Một ngọn núi nhỏ cường tráng mạnh mẽ bước nhanh đến, những kẻ đang đánh
nhau lúc này mới dừng lại, thối lui về phía của mình. Cổ Phi Yến tức
giận đến mức toàn thân phát run, mặc kệ Nghiêm Sát có thật sự trở về hay không, giận dữ hô to: “Các ngươi muốn tạo phản sao? ! Ngay cả người của bản cung cũng dám đánh!” Không ai để ý đến nàng, càng không có ai lùi
bước, bọn họ kiên quyết không cho đám thị vệ của công chúa vượt qua
mình. Nghiêm Sát lướt qua đám người của công chúa, đi đến trước hoa
viên, nhìn thấy Nghiêm Bình bị hai tên thị vệ khống chế, hai gò má xanh
tím, vừa nhìn đã biết là mới bị đánh.
Nghiêm Sát nhìn về phía các công tử phu nhân, bọn họ đều đang quỳ, Nguyệt Quỳnh cúi thấp đầu, được
Hành công công bảo hộ phía sau, bên má phải của Lê Hoa Chước xanh tím,
còn Cổ Phi Yến thì giận dữ đứng trước mặt Hành công công.
Lục
mâu u ám: “Quản sự của tứ uyển đều dẫn người của mình trở về đi.” Ngụy
công công, Vương ma ma, Lí ma ma nhanh chóng đứng dậy, bọn công tử phu
nhân tứ uyển lập tức tự động đi theo phía sau họ, Hành công công buông
Nguyệt Quỳnh ra, đưa mắt nhìn bọn công tử Tây uyển, ý bảo sẽ dẫn bọn họ
trở về.
“Không được đi!” Cổ Phi Yến giận dữ trừng mắt nhìn Nghiêm Sát, “Không có mệnh lệnh của bản cung, kẻ nào cũng không được đi!”
Nghiêm Sát chỉ xoay người, quét mắt nhìn bốn vị quản sự một cái, bọn họ lập
tức nhấc chân chạy lấy người. Thấy quản sự của mình có thể đi, lá gan
của bọn công tử phu nhân cũng lớn lên, rời đi theo.
“Nghiêm Sát!”
Cổ Phi Yến không nghĩ rằng Nghiêm Sát cư nhiên dám “kháng chỉ”!
Lê Hoa Chước dìu Nguyệt Quỳnh đang rất khó chịu chậm rãi trở về, Nguyệt
Quỳnh cúi thấp đầu, che lấy miệng, mới vừa đi vài bước, Lê Hoa Chước đột nhiên thất kinh ôm lấy người vừa ngất xỉu trong long hắn. “Nguyệt
Quỳnh!”. Hành công công cùng Nghiêm Mặc cách Nguyệt Quỳnh gần nhất vội
vọt đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh, đỡ lấy thân thể mềm nhũn vô lực của hắn.
“Nhanh đi gọi Từ đại phu!” Hành công công quát lên với tiểu công công bên
cạnh, Nghiêm Mặc nhanh chóng ôm lấy Nguyệt Quỳnh, chạy về phía Lâm uyển. Lê Hoa Chước lảo đảo theo sát phía sau.
“Vương gia!”
Lí
Hưu túm chặt y phục của Vương gia, thấp giọng gọi. Vừa rồi nếu hắn không đúng lúc kéo Vương gia lại, Vương gia nhất định đã lao ra. Thân thể
Nghiêm Sát trở nên căng cứng. Lí Hưu sợ hắn nhịn không được, nếu vậy thì cố gắng sáu năm qua của Vương gia liền trở thành “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”. Nghiêm Sát cố nhịn xuống, gương mặt nghiêm nghị vạn năm không thay đổi chẳng hề thể hiện chút sự giận dữ nào từ nội tâm của y. Cũng
có thể nói, sáu năm qua, thứ tốt nhất y học được chính là sự nhẫn nại.
“Nghiêm Sát!”
Cổ Phi Yến giận dữ đi đến trước mặt Nghiêm Sát: “Ngươi đây là ý gì!”
Khi công chúa đến gần, Lí Hưu khẽ buông y phục của Vương gia ra, vẻ cười
nhạo khẽ lướt qua trong mắt. Nghiêm Sát cúi đầu liếc nhìn Cổ Phi Yến một cái, nói với những kẻ ở phía sau: “Buông Nghiêm Bình ra.” Nghiêm Mưu
cùng Nghiêm Tráng lập tức xông lên, đá văng hai tên thị vệ đang áp chế
Nghiêm Bình.
