Màn đêm đen tối buông xuống, che lấp đi mọi ánh sáng thuần khiết lương thiện, giờ khắc này là thiên vị cho những cái tàn ác và xấu xa.
Hàn Tử Du bật cười điên cuồng, đây là khoảng thời gian cô căm hận nhất, và cũng là thời gian sinh tồn của cô.
Mặt nạ bạc hoàn hảo che giấu đi dung nhan mỹ lệ kinh người, càng tăng thêm khí chất băng lãnh, huyền bí của cô.
Thuận theo ánh sáng bạc mờ ảo của vầng trăng, cô nhếch môi cười lạnh, nhún
thân một chút liền bật lên đến cửa sổ, thư thái thả chính mình tự do rơi xuống, đến khi chỉ còn cách mặt đất một tấc, cô khẽ khụy gối tiếp đất.
Cô giống như hắc miêu, nhanh nhẹn, lưu loát chuyển động mà không mang theo bất kì một âm thanh nào, dù là nhỏ nhất.
Giờ khắc này không còn là Hàn Tử Du, mà thay thế đó là Mị Ảnh!
"Chủ nhân!" Hắc Báo cùng một số thủ hạ vừa thấy thân ảnh uyển chuyển của cô xuất hiện liền cúi đầu cung kính.
Cô chẳng buồn nhìn bọn họ, khẽ gật đầu một cái, sau đó phất tay cho những
người dư thừa không có bổn phận đi ra bên ngoài, nhất thời trong phòng
chỉ còn lại cô và Hắc Báo.
Cô liếc nhìn hắn, như thế cũng đủ để Hắc Báo hiểu rõ, lập tức dâng cho cô một ít giấy tờ.
"Đây là những gì mà chủ nhân cần tìm. Nhưng là tung tích của người nọ thật sự rất cơ mật, không thể thu thập thêm thông tin gì."
Mồ hôi lạnh của Hắc Báo dần dần túa ra đầy trán, giọng nói không che giấu
được khẩn trương trong lòng, chỉ sợ hắn làm việc không tốt, cô sẽ trực
tiếp ban cho hắn cái chết!
Cô miễn cưỡng gật đầu
một cái, đọc nghiền ngẫm thông tin bọn hắn tìm được, tuy đây đều là
những thứ không quan trọng, nhưng cũng đủ để cô ngộ ra điều gì.
Hắc Báo thức thời lui ra ngoài, cẩn thận giúp cô đóng cửa lại. Có trời mới
biết hắn vừa đi ra liền cảm thấy nhẹ nhõm giống như vừa mới đầu thai
sống lại.
"Hàn thị cùng Trình Hạo có quan hệ gì ?"
Cô trầm ngâm suy nghĩ, đáy mắt xẹt qua tia bi thương cùng sát ý nồng
đậm, ngữ khí ẩn ẩn căm phẫn.
Cô không thể để mẹ chết oan ức được, bằng mọi giá phải làm sáng tỏ chuyện năm xưa!
Cô bắt đầu điều tra từ người đàn bà đã bí mật báo tin cho Hàn Dực, cũng
chính là Hàn thị! Chỉ biết bà ta năm xưa từng là đồng học với ba mẹ cô,
nhưng luôn đố kỵ với mẹ, chắc hẳn bà ta bày ra chuyện này để trả thù.
Nhưng còn người đàn ông được cho là gian phu của mẹ lại là một ẩn số khó nắm
bắt. Cô ra lệnh cho Hắc Báo đi điều tra, cuối cùng cũng tìm ra được lai
lịch của người nọ. