Lớn như thế này, Nguyệt Quỳnh đã từng chịu qua không ít đả kích, sau khi gặp được Nghiêm Sát, hắn đã bị đích đả kích khiến cho trưởng thành,
nhưng lần đả kích này đã trực tiếp phá hủy hình tượng cao lớn uy vũ của
Nghiêm Sát trong cảm nhận của hắn. Sau khi bị Nghiêm Sát cường bạo, hắn
có thể lừa dối chính mình, nói đó là do Nghiêm Sát uống rượu say nên
thất thố, nhưng lần này Nghiêm Sát lại thanh tỉnh dị thường, một giọt
rượu cũng không uống.
“Mau ngủ.”
Người đang ôm hắn đột
nhiên lên tiếng, Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại. Nghiêm Sát chỉ ở trong dục
dũng cùng hắn một hồi, không làm hắn đến nỗi tan xương nát thịt, nhưng
hắn lại không cao hứng nổi dù chỉ một chút, thật quá đả kích. Bàn tay to trên lưng dùng sức, Nguyệt Quỳnh dúi đầu vào chăn, cố gắng ngủ. Một lát sau, Nguyệt Quỳnh thật vất vả mơ màng ngủ thì cằm lại bị nắm, đầu bị
nâng ra khỏi chăn, hắn mở to mắt.
Màn được kéo lên, ánh lửa mỏng
manh phát ra từ chậu than, Nguyệt Quỳnh có thể nhìn rõ đôi mắt của
Nghiêm Sát. Đôi mắt xanh lá ngày thường luôn thâm trầm không đáy giờ
đang nhìn thẳng vào hắn, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng. Nghiêm Sát
cũng không nói gì, cứ nhìn hắn như vậy, Nguyệt Quỳnh rất muốn tránh đi,
nhưng hắn không dám, người này đã muốn lật lọng, vạn nhất y sinh khí, y
lại làm hắn một hồi nữa thì làm sao đây?
Nhìn nhìn, tim Nguyệt
Quỳnh đập nhanh, “thình thịch thình thịch”, người này vì sao lại dùng
loại ánh mắt này nhìn hắn? Thấy hắn hoảng hốt. Cằm được buông ra. “Ngủ.” Nguyệt Quỳnh vội vàng nhắm mắt lại, người này cũng thật là, vừa nãy hắn đang ngủ rồi còn gì. Lúc này Nguyệt Quỳnh rất nhanh chóng khiến bản
thân chìm vào giấc ngủ, tay phải đặt trên bụng Nghiêm Sát, một bàn tay
to và thô ráp sờ đến mức khiến da cánh tay phải của hắn bị đau.
. . . . . .
Trong rất nhiều chuyện, khả năng thích ứng của Nguyệt Quỳnh đều đặc biệt kém, nhưng với chuyện thừa nhận đả kích, khả năng hồi phục của hắn lại tương đối kinh người. Chỉ qua một đêm, hắn liền tiếp nhận sự thật tàn khốc –
“Nghiêm Sát đã lật lọng với ngươi”.
Ngày đầu tiên xuất môn, hắn
liền bị phong hàn, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát nhốt ở trong phòng, không
cho hắn ra ngoài nữa. Nguyệt Quỳnh không có ý đồ muốn phản kháng gì cả,
bên ngoài rất lạnh, trốn ở trong phòng ấm áp cũng rất tốt. Nhưng mà,
trong phòng Nghiêm Sát không có thư, cũng không có văn chương, hắn ngủ
một chút, ngồi một hồi, ngốc ngốc đến tận nửa canh giờ vẫn cảm thấy có
chút nhàm chán. Nghiêm Mặc canh gác bên ngoài, Nguyệt Quỳnh ngượng
ngùng, không muốn làm phiền hắn, liền tự mình tìm việc để làm.
Nghĩ rằng Nghiêm Sát sẽ khoảng hai canh giờ nữa mới có thể trở về, Nguyệt
Quỳnh đi đến phía trước cửa sổ. Hít sâu mấy hơi thở, hắn nâng chân trái
lên, ép ép. Hắn thích khiêu vũ, từ nhỏ đã thích khiêu vũ, hắn sinh ra là vì khiêu vũ. Ép xong chân trái, rồi ép chân phải. Nguyệt Quỳnh sờ lên
cánh tay phải của mình, cái đêm hắn ở trong phòng Nghiêm Sát khiêu vũ,
hắn nhận ra mình tựa hồ đã nghĩ sai, dù không có tay phải, hắn vẫn có
thể tiếp tục khiêu vũ.
