Giờ Dậu hai khắc [1 khắc=15′], Nghiêm Sát xuất hiện, Nghiêm Bình lập
tức hô lớn: “Vương gia nhập tọa ──” mọi người trong phòng lập tức đứng dậy hành lễ: “Cung nghênh Vương gia ──”
Nguyệt Quỳnh nói rất
nhanh, nhưng thật ra miệng chỉ giật giật, không hô gì cả, tiếng nói của mọi người rất lớn, người khác cũng sẽ không biết được hắn không
hề hô to. Hắn cúi đầu, nhìn qua có vẻ cực kỳ cung kính.
Thân hình Nghiêm Sát như một tòa sơn, vừa xuất hiện liền mang đến cảm
giác áp bách thật lớn. Hắn đưa mắt nhìn lướt mọi người một cái, ngồi
xuống. Nghiêm Bình hô lớn “Nhập tòa”, mọi người lại ngồi xuống, tốc độ của Nguyệt Quỳnh vẫn rất nhanh.
“Thượng đồ ăn ──”
Nghiêm quản gia đảm đương vai trò của công công thân cận, cao giọng hô to.
Tay trái của Nguyệt Quỳnh vẫn đặt trên bụng hắn, nhu [xoa,nắn,..] a
nhu, chỉ sợ bụng không chịu thua kém phía sau, khiến hắn phải chạy
vào nhà vệ sinh. Bọn hạ nhân bưng một mâm đầy món ngon đặt lên bàn
của Vương gia cùng các phu nhân công tử, Nguyệt Quỳnh giương mắt,
khẽ liếc nhìn một cái, thực phong phú, không chỉ có thịt cá, mà
những món lễ mừng năm mới nên có thì đều có. Hắn bĩu môi, vẫn muốn
trở về ăn lẩu, nóng hầm hập, cả người đầy mồ hôi, thoải mái hơn
nhiều.
“Nâng chén ──”
Nguyệt Quỳnh đưa tay trái cầm lấy
cái chén, ngẩng đầu, nhưng lại rủ mắt, không muốn nhìn người kia,
hiện tại bụng hắn cũng không thoải mái. Sau khi đôi mắt Nghiêm Sát
tuần tra hai sườn một vòng, hắn uống rượu, mọi người lập tức hô to:
“Chúc Vương gia thân thể an khang, vạn sự như ý.”
Môi Nguyệt
Quỳnh khẽ động, kỳ thật thì đang nói thầm trong lòng: chúc ngươi
ít sinh khí, tốt nhất là không tức giận, nếu lỡ sinh khí cũng đừng
tìm ta, mau mau cho phép ta rời đi. Rồi mới cùng mọi người uống rượu, nếm thử, sao lại là nước? Phiêu mắt nhìn Lê Hoa Chước ở bên
phải, thấy hắn ta trưng ra bộ dáng như vừa uống rượu ngon, hắn buồn bực a.
“Bắt đầu ca múa ──”
Tiếp theo chính là ca
múa. Nguyệt Quỳnh rất thích xem. Hồng Hỉ gấp thức ăn cho hắn, Hồng
Thái giúp hắn rót đầy “rượu”. Tay trái Nguyệt Quỳnh lưu loát cầm lấy
đôi đũa, vừa ăn thức ăn vừa thưởng thức ca múa. Hắn thực thích xem ca
múa, vũ nương rất giỏi, kỹ thuật nhảy múa thì tuyệt đẹp. Khi còn
nhỏ, hắn không thích luyện võ, chỉ thích khiêu vũ, nương không cho hắn học, hắn liền lén theo vũ nương học. Mỗi lần lắng nghe âm điệu rồi
khẽ xoay tròn, hắn liền cảm thấy tất cả ưu phiền đều mất đi. Bất quá
đã một thời gian dài hắn không nhảy, tay phải bị phế đi, không thể nhảy được nữa.
