[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 73: Chương 73~


trướctiếp

Chương 73 :

Trong hai ngày kể từ khi cơn nghiện phát tác, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng kêu rên rỉ và những tiếng thét đau đớn từ căn phòng quen thuộc phát ra...

Sinh nhật nhân sinh của lão đại Nhật Bản tròn hai mươi tuổi, không hiểu sao lại chẳng vui vẻ gì...

...

Rin cắn chặt tấm vải nhét trong miệng, cố gắng ngăn không cho bản thân thét lên, nó muốn cắn mạnh vào lưỡi để giảm đi sự điên cuồng đau đớn, nhưng dường như đó chỉ là vô ích...

Cả cơ thể nhỏ bé quằn quại khốn khổ. Rin chỉ cầu mong sao ngay lúc này mình chết đi. Cái nỗi đau tê tái da thịt, bức cung tinh thần, hành hạ thể xác. Muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong có mấy ai có thể hiểu?

Để không chế Rin không cho nó cắn lưỡi tự tử, Len nhét trong miệng nó một miếng vải mềm, dung dây thừng trói chặt tay chân nó vào giường không cho nó vùng vẫy. Cậu biết nó sắp phát điên rồi...

Nhưng nếu nó không cai được, nó sẽ chết. Mà cậu lại không muốn trải qua thống khổ đó, chỉ để mặc nó chịu đựng mà không thể giúp được gì, cậu cảm thấy bản thân chưa bao giờ vô dụng như lúc này...

Nhìn thân hình nhỏ bé kia, tim cậu như rướm máu, thái dương co giật nổi gân xanh. Cậu hít sâu mở mắt ra, chứa đầy sự lạnh lùng vô cảm và khát máu thường trực, thậm chí xen lẫn sự điên cuồng không kiềm chế...

Phải rồi, hôm nay là ngày mà cậu cảm thấy mong chờ nhất trong thời gian hai ngày qua...

Yuki...

...

Màn đêm dường như bị che lấp bởi những tấm tường dày đặc bao quanh. Suốt hành lang dài chỉ có những người canh gác nghiêm trang, trải dài là những ánh sáng do đèn đuốc tạo ra...

Không khí căng thẳng nín thở, để người ta có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của mặt đất và sự tanh nồng của máu tươi...

Bóng đêm yên lặng, chỉ duy nhất tiếng đế giày va chạm mặt đất lộp độp, nhẹ như côn trùng mắc vào mạng nhện...

Len bước tới một cánh cửa sắt lớn, phẩy tay cho vệ sĩ canh gát bên cạnh đèn đuốc đến mở khóa. Tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên, như mở một nắp chai rượu sâm panh...

Vừa bước vào, mùi tanh nồng của máu ập tới, cùng cái mùi hôi thối của tử thi, hòa lẫn tiếng thở dốc đau đớn. Tất cả như bước vào ngưỡng đêm của địa ngục, một bầu không khí chết chóc bao trùm...

Len đút hai tay vào túi quần, mặt bình thản đi trước, đi theo sau là hai tên vệ sĩ mặc đồ đen khá cao to. Đi đến một căn phòng, cậu hất đầu một cái, tên bên phải lập tức mở cánh cửa đó ra...

Ánh sáng le lói bên ngoài hắt vào căn phòng, chíu rõ bóng hình nhợt nhạt treo trên tường, tứ chi buộc chặt và gian rộng, mặt mũi nhợt nhạt khô khốc, hiển nhiên là hai ngày nay chưa được ăn gì. Thấy có bóng người, Yuki dồn nén sức lực của mình rên lên...

-"Nước... nước... Cho tôi nước...!"

Len nhíu mày một cái, lập tức bên ngoài có ba tên đàn ông vạm vỡ mặt sẹo bước vào, một tên mang theo một thao nước...

Ào...

Toàn bộ nước hắt lên người Yuki khiến nó lạnh toát, rùng mình, cánh môi càng thêm tím tái, mở mắt nhìn thấy Len, trong ánh mắt đen không kiềm được dấy lên niềm vui sướng...

Len hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của Yuki, chưa kịp để cậu nói gì, một người khác đã mang cho cậu một cái ghế lớn sạch sẽ, trên đó còn phủ da thú, để xuống, còn mời cậu ngồi một cách cung kính...

Cậu ngồi xuống, bắt chéo chân nhàn nhã, cùi chỏ chống lên thanh dựa, đôi mắt sắc lạnh như nghiền ngẫm nhìn về phía Yuki, lập tức người đàn ông khác lại mang đến bên cạnh cậu một cái bàn tròn, trên đó là một chai rượu chivas và một ly thủy tinh...