Ép chân, giang thẳng chân, nhấc chân. . . . . . Cởi chiếc miên bào vướng bận ra, Nguyệt Quỳnh lại nhớ tới thời gian từng luyện công, tuy rằng điều kiện thực đơn sơ, nhưng nét tươi cười
trên mặt hắn càng ngày càng đậm. Muốn hạ thắt lưng, Nguyệt Quỳnh cảm
thấy khó khăn, hắn cố gắng vươn tay trái chậm rãi hướng ra phía sau,
nhưng một bàn tay khó có thể giữ được cân bằng, hắn suýt nữa ngã sấp
xuống. Lại thử vài lần, như thế nào cũng không được, nếu có cái hoành
can thì tốt rồi.
Nguyệt Quỳnh đi vòng vòng khắp phòng, hai mắt
bỗng sáng ngời. Kéo ghế trúc lại, đặt lưng ghế dựa vào bức tường kiên
cố, sau đó đem một chiếc ghế đặt gần ghế dựa. Nguyệt Quỳnh đứng trên một độ cao, cảm thấy không sai biệt lắm. Chậm rãi xoay người, lưng ghế dựa
vừa lúc có thể giữ vững thắt lưng hắn, Nguyệt Quỳnh vươn tay trái, chậm
rãi hướng ra phía sau, thắt lưng càng ngày càng thấp, càng ngày càng
thấp, mắt thấy tay hắn có thể đụng đến mặt ghế.
“Chi!” Chiếc ghế
đột nhiên trượt ra phía ngoài. “Bính! Soạt!” Nguyệt Quỳnh té ngã trên
mặt đất. Có người vọt tiến vào, dìu người bị ngã đến mức choáng váng hoa mắt là hắn đến ghế đằng. Nguyệt Quỳnh thấy rõ người tới, chính là
Nghiêm Mặc. Hắn vừa định nói không có việc gì, Nghiêm Mặc đã nhanh chóng rời đi. Động đậy tay trái đang bị đau, Nguyệt Quỳnh chậm rãi đứng lên,
thắt lưng bên phải đau quá, giống như là bị trật rồi. Đầu gối cũng đau,
hắn kéo ống quần lên, quả nhiên có vết bầm tím.
Ghế trúc và chiếc ghế kia đều ngã, buông ống quần, tay trái Nguyệt Quỳnh đỡ lấy thắt
lưng, khập khiễng đi qua, chậm chạp nâng ghế dựa cùng ghế lên. Mới vừa
đem ghế đặt lại vị trí ban đầu, cửa bị người mở ra, dọa Nguyệt Quỳnh
nhảy dựng. Người vừa đến mang lại cảm giác thập phần áp bách dừng lại
nhìn hắn một cái, tiếp theo liền bước đến gần, bàn tay to chụp tới.
“Tê!”
Vô tình chạm đến thắt lưng đã bị trật của Nguyệt Quỳnh.
“Ngươi làm gì !”
Nghiêm Sát bế Nguyệt Quỳnh đến trên giường. Nguyệt Quỳnh lúc này mới phát hiện ác y Từ đại phu cư nhiên cũng đến đây. Nghiêm Sát buông màn, Từ đại phu cùng Nghiêm Mặc xoay người đưa lưng về nhau. Vén vạt áo của Nguyệt
Quỳnh lên, tìm thấy nơi hắn vừa mới hô đau, sắc mặt Nghiêm Sát trở nên
âm trầm, phần eo bạch ngọc xanh tím một mảng lớn.
“Làm gì ?!”
Người này đang sinh khí. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, căn bản không
rảnh suy nghĩ lấy cớ, run rẩy, lắp bắp nói: “Ta, hạ thắt lưng.”
