Tự nhủ nếu lần này mà mất nữa sẽ đập máy =.=/// Èo!! trước tiên thân tặng cho
kimhoamai7903 chap này. Cho phép gọi là Mun~chan nhé!! Tại tui cũng rất
thích mèo đen ạ ~~ ^_^
...
Chương 2:
Rin chớp
chớp, bắt đầu mở mắt một cách mệt mỏi, khẽ đảo mắt, dường như tất cả đều là một mảng tối. Thậm chí ngay lúc này, Rin có thể nghe được tiếng gió
rít qua từng kẽ răng, lạnh buốt... Nó liếc mắt xung quanh, một khung
cảnh xa hoa lạ lẫm trong bóng tối hiện ra, không làm nó thôi đi sự sợ
hãi...
Nó vươn vai ngồi dậy, phút chốc, nó cảm giác như xương
sườn của mình đã gãy và cái cổ như muốn đứt rời... Tay chân chằn chịt
lớn nhỏ các vết thương. Thậm chí tàn thuốc ở bàn chân phải cũng bắt đầu
sưng tấy lên... Èo!! Trước giờ nó chưa bao giờ nhận ra, nhưng có vẻ đúng như người đàn ông khốn nạn kia nói. Rin vốn chẳng đáng một đồng nào,
hôi hám bẩn thỉu và chẳng ai thèm mua...
Khẽ nhếch môi đau đớn.
Nếu vậy, sao nó còn chạy trốn?? Sao nó không tiếp tục ở lại nơi hiện
thân của địa ngục đó, tiếp tục che chở những tấm thân nghèo nàn, không
cha không mẹ??...
" Nó phải quay lại "...
Cái suy nghĩ dại dột lóe lên trong đầu Rin, nói rằng nó phải thoát khỏi nơi này. Quay
lại, quay lại và cứu bọn trẻ. Nói Rin điên cũng được, nhưng bỏ mặc bọn
trẻ là chuyện hối hận và đau đớn nhất nó từng làm. Rin cũng như chúng,
nó cũng không cha không mẹ, thấm thía biết bao nhiêu cảm giác bị bỏ
rơi??...
Nó bật thân người mệt mỏi khỏi giường, lê từng bước nặng nhọc ra khỏi cửa... Nó cần phải trốn, chả có gì đáng tin khi ở một ngôi nhà của kẻ nào đó mà Rin không hề biết mặt. Rút ra từ kinh nghiệm xương máu, Rin biết chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp cả...
...
... Cạch...
Rin như nín thở nhìn gian phòng cùng dãy hành lang trước mặt. Nó chưa bao
giờ có thể tưởng tượng được khung cảnh lộng lẫy thế này, kể cả là trong
mơ. Lộng lẫy?? Xa hoa?? Những từ ngữ lu mờ và ngu dốt trong cổ họng,
liệu có thể nói lên được tất cả của nơi này không??...
Rin lắc
đầu làm cái nơ trắng trên đầu run run theo. Ngay giờ phút thế này, sao
còn có tâm trí để ý những câu chuyện như thế này??...
Nó lê từng
bước xuống cầu thang, chạy đi với cái chân cà nhắc. Hừ!! Nó có chết cũng phải rơi xa nơi này. Linh tính mách bảo cho Rin biết, nó cần phải chạy
trốn, chạy xa khỏi nơi này. Và chỉ cần nó ở lại thêm một giây phút nào
nữa thôi, nó sẽ lún sâu vào một cạm bẫy mà mãi mãi nó cũng sẽ không
thoát ra được...
...
.
.
.
...
Trong căn phòng đen tối với những hơi lạnh phà phà cắt vào da thịt.
Trên chiếc giường rộng lớn xa hoa, một chàng trai mang nét đẹp mê hồn
của loài quỷ nở nụ cười mị lực, có thể hút bất cứ người con gái nào vào
cạm bẫy không lối thoát...
- Ưm ~!! Len~sama... Ngài đang xem gì thế??...
Cô nàng quyến rũ trần truồng kế bên khẽ dụi dụi mắt nũng nịu, cố ý cạ bộ
ngực đầy đặn vào khuôn mặt nam tính của người kế bên, cố ý mơn trớn bờ
môi vào gương mặt ngũ quan hàn sắc kia. Chàng trai chỉ khẽ luồn qua đám
tóc của người con gái, vò rối...
- À!!... - Len nhếch môi, khẽ bỏ chiếc điện thoại xuống cạnh giường... - Có vẻ như con mèo nhỏ nhà tôi đã bỏ trốn...
- Hửm!! Con mèo đó hư thật... Nhưng ngài có nuôi mèo sao?? Em không để ý...
- Ừm ~!! Tôi mới bắt được nó tối qua, nó cũng thật hư, mới đây đã dám đi...
Len nhếch môi cười tà ác, nhớ lại gương mặt khi ngủ của con mèo nhỏ nằm
trong lồng ngực cậu, thoải mái cọ cọ vài cái rồi ngây thơ mở miệng cười
mớ, phút chốc làm cậu cảm thấy con mèo này, dễ dàng kêu lên sự thoải mái trong cậu. Cảm giác được trêu chọc con mèo nhỏ này sẽ rất thích!!...
... Nhưng trò vui còn chưa bắt đầu, mà con mèo của cậu đã bỏ trốn. Thật
không phải là quá chán đi sao?? Cậu sẽ đi và rinh nó về phòng, thuận tay xử phạt một thể...
- Thật ghen tỵ quá!! Ngài thích con mèo đó hơn em sao Len~sama??
Cô nàng tóc xoăn khẽ biểu môi một cái, cố ý vòng tay qua cổ cậu, vò rối
mái tóc vàng, cố gắng khêu lên sự kích thích trong gương mặt lạnh giá
này. Len cười lạnh, một tay nắm chặt cô nàng tóc xoăn, đè xuống
giường...
- Em không biết sao?? Ở bên cạnh em... - một chốc, Len
khẽ liếm môi một cách quyến rũ... -... cũng đang có một con mèo rất hư
~!!!...