Cảm Ơn, Vì Đã Đến Bên Em
Hắn bước đi dọc hành lang, tiếng la hét
của đám học sinh đã dần dần nhỏ đi rồi im pặc. Đứng trước cửa phòng của
hiệu trưởng, hắn tự động mở cửa bước vào. Hiệu trưởng đang kiểm tra sổ
sách, nghe tiếng động thì ngước mặt lên định la cho cái người thiếu lịch sự kia nhưng khi thấy hắn, ông liền đứng lên, cúi đầu kính cẩn.
- Cậu chủ tới đây có việc gì cần bảo ạ?
- Chuyện này là do ông ta đề nghị phải không?
- Dạ...à vâng, đúng vậy ạ. Nhưng cậu chủ đừng hiểu lầm, chuyện cậu chủ
được chọn nằm ngoài dự tính, ông chủ không làm chuyện đó đâu ạ.
Hắn ngồi xuống cái ghế gần đó, bắt chéo hai chân, vừa uống một ngụm trà vừa ngã người ra đằng sau trông có vẻ mệt mỏi lắm. Hiệu trưởng cũng không
nói gì, ông ngồi xuống ghế và làm tiếp công việc của mình. Nói là không
nói gì nhưng ông luôn cảm thông với hắn, nhìn hắn mà ông thấy buồn, mẹ
thì mất sớm, ba thì trăng hoa với người phụ nữ khác. Ông cũng bức xúc
thay cho hắn nhưng ông làm được gì? ông chỉ có thể đứng ở ngoài mà xem
hắn đau khổ, an ủi thay cho người mẹ quá cố của hắn mà thôi.
Ngồi
được một lúc lâu thì bỗng có một học sinh chạy vào phòng hiệu trưởng
trông có vẻ gấp rút lắm, mặt cậu ta tái mét, mồ hôi chảy đầm đìa. Cậu
thở mệt mỏi, nói không lên lời:
- Hiệu.....hiệu trưởng. Ủa, hội..... hội trưởng cũng ở đây nữa ạ?
- Có chuyện gì vậy em?
Ông ngước mặt lên, nhìn cậu học sinh trước mắt. Hắn chỉ liếc nhìn cậu ta
một cái rồi lại tiếp tục uống ngụm trà còn dở. Cậu học sinh mệt nhọc nói nhưng trong giọng có vẻ gấp rút lắm.
- Dạ...ở....ở dưới căn tin xảy.... xảy ra bạo lực học đường ạ.
- Chuyện đó em phải nói với hội trưởng hội học sinh chứ, nhỉ?- ông nhìn hắn cười phúc hậu
Hắn cuối cùng cũng bỏ tách trà xuống, quanh lại nhìn cậu học sinh với ánh mắt vô hồn kèm theo là chất giọng lạnh lùng của mình.
- Chi tiết.
- Dạ....dạ, mấy học sinh nữ lớp trên đang đánh một học sinh nữ của lớp
11A1 ạ, hình như lý do có liên quan đến hội...hội trưởng ạ.- cậu ta run
run nói.
Hắn khẽ nhíu mày, liên quan tới hắn? học sinh nữ lớp
11A1? đó chẳng phải là lớp hắn đang học sao? Lớp 11A1 cũng có nhiều học
sinh nữ, làm sao biết được là ai chứ? Bỗng một tia điện "xẹt" qua đầu
hắn, mặt hắn đanh lại, hắn cảm thấy có gì đó đang cồn cào bên trong
mình.
" Khoan đã, học sinh nữ trong lớp 11A1 mà liên quan tới mình chỉ có một, không lẽ..."
Hắn bỗng bật dậy, hỏi cậu học sinh đó với vẻ mặt rất căng thẳng.
- Tên của nữ sinh bị đánh là gì?
" Làm ơn, không phải cô ta"
Hắn thầm nghĩ, chỉ mong câu trả lời mà hắn nhận được không như hắn nghĩ. Cậu học sinh suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Hình như cậu ấy là Phương Uyên, nữ sinh từng liên quan đến vụ cãi vã trong giờ ăn trưa.
Mọi thứ quanh hắn như sụp đổ, là nó, tại sao không phải là người con gái
khác? Tại sao lại là nó? Không lẽ hắn nghe nhầm? Không, không phải, hắn
không hề nghe nhầm. Vội xô mạnh cánh cửa phòng hiệu trưởng, hắn chạy
thật nhanh, nhanh hết mức có thể, chỉ mong có thể kịp cứu được nó.
Hiệu trưởng nhìn theo bóng hắn đang xa dần, trên đầu ông đang hiện lên một
dấu chấm hỏi to đùng. Đây có phải là cậu chủ lạnh lùng của ông không?
Khuôn mặt đau khổ đó là sao? Tại sao cậu chủ lại có biểu hiện như vậy
chỉ vì....một đứa con gái? Ông khẽ mỉm cười, ông đã có câu trả lời cho
chính những câu hỏi của mình rồi, trái tim băng giá của cậu chủ của
ông...... đã tan chảy.
Hắn dừng lại trước cửa căn tin, cảnh tượng
trước mắt làm hắn như suy sụp. Muộn rồi, hắn đã đến muộn rồi, người con
gái đó, trông thật thảm hại. Bên trong, hàng ngàn học sinh đang đứng
tách ra làm hai bên để lộ ra một cảnh tượng không thể nào đau thương
hơn. Một cô gái đang bị hai nữ sinh giữ lại, mắt cô ấy đã ngấn nước, cô
đang vùng vẫy, gào tên cô gái trước mặt. Xung quanh cô, tập thể học sinh lớp 11A1 đang chăm chú vào cái người ở chính giữa trung tâm căn tin.
Một số học sinh nữ khóc thét lên, một số ngất xỉu tại chỗ, mấy học sinh
nam thì chỉ biết quay mặt ra hướng khác không dám nhìn. Còn Tuấn, cậu
đang quỳ ngay bên Hà - cô gái bị giữ lại bởi hai nữ sinh lớp 12, nước
mắt cậu đã rơi, cậu tự trách mình tại sao không thể cứu nó.
Ngay
giữa trung tâm căn tin, nó đang nằm đó, khuôn mặt trông thật đau đớn và
tội nghiệp. Khắp người nó dính đầy máu, máu chảy ra từ khóe miệng đang
gượng cười của nó, máu trên những vết cứa ở chân và tay. Nó đang thở một cách mệt nhọc như cố gắng giữ lấy những hơi thở cuối cùng còn xót lại.
Những học sinh nữ chủ mưu của việc này vừa nhìn thấy hắn bỗng rụt hết
người lại, họ đang cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ người hắn.
Hắn bước đến bên nó, khuôn mặt không thể nào lạnh hơn, nhìn người con gái
trước mặt mà hắn đau quá, đau đến mức không biết biểu lộ cảm xúc như thế nào. Quỳ xuống bên cạnh thân hình mảnh mai đang thoi thóp thở của nó,
hắn đỡ đầu nó lên đùi mình, máu của nó đã dính hết lên chiếc áo sơ mi
trắng muốt của hắn. Vuốt những cọng tóc đang lòa xòa trước mặt nó, hắn
nói bằng giọng nói ấm áp:
- Xin lỗi, tôi đến trễ rồi. Cô đau lắm đúng không?
- Không sao, tôi biết thế nào anh cũng tới mà.- nó cố nở một nụ cười với hắn
Nụ cười của nó làm hắn đau, làm hắn tự trách mình nhiều hơn. Bỗng, đôi mắt trong veo của nó nhắm lại, toàn bộ cơ thể của nó mềm nhũn ra và rồi bất động như không còn sức sống. Hắn mở to đôi mắt của mình nhìn người con
gái trước mặt, vội lay nó, hắn dùng giọng nói như ra lệnh:
- Này, tỉnh lại đi. Ai cho phép cô bất động hả? Này, tôi ra lệnh cho cô tỉnh lại nhanh lên.
Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là tiếng khóc và tiếng xì xầm của các bạn
học sinh, hắn như chết lặng. Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên
nhưng đủ sức mạnh để hóa giải thuật "bất động" của hắn.
- Ui, mệt
gần chết mà cũng không cho người ta ngủ nữa. Biết sáng nay tôi phải chật vật với cái giường mãi mới dậy sớm được không?
Giọng nói yếu ớt
nhưng khó nghe đó là của nó. Hắn bật cười, nụ cười nhẹ nhưng khó thấy.
Nó lại chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, hắn thật hết thuốc chữa với người
con gái này.
- Hội.......hội....trưởng, em....em....
Đang
mãi nghĩ đến nó thì bỗng một giọng nói tuy run nhưng cao vút phát ra từ
đằng sau hắn. Trở lại với khuôn mặt hằng ngày của mình, hắn nhìn con
người trước mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao quét qua người đó. Đặt nó nằm
xuống dưới đất, hắn đi đến chỗ mấy cô gái đang run run kia, cất giọng
hỏi:
- Ai?
- Dạ...dạ..?
- Ai bày ra trò này?
Cả
một lượt đám con gái đó đều nhìn về một con nhỏ trên mặt trét đầy xi
măng đứng đối diện hắn. Hắn bước tới gần con nhỏ đó, chất giọng lạnh
lùng một lần nữa được vang lên:
- Tại sao?
- Dạ.....dạ....tại cô ta được gần hội trưởng còn em thì không.- nhỏ đó cúi gằm mặt xuống
- Chỉ có mỗi việc đó mà cô làm cái điều kinh tởm này?- hắn
- Dạ.....dạ.....
Không muốn nói thêm với loại người này nữa, hắn cất bước đi đến chỗ nó. Bế nó trên tay mình, hắn bước ra khỏi căn tin mà không quên để lại một câu:
- Chúc mừng cô, chuẩn bị biến khỏi nơi này đi, cả cái tập đoàn nhà cô nữa.
Nói rồi, hắn bước đi. Những người chứng kiến điều đó như không tin vào mắt
mình, hắn đây sao? cái người lạnh như băng làm bao con tim ngây ngất đây sao? Bất động một lúc, Hà và toàn thể lớp 11A1 cùng chạy nhanh về phía
hắn đang hướng về phòng y tế. Bế nó trên tay, tuy đã bớt căng thẳng đi
phần nào vì nó vẫn còn tỉnh nhưng máu khắp người nó cứ thế mà tuôn trào
ra không ngừng. Hắn cố đi nhanh hơn, chỉ mong giúp được nó lần này
"Cố lên, sắp đến phòng y tế rồi. Tôi còn chưa phá cô đã mà con heo kia! Cô
sẽ an toàn thôi, đừng sợ, có tôi ở đây rồi, bên cạnh cô"