Hai tay Nghiêm Sát lưu loát lột sạch Nguyệt Quỳnh, nhìn thấy rõ ràng. Không chỉ ở eo Nguyệt Quỳnh có vết bầm, mà đầu gối, khuỷu tay, bả vai đều có
vết bầm, lửa giận của Nghiêm Sát khiến Nguyệt Quỳnh sợ tới mức khẽ lùi
về phía sau, chẳng lẽ hôm nay ở bên ngoài người này bị sinh khí sao? Nơi này là địa bàn của y, ai dám chọc y sinh khí? [còn ai vào đây =))]
Đem chăn đắp lên thân thể lạnh run của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát trừng hắn.
“Khai Viễn, đi lấy hóa ứ cao.”
Cửa mở rồi đóng, Nguyệt Quỳnh phỏng đoán có lẽ là Từ đại phu đi ra ngoài.
“Nói rõ ràng!”
Nghiêm Sát đại quê mùa làm sao hiểu được ý nghĩa của hạ thắt lưng.
Nguyệt Quỳnh liếm liếm môi: “Là, hạ thắt lưng, không đứng vững.” Hôm nay hắn
sơ ý bị ngã, người này sẽ không lấy hắn trút giận đi.
“Hạ thắt lưng? Nghiêm Mặc!”
“Vương gia, hạ thắt lưng tựa hồ là một trong những động tác cơ bản của người
tập vũ. Chính là người khiêu vũ. Hình như là thắt lưng hướng ra phía
sau, hai tay có thể chạm đến mặt đất.”
Nguyệt Quỳnh không dám nhìn Nghiêm Sát, hắn không muốn làm cho Nghiêm Sát biết hắn nhảy.
Lục mâu nheo lại: “Trước khi thương hảo, không được xuống giường!”
A? Nguyệt Quỳnh giương mắt, người này thế nhưng không hỏi hắn vì sao lại
hảo hảo đi hạ thắt lưng? Nguyệt Quỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên
tục gật đầu, sợ rằng chậm một chút, người này sẽ nhớ đến chuyện hỏi hắn
tập nhảy.
Cửa mở, chính là Từ Khai Viễn đã trở lại. Nghiêm Sát
tùy tiện mặc y phục của Nguyệt Quỳnh vào cho hắn, kéo màn ra, Từ Khai
Viễn đi đến bên giường, Nghiêm Mặc khẽ lui ra ngoài.
Nguyệt Quỳnh tựa như lạp xưởng Giang Lăng, bị hai tay Nghiêm Sát trở người một cái,
ghé vào trên giường. Vạt áo bị xốc lên, thắt lưng bị thương của hắn lộ
ra ngoài.
“Tê!”
Tay của Từ đại phu mới vừa ấn lên, Nguyệt Quỳnh liền nhịn không được mà kêu lên.
“Thắt lưng bị trật rồi.” Từ đại phu đưa mắt nhìn Vương gia, dưới tay chậm rãi dùng sức. Nguyệt Quỳnh cắn chặt răng không dám lên tiếng. Xoa xoa, Từ
đại phu ấn mấy huyệt vị: “Không có trở ngại, chỉ là bị trật gân. Nhiều
nhất nửa tháng liền có thể xuống giường.” Nguyệt Quỳnh yên tâm, hắn còn
muốn khiêu vũ mà. Lạp xưởng lại bị trở mình một cái, Nghiêm Sát đem
khuỷu tay, đầu gối cùng bả vai của hắn lộ ra cho Từ đại phu xem. Kết quả sau khi kiểm tra là chỉ cần dùng hóa ứ cao, qua vài ngày là tốt rồi.
“Nguyệt Quỳnh công tử phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, thắt lưng bị thương mới
có thể nhanh khỏi, khi không đau nữa, ngài muốn gì đều có thể làm.” Bỏ
lại một loại dược không minh bạch, chỉ là sau khi đem hóa ứ cao giao cho Nghiêm Sát rồi bước đi, Từ đại phu không có mang sắc mặt đầy vẻ lo lắng của Nghiêm Sát đi.
Nghiêm Sát đang sinh khí, tuy rằng không biết y bị ai làm cho tức giận, bất quá Nguyệt Quỳnh vẫn chuẩn bị dập lửa
thật tốt. Cho dù không làm hắn đến mức tan xương nát thịt, cũng sẽ lấy
râu đâm hắn một lần. Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ chính là, Nghiêm Sát chỉ dùng lực đạo đủ để bóp nát hắn thượng hóa ứ cao cho hắn, sau đó lấy chăn quấn lấy người hắn rồi liền đi ra ngoài.
