Khẽ mở mắt, Nguyệt Quỳnh không muốn cử động, cảm giác nhờn nhợn muốn nôn vô cùng mãnh liệt không ngừng dâng lên nơi yết hầu. Trời đã sáng, người
này vẫn chưa rời đi, chẳng lẽ y dự định ở trong phòng hắn cả một ngày
sao? Hắn thì không sao, nhưng vạn nhất người trong phủ nhìn thấy thì làm thế nào đây?
“Muốn nôn?”
“Ân.”
Nghiêm Sát xuống
giường, mặc xiêm y. “Tiến vào.” Hồng Hỉ cùng Hồng Thái như cũ bưng
chậu nước cùng điểm tâm, đẩy cửa mà vào. Nghiêm Sát đã mặc xiêm y, đỡ
Nguyệt Quỳnh đứng lên, Nguyệt Quỳnh cả người mềm nhũn uể oải, không muốn cử động. Hắn nghĩ thầm rằng dạ dày của mình nhất định đã bị bệnh gì
rồi, bằng không sao hắn lại thấy khó chịu thế này.
Hồng Thái hầu
hạ công tử rửa mặt, súc miệng. Nhưng khi Hồng Hỉ vừa bưng điểm tâm đến,
Nguyệt Quỳnh liền che miệng muốn nôn. Nghiêm Sát cau mày, y bế Nguyệt
Quỳnh dậy.
“Ra ngoài sân đi.”
Nguyệt Quỳnh rất muốn nói không cần, nhưng hắn lại nói không nên lời.
Bế Nguyệt Quỳnh đi vào trong sân, Nghiêm Sát cũng không sợ bị người khác
phát hiện, ngồi xuống, để cho Nguyệt Quỳnh dựa vào, ngồi trong lòng
mình. Hồng Hỉ bưng cháo, ngồi cạnh Vương gia, uy công tử ăn cháo. Có lẽ
là ở ngoài phòng thông thoáng hơn nên Nguyệt Quỳnh áp chế cảm giác nhờn nhợn ghê tởm, ăn một muỗng, nhưng mới vừa ăn xong, hắn liền nôn ra.
“Đi lấy mơ.” Nghiêm Sát dùng tay áo lau miệng của Nguyệt Quỳnh thực sạch
sẽ, Hồng Thái nhanh chóng mang mơ đến. Nguyệt Quỳnh cầm một viên bỏ vào
miệng, cảm thấy khá hơn nhiều.
Ngậm một hồi, bụng Nguyệt Quỳnh
khẽ kêu. Hồng Hỉ vội múc một muỗng cháo uy công tử ăn. Nguyệt Quỳnh hé
miệng …, nhưng vừa ngửi thấy mùi cháo tổ yến hắn đã muốn nôn. Hồng Hỉ
khẩn trương nhìn Vương gia, không biết phải làm sao.
Xoa xoa bụng, Nguyệt Quỳnh liếm liếm miệng: “Hồng Hỉ, ta muốn ăn diện điều[mì].”
Hồng Hỉ lập tức đứng dậy: “Hảo! Ta đi nấu cho công tử!”
“Công tử còn muốn ăn gì?” Hồng Thái vội hỏi.
Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Bánh chẻo, đồ ăn nhiều một chút, cho một chút thịt heo nữa.”
Húp nước mì, sức ăn của Nguyệt Quỳnh tựa hồ là đã tốt hơn một chút. Nghiêm
Sát đem toàn bộ bánh bao, bánh bột ngô – nguyên bản là chuẩn bị cho
Nguyệt Quỳnh, ăn hết. Ăn hơn phân nửa bát diện điều, Nguyệt Quỳnh lại
muốn nôn, Hồng Hỉ ngăn hắn nôn, lấy hoa mai cao đến, Nguyệt Quỳnh ăn
hai khối. Sau một lúc lâu, hắn lại ăn thêm một bát mì nhỏ. Giữa trưa có
bánh chẻo, Nguyệt Quỳnh một hơi ăn mười mấy cái, lại nôn ba lần, sắc mặt của Nghiêm Sát quả thật rất không tốt.