Hơn mười vị vũ nương khiêu vũ ở giữa, sa y
hơi mỏng khi xoay tròn vô cùng quyến rũ. Nguyệt Quỳnh như si như túy
ngắm nhìn, sáu năm không được xem khiêu vũ, lần gần nhất trong trí
nhớ chính là sáu năm trước, khi tay phải còn hoàn hảo, hắn một mình
khiêu vũ trong màn tuyết trắng xóa. Hiện tại, hắn sợ là ngay cả xoay
tròn cũng sẽ bị ngã sấp xuống.
“Công tử, uống chén canh.”
Hồng Hỉ đưa canh đến bên miệng công tử, tay trái Nguyệt Quỳnh cầm lấy đôi đũa, hai mắt nhìn chăm chú vào vũ nương, theo thói quen mở miệng
uống canh. Hồng Hỉ uy công tử uống canh xong, liền nói: “Công tử,
ngài đừng quên dùng bữa, bằng không lát nữa thức ăn nguội lạnh,
ngài ăn sẽ không thoải mái.”
“Vậy nên mùa đông phải ăn lẩu.”
Nguyệt Quỳnh gấp vài cọng rau xanh đưa vào miệng, thấy không ai chú ý, hắn
liền gấp thịt cá vào trong chén Hồng Hỉ cùng Hồng Thái, nhỏ giọng
nói: “Mau ăn, ít khi có thức ăn ngon như vậy.”
Lúc này, một âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho Nguyệt Quỳnh nghe thấy truyền đến từ phía Lê Hoa Chước.
“Thật không hiểu vì sao năm nay Nghiêm quản gia lại muốn thay đổi quy củ.
Nếu là người bên ngoài đến cũng thế, cố tình làm cho người không được
sủng ái nhất trong phủ lại bị tàn phế ngồi ở ghế trên, thật sự là
lãng phí vị trí tốt như vậy.” Lâu Vũ bất mãn liếc mắt nhìn Nguyệt
Quỳnh – ngay cả ăn canh đều phải có người hầu hạ.
“Đây là ý
của Vương gia, chúng ta cũng không có biện pháp.” Xương Hồng ở bên
cạnh hắn nói, “Ai bảo thời gian nhập phủ của chúng ta ngắn hơn?”
Lâu Vũ ngồi bên phải Lê Hoa Chước, hắn tự nhiên nghe thấy những gì Lâu
Vũ nói, quát khẽ: “Sao ngươi lại nói chuyện như vậy?! Nếu bất mãn
thì ngươi có thể đi nói với Nghiêm quản gia. Có một số người cho
dù được sủng ái, cũng chỉ ở được hai ba năm, ta và hắn đã ở đây
hơn mười năm.”
Lâu Vũ mượn tư thế uống rượu, thấy người nọ ngồi phía trên đang xem ca múa, hắn thấp giọng mắng: “Ngươi tưởng rằng
điều đó quan trọng lắm sao!”
“Lâu Vũ.” Xương hồng vội vàng hô to, sợ khiến Vương gia chú ý.
“Hoa Chước.” Nguyệt Quỳnh khẽ gọi, tay phải hắn không có khí lực, Hồng
Hỉ lập tức lôi kéo Lê Hoa Chước. Lê Hoa Chước quay đầu, chỉ thấy Nguyệt
Quỳnh nhìn hắn lắc đầu.
Hắn cả giận: “Thân phận của mọi người đều giống nhau, thật đúng là tự xem mình là chủ tử.”
“Đừng quan tâm người khác nói gì, không phải đã nói chúng ta chỉ để ý ăn
uống sao? Ca múa hay thế này, không biết khi nào mới có thể được xem, nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.”
Lê Hoa Chước trừng mắt nhìn
Lâu Vũ một cái, di chuyển về phía Nguyệt Quỳnh: “Ta muốn xem hắn tài giỏi thế nào, có thể ở trong phủ được mấy năm.”
Nguyệt
Quỳnh uống “rượu nhạt” của mình, thấp giọng nói: “Người ta cũng không
có nói sai, ta ngồi ở đây quả thật là lãng phí. Nếu có thể đổi, ta
tuyệt đối sẽ đổi đến chỗ cuối cùng. Không có gì phải tức giận, ngày thường mọi người không hay gặp nhau, không tất yếu chỉ gặp một lần
mà còn sinh khí vô nghĩa.”