Nguyệt Quỳnh có
thể khẳng định Nghiêm Sát nhất định tức giận chuyện ở bên ngoài, bằng
không sẽ không nổi giận đùng đùng rời đi như vậy, có lẽ là chưa giải
quyết xong đi. Nghĩ đến kẻ có thể làm cho Nghiêm Sát sinh đại khí như
thế, cũng thực lợi hại a.
Thắt lưng bị trật, tạm thời không thể
nhảy, Nguyệt Quỳnh đơn giản nhắm mắt, ở trong lòng khiêu vũ. Mấy ngày
nay, trong đầu hắn thường xuất hiện mấy đoạn ngắn, có thể biên một khúc
vũ mới, hắn không chờ được để xuống giường khiêu vũ, đáng tiếc hiện tại
không được. Hắn thật sự già rồi, cư nhiên lại bị trật thắt lưng.
Nghiêm Sát không có trở về dùng cơm trưa, Nghiêm Mặc bưng đến cho Nguyệt Quỳnh cháo và bánh bao. Hương vị tuy rằng không bằng tay nghề của Hồng Hỉ
Hồng Thái, bất quá cũng tương đối không tồi, Nguyệt Quỳnh ăn hết tất cả. Chạng vạng, khi trời tối đen, Nghiêm Sát mới trở lại, cơn tức tựa hồ đã biến mất. Cùng Nguyệt Quỳnh ở trong phòng dùng cơm chiều cùng nhau,
Nguyệt Quỳnh vẫn là cháo cùng bánh bao, Nghiêm Sát uống ba bát canh thịt dê, ăn mười trương bính [bánh rau], hai bàn thức ăn, một bát thịt dê
hầm, còn đem hai cái bánh bao Nguyệt Quỳnh ăn dư bỏ vào trong bụng.
Nghiêm Sát ăn uống thế nào, Nguyệt Quỳnh biết rõ, bất quá so sánh với sự xa
hoa khi ở vương phủ của y, ở trong này, Nghiêm Sát cũng rất đơn giản,
thường làm cho Nguyệt Quỳnh nhớ đến hai năm khi hắn và Nghiêm Sát cùng
một chỗ. Như vậy thật tốt, có thể tiết kiệm không ít bạc a.
Buổi
tối, Nghiêm Sát lấy râu đâm khắp mặt Nguyệt Quỳnh một lần, rồi liền ôm
lấy hắn, yên ổn ngủ. Thấy y không có cái ý tứ kia, Nguyệt Quỳnh ngoan
ngoãn ngủ thẳng hừng đông, ngay cả khi Nghiêm Sát xuống giường cũng
không biết.
Những ngày ở trên đảo yên tĩnh mà thanh bình. Bởi vì
thắt lưng bị trật, Nghiêm Sát thần kỳ không có chạm đến hắn, cũng không
làm cho hắn bạt[kéo, giật] củ cải, nhưng là số lần cùng thời gian lấy
râu đâu hắn mỗi ngày dài hơn một chút. Như vậy, Nguyệt Quỳnh đã rất thỏa mãn.
Nằm trên giường gần hai mươi ngày, thân thể Nguyệt Quỳnh
lại biến thành dương chi ngưng ngọc, vết thương nơi thắt lưng cũng
không có vấn đề gì nữa, cho dù hắn vặn vẹo thế nào cũng không đau. Còn
có một sự kiện làm cho hắn thật cao hứng, Nghiêm Mặc nói cho hắn trên
đảo từng có người hát hí khúc, chuyên môn đem một gian phòng ở bố trí
thành nơi luyện tập thường ngày, sau khi những người đó không
xướng[hát] nữa, phòng ở liền để đấy không dùng, bất quá tất cả đạo cụ
bên trong đều còn nguyên.
Nghiêm Mặc dẫn hắn đi xem, Nguyệt Quỳnh vừa đi vào liền không muốn ra nữa.
Trong phòng thực sạch sẽ, đạo cụ có chút cũ, nhưng đều có thể dùng được. Hơn nữa trong phòng thực ấm áp, cho dù hắn chỉ mặc một kiện áo đơn cũng không cảm thấy lạnh. Điều trọng yếu nhất là hắn hạ thắt lưng không cần
dùng ghế, chỉ cần tựa vào cây gậy trúc tráng kiện kia rồi ngả người ra
phía sau là được. Nguyệt Quỳnh quay sang nói lời cảm tạ với Nghiêm Mặc,
Nghiêm Mặc chỉ lắc đầu rồi liền lui ra ngoài, hảo tâm đóng cửa lại giúp
hắn.
Cánh cửa đóng lại, Nguyệt Quỳnh chầm chậm đi vòng vòng ngay
tại trong gian phòng rộng rãi, hoạt động hoạt động gân cốt, ép ép chân,
hạ hạ thắt lưng, khiêu vài đoạn tiểu vũ cho ấm người. Người luôn tươi
cười là hắn đem từng động tác mà mấy ngày nay nằm ở trên giường sớm nghĩ muốn nhảy thử ra thực hiện. Đá giày, cởi ngoại sam, bàn chân trần của
Nguyệt Quỳnh ở trên mặt đất trải thảm khiêu, nhảy, xoay, bay. Thiếu một
cánh tay vẫn tạo thành nhiều điểm bất tiện, nhưng hắn còn có tay kia,
hai chân hắn còn tại, hắn, còn có thể nhảy.
Ngoài phòng từng trận gió lạnh không ngừng thổi, một người cường tráng giống như ngọn núi
đứng ở cửa, nhìn xuyên qua khe cửa, xem người bên trong khiêu vũ. Tựa hồ là trở về năm ấy, “hắn” khiêu vũ giữa trời tuyết không người, chỉ là
khi đó, trên mặt “hắn” là nước mắt.
. . . . . .
Đối với
chuyện khiêu vũ của mình, Nghiêm Sát chưa từng hỏi đến, ngay từ đầu
Nguyệt Quỳnh còn lo nếu đối phương hỏi hắn thì nên trả lời như thế nào,
kết quả là đợi vài ngày, Nghiêm Sát vẫn không có hỏi, tựa hồ là không
biết, cũng tựa hồ là không quan tâm, Nguyệt Quỳnh yên lòng, lá gan cũng
lớn hơn. Mỗi buổi sáng, sau khi Nghiêm Sát cùng hắn ăn cơm rồi đi ra
ngoài, hắn liền thẳng đến gian phòng kia. Đến giữa trưa, khi đến giờ
dùng bữa, Nghiêm Mặc sẽ đến nhắc nhở hắn, hắn liền ngoan ngoãn trở về
cùng Nghiêm Sát ăn cơm trưa, rồi bị y ôm lấy, cùng ngủ trưa. Nếu buổi
chiều Nghiêm Sát không ra ngoài, hắn liền ở ngay tại trong phòng đọc
sách.
Nghiêm Mặc mang cho hắn một thùng thư[sách], nội dung gì
cũng có, thậm chí có cả giang hồ truyền kỳ mà hắn thích xem. Không thể
khiêu vũ, đọc sách cũng không tệ. Nếu sau khi ngủ trưa, Nghiêm Sát đi ra ngoài, hắn vẫn thẳng đến phòng nhỏ. Đến giờ cơm chiều, Nghiêm Mặc sẽ
lại nhắc nhở hắn, hắn liền ngoan ngoãn trở về cùng Nghiêm Sát ăn cơm
chiều, bất quá sau khi Nghiêm Sát ăn xong cơm chiều sẽ không lại đi ra
ngoài, đều lấy râu đâm toàn thân hắn một lần, rồi mới tắm rửa, đi ngủ.
Bất quá Nghiêm Sát chỉ làm cho hắn bạt củ cải vài lần, không có muốn
hắn, có thể là y cũng hiểu được chính mình lật lọng đã làm mất thân phận của Vương gia đi. Tóm lại, cuộc sống của Nguyệt Quỳnh thật sự rất thư
thái, ít nhất nửa tháng này hắn thật sự cảm thấy thư thái.
. . . . . .
Ngồi trên thảm nghiền ngẫm một động tác vừa nghĩ ra, Nguyệt Quỳnh đột nhiên
nghe thấy ngoài cửa dường như có động tĩnh. Hắn xoay người…, phát hiện
cửa hé ra một khe hở, rõ ràng có người đang nhìn lén, hơn nữa không chỉ
có một người. Hắn nở nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đi đến, kẻ ngoài cửa
cũng không chạy, mà là lớn mật đẩy cửa ra, người nhìn lén dĩ nhiên là
một đám tiểu oa nhi, đại khái khoảng mười đứa. Cửa vừa mở ra, gió lạnh
liền thổi vào, Nguyệt Quỳnh khẽ rùng mình một cái, lập tức vẫy tay: “Mau vào đây, bên ngoài rất lạnh.” Bọn nhỏ cũng không sợ hãi, cười tủm tỉm
lại ngượng ngùng tiến vào, Nguyệt Quỳnh tiến lên đóng cửa. Tựa hồ ở
ngoài cửa nhìn hồi lâu, có vài đứa nhỏ đều chảy nước mũi. Nguyệt Quỳnh
lấy một chiếc khăn sạch sẽ, lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn trẻ.
Trong đó có một nữ hài tử xinh đẹp, có huyết thống người Hồ hỏi: “Nguyệt Quỳnh thúc thúc, ngài đang làm gì vậy?”
Nguyệt Quỳnh rất là kinh ngạc: “Các ngươi biết tên ta?”
Bọn nhỏ gật gật đầu, cùng nói: “Nghiêm đại nhân nói ngài chính là Nguyệt Quỳnh thúc thúc, là quản gia của vương.”
Có một nam hài nói: “Nguyệt Quỳnh thúc thúc, a cha của ta nói ngài rất lợi hại, có thể quản vương mà.”
Nguyệt Quỳnh nở nụ cười, lắc đầu: “Ta không phải quản gia của vương, ta là …
là người hầu của hắn. Quản gia của vương tên là Nghiêm Bình, bất quá tuy rằng hắn là quản gia, nhưng cũng không thể quản vương của các ngươi,
vương các ngươi chỉ có hắn quản người khác, người khác không thể quản
hắn, nếu không sẽ bị hắn lấy gậy đánh đòn.”
Thấy Nguyệt Quỳnh
thúc thúc nói thực trịnh trọng, bọn nhỏ cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Nữ hài tử người Hồ kia tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Nguyệt Quỳnh thúc
thúc, ngài đang làm gì vậy?”
“Thúc thúc đang biên vũ.” Nguyệt Quỳnh sờ sờ khuôn mặt của cô bé, “Tên ngươi là gì?”
“Tên ta là Nhã Kì Cách. A khăn (mẫu thân) nói nghĩa là đóa hoa.”
“Vậy còn ngươi?” Nguyệt Quỳnh lại hỏi một tiểu nam hài khác.
“Ta gọi là A Mộc Ngươi.”
“Còn các ngươi?”
“Ta gọi là Thiết Lực Thực.”
“Tên ta là Cổ Lệ Tiên.”
“Ta gọi là Vương Song.”
Bọn nhỏ nhất nhất nói ra tên của mình, Nguyệt Quỳnh cảm thấy kinh ngạc, đại bộ phận đều là tiểu hài tử người Hồ. Từ tên của bọn trẻ có thể nghe ra
bọn chúng là người Cáp Khắc, người Mông, hoặc là người Trước Thác. Với
người Hán mà nói, người ngoại tộc nghĩa là người Hồ, mà địa vị của người Hồ ở U quốc cũng không cao, nhất là những tiểu hài tử Hồ Hán hỗn huyết
này, không được người Hồ nhận, cũng không được người Hán nhận. Nguyệt
Quỳnh nghĩ đến Nghiêm Sát, y chính là Hồ Hán hỗn huyết, cho dù y đã trở
thành vua một phương, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, y vẫn là thân
phận ti tiện. . . . . . Cái từ kia, không cần suy nghĩ ý nghĩa.
“Thúc thúc, ngài biết khiêu vũ?” Nữ hài tử Nhã Kì Cách hỏi, có vẻ là mộ tiểu cô nương tính tình hoạt bát.