Cậu đổ rượu vào ly, chất lỏng sóng sánh phản ánh màu mắc của cậu. Yuki mừng rỡ, thanh âm cũng như được đề cao lên vài phần...

-"Len, Len, em biết ngài sẽ tới vì em mà. Em ở đây hai ngày rồi, họ không cho em ăn uống gì cả. Nơi này tối lắm, còn có chuột nữa. Bọn họ toàn bắt nạt em, ngài giết bọn họ đi, Len, Len!!"

Yuki càng nói, càng không phát hiện được trong đôi mắt của Len hiện lên vẻ chán ghét, cậu cất giọng, khan khan trầm ấm đầy quyến rũ...

-"Tại sao cô hạ độc Rin? Còn nữa, thuốc độc đó ai đưa cho cô?"

Từ lúc Yuki đưa Len ly nước trái cây, nghe thấy mùi lạ là cậu đã nghi ngờ rồi, chỉ trách sao cậu quá ngu. Còn bây giờ, đầu óc chắc cũng được khai sáng một ít, cũng như Nero nghĩ, cậu cũng chắc chắn Yuki không thể nào quang minh chính đại vào tổ chức được. Trừ phi...

Ánh mắt cậu khẽ lóe lên tia thâm độc...

Yuki nghe cậu hỏi xong, khẽ cứng người trong một giây, sau đó mắt to tròn lấp nước vẻ không hiểu...

Tuy nhiên, toàn bộ phản ứng của Yuki đều được cậu thu vào trong mắt...

-"Len, ngài nói gì, em không hiểu?"

Đôi mắt Len hoàn toàn hiện lên sự mất kiên nhẫn và chán ghét tột cùng...

Hai người vệ sĩ đã lui đi, theo dõi mọi hành động của tất cả mọi người trong bóng tối. Ba người đàn ông vạm vỡ đứng đó lần lượt là Andrew, Mavis và Charlos hoàn toàn đứng bên cạnh Len, bất động. Mavis nhìn ra ánh mắt khó chịu của Len, liền bước lên, giáng mạnh vào má của Yuki một cái chát, tơ máu trong miệng nhỏ ra...

-"Câm mồm, tên của Kagamine~sama là để mày gọi sao?"

Yuki run run, ánh mắt hoảng sợ nhìn về người thanh niên trước mặt, toàn bộ sợ hãi bao trùm lên thân thể nhỏ bé. Yuki gắt gao cắn môi câm nín, không lên tiếng nữa...

-"Cho cô cơ hội cuối cùng!"

Len nói nhẹ như không, lắc lắc ly rượu trong tay vẻ lười biếng. Yuki thân thể run như cầy sáy, nhưng trong bộ não nhỏ bé hiện lên vẻ không cam lòng, nó sâu sắc ghen tỵ với Rin...

-"Không nói?"

-"..."

Yuki gắt gao nhìn Len, bên má đau rát khiến giọng nói của nó nhẹ như lông vũ...

-"L..." – nhìn thấy Mavis khẽ đưa tay lên, nó sợ hãi sửa lại –"Kagamine~sama, hãy tin em, em làm tất cả cũng vì ngài. Rin là một con nhỏ dối trá, cô ta không xứng với ngài!.. Á!!"

Mavis chưa kịp để Yuki nói xong, đã tát một cái lên má còn lại, hai má sung vù lên như đầu heo, hàm răng đau rát tê liệt...

Len quăng ly rượu xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ toang văng tung tóe khiến Yuki giật bắn người. Một bên Charlos thấy vậy, cúi người thu dọn, còn Andrew đi lấy thêm một cái ly thủy tinh mới, để lên bàn...

Cậu tức giận, rất tức giận. Nghe người ta nói xấu con mèo nhỏ nhà cậu, cậu có thể không tức giận sao? Cậu hối hận ghê gớm, ước gì ngày đó cậu không phải vì vui vẻ nhất thời vì Rin chủ động hôn cậu, cậu mới mua con mụ yêu tinh này về. Mất số tiền lớn như vậy, Kaito vẫn cứ hay càm ràm bên tai cậu không dứt...

Rin chủ động hôn thì sao? Biết vậy lúc đó không nên mua. Được rồi, vậy thì Rin sẽ không chủ động hôn cậu, vậy thì cậu chủ động hôn nó là được rồi...

Nhìn con nhỏ giả tạo trước mặt, cậu chưa bao giờ có cảm giác muốn lao vào một người để cấu xé đến như thế...

...

trướctiếp