu đến đây nhanh chóng tiến lên,
chợt nghe Tuệ Tịnh đại sư nói: “U đế đã qua đời nhiều năm, nếu hắn trên
trời có biết, thấy thái hậu thương tâm như thế, hắn sẽ không đành lòng
chuyển thế, mong rằng thái hậu có thể buông tha, để cho U đế có thể an
tâm chuyển thế đầu thai, không phải làm cô hồn dã quỷ.”
Trương
Huyên Ngọc lại rơi nước mắt: “Đại sư nói đúng, ai gia sẽ ngày ngày cầu
nguyện, cầu nguyện U nhi đầu thai đến một nhà tốt.”
“Thái hậu nén bi thương, lão nạp cũng sẽ cầu phúc cho U đế chuyển thế.”
“Đa tạ đại sư.”
Trương Huyên Ngọc được Đinh Châu nâng lên phượng liễn. Bởi vì sau khi thái
hậu đi ra từ chùa đều là bộ dáng thương tâm như thế, nên những người
khác cũng không cảm thấy có chỗ nào khả nghi. Phượng liễn chậm rãi rời
đi Tử Vân tự, Tuệ Tịnh đại sư thì thầm: “A di đà phật, thiện tai thiện
tai.”
Trở lại trong cung, Trương Huyên Ngọc lấy cớ tâm tình không tốt mà trốn vào thiện phòng, không gặp người khác. Đinh Châu quỳ gối
ngoài thiện phòng chờ thái hậu sai phái, hắn thường cúi đầu lau nước
mắt, những kẻ “ngẫu nhiên” đi ngang qua cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của thái hậu từ phòng trong truyền ra.
Có người nhỏ giọng hỏi Đinh Châu: “Thái hậu lại nhớ đến U đế ?”
Đinh Châu gật đầu nói: “Thái hậu gần đây luôn mơ thấy U đế, U đế cái gì cũng không nói, chỉ nhìn thái hậu khóc, trên người đeo còng tay còng chân,
còn chưa kịp nói chuyện cùng thái hậu đã bị Hắc Bạch Vô Thường* mang đi. Thái hậu hôm nay đi Tử Vân tự, nói việc này với Tịnh Tuệ đại sư, Tịnh
Tuệ đại sư nói U đế không yên lòng về thái hậu, hồn phách chậm chạp
không chịu chuyển thế, đã biến thành cô hồn dã quỷ. Sở dĩ trên người đeo còng, là do bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi đầu thai. Nếu thái hậu vẫn
không từ bỏ được U đế, U đế cho dù chuyển thế, mệnh cũng sẽ thực khổ.
Tịnh Tuệ đại sư khuyên thái hậu buông sầu bi, để cho U đế chuyển thế có
thể sống tốt.” Nói xong, Đinh Châu liền khóc.
*Hắc Bạch Vô Thường: chi tiết
Người nọ hiểu rõ khẽ gật đầu, ly khai. Đinh Châu lau nước mắt, không ai nhìn thấy khóe miệng hắn hiện lên vẻ vui sướng.
“Ô ô, U nhi, U nhi của ta, ngươi yên tâm mà đầu thai đi, nương không bao
giờ … khóc nữa.” Bên trong thiện phòng, Trương Huyên Ngọc vừa khóc, vừa
nhìn một chiếc giày nhỏ mà cười. Nếu có ai đó nhìn thấy nàng, chắc chắn
sẽ nghĩ rằng nàng điên rồi.
Không lâu sau, có người hướng Cổ Niên bẩm báo, thái hậu hơn một tháng nay đều mơ thấy U đế bị Hắc Bạch Vô
Thường mang đi, được Tuệ Tịnh đại sư giải mộng, U đế vì vướng bận thái
hậu nên chậm chạp không chịu chuyển thế, trở thành cô hồn dã quỷ, Hắc
Bạch vô thường đã bắt được U đế, ép buộc hắn đi đầu thai.
“Loảng
xoảng!”, Cổ Niên ném chén ngọc trên tay xuống mặt đất, đem một vị nam
quân nằm bên chân hắn đá lăn ra đất. “Người đâu! Tìm “Nhất Thiên” đến
cho trẫm!”
“Vâng!”
Một gã thái giám tè ra quần chạy đi, Hoàng Thượng lại tức giận .
“Hắc Bạch Vô Thường! Ngươi dám mang đi U nhi của trẫm! Không! Không! Hắn dù
là cô hồn dã quỷ, cũng phải ở lại trong cung bồi trẫm!” Cổ Niên gào thét trong tẩm cung của hắn, nam quân bị đá kia không dám thở mạnh, quỳ rạp
trên mặt đất lạnh run. Cổ Niên cầm lấy hết thảy đồ vật lọt vào trong tầm mắt hắn mà ném xuống đất, mặc kệ những mảnh vỡ đồ sứ có làm bị thương
vị nam quân kia hay không.
Vị nam quân không cầu tha thì may mắn, một tiếng xin tha ngược lại càng
khơi dậy sự điên cuồng của Cổ Niên. Hắn tiến lên, nhấc chân lại thêm một cước, sau đó kéo lấy mái tóc dài của nam quân đến trước cây cột.