Nguyệt Quỳnh cười hỏi: “Ngươi muốn học khiêu vũ sao?”
“Muốn!”
“Ta cũng muốn!” Một vị tiểu cô nương khác lập tức nói.
“Ta cũng muốn!” Bọn trẻ khác đều đuổi kịp.
Nguyệt Quỳnh thật cao hứng: “Hảo, vậy thúc thúc sẽ dạy các ngươi khiêu vũ.”
Bọn nhỏ vừa nghe liền hoan hô, vây xung quanh Nguyệt Quỳnh, líu ríu gọi,
Nguyệt Quỳnh đột nhiên có loại cảm giác tự hào khó có thể diễn tả bằng
lời, hắn cư nhiên làm phu tử[thầy giáo]. Làm cho bọn nhỏ xếp thành hai
hàng, Nguyệt Quỳnh trước tiên dạy kiến thức cơ bản, hưng trí của bọn nhỏ rất cao, học rất nghiêm túc, Nguyệt Quỳnh dạy dỗ chúng như thật. Ngoài
phòng, Nghiêm Mặc lẳng lặng đứng nhìn hơn nửa giờ, rồi lặng lẽ rời đi.
. . . . . .
Khi Nguyệt Quỳnh làm phu tử trở về, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Nghiêm Sát đã trở lại, Nguyệt Quỳnh nhìn thấy y, vội che giấu tươi cười, sợ người này hỏi hắn đã làm gì. Tuy rằng trong lòng biết Nghiêm Sát
nhất định biết hắn đang luyện vũ, nhưng hắn vẫn không muốn Nghiêm Sát
hỏi hắn, sợ chính mình nói không rõ ràng lắm, sẽ rước lấy phiền toái
không cần thiết.
Nghiêm Sát không hỏi vì sao tâm tình của Nguyệt
Quỳnh rất tốt, chỉ nghiêm túc nói một câu: “Ăn cơm.” Nguyệt Quỳnh vội
vàng ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Sát. Một tay múc canh thịt cho Nghiêm
Sát, Nguyệt Quỳnh làm xong những gì hắn nên làm trên bàn cơm. Mì sợi là
của hắn, dưa muối là của hắn, rau xanh cũng là của hắn, còn con cá hấp
kia, một nửa là của hắn. Nguyệt Quỳnh không thích ăn thịt, nhất là thịt
bò thịt dê, nhưng hắn thích ăn cá. Sở dĩ một nửa là của hắn, bởi vì hắn
chỉ có thể ăn một nửa (một con cá cũng to bằng bàn tay Nghiêm Sát). Còn
lại nửa con cá là của Nghiêm Sát.
Mẫu thân của Nghiêm Sát chính
là người Hồ (người Cáp Khắc), phụ thân là người Hán, thuở nhỏ y sinh
trưởng ở đất Hán, thói quen lối sống cơ hồ đều là của người Hàn, chỉ có
một ít chịu ảnh hưởng từ mẫu thân, chủ yếu biểu hiện ở không búi tóc,
thích ăn thịt bò thịt dê. Khi Nguyệt Quỳnh quen biết Nghiêm Sát, Nghiêm
Sát căn bản không ăn cá, sau đó cũng từ từ ăn thử, cho tới bây giờ có
thể ăn một hơi nửa con cá.
Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát dự
định cho hắn ở trong này ngốc bao lâu, nếu cho hắn lựa chọn, hắn tình
nguyện ở tại chỗ này, điều duy nhất tiếc nuối chính là thiếu Hồng Hỉ
Hồng Thái, Hoa Chước, An Bảo. Hắn sẽ không hỏi Nghiêm Sát, vạn nhất
người này không nói cho hắn, ngược lại còn lấy chuyện này ra “tra tấn”
hắn, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được? Nhất là Nghiêm Sát ở trong
này cũng không có nam sủng khác, tình cảnh của hắn tương đối nguy hiểm,
dù sao với Nghiêm Sát mà nói, hơn một tháng (tính những ngày hắn bị
thương thắt lưng) không tìm người thị tẩm, thật sự là trời hạ ngân phiếu ── tuyệt vô cận hữu [có một không hai].
