Đang mơ mơ màng màng, Nguyệt Quỳnh cảm thấy có ai đó sờ lên mặt hắn,
lòng bàn tay thô ráp đến mức khiến da hắn bị đau. Tại một nơi ấm áp gần
kề, hắn chậm rãi mở mắt ra, trước mắt chính là thắt lưng vững chắc của
một người nào đó. Bóng người chụp xuống, mặt hắn bị râu đâm, Nguyệt
Quỳnh khẽ hé miệng, chiếc lưỡi của ai kia liền xâm nhập mãnh liệt, nhưng nụ hôn này lại dần trở nên có chút không giống với trước kia. Sự hoảng
hốt cùng bất an trong mộng của hắn dần tiêu tán trong nụ hôn này, khi
Nguyệt Quỳnh nghĩ rằng người này sẽ tiếp tục lấy râu đâm mình, đối
phương đột nhiên thối lui.
“Tiến vào.”
A? Ai tiến vào? Người đầu tiên Nguyệt Quỳnh nghĩ đến chính là ác y Từ đại phu.
Có người nâng khay mâm tiến vào, phía trên chính là cháo tổ yến cùng thức
ăn sáng nóng hổi. Nguyệt Quỳnh kinh hô, chính là Hồng Hỉ ! Theo sau Hồng Hỉ chính là Hồng Thái ! Ngửa đầu, trong đôi mắt to chứa đầy sự kinh
hách [sợ hãi], sao y lại xuất đầu lộ diện? Lúc này hắn mới phát hiện
trời vẫn còn sáng, hắn lại cả kinh lần nữa.
“Lại muốn gì đây?”
Nghiêm Sát thô giọng rống, đưa tay giúp Nguyệt Quỳnh đứng lên, để hắn tựa vào
người mình. Nguyệt Quỳnh mở to mắt, không biết nên nói gì mới tốt. Hồng
Thái sắc mặt bình tĩnh, lau tay và mặt cho công tử, rồi đút súp cho công tử. Sau đó Hồng Hỉ ngồi xuống bên giường, đút công tử ăn cháo. Biểu
tình của hai người đều thực bình tĩnh, nhưng không che giấu được vài
phần sợ hãi.
Chắc Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đã bị dọa. Nguyệt Quỳnh nghĩ thế. Há miệng ăn cháo, trong đầu vẫn đang tự hỏi tại sao y lại vào lúc này mà xuất hiện ở đây? Vì sao không khiến Hồng Hỉ Hồng Thái bị
hôn mê như mọi lần? Vì sao y lại lộ diện?Vì sao. . . . . .
“Ăn cháo!”
Lập tức cắt đứt chuỗi suy nghĩ vẩn vơ, Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn ăn cháo.
Trong khi ăn cháo, Nguyệt Quỳnh giương mắt nhìn, Hồng Hỉ cũng giương
mắt, chủ tớ hai người trao đổi tâm tư.
Nguyệt Quỳnh: bị dọa rồi phải không?
Hồng Hỉ : ân.
Nguyệt Quỳnh: đừng sợ.
Hồng Hỉ : ân.
Nguyệt Quỳnh: xem như y không tồn tại.
Hồng Hỉ : ân.
Hồng Hỉ đút công tử ăn cháo khai vị xong, Hồng Thái liền bưng những món ăn
tinh xảo đến, có hơn mười món. Nghiêm Sát bế Nguyệt Quỳnh ra khỏi chăn,
Hồng Thái giương mắt cùng công tử trao đổi chút tâm tư.
Nguyệt Quỳnh: bị dọa rồi phải không?
Hồng Thái : ân.
Nguyệt Quỳnh: xem như y không tồn tại.
Hồng Thái : ân.
Hồng Hỉ Hồng Thái lui xuống. Nghiêm Sát đặt Nguyệt Quỳnh lên nhuyễn ghế, y ngồi cạnh Nguyệt Quỳnh, đem chiếc đũa nhét vào trong tay hắn: “Ăn cơm.” Nguyệt Quỳnh gắp một miếng cá đưa lên miệng, liền cảm thấy buồn nôn.
“Nuốt xuống đi.”
Hắn tròn mắt nhìn Nghiêm Sát, khẽ chớp mắt một cái, gian nan nuốt xuống.
“Trời còn chưa tối mà.” Sao ngươi lại đến đây? Còn để Hồng Hỉ Hồng Thái nhìn thấy nữa.
“Đầu còn choáng không?” Nghiêm Sát không hề để ý đến sự bất mãn của Nguyệt
Quỳnh. Gắp tất cả món ăn trên bàn, mỗi thứ một ít vào trong chén của
Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh mặt nhăn mày nhíu, bát cháo tổ yến vừa nãy đã khiến hắn muốn no rồi.
“Đầu còn choáng không?” Ai đó thô giọng hỏi.
Nguyệt Quỳnh lắc lắc đầu: “Có một chút.”
“Ăn cơm!”
Dưới ánh nhìn như hổ rình mồi từ đôi lục mâu kia, Nguyệt Quỳnh ăn hết tất cả những gì hắn có thể ăn được, vừa ăn vừa cảm thấy buồn nôn. Đến khi hắn
thật sự không ăn nổi nữa, Nghiêm Sát mới đem toàn bộ thức ăn còn lại
trong chén của hắn tống nhập vào bụng mình, trong mắt Nguyệt Quỳnh
thoáng hiện lên nét cười, lục mắt nhìn thấy, nhưng Nguyệt Quỳnh lại
chẳng hề phát hiện ra. Ăn xong, Nghiêm Sát phân phó tắm rửa, Hồng Hỉ
cùng Hồng Thái liền vội vàng vào dục gian chuẩn bị.