Namquân đang xin tha bị Cổ Niên túm tóc đập mạnh lên cột, dần dần, tiếng cầu
xin của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì biến mất. Thấy hắn đã
chết, Cổ Niên buông tay ra, hung hăng đá nam quân đã tắt thở một cước,
mái tóc rối loạn tản ra.
“Người đâu, đem hắn đi ra ngoài.”
Lập tức có hai gã thị vệ tiến vào, kéo nam quân đã chết kia ra ngoài, lại
có người tiến vào rửa sạch vết máu trên mặt đất. Trong tẩm cung tràn
ngập bầu khí tử vong.
“Hoàng Thượng, “Nhất Thiên” đạo trưởng đã đến đây.”
“Cho hắn vào.”
Một vị đạo sĩ tuổi chừng ba mươi đi đến: “Bần đạo”Nhất Thiên” tham kiến Ngô hoàng.”
Cổ Niên mặt mang sát khí, nói: “Nhất Thiên, hồn phách của “hắn” bị Hắc
Bạch Vô Thường bắt đi đầu thai, tìm ra “hắn” chuyển thế cho ta.”
Nhất Thiên đạo trưởng sửng sốt, bất quá hắn rất nhanh trấn định lại, khom người nói: “Bần đạo tuân chỉ.”
Cổ Niên phất tay ý bảo Nhất Thiên lui xuống, vẫn mang vẻ mặt tàn nanh.
Triệu công công vừa đi truyền triệu kề sát cạnh cửa, cúi đầu, khom
người, sợ bị Hoàng Thượng nhìn đến, đưa tới họa sát thân.
“U nhi, cho dù ngươi chết, ngươi chuyển thế, cũng là của ta, là của ta!”
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
“Công tử, có phải ngài bị nhiễm phong hàn hay không?” Hồng Hỉ Hồng Thái đang
giúp công tử hạ thắt lưng vội vàng hỏi. Lê Hoa Chước cũng nhanh chóng đi tới, sờ sờ trán hắn.
“Không có, chỉ là mũi ta đột nhiên ngứa.”
Nguyệt Quỳnh nâng thắt lưng lên, xoa xoa cái mũi, “Ta gần đây đều không
có xuất môn, sao có thể nhiễm phong hàn, trên người ta còn đang chảy mồ
hôi.”
Hồng Hỉ lo lắng sờ lên trán công tử, quả thật không nóng, hắn lúc này mới yên lòng.
Lê Hoa Chước nhân cơ hội nói: “Nguyệt Quỳnh, ngươi đã luyện một canh giờ,
muốn nghỉ ngơi một chút hay không. Đã lâu không có luyện vũ, ngươi nên
từ từ luyện mới tốt.”
Ngẫm lại quả thật nóng vội ăn không được
đậu hủ nóng [giục tốc bất đạt], Nguyệt Quỳnh sờ sờ cái bụng cơ hồ đã
khôi phục vẻ trơn nhẵn như cũ: “Được rồi, nghỉ ngơi. Tiểu Yêu tỉnh
chưa?”
“Chưa, nó ngủ rất ngon.” Nhắc đến Tiểu Yêu, Lê Hoa Chước
liền hoàn toàn thay đổi thành người khác. Cha nuôi là hắn còn giống thân phụ hơn so với thân phụ Nguyệt Quỳnh.
Đi đến bên chiếc giường
nhỏ nhìn xem hài tử, Nguyệt Quỳnh thầm thở dài trong lòng: Tiểu Yêu a
Tiểu Yêu, ngươi sao lại không nghe lời? Cha cũng không có bảo ngươi biến thành người quái dị, chỉ hơi xấu một chút thôi.
“Nguyệt Quỳnh, ngươi đang nói thầm cái gì đó?”
“Ta đang nói Tiểu Yêu ngủ thật tốt.”
Lê Hoa Chước rất muốn trợn trắng mắt. “Ta nói Nguyệt Quỳnh, nếu Tiểu Yêu
không ngủ được mới phiền toái. Từ đại phu nói Tiểu Yêu một ngày ngủ hơn
mười canh giờ mới tốt.”
Nguyệt Quỳnh mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa hỏi: “Hoa Chước, ngươi nói Tiểu Yêu có thể còn chút pháp lực nào hay không?”
Lê Hoa Chước ở nơi Nguyệt Quỳnh không thấy, nhịn cười nói: “Không thể nào. Nó đã chuyển thế, không còn là tiểu yêu quái.”
“Không phải là tiểu yêu quái sao lại có thể chạy vào trong bụng ta?” Nguyệt
Quỳnh xoa bóp mặt Tiểu Yêu, hài tử không nghe lời, không thể lớn lên xấu một chút sao?Tayhắn lập tức bị người bắt lấy.
“Nguyệt Quỳnh, không được bóp mặt Tiểu Yêu!”
“A, nhất thời đã quên.”
Lê Hoa Chước suýt nữa không thở nổi, có kẻ làm cha, không! Làm mẹ như vậy sao? !