Đi đi lại lại một chút
trong sân để tiêu thực, Nguyệt Quỳnh mệt rã rời bị Nghiêm Sát ôm về
phòng ngủ. Thượng giường, Nguyệt Quỳnh liền hỏi: “Ngươi không quay về?”
“Ngủ.”
Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ. Ngồi cạnh bên giường,
Nghiêm Sát nắm lấy tay phải của Nguyệt Quỳnh, lục mâu trở nên u ám.
. . . . . . . . .
Bồi Nguyệt Quỳnh nửa tháng, sau khi tình trạng nôn mửa của hắn dần khá hơn, Nghiêm Sát mới trở về Tùng uyển của mình. Buổi sáng tỉnh lại, không
thấy Nghiêm Sát, vừa hỏi Hồng Thái, nguyên lai là y đã quay về Tùng
uyển. Nguyệt Quỳnh lập tức xuống giường, bảo Hồng Hỉ đi gọi Lê Hoa
Chước.
“Nguyệt Quỳnh, có chuyện gì mà mới sáng sớm đã gọi ta qua
đây, ngươi phải mời ta ăn cơm.” Người chưa đến tiếng đã đến trước. Phần
mặt bên phải đã hoàn toàn khôi phục, Lê Hoa Chước cười tủm tỉm cùng Tiểu An Bảo của hắn đi đến. Nguyệt Quỳnh đã ở cửa chờ sẵn, giơ tay giữ lấy
mặt Lê Hoa Chước, tả hữu nhìn một cái.
“Mặt của ta đã sớm không sao nữa rồi.” Lê Hoa Chước cười ha hả để Nguyệt Quỳnh tự ý sờ sờ xoa bóp khắp mặt hắn.
Buông tay, Nguyệt Quỳnh hiếm khi nghiêm túc nói: “Lần sau không được như thế nữa!”
Lê Hoa Chước khẽ cười, ôm lấy Nguyệt Quỳnh: “Không.”
“Hoa Chước!”
“Nguyệt Quỳnh, chúng ta chính là người một nhà, đúng hay không?”
“Đương nhiên.”
“Người nhà gặp nạn, ta há có thể ngồi yên sao? Nếu người bị đánh chính là ta,
Nguyệt Quỳnh cũng sẽ thay ta chắn, có phải hay không?”
“Đúng là vậy. Nhưng mà. . . . . .”
“Không có nhưng mà gì cả.” Lê Hoa Chước buông Nguyệt Quỳnh ra, “Đã là người
nhà thì không được khách khí như thế chứ! Được rồi được rồi, ta đang đói lắm a, mau mời ta ăn cơm.”
Nguyệt Quỳnh tức giận, gõ nhẹ lên trán Lê Hoa Chước: “Cháo gà, ăn không?”
“Ăn!”
Trên bàn cơm không chỉ có cháo gà, còn có canh vây cá, hơn mười món điểm
tâm, bánh bao, bánh chẻo. . . . . . Xiêm áo đầy một bàn. Lê Hoa Chước,
An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đều cùng Nguyệt Quỳnh hưởng phúc. Nguyệt
Quỳnh tuy rằng vẫn thấy nhờn nhợn, bất quá ăn uống tốt hơn rất nhiều. Ăn ngay một chén cháo gà nhỏ, một chén canh vây cá nhỏ, ăn ba cái bánh
bao, ba cái bánh chẻo, còn ăn nửa trái táo, trong lúc ăn có nôn vài lần, nhưng phần lớn đều là nôn khan.
“Nguyệt Quỳnh, nói với ngươi
chuyện này, đây là ta thiên tân vạn khổ mới hỏi thăm được.” Ăn uống no
đủ rồi, mật thám mới mở miệng.
“Chuyện gì?” Nguyệt Quỳnh vẫn còn ăn.