“Ngươi thật rộng lượng.” Lê Hoa Chước bĩu môi.
“Nếu sinh khí có thể đổi lấy bạc, ta nhất định sẽ sinh khí mỗi ngày.”
Nguyệt Quỳnh cười nhẹ hai tiếng, “Ai, đưa rượu của ngươi cho ta nếm
thử một chút.”
“Không phải ngươi cũng có sao?” Lê Hoa Chước không đưa cho hắn,.
Nguyệt Quỳnh cầm lấy bầu rượu của mình, rót cho hắn một ly: “Hình như của ta là nước.”
Lê Hoa Chước uống xong, liếm liếm môi: “Giống nhau a, của ta cũng là vị này.”
“A?” Nguyệt Quỳnh sửng sốt, rồi mới đưa mắt nhìn người ngồi ở ghế trên, lẩm bẩm nói, “Thật là keo kiệt, lấy nước đến lừa gạt chúng ta.”
. . . . . .
Nguyệt Quỳnh không biết ca múa những năm trước có phải đều đẹp như thế
không, dù sao ca múa năm nay làm cho hắn thấy cực kỳ vui vẻ, nếu không
phải tình huống hiện tại là không thể, thân thể cũng không tốt, hắn tuyệt đối sẽ nhịn không được mà chạy đến cùng những vũ nương
vũ nam kia khiêu vũ. Nhất là khúc kiếm vũ [múa kiếm] kia, khiến tay
phải của hắn tựa hồ có lại chút khí lực, vô thức động tay theo
nhịp. Đẹp, thật là đẹp mắt.
Vũ đạo một khúc tiếp một khúc, không khí ngày tết trở nên đậm nét hơn. Bất quá những phu nhân, công tử
đã tỉ mỉ chuẩn bị biểu diễn làm lễ vật đã có chút nóng nảy, nếu
tiếp tục ca múa, bọn họ làm sao còn có cơ hội a.
Nguyệt Quỳnh hoàn toàn say mê, Hồng Hỉ cầm lấy đôi đũa của hắn, cùng Hồng Thái uy công tử dùng bữa, Lê Hoa Chước cũng mê mẩn, An Bảo thẹn thùng tránh ở
phía sau hắn, không dám giống Hồng Hỉ Hồng Thái minh mục trương
đảm [táo bạo, trắng trợn] như vậy, chỉ lén uy công tử nhà mình ăn. Hai người này hoàn toàn xem yến hội là yến hội, coi nhẹ tòa sơn phía
trên kia.
“Không lạnh, rất ấm áp.” Theo bản năng đưa tay đến đĩa rau, lúc này Nguyệt
Quỳnh mới phát hiện trong tay không có đũa, lại phát hiện ở bụng có
một cái tiểu hỏa lô [lò sưởi tay], trách không được hắn cảm thấy bụng
ấm áp, thực thoải mái.
Hồng Hỉ giải thích: “Công tử, vừa nãy
lúc rời khỏi viện, ta mang theo một cái tiểu hỏa lô [lò sưởi tay]. Thân thể công tử vừa mới có chút khởi sắc, ta sợ ở đây sẽ lạnh.”
“Hồng Hỉ, Hồng Thái, ngươi nói sau này nếu ta ly khai các ngươi thì làm
sao mà sống?” Nguyệt Quỳnh cảm kích nói, tuy rằng ăn mặc của hắn
không thể so với người ta, nơi ở cũng không thể so sánh với người
ta, nhưng Hồng Hỉ Hồng Thái của hắn tuyệt đối chính là người hầu tốt nhất trong phủ!
Hồng Hỉ Hồng Thái hé miệng cười, lại vội vàng
múc cho công tử một chén canh nóng, Nguyệt Quỳnh rất không khách khí
há miệng uống, thoải mái!
Lúc này, Lâu Vũ đứng dậy đi ra, quỳ
phục trên mặt đất, nói: “Vương gia, ta đặc biệt chuẩn bị một vũ để
trợ hứng cho Vương gia.”
Nguyệt Quỳnh kinh ngạc nhìn, Lâu Vũ cũng sẽ khiêu vũ? Hắn thực chờ mong.
