“Công chúa, Nghiêm Sát thật quá không đem ngài cùng Hoàng Thượng để vào
mắt. Không chỉ không vào kinh thành thú công chúa, mà dọc theo đường đi, một câu vấn an cũng không có. Thật sự là quá mức kiêu ngạo.”
Một trong các ma ma bên người công chúa ở trong phòng, phẫn hận nói. Ba vị ma ma còn lại cũng liên tục phụ họa.
Chiêu Hoa công chúa Cổ Phi Yến mặc sa y màu trắng ngồi trước gương đồng để
Diêu ma ma chải đầu, trong gương phản chiếu một dung mạo mĩ diễm tuyệt
luân, bất quá nụ cười trên mặt nàng lại không chút đáng yêu.
“Bất quá cũng chỉ là một tên tạp chủng, làm sao biết được lễ nghi quy củ.
Nghe nói ở trước mặt phụ hoàng, hắn cũng tỏ vẻ như thế. Nói đến nói đi
đều là do lão thất phu Giải Ứng Tông kia. Năm đó hắn ta dung túng thuộc
hạ động đến người của Nghiêm Sát, chọc giận hắn đến mức suýt nữa tự lập
mình làm vương, tâm tư của phụ hoàng khi đó đều đặt tại trên người tên
yêu nghiệt kia, vì để trấn an hắn, lúc này mới phong hắn làm vương, bằng không sau khi phụ hoàng đăng cơ, người đầu tiên bị diệt trừ chính là
hắn.”
Diêu ma ma hỏi: “Thuộc hạ của Tề vương động đến người nào của Nghiêm Sát?”
“Ai biết? Hình như là một tên thị quân được sủng ái. Hừ, vì nam nhân mà bỏ
qua, không thèm nhìn đến nhiều nữ tử mạo mĩ như vậy, thượng nam nhân
thực ghê tởm!” Cổ Phi Yến trưng ra vẻ mặt buồn nôn, “Nghe nói trong phủ
của Nghiêm Sát không hề ít thị thiếp thị quân, hắn ta xấu như vậy, lại
to lớn như tòa sơn, những người đó hầu hạ hắn, nhất định là sống không
bằng chết. Bản cung tuyệt đối sẽ không để Nghiêm Sát chạm đến một sợi
tóc của bản cung.”
Thái ma ma vỗ vỗ ngực, nhẹ nhõm nói: ”Công
chúa anh minh. Công chúa, mấy ngày nay nô tỳ nhìn thấy hắn từ xa, đều sợ tới mức chân nhuyễn, đó là người sao? Quả thực chính là con thú! Bị hắn ép một chút, không chết cũng mất nửa cái mạng.”
Cổ Phi Yến lạnh
lùng cười, nói với bốn vị ma ma cùng sáu thị nữ: “Vào phủ, các ngươi
liền điều tra tin tức cho bản cung. Ta muốn biết rõ những thị thiếp thị
quân của Nghiêm Sát, kẻ nào được sủng ái nhất, kẻ nào xinh đẹp nhất, kẻ
nào không chịu nổi tịch mịch nhất.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Trong phòng Nghiêm Sát chỉ có một mình y, vì để tránh tai mắt của người
ngoài, y không triệu kiến quan viên tâm phúc. Muốn phân phó chuyện gì,
Lí Hưu cùng Chu Công Thăng sẽ tìm cơ hội phân phó, những người ở bên
cạnh y, đều đã từng theo y vào sinh ra tử, xứng đáng với sự tín nhiệm
của y. Nghiêm Sát mặc một kiện áo đơn, ngồi ở bên giường, vẻ mặt nghiêm
túc. Râu vừa mới cạo vào ngày nghênh đón công chúa đã lại dài ra, làm y
thoạt nhìn càng thêm bưu hãn. Mái tóc thô cứng tản ra, khác với mái tóc
của người Hán, tóc của Nghiêm Sát chỉ đến lưng.
Có người gõ cửa dồn dập.
“Tiến vào.”
Cửa mở, chính là Nghiêm Mặc, thần sắc kích động.
“Vương gia! Nghiêm Mưu đã trở lại!”
Nghiêm Sát liền đứng bật dậy.
Nghiêm Mặc đem tờ giấy vừa mới gở xuống từ bồ câu đưa tin giao cho Vương gia. Nghiêm Sát vừa mở ra, lục mâu liền lóe sáng.