Nghiêm Bình vừa được tự do liền tiến lên bẩm báo:
“Vương gia, công chúa muốn các công tử phu nhân tứ uyển tiến đến thỉnh
an. Nhưng đám người ma ma kia lại dẫn theo thị vệ tới bắt người, điều
này không đúng với quy củ trong phủ, vậy nên thuộc hạ cả gan ngăn cản
các ma ma, khiến công chúa giận dữ. Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh
Vương gia xử lý.”
“Bản cung muốn đánh muốn giết ai, chẳng lẽ còn
phải có được sự chấp thuận của một tên nô tài như ngươi?” Cổ Phi Yến tức đến phát điên, giận dữ mắng. Nghiêm Bình cúi thấp đầu không nhìn nàng,
chờ Vương gia xử lý.
Nghiêm Sát liếc mắt nhìn Nghiêm Thiết một
cái, đối phương lập tức hiểu ý. Sau đó y xoay người: “Ở đây tranh cãi ầm ĩ còn ra thể thống gì. Đến Thanh Phong trai đi.” Nói xong y liền bước
đi. Cổ Phi Yến đang vô cùng tức giận liền nhanh chóng đuổi kịp. Toàn bộ
bốn vị ma ma, sáu tỳ nữ, hai mươi thị vệ của nàng đều đi theo. Nghiêm
Thiết làm cái thủ thế ra hiệu với Nghiêm Mưu Nghiêm Tráng đi phía sau,
rồi mới thả chậm cước bộ, sau khi để những người phía trước đi xa, hắn
liền rời đi theo hướng khác.
Vào Thanh Phong trai, Nghiêm Sát hạ
lệnh không có sự cho phép của y, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Nghiêm Mưu canh giữ bên ngoài, chỉ chốc lát sau Hùng Kỉ Uông liền dẫn
theo mấy chục thân tín đến, gác ở phía ngoài Thanh Phong trai thay cho
thị vệ vương phủ. Trong Vương phủ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Nghiêm
Thiết vừa rời đi cũng đã trở lại, đồng dạng dẫn theo mấy chục người, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý đi lại trong vương phủ. Thanh Phong
trai (phòng nghị sự), Tùng uyển, Ánh Dương trai (thư phòng của Nghiêm
Sát) ở cùng một chỗ, mà giờ phút này, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Ngân dẫn
hắc kỵ thị vệ bao bọc xung quanh ba chỗ kia, cho dù là một con chim nhỏ
cũng không bay vào được.
Cùng Nghiêm Sát vào Thanh Phong trai,
nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy y mở miệng, càng không có ý tứ sẽ cấp công đạo cho mình, Cổ Phi Yến cầm chén trà, nhấp một ngụm, chất vấn:
“Nghiêm Sát, chuyện hôm nay nếu ngươi không cho bản cung một cái công
đạo thỏa đáng, bản cung quyết không từ bỏ ý định.”
Nghiêm Sát
ngồi ở sau bàn, giương mắt nhìn lại, cho dù Cổ Phi Yến mới vừa nhận thức y cũng nhìn ra được y đang vô cùng khó chịu. Nhưng như vậy thì sao? Cổ
Phi Yến hạ lệnh: “Bản cung hiện tại chính là Vương phi, bắt đầu từ hôm
nay, hết thảy mọi chuyện trong phủ đều do bốn ma ma của bản cung chưởng
quản. Hôm nay tất cả những kẻ dám bất kính với bản cung, ngươi đều phải
nghiêm trị. Còn có hai tên tiện nô Nguyệt Quỳnh cùng Lê Hoa Chước, phải
để bản cung tự ý xử trí bọn chúng.”
“Phốc!” Có ai đó rất không nể tình mà bật cười.
“Lí Hưu, sao ngươi lại có thể bất kính với công chúa như thế?” Chu Công
Thăng trách cứ nói, sau đó hắn nói với vị công chúa đang kinh ngạc,
“Công chúa, xin thứ lỗi, ấu nhi [trẻ nhỏ] không hiểu chuyện.”
“Ngươi nói ai là ấu nhi?” Lí Hưu trừng mắt nhìn Chu Công Thăng một cái, “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lời nói của công chúa thực buồn cười hay sao?”
Chu Công Thăng gật gật đầu, lại đứng đắn nói: “Tuy là rất buồn cười, nhưng
dù sao nàng cũng là công chúa, chúng ta nên giữ thể diện cho nàng. Mặc
dù chính nàng ta không giữ thể diện cho chính mình, nhưng chúng ta là
‘nô tài’ nên cũng phải giả vờ giữ thể diện giúp nàng.”