Nghiêm Sát liếc nhìn phía dưới, Nghiêm Bình lại hô to: “Lâu Vũ hiến vũ ──”
Lâu Vũ vui mừng ngẩng đầu, sau khi khấu tạ liền đứng lên. Những người khác âm thầm ảo não, sao bọn họ lại chậm một bước chứ ?
Âm luật
vang lên, Lâu Vũ một thân y phục xanh thẫm, theo âm luật chậm rãi
khiêu vũ. Tầm mắt của hắn đặt trên gương mặt Vương gia, đem toàn bộ
tâm tư không thể nói ra trút xuống trên khúc vũ này. Bước nhảy của
hắn thực kỳ lạ, thường ở lúc đổi chân cũng là lúc xoay tròn một
vòng, dần dần trong phòng vang lên tiếng kinh hô, đôi mắt Nguyệt Quỳnh càng trừng càng lớn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy thân
thể Lâu Vũ vô cùng mềm mại uyển chuyển, thực hiện các loại động
tác có độ khó cao, tiết tấu âm luật đột nhiên biến nhanh, Lâu Vũ còn
nằm ngửa trên mặt đất. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên, theo âm luật
xoay tròn rất nhanh, lại đưa đến một trận kinh hô.
“Chính là
Phúc Yên vũ.” Có người nhỏ giọng nói. Nhóm vũ nương vũ nam đang đứng
chờ để khiêu vũ ở phía sau cũng khe khẽ nói nhỏ. “Thật là Phúc Yên vũ mà.”
“Phúc Yên vũ”, chính là khúc vũ khi U đế mười hai
tuổi, dâng cho Hoàng Thái hậu vào ngày sinh thần ba mươi tuổi
của nàng. Cả bộ vũ vô luận là làn điệu hay là bước nhảy đều là do U đế tự mình sở biên, “Phúc Yên vũ” cũng là tiên đế tự mình ban thưởng
tên. Nghe nói năm đó, sau khi U đế dâng lên khúc vũ này cho Hoàng
Thái hậu, tất cả thần tử nô tài ngồi đấy đều chấn kinh. Trong
việc trị quốc, U đế hoàn toàn rối tinh rối mù, nhưng ở lĩnh vực
ca múa thì lại không ai có thể sánh kịp, đáng tiếc năm hắn mười tám
tuổi đã bị hoàng thúc của chính mình, đương kim hoàng thượng bức tử.
Cả đời U đế lưu lại sáu khúc vũ đạo khiến vũ giả khắp thiên hạ sợ
hãi: “Phúc Yên vũ”, “Niết bàn”, “Hướng ca”, “Loạn”, “Hài đồng”, “Kiển”.
Mỗi một vũ đều có thể nói là thiên hạ kinh điển, cho dù là đương kim vũ giả lợi hại nhất, đều không thể nhảy được toàn bộ sáu khúc vũ này. Mà trong sáu khúc vũ này, “Phúc Yên vũ” cùng”Niết bàn” là khó nhất.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Lâu Vũ, Nguyệt Quỳnh ngơ ngác
nhìn, tay trái ôm lấy lò sưởi tay khẽ run rẩy. Hồng Hỉ cùng Hồng
Thái phát hiện, lo lắng hỏi: “Công tử, ngài có sao không?”
Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng cười cười: “Bụng ta … có chút đau.”
“Công tử, ta đi nói với Hành công công một tiếng, xem chúng ta có thể về
trước hay không?” Hồng Thái buông đũa, không đợi công tử trả lời,
liền nhanh nhẹn ly khai như một con mèo.
“Nguyệt Quỳnh, thân
thể ngươi không thoải mái?” Lê Hoa Chước không thích Lâu Vũ, cho nên
cũng không chú ý xem, vừa nghe Nguyệt Quỳnh nói đau bụng, hắn liền
khẩn trương lo lắng.
“Không có việc gì.” Nguyệt Quỳnh rủ mắt,
vô thức sờ lên cánh tay phải của mình, “Chỉ là bụng ta có chút
không thoải mái.