Trên tờ giấy chỉ viết một câu: thuộc hạ không phụ Vương gia phân phó, hai
mươi mốt tháng ba có thể hồi phủ. Chỉ vì một câu này, khiến cho Nghiêm
Sát luôn luôn lãnh khốc thay đổi thần sắc. Y vò chặt tờ giấy, hít vào
mấy hơi thật sâu, ở trong phòng đi hai bước. Hôm nay đã là mười chín,
hai ngày sau Nghiêm Mưu sẽ đến Giang Lăng.
Đem tờ giấy thiêu hủy, Nghiêm Sát đi đến bên người Nghiêm Mặc, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhỏ
giọng dặn dò một phen, Nghiêm Mặc gật gật đầu, lập tức rời đi. Sau khi
hắn rời đi, Nghiêm Sát ở trong phòng đi tới đi lui, có vẻ kích động dị
thường.
Đêm đó, Nghiêm Mặc lấy lý do hồi phủ xem việc an bài đại
hôn của Vương gia diễn ra như thế nào, rời Hợp Cốc, chạy suốt đêm tới
Giang Lăng, cùng lúc đó, Nghiêm Mưu ra ngoài hơn nửa năm mang theo một
vật tựa như hi thế trân bảo tiến về hướng Giang Lăng Lệ vương phủ.
Sáng sớm hôm sau, không quan tâm phần đông quan viên còn đang say rượu,
Nghiêm Sát hạ lệnh khởi hành, tựa hồ là gấp gáp trở về để đại hôn cùng
công chúa. Sau khi đoàn người rời đi Hợp Cốc, Lí Hưu tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghiêm Mưu đã trở lại.”
Lí Hưu nhất thời kinh lăng, sau đó hắn thấp giọng nói: “Chúc mừng Vương gia.”
Lục mâu khẽ lóe sáng.
. . . . . .
Giờ Dần ngày hai mươi mốt tháng ba vừa qua khỏi, tất cả mọi người đang ngủ, một con ngựa dừng ở trước cửa Lệ vương phủ, người vừa xuống ngựa đang
chuẩn bị gõ cửa, cửa liền mở ra.
“Nghiêm Mặc?”
Kẻ định gõ cửa vô cùng kinh ngạc.
“Vào trong trước đã.” Nghiêm Mặc giúp hắn dẫn ngựa vào, Nghiêm Mưu vừa nhìn, liền trông thấy Nghiêm Bình đã đứng sẵn ở đấy. Trong phủ im ắng, chỉ có những chiếc đèn ***g tỏa sáng mập mờ, bất quá vẫn có thể nhìn ra sự vui mừng từ đại hôn của Vương gia đại hôn.
Nghiêm Bình cùng Nghiêm
Mặc đem chiếc bình Nghiêm Mưu đưa cho vào trong phòng Nghiêm Bình. Sau
khi đóng cửa lại, Nghiêm Mặc nói: “Vương gia không trở về kịp, phái ta
trở về trước để chờ ngươi.”
Nghiêm Mưu hiểu. Hắn gở xuống bọc
hành lý bắt tại trước người đặt lên bàn, sau khi mở ra, bên trong chính
là đồ vật gì đó bị bao bọc lại. Nghiêm Mưu cởi bỏ vải bông bao bên
ngoài, lộ ra một cái hòm bằng vàng ròng. Hắn không mở hòm ra, đem nó
giao cho Nghiêm Bình.
Nghiêm Bình khẽ mở hòm ra, chỉ thấy một
vật có kích thước như trứng bồ câu, có vẻ giống trái cây, trong suốt
thuần khiết, tỏa ra bạch quang nhu hòa, có hương thơm tự nhiên. Nghiêm
Bình đóng nắp hòm, kích động nở nụ cười. Nghiêm Mặc đưa tay vỗ lên vai
Nghiêm Mưu: “Huynh đệ, ngươi vì Vương gia lập công lớn!”
Nghiêm Mưu ảm đạm cười: “Ta chỉ làm việc theo bổn phận.”
Nghiêm Bình cảm khái: “Vương gia cuối cùng cũng có thể an tâm.”
Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Mưu gật gật đầu. [Ta cũng gật gật đầu~]
. . . . . .
Sáng sớm thức dậy dùng cơm, sau đó Nguyệt Quỳnh ở trong sân luyện kiếm, rồi
ép chân, bảo Hồng Hỉ cùng Hồng Thái giúp hắn hạ thắt lưng. Không hề e
ngại hai người hầu của mình, Nguyệt Quỳnh quang minh chính đại khiêu vũ ở trong sân. Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đứng ở một bên vui vẻ xem, giống như từ trước đến giờ, không hỏi nhiều. Lê Hoa Chước tìm đến Nguyệt Quỳnh để nói chuyện phiếm vừa thấy Nguyệt Quỳnh khiêu vũ, đầu tiên là kinh hỉ
một phen, sau đó liền mang theo An Bảo, năn nỉ Nguyệt Quỳnh dạy hắn
khiêu, có thể thu nhận đệ tử, Nguyệt Quỳnh đương nhiên nguyện ý. Lập tức bắt đầu dạy Hoa Chước cùng An Bảo kiến thức cơ bản ── ép chân, hạ thắt
lưng.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Quỳnh ra một thân mồ hôi. Tháng ba
Giang Lăng đã trở nên ấm áp, bất quá Hồng Hỉ cùng Hồng Thái vẫn sợ
công tử bị phong hàn, cũng sợ công tử quá mệt mỏi, đã nói làm cho hắn
hiết hội tái khiêu, Nguyệt Quỳnh vui vẻ đáp ứng.
Ngồi trên ghế
dựa ở trong phòng, Nguyệt Quỳnh diêu a diêu. Hồng Hỉ nấu canh táo đỏ
hạt sen, múc cho hắn, Hoa Chước cùng An Bảo mỗi người một chén. Nguyệt
Quỳnh thích ăn canh này, ngọt ngào, ăn rất ngon. Múc một muỗng, hắn buồn bực hỏi: “Hồng Hỉ , đây là gì?” Một thứ gì đó có bộ dạng mềm mềm giống
cây vải. Chẳng lẽ có hạt sen lớn như thế sao?
Hồng Hỉ lập tức
nói: “Những ngày gần đây công tử luôn ngủ không ngon, ta hỏi Hành công
công chút thức ăn hiếm lạ để điều dưỡng cho công tử. Hành công công nói
thứ này được đưa từ ngoài biển vào, sau khi ăn sẽ giúp ngủ rất ngon.”
“Hành công công?” Nguyệt Quỳnh cắn một miếng, có chút ngọt, hương vị rất kỳ
quái, “Hắn sao lại cho ngươi loại thức ăn hiếm lạ như vậy?” Hắn ở trong
phủ vẫn là vị công tử không được sủng nhất a. Chính là vậy.
Hồng
Hỉ nói tiếp: “Vương gia đại hôn, lễ vật khắp nơi đưa tới đã chứa đầy hai gian phòng, những thứ hiếm lạ này nọ không hề ít. Hành công công nói
thứ này không được tính là hiếm lạ, nên liền cho ta.”
“Nga.”
Nguyệt Quỳnh ăn hết toàn bộ, mặt nhăn mày nhíu, “Hương vị thực kì lạ,
bất quá không có mùi cá. Hành công công cho ngươi mấy viên?” Sau khi từ
trên đảo trở về, hắn liền ngủ không tốt, cả đêm đều nằm mơ. Nếu thứ này
thực sự công hiệu, hắn nguyện ý ăn mấy khỏa.
Hồng Hỉ ngại ngùng nói: “Chỉ có, một viên.”
“A?” Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, “Một viên? Có thể dùng được sao?”
Hồng Hỉ lắp ba lắp bắp nói: “Hành công công nói, thứ này, cũng chỉ có một viên.”
“Gì?” Nguyệt Quỳnh kinh hô, “Cả vương phủ cũng chỉ có một viên như thế?”
Hồng Hỉ gật gật đầu.
Nguyệt Quỳnh ai oán: “Hồng Hỉ, sao ngươi không nói sớm? Trong phủ chỉ có một
viên, vậy khẳng định là thứ gì đó cực kỳ cực kỳ hiếm lạ. Không biết có
thể bán được bao nhiêu bạc a. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lê Hoa Chước lúc này mở miệng: “Nguyệt Quỳnh, ngươi thật sự là tiễn mắt tử[trong mắt chỉ có tiền] , thân thể cùng bạc, cái nào trọng yếu? Gần đây ngươi luôn ngủ không ngon, cả người đều gầy. Nếu thứ này dùng được, chẳng cần biết cả thiên hạ chỉ có một viên, ngươi cũng nên ăn.”
“Ai. . . . . .” Nguyệt Quỳnh một lần nữa múc một muỗng canh hạt sen, “Nếu không công
hiệu, chẳng phải là đã lãng phí bạc rồi sao?”
“Tên tiễn mắt tử nhà ngươi.”
Thấy công tử không hề “truy cứu”, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào.
. . . . . .
Đến buổi tối, Nguyệt Quỳnh rửa mặt trên giường, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái đốt nhiên hương cho hắn, buông màn rồi lui ra ngoài. Mở to mắt nhìn đỉnh
giường, Nguyệt Quỳnh không có ý ngủ. Hôm nay hai mươi mốt, nhiều nhất là hai ngày nữa, người nọ sẽ hồi phủ, còn có. . . . . . công chúa. Lấy
cánh tay phải ra, hắn lăng lăng nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay. Thật
nhỏ mọn, tặng vòng vàng không phải tốt hơn sao? Quên đi, tặng hắn vàng,
hắn cũng không dám bán.
Bụng nóng nóng, cảm giác có chút giống
đoạn ngày sau khi bị châm cứu. Tay trái sờ sờ bụng, Nguyệt Quỳnh nghĩ
tới viên “cây vải” kia. Vật quý trọng như vậy bị hắn ăn mất, nếu không
sẽ có thể bán được bao nhiêu bạc a. Nghĩ đến bạc, hắn lấy ra hạp đựng
bảo bối từ dưới giường. Tất cả bạc đều còn, không nhiều hơn chút nào,
cũng không ít đi chút nào. Lấy hết bạc ra ngoài, rồi lấy đáy hòm ra,
phía dưới hòm cư nhiên còn có một cái ô vuông bí mật.
Lẳng lặng
đem ba đồ vật: một chiếc nhĩ sức [hoa tai], một khối mộc bài màu đen,
một khối ngọc ấn từ trong ô vuông ra. Lấy nhĩ sức ra, đôi mắt to của
Nguyệt Quỳnh sáng lên. Đây là Nghiêm Sát cho hắn, có từ thời cổ xưa. Rất đơn giản, một cái hoa tai bằng bạc hình tròn được đính vài cọng lông
chim, rất nhiều nam tử người Hồ sau khi trưởng thành sẽ mang một chiếc
nhĩ sức [hoa tai], tựa như loại này.
Cất nhĩ sức đi, hắn lấy khối mộc bài màu đen kia ra, mộc bài có hình vuông, không lớn, chỉ dài
khoảng hai ngón tay, điêu khắc hình ngư ở trên mặt, bên trái là một chữ
Phạn văn – “Vụ” [u ám or sương mù]. Quan sát hồi lâu, Nguyệt Quỳnh lại
cất đi. Hắn không lấy khối ngọc ấn kia ra, chỉ đưa tay sờ sờ. Rồi đóng
nắp ô vuông lại, bỏ bạc vào, lấy đáy hòm đậy lại, Nguyệt Quỳnh đem hòm
cất lại dưới ván giường, đây là toàn bộ gia sản của hắn.
Cái “cây vải” kia căn bản vô dụng, Nguyệt Quỳnh nhu nhu thái dương, vẫn không
ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, trước mắt chính là khoảng thời gian ở trên
đảo, chính là đôi mắt kia, chính là trận hoan ái chôn vùi hắn, sao lại
thế này?Hắn cảm thấy Nghiêm Sát nhất định đã hạ cổ lên người hắn, bằng
không vì cái gì hắn luôn nhớ tới y? Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
“Ta là ai?”
“Nghiêm, Nghiêm Sát. . . . . . Ngô!”
Xoay người ngăn chặn hai tai, Nguyệt Quỳnh đưa tay trái che lỗ tai phải,
không cần xuất hiện nữa, để hắn hảo hảo ngủ một giấc đi.
“Ta là ai?”
“Nghiêm, Nghiêm Sát. . . . . .”
Gắt gao che lỗ tai, trong lòng Nguyệt Quỳnh khẽ kêu rên. Không cần hỏi lại, hắn phải đi, sau khi y thú công chúa, hắn càng phải nhanh chóng ly
khai, không vì gì khác, chỉ vì cái mạng nhỏ của hắn. Hắn không thể chết
được, hắn tuyệt đối không thể chết được.
. . . . . .
Trời
rất nhanh sáng, lúc này Nguyệt Quỳnh mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đoàn người chỉ còn cách Giang Lăng một đoạn đường, những kẻ từ bốn phương
tám hướng đến để chúc mừng Nghiêm Sát đã lục tục tiến vào Giang Lăng.
Cho dù là Lệ vương phủ hay Giang Lăng thành, đều tràn ngập không khí đại hôn vui mừng, vài phần khẩn trương cùng xôn xao. Lâm uyển là nơi duy
nhất khác biệt, tuy rằng trời đã sáng tỏ, nhưng bởi vì Nguyệt Quỳnh mới
vừa ngủ không bao lâu, cho nên thập phần im lặng. Hồng Hỉ cùng Hồng
Thái ở trong tiểu táo phòng nấu món cháo mà công tử muốn ăn sau khi tỉnh dậy, hai người dùng bữa qua loa rồi an vị ở ngoài gian, chờ công tử
tỉnh lại.