Đoán chừng phỏng về việc đó, cuộc nói chuyện tưởng chừng như sẽ diễn ra lâu
dài lại bị một cú đá của Len cắt đứt. Oliver bị thương, tạm thời phải
nghỉ ngơi. Rin thậm chí còn chưa thăm hỏi được cố nhân một câu nào thì
liền bị tên keo kiệt nào đó lôi về.
À, trước khi đi, Len còn nói
thì thầm vào tai Lily cái gì đó. Lúc đầu Lily hơi cứng người, sau đó
ngạc nhiên, sau đó lại suy nghĩ, miễn cưỡng gật đầu, sau lại vui mừng vỗ vai Len, bảo cậu cố gắng lên.
Rin tò mò hỏi, lập tức Len lại cười tủm tỉm, bảo không có việc gì.
Thấy ghê chưa? Cười tủm tỉm cơ đấy. Theo như Rin biết khi mà cái nụ cười này xuất hiện thì chắc chắn có người sắp gặp họa lớn rồi.
Sự thật
chứng minh. Oliver sau đó được giao một bảng rèn luyện kham khổ mới,
nặng nhọc cực khổ gấp 5 lần bảng cũ. Chính vì thế, sau một khoảng thời
gian Len đã rất hài lòng vì không có cái đầu vàng nào lấp ló tìm con mèo nhà mình cả.
-----
-"Rin~chan! Dạo này tâm trạng em hình như không được tốt?"
Teto ngồi bên cạnh vừa chải vừa buộc lại cái nơ cho Rin. Lenka ngồi đối diện thì nhâm nhi miếng táo. Rin thở dài...
-"Dạo này thỉnh thoảng mọi người cứ mất tiêu ấy. Này nhá, không hiểu sao từ
hồi cái sinh nhật của Len ấy là em chả thấy Yuki~chan đâu cả!"
Teto và Lenka liếc mắt nhìn nhau. Giờ nhớ lại sau cái vụ đó, hình như Rin đã hết lên cơn. Chắc là thuốc giải chế ra có công dụng thật. Nhưng giờ nhớ lại sóng lưng cũng không kiềm được khẽ run, nhớ cái hồi mà Len đi đâu
cũng vác theo cái bộ mặt âm trầm như muốn giết người.
Mà Yuki~chan là ai? Là ai ư? À, nhân vật phụ không đáng nói đến.
-"Em đã thử hỏi Len rồi, mà anh ta nói là Yuki~chan sau sinh nhật của Len,
em ấy đã được đặt cách sang Châu Âu du lịch, không biết bao giờ mới về.
Uầy, sướng thế chứ nhỉ? Còn em tối ngày chỉ ru rú trong nhà!"
Nhớ lại Yuki, Rin không khỏi buồn rầu xụ mặt. Đi mà cũng không báo cho nó một tiếng?
Trong lúc Rin ủ rũ, Teto và Lenka lại liếc mắt nhìn nhau. Đặt cách đi Châu Âu du lịch? Len mà "tốt bụng" đến thế ư?
Còn Oliver sau cái lần bị thương thì toàn tập với luyện, làm gì có thời gian bùi ngùi kể chuyện cũ với nó cơ chứ?
Rầu rĩ hết mức hà!
-"Teto, em đâu rồi?"
Từ bên ngoài, Ted chạy vào, mồ hôi lấm tấm tuôn, giận dỗi nhìn về Teto đang cố nén cười, quay mặt đi.
Lenka ý vị thâm trường nhìn hai người. Teto cơ đấy, gọi thân thiết khủng
khiếp. Teto ho khan vài cái, cố lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khóe môi không kiềm được khẽ giương lên.
-"Khụ, có chuyện gì?"
-"Chết tiệt! Em còn dám hỏi???"
Ted bỗng dưng gầm lên khiến Rin giật nảy, miếng táo trắng nuột trong tay cứ thế rơi xuống sàn nhà. Vô tội ngẩng đầu lên nhìn Ted, lần đầu tiên thấy cái người lúc nào cũng cợt nhả trào phúng này có bộ dạng vật vã như
thế!
Ờ, người ta có câu gì nhỉ? À, ở ác gặp ác. Mà cái ác của Ted~san chắc là đã chồng chất lên chín kiếp luôn rồi.
-"Sao em không dám hỏi?"
Teto chống cằm, nhìn về phía Ted. Ánh mắt tràn ngập ngũ vị, có thỏa mãn, có
hả hê, có vui sướng, cũng có chút không đành lòng, còn có... ghen??
Ted mới phút chốc đang sung máu lại rầu rỉ trở lại. Đẩy Rin bên cạnh ra ngồi xuống kế bên Teto...
-"Anh đã nói những chuyện đó qua rồi mà!"
-"Qua cái gì mà qua?" – Teto hung hăng trừng mắt nhìn Ted – "Ừ, qua cũng
được. Giờ em đi tìm trai bao chơi đùa với em một hai năm, sau đó lại
quay lại với anh ha. Dù sao thì mọi chuyện cũng qua thôi mà!"