“Nô tài
lớn mật! Các ngươi dám nói năng lỗ mãng với công chúa!” Quản ma ma nghe
ra ý châm chọc, liền vội quát. Sáu thị nữ của công chúa lập tức rút
nhuyễn kiếm trên lưng ra, hai mươi tên thị vệ cũng nhanh chóng rút đao
kiếm. Còn bên phía Nghiêm Sát chỉ có Lí Hưu, Chu Công Thăng, Nghiêm Bình cùng Nghiêm Tráng, thế đơn lực bạc. Thanh Phong trai rất lớn, đủ để
nhân mã hai bên giao chiến một hồi.
“Nghiêm Sát! Ngươi muốn tạo phản?” Cổ Phi Yến đứng dậy, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.
Nghiêm Sát vẫn không mở miệng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó. Cổ Phi Yến nhìn y, rồi nhìn sang Lí Hưu cùng Chu Công Thăng đang trưng ra vẻ tựa tiếu
phi tiếu, còn có Nghiêm Tráng bất cẩu ngôn tiếu[không cười nói tùy
tiện] giống như Nghiêm Sát, ánh mắt chợt lóe sáng.
Nàng nặng nề
hừ một tiếng: “Đi!” rồi liền xoay người hướng ra ngoài. Những người khác cũng cảm thấy nguy hiểm, lập tức theo nàng rời đi, cửa vừa mở ra, Cổ
Phi Yến liền sửng sốt. Ngoài cửa có mấy chục thị vệ tay cầm lợi kiếm,
không, không phải thị vệ, mà là binh mã thân mang áo giáp, trên tường
viện bốn phía thậm chí còn có cung thủ! Mọi mũi tên đều chĩa vào bọn họ, chỉ cần đối phương khẽ buông tay, Cổ Phi Yến nhất định sẽ biến thành
tấm bia sống. Cổ Phi Yến tỏ vẻ bình tĩnh, bước từng bước về phía trước:
“Mau tránh ra cho bản cung!” Hai thị nữ cầm kiếm nhảy lên trước người
nàng để bảo hộ.
“Sát!”
“Nghiêm Sát! Ngươi dám!”
Tiếng “sưu sưu” bay ra.
Những người này không phải thị vệ bình thường trong vương phủ, tất cả thị vệ
trong phủ đều là ngàn chọn vạn tuyển, còn những người này chính là thân
vệ quân của Nghiêm Sát, là những người đã cùng Nghiêm Sát vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Đại nội thị vệ, giang hồ cao thủ ở trước mặt
bọn họ cũng phải chùn bước. Trong Thanh Phong trai, huyết nhục bay tứ
tung, máu loãng văng khắp nơi. Nghiêm Sát an vị ngồi ở bàn, vẫn không
nhúc nhích, lãnh túc nhìn hai mươi tên thị vệ của Cổ Phi Yến trở thành
đống thịt nát trước mặt mình.
“Nghiêm, Nghiêm Sát!”
Cổ Phi Yến hoảng sợ, nàng chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy. Kẻ điên kia
không có giết nàng, thậm chí chẳng hề chạm vào một sợi lông tơ của nàng, nhưng lại tàn sát toàn bộ thị vệ cùng tỳ nữ của nàng, một kẻ cũng bất
lưu.
“Nghiêm, Nghiêm Sát! Ngươi, ngươi thế nhưng dám đối đãi công chúa như thế! Hoàng Thượng, nếu biết, nhất định, sẽ không tha cho
ngươi!” Một trong bốn ma ma bảo hộ Cổ Phi Yến, Diêu ma ma cố gắng chống
cự đến cùng.
Quân lính lãnh huyết không một thương vong bao vây Cổ Phi Yến cùng các ma ma của nàng, chờ Vương gia hạ lệnh.
Lại có người cười, vẫn là Lí Hưu. Hắn ngồi bắt chéo chân trên ghế, coi như
huyết nhục trên mặt đất ở trong phòng chẳng hề tồn tại. “Chiêu Hoa công
chúa, ngài chính là công chúa, Vương gia không dám bất kính với ngài.
Nhưng làm người dù sao cũng phải đúng mực, nếu như lúc trước ngài thành
thành thật thật ở trong viện, đại môn không ra cổng trong không bước,
Vương gia tự nhiên sẽ không khiến công chúa khó xử. Có trách thì trách
công chúa ngài tâm tư ác độc, luôn muốn gây phiền toái cho Vương gia,
cho nên công chúa, xin lỗi rồi.”
Lí Hưu ra hiệu với một người, Nghiêm Thiết vừa nãy hô to giết giờ đây đột nhiên vung đao.
“A!”
Cổ Phi Yến kêu to một tiếng, Diêu ma ma vừa mới uy hiếp Nghiêm Sát bỗng dưng đầu lìa khỏi cổ ngay trước mặt nàng.
“Nghiêm, Sát. . . . . .” Cổ Phi Yến hoảng sợ, thật sự sợ hãi. Ba vị ma ma còn lại cũng thật sự lo sợ.
Lí Hưu lại ra hiệu, cây đao trong tay Nghiêm Thiết lại vung lên, lần này
là Quản ma ma. Mặt Cổ Phi Yến cắt không còn giọt máu, cả người phát run, nàng không tin, nàng không tin Nghiêm Sát dám làm như thế! Thái ma ma
cùng Thạch ma ma quen vênh mặt hất hàm sai khiến làm sao có thể gặp qua
loại tình cảnh này, sớm sợ tới mức đại khí không dám ra, nước tiểu ướt
váy.
“Nghiêm phó tướng.” Người xấu Lí Hưu lại mở miệng, Nghiêm
Thiết giơ tay lên, bọn lính đem tàn thi lui ra ngoài. Thái ma ma cùng
Thạch ma ma nghĩ rằng Nghiêm Sát buông tha các nàng, thiếu chút nữa khóc lớn lên.
Khi bọn lính lui ra ngoài, có vài người tiến vào. Chính là Nhâm Phữu, Hùng Kỉ Uông cùng Nghiêm Mặc. Nghiêm Mặc vừa xuất hiện,
người từ khi vào phòng không có chút động tĩnh nào – Nghiêm Sát liền
ngồi dậy. Nghiêm Mặc đóng cửa, nói một câu không đầu không đuôi: “Không
có trở ngại.” Tiếp theo hắn quỳ xuống đối Vương gia dập đầu hai cái thật mạnh: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia.”
Nghiêm Sát
bỗng nhiên đứng lên, thần sắc kích động. Trên mặt Lí Hưu, Chu Công
Thăng, Nghiêm Bình, Nghiêm Thiết, Nhâm Phữu cùng Hùng Kỉ Uông đều đầy vẻ vui mừng: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia!” Cổ Phi Yến bị dọa cho vô cùng sợ hãi, Thái ma ma cùng Thạch ma ma khó hiểu nhìn bọn họ,
không biết bọn họ đang nói gì.
Nghiêm Sát nắm tay thật chặt, ai nấy đều thấy được y đang rất cao hứng, vô cùng kích động.
“Vương gia.” Lí Hưu lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở, Nghiêm Sát kiềm chế cảm xúc, ngồi xuống.
Nghiêm Mặc lại nói: “Thuộc hạ đã phụ sự phó thác của Vương gia, thỉnh Vương gia trị tội.”
“Đứng lên đi.” Tâm tình Nghiêm Sát rất tốt. Bất quá Nghiêm Mặc vẫn quỳ một
hồi mới chịu đứng lên. Nghiêm Sát gõ hai tiếng lên bàn, cây đao của
Nghiêm Thiết lại vung lên.
“A!”
“Không cần!”
Cổ Phi Yến tuyệt vọng, Thái ma ma cùng Thạch ma ma giống như trái dưa, bị Nghiêm Thiết cắt thành hai nửa.
“Nghiêm Bình.”
“Có lão nô.”
“Dạy quy củ của vương phủ cho công chúa, ngày nào nàng còn không nhớ được, ngày đó nàng không được bước ra ‘Thu uyển’ nửa bước.”
“Lão nô tuân mệnh.”
Nghiêm Bình đi đến trước mặt Cổ Phi Yến, một chưởng đánh hôn mê nàng, sau đó
Nghiêm Mặc giúp hắn đem Cổ Phi Yến cất vào túi săm rồi rời đi. Nghiêm
Thiết gọi người tiến vào thu thập hai thi thể cuối cùng và vết máu trên
mặt đất. Nghiêm Sát lại hạ lệnh: “Phàm là những người ở trong phủ mà
công chúa từng tiếp xúc qua, một kẻ cũng bất lưu.”
“Tuân mệnh!”
Câu tiếp theo, Nghiêm Sát nói: “Mười ngày tiếp theo, cho dù trời có sụp
xuống cũng không được đến làm phiền ta.” Nói xong, y đứng dậy, nhanh
chóng rời đi.
Lí Hưu cười ha hả hỏi Nghiêm Mặc: “Là nam hay là nữ?”
Nghiêm Mặc liếc nhìn hắn một cái: “Mới hai tháng, y thuật của Khai Viễn chưa có cao minh được như vậy.”
Chu Công Thăng hỏi: ” ‘Hắn’ vì sao lại té xỉu?”
“Thân thể không khoẻ, bị kinh hách, giận cấp công tâm.”
Hùng Kỉ Uông ở nơi nào đó nói thầm: “Vì sao Vương gia còn muốn lưu công chúa lại? Một đao chém đi bớt được bao nhiêu việc mà?”