. . . . . .
Khóa ngồi trên lưng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh tựa vào lòng y, cảm thấy rất
buồn ngủ, còn chưa đến buổi tối, sao hắn lại mệt mỏi như thế? Ngâm mình
trong nước ấm thực thoải mái, thoải mái đến mức hắn không còn cảm thấy
nhờn nhợn muốn nôn nữa. Bàn tay to của Nghiêm Sát ở trên người hắn sờ
tới sờ lui, bất quá lại không có ý muốn làm, trái tim đang nhảy múa
trong ***g ngực của Nguyệt Quỳnh cũng dần dần trở về vị trí cũ. Ngay khi hắn sắp ngủ, Nghiêm Sát bỗng lên tiếng: “Vì sao phải sợ?”
Sợ? Sợ gì? Nguyệt Quỳnh mở mắt ra. Cằm bị người nắm, đầu bị nâng lên, hắn thuận thế nhìn thẳng vào một đôi lục mâu u ám.
Ma chỉ vuốt ve cằm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát lại hỏi: “Bất quá chỉ là một nữ nhân cáo mượn oai hùm, ngươi có gì phải sợ?”
Trong đầu hiện lên gương mặt dữ tợn của Cổ Phi Yến, những tình tự phức
tạp hiện lên trong mắt Nguyệt Quỳnh, cảm giác đau đớn từ hàm liền truyền đến, hắn nuốt nuốt nước miếng: “Nàng, là công chúa.”
Bóng người
chụp xuống, miệng Nguyệt Quỳnh bị cắn, râu của ai kia đâm vào mặt. Khi
hơi thở của hắn trở nên dồn dập, Nghiêm Sát mới buông hắn ra, tựa hồ có
chút sinh khí: “Ngươi xem đây là nơi nào?”
“Lệ vương phủ.”
“Đã biết là Lệ vương phủ, vì sao lại phải sợ?”
Người này đang tức giận chuyện gì? Trong đôi mắt to chứa đầy vẻ khó hiểu.
Nguyệt Quỳnh xoa xoa cằm, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nàng là
Vương phi. Ngô!” Hắn nói sai rồi? Miệng bị cắn đến mức phát đau, Nguyệt
Quỳnh không dám phản kháng, người này lại sinh khí. Mãi đến khi Nguyệt
Quỳnh phát ra tiếng than nhẹ, Nghiêm Sát mới nổi giận đùng đùng mà thối
lui: “Ở trước mặt ta, ngươi dám to gan lớn mật, trước mặt nữ nhân kia,
ngươi lại sợ đến mức ngất xỉu.”
Y sinh khí vì chuyện này? Bị hôn
đến mức choáng váng, Nguyệt Quỳnh liếm liếm đôi môi bị ai kia hôn đến
đau, kỳ thật hắn cũng không sợ đến mức ngất xỉu, chỉ là đột nhiên hôn mê thôi. Bất quá Nguyệt Quỳnh nói theo bản năng: “Nàng không phải ngươi.”
Vừa nói xong, hắn lập tức sửng sốt, mà lửa giận của Nghiêm Sát nháy mắt
cũng liền tắt.
Đầu lại bị nâng lên, Nguyệt Quỳnh không dám nhìn
Nghiêm Sát, hắn vừa mới nói gì thế này. Râu dán lên mặt hắn, có ai đó
hỏi hắn: “Ta là ai?” Môi khẽ động, dưới sự uy hiếp từ răng nanh của đối
phương, Nguyệt Quỳnh khẽ trả lời: “Nghiêm Sát.” Môi lại bị cắn lên.
Trước khi nước nguội lạnh, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh ra khỏi dục dũng nhỏ
hẹp, lấy khăn tắm quấn hắn lại thành một khối, tự mình ôm về phòng ngủ
của Nguyệt Quỳnh. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái không hề lộ diện, Nghiêm Sát
đặt Nguyệt Quỳnh lên giường, buông màn, trèo lên giường.
Rúc sâu
vào trong ***g ngực của Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng cảm thấy
buồn ngủ, vừa nãy trong dục dũng hắn đã muốn ngủ thiếp đi, nhưng dạ dày
lại có chút không thoải mái, trướng trướng, buồn nôn. Bàn tay to và thô
ráp không chút ôn nhu ấn lên dạ dày của hắn, Nguyệt Quỳnh đưa tay trái
đè lại, sau đó tay hắn liền bị bàn tay to kia nắm lấy.
“Nguyệt Quỳnh.”
Kẻ sắp chìm vào giấc ngủ đột nhiên thanh tỉnh. Người này, gọi tên của hắn! Thiên hạ ngân phiếu! Lục mắt chăm chú nhìn hắn, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt
nước miếng, tim đập thình thịch, tưởng chừng như sắp nhảy ra.
“Ngủ.”
A? Là thế này? Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nhắm mắt lại, tim càng đập nhanh
hơn. Vừa nãy hắn đã sắp ngủ . . . . . . Đột nhiên hảo hảo gọi tên hắn
làm gì?
Tâm loạn như ma, đầu óc choáng váng, dạ dày nhờn nhợn,
Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới sự vuốt ve từ bàn tay to lớn
của ai kia. Sau khi thân thể hắn hoàn toàn thả lỏng, Nghiêm Sát nhẹ
nhàng xốc chăn lên. Trên giường chỉ còn sự tĩnh lặng, Nghiêm Sát khẽ quỳ gối bên người Nguyệt Quỳnh, thành kính hôn lên bụng hắn.