Lê Hoa Chước thần bí ghé sát vào hắn: “Công chúa bị Vương gia nhốt ở ‘Thu
uyển’. Những ma ma, thị nữ, thị vệ bên người Công chúa hình như đã bị
Vương gia. . . . . .” Hắn đưa tay làm động tác cắt cổ.
“Xuỵt──” Lê Hoa Chước nhỏ giọng nói, “Ngày đó sau khi chúng ta trở về, Vương gia phái người bao vây xung quanh phủ rất chặt chẽ, không để bất cứ kẻ nào
tùy ý xuất nhập, hôm qua Vương gia mới hạ lệnh triệt. ‘ Thu uyển ’ hiện
tại, ngoài Nghiêm quản gia kiểm soát, mấy chục người canh gác, ai cũng
không thể tới gần ‘ Thu uyển ’ nửa bước. Không ai biết ngày đó Vương gia đã làm gì sau khi trở về, mọi người chỉ biết Vương gia rất tức giận,
nhốt công chúa và người của nàng tại ‘ Thu uyển ’. Kỳ thật ngày hôm đó, những người của công chúa đều bị Vương gia. . . . . .” Lê Hoa Chước làm động tác chặt đầu, sau đó nói tiếp, “Vương gia nể mặt mũi Hoàng Thượng
mà tha công chúa một mạng, phái Nghiêm quản gia canh giữ nàng, không
được để nàng trở ra ngoài tác loạn.”
“Thật tốt quá!” Hồng Hỉ hầm hừ nói, “Công chúa rất xấu a. Quả thật nên trừng trị nàng như thế!”
Hồng Thái cùng An Bảo liên tục gật đầu. Hồng Thái nói: “Công tử, loại người có tâm địa ác độc giống như công chúa nên để cho Vương gia đến trừng
trị nàng. Bằng không trong phủ không biết có bao nhiêu người sẽ bị công
chúa hạ độc thủ. Người xem, ngay cả nhóm người Nghiêm quản gia nàng cũng không buông tha.”
“Nguyệt Quỳnh, công chúa không đáng nhận được
sự thương cảm của chúng ta.” Lê Hoa Chước vỗ vỗ ngực, “May mắn là có
Vương gia bảo hộ chúng ta. Ta nghe nói công chúa đã yêu cầu Vương gia
đem hai chúng ta giao cho nàng xử trí a.”
“A!” Nguyệt Quỳnh hoảng sợ.
“Cho nên mới nói Vương gia làm rất đúng.”
Nguyệt Quỳnh đột nhiên ngừng ăn uống. Lê Hoa Chước lập tức nói: “Nguyệt Quỳnh, Vương gia sẽ không đối xử với công chúa như thế. Nhưng mà công chúa
đáng sợ như vậy, một khi thả nàng ra, những người trong phủ đều phải
chịu tai ương.”
“Ta hiểu được.” Nguyệt Quỳnh xoa xoa dạ dày đang
khó chịu, khẽ thở dài. Nàng trở nên xinh đẹp, nhưng lại càng ương ngạnh
hơn so với trước kia, cũng càng tâm ngoan [thâm độc, …]. Chính là nỗi
hận với “hắn” vẫn như cũ không thay đổi.
“Công tử. . . . . .”
“Nguyệt Quỳnh. . . . . .”
Nguyệt Quỳnh nhìn bốn người đang lo lắng, cười cười: “Ta không sao, chỉ là có
chút cảm khái. Dù thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn là công chúa, vốn nên
là một khuê nữ để cho người ta yêu thương.”
“Nguyệt Quỳnh, ngươi
cũng chẳng thể nào thay đổi được gì mà, công chúa chính là tự mình gieo
gió gặt bão.” Lê Hoa Chước đưa dĩa dưa cho hắn, “Hảo Nguyệt Quỳnh, ăn
dưa đi.”
“A.” Nguyệt Quỳnh khẽ cười, lấy một miếng dưa, nhưng phiền muộn trong lòng hắn lại chẳng thể nào xóa nhòa được.Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương.