Khi tất cả dường như chìm trong biển máu, Len ngồi bật dậy, vội vã, mồ hôi tuôn như mưa, thở dốc nặng nề...
Rồi như nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, Len chống tay ôm đầu, vò rối
mái tóc vàng ướt đẫm. Len ngước nhìn đồng hồ, vừa chỉ đúng mười hai giờ
đêm. Cậu ngồi dậy, nặng nề bước chân vào phòng tắm.
...
Nước từ vòi sen phả xuống người cậu, đọng trên hàng mi cong vuốt rồi rơi
xuống. Đôi mắt Len khép hờ, mái tóc vuốt cao, ướt sũng.
Len khẽ
mở nhẹ mắt, bàn tay khẽ đưa lên cầm chặt cánh tay rắn chắc, run nhẹ, mơn trớn một vết sẹo ở đó. Tim như bị ai bóp nghẹn, dày vò, khổ sở. Cứ như
ngày đó viên đạn ấy không phải bắn vào cánh tay cậu, mà là bắn vào tim
cậu, rỉ máu, đau đớn...
Len nhắm mắt, hít sâu. Cái lạnh từ nước
tái tên cắt vào da thịt, lạnh buốt. Len tắt nước, vơ cái khăn quấn quanh hông, rồi bước ra ngoài.
Cậu đến gần cái tủ rượu, lấy một bình
rượu lớn ra ngoài. Khui nắp, rót vào ly thủy tinh, cầm lên lắc lắc. Đến
khi đưa đến miệng, lại nhớ đến con mèo kia. Chán nản đặt ly rượu xuống,
cả hứng uống cũng không còn.
...
Trong căn phòng tối, Rin say giấc ngủ, chôn mình trong tấm khăn dày, tiếng ngáy khẽ. Có điều
chân mày nó khẽ nhăn lại, miệng hơi vểnh lên, dường như là vừa mơ thấy
cái gì đó không vui.
Một bóng đen ngồi trên cạnh giường, cô độc, lạnh lẽo...
Cậu vươn tay, xoa xoa hàng lông mày chau chặt lại, lòng cũng quấn lại thành một đoàn. Rốt cuộc là mơ thấy cái gì, mà ngủ cũng không được yên như
thế?
Thấy chân mày của Rin khẽ giãn ra, thậm chí còn cọ cọ ngón tay của cậu, lầm bầm một tiếng, sau đó lại ngủ tiếp.
Cậu nhếch môi vừa bực vừa buồn cười. Cái thứ vô tâm này! Nghĩ là thế, Len
cúi đầu cắn vào cái lỗ mũi của nó một cái. Rin khẽ rên, mếu máo như muốn khóc, nhưng vẫn ngủ say, không hề mở mắt ra.
Len vươn tay ôm Rin vào lòng, đống suy nghĩ khó chịu giờ cũng đã vứt tất cả ra sau đầu.
Chuyện gì thì cũng đã qua rồi, nhớ lại cũng không giúp được gì! Giờ cậu
chỉ muốn ngủ cùng người con gái mà cậu thích thôi!
Ừ, nghĩ là
làm. Len vươn tay, ôm cả cái cục bông tròn cả cái chăn vào lòng. Một cảm giác thỏa mãn len lỏi trong lòng cậu. Vừa nghĩ nhắm mắt, ai ngờ đã nghe tiếng Rin thút thít nho nhỏ, dường như là nói mớ, khóe mắt cũng ươn
ướt...
- Cha... cha...! Con không phải là trẻ mồ côi... không phải...
Rin cứ lầm bầm lầm bầm, nhỏ dần nhỏ dần rồi lại tiếp tục ngủ say. Len nghe, trầm mặc, cảm giác nôn nao buồn bực vầ mất mát xông thẳng lên lồng
ngực. Cứ như một giây tiếp theo, sẽ có ai đó mang nó rời xa khỏi cậu.
Suy nghĩ vừa lóe lên làm cho cậu thật muốn tát mình một cái. Len ôm Rin
chặt hơn, cố gắng thở đều, giải tỏa cho trái tim dường như đang bị ai
bóp nghẹn, khó chịu, day dứt.
Cậu nhìn lại người con gái đang say ngủ bên người mình. Ngũ quan nhỏ nhắn, thanh tú. Điềm đạm như một con
mèo đáng yêu, mang theo nét đẹp ngây ngô của người thiếu nữ mới lớn...
Nhưng ai biết được, cô gái này đã trải qua những điều gì?
Đáng lẽ Rin phải như những cô bé ngoài kia. Được ba mẹ yêu thương, nuôi lớn, chăm sóc, được đến trường, có bạn bè, niềm vui của tuổi học trò. Nhưng
thay vì trải qua những điều đó, ai biết được cô bé này lại phải sống
trong cạm bẫy của bóng tối, chịu đựng cả những nỗi đau thể xác và tinh
thần.
Haizz...
Tiếng thở dài khe khẽ trong không khí. Len
siết Rin thật chặt, có thể sẽ làm nó đau, nhưng cậu vẫn muốn ôm nó chặt
như vậy. Để chứng minh, nó vẫn còn ở đây, vẫn còn ở bên cậu, không đi
đâu hết.
Giây phút này tưởng chừng như bình yên, nhưng mấy ai biết được, đây lại là dấu hiệu trước một cơn bão lớn?
...
.
.
Trong bóng tối, tất cả dường như bị bao bọc bởi sương mù. Rin nheo mày, nhìn về phía trước, sửng sốt lẫn cả kinh ngạc.
Trong góc tối, Rin đứng ngược chiều nắng, muốn bước tới, nhưng dường như lại
có một rào cản vô tình chặn lại. Rin nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy rất xa vời, nhưng cũng rất quen thuộc.
Rin thấy một người đàn
ông tóc hồng trông rất trẻ trung, quàng tay ôm một người phụ nữ có mái
tóc vàng trông rất đẹp. Người phụ nữ có mái tóc và đôi mắt trông rất
giống nó, nhưng mang theo sự dịu dàng ân cần, lấp loáng những hạnh phúc
ngọt ngào vô tận. Còn người đàn ông tóc hồng kia lại có đôi môi rất
giống nó, nhìn người phụ nữ bên cạnh một cách trìu mến.
Trên tay
người phụ nữ đó là kết tinh của họ, một đứa bé sơ sinh bụ bẫm trông rất
đáng yêu. Họ cười hạnh phúc đeo vào cổ đứa bé một sợi dây chuyền, mặt
dây chuyền là hình mặt trăng. Trên đó Rin còn thấy uốn lược một dòng chữ : Rin - thiên thần của bố mẹ...
Không hiểu sao, Rin cảm thấy
khóe mắt ươn ướt. Sợi dây chuyền đó là của nó, là của nó!! Nhưng lúc
trước đã bị tên khốn Akkai cùng tên béo lấy đi cầm tiền...
Tiếp
theo, Rin nhìn thấy người phụ nữ cũng người đàn ông đó đi trên một chiếc xe chạy ra khỏi một biệt thự lớn. Sắc mặt của người đàn ông có vẻ không tốt, còn người phụ nữ tóc vàng đang ôm đứa con đã được hai tuổi, nói gì đó với người đàn ông.
Bất ngờ, một chiếc xe tải lao ra. Tiếng còi xe huýt lên đầy nhức óc, cả tiếng va chạm, tiếng đổ vỡ...
Rin nhắm tịt mắt lại, cảm thấy tim mình đau như sắp vỡ...
Nó ti hí mắt. Thấy cả chiếc xe lật ngửa nằm giữa con đường vắng, chiếc xe
tải vẫn nằm đó, vết xe kéo dài hơn năm mét trên mắt đường, mui xe vì bị
va chạm mà móp một lỗ lớn...
Đứa con được người phụ nữ ôm trong
lồng ngực, máu từ thái dương chảy xuống. Đứa bé như bất tỉnh. Chỉ có
người đàn ông là còn giữ lại được chút tỉnh táo, máu văng khắp nơi.
Người đàn ông lay vợ mình cùng đứa con. Sau đó, hắn lấy một mảnh vỡ cứa
lên bắp tay người phụ nữ, máu lập tức tuôn ra, nhưng đau đớn cũng không
làm cho người phụ nữ tỉnh lại.
Rin nhìn thấy người đàn ông đó run run, nhìn thấy giọt nước mắt trên gương mặt vốn chững chạc điềm tĩnh đó.
Rin lại thấy người đàn ông đó kéo đứa bé ra. Dường như phải dùng rất nhiều
sức mới ôm đứa bé ra khỏi vòng tay của mẹ. Người đàn ông lắc đứa bé dữ
dội, nhưng đứa bé vẫn bất tỉnh.
Người đàn ông máu chảy càng
nhiều, gương mặt càng xanh xao, run run cắn môi dùng mảnh vỡ lật đứa bé
lại, rạch một đường nhẹ lên một điểm nhạy cảm đằng sau gáy cô bé. Nhưng
vì có vẻ hơi run, người đàn ông cứa hơi mạnh một chút, máu chảy rất
nhiều, nhưng thành công làm cô bé mơ màng tỉnh dậy...
Người đàn
ông vui mừng, mùi xăng dầu bay toán loạn trong không khí. Cố gắng dùng
ít sức lực mở chiếc cửa, mang vợ và đứa con của mình ra ngoài...
Ngay lúc đó, chiếc xe nổ tung. Trong ký ức chỉ còn sót lại những mảnh ký ức vụn vỡ...
...
Hai ngày rồi không đăng chap, đã bù nhiều hơn rồi á nha mấy mem =))