Cơm nước xong, Nghiêm
Mặc tiến vào thu dọn, Nguyệt Quỳnh thật cẩn thận nhìn Nghiêm Sát vài
cái, đoán xem đêm nay y có thể bất động tà niệm hay không. Chợt nghe
Nghiêm Sát mở miệng: “Thoát y.”
A. . . . . . Khóe miệng Nguyệt
Quỳnh co rúm, cúi đầu ma ma chít chít[chậm chạp] đi đến bên giường, ngày mai hắn không thể dạy bọn nhỏ tập vũ rồi. Tay mới vừa đụng tới vạt áo,
thắt lưng đã bị một cánh tay cường tráng nắm lấy, chòm râu của người nọ
lập tức dừng trên cổ hắn. Từ trong tiếng thở dốc của Nghiêm Sát, Nguyệt
Quỳnh nghe ra y đang rất gấp. Nuốt nuốt nước miếng, hắn chờ “tra tấn”
sắp đến.
“Tê” “Tê” vài tiếng, xiêm y của Nguyệt Quỳnh chỉ còn vài miếng, phía sau lưng đau đớn, hắn than nhẹ. Nghiêm Sát để râu quai nón, sau mỗi lần cạo đều chờ râu thật dài mới cạo lại, bất quá mặc kệ y cạo
hay không cạo, râu của y đều khiến da Nguyệt Quỳnh bị đau. Bàn tay trên
lưng dùng sức, Nguyệt Quỳnh bị bế lên, Nghiêm Sát đem hắn “ném” đến trên giường. Hắn mới vừa nằm xuống, thân hình như ngọn núi liền nằm ở trên hắn, Nghiêm Sát đã muốn nửa thân trần.
Nguyệt Quỳnh thực sợ hãi, tuy rằng lần trước Nghiêm Sát không có khiến hắn
chết, nhưng ám ảnh tâm lý không phải chỉ nhất thời là có thể tiêu trừ.
Tay trái hắn đẩy Nghiêm Sát, chợt nghe người này uy hiếp nói: “Nếu không muốn ngày mai không xuống giường được, ngươi liền giãy dụa.”
Người này sẽ để hắn ngày mai xuống giường? Ngẫm lại những đứa nhỏ đáng yêu
kia. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, không biết có thể tin người này
hay không. Miệng lại bị ngăn chặn, Nghiêm Sát căn bản không để cho hắn
có cơ hội lựa chọn.
Ruột dê trong cơ thể bị rút ra, một ngón tay
thô ráp nhanh chóng tiến vào, Nguyệt Quỳnh không khoẻ, than nhẹ vài
tiếng. Tiếng thở dốc ồ ồ bên tai càng ngày càng vang, hắn chịu không nổi : “Tướng quân.” Ngón tay đầy vết chai làm hắn đau. Ngón tay kia được
rút ra ngoài, đỉnh đầu của cây nấm đáng sợ ở tại động khẩu của hắn, tay
trái Nguyệt Quỳnh ấn lên bả vai của Nghiêm Sát, nhắm mắt lại.
“Ngô. . . . . .”
Hậu huyệt nháy mắt bị căng chặt, đôi mi thanh tú của Nguyệt Quỳnh nhăn lại. Đầu cây nấm ra vào mấy chục lần, rồi mới nghĩa vô phản cố [làm việc
nghĩa không chùng bước] thẳng tiến về phía chỗ sâu trong huyệt động,
tiếng rên rỉ của Nguyệt Quỳnh cũng tùy theo đó mà lớn lên. Nghiêm Sát có vẻ có chút vội vàng xao động, Nguyệt Quỳnh rất đau, bất quá vẫn còn
trong phạm vi có thể chịu được. Sau khi Nghiêm Sát hoàn toàn tiến vào,
hắn ra một đầu mồ hôi lạnh. Ngày mai hắn còn có thể xuống giường sao? Ôm nghi vấn như vậy, Nguyệt Quỳnh bị động thừa nhận sự chiếm lấy của
Nghiêm Sát, sau khi thân thể dần dần có cảm giác, hắn mở to mắt, chỉ
thấy một đôi lục mâu chăm chú nhìn hắn, trái tim Nguyệt Quỳnh không thể
khống chế mà đập thình thịch, thân thể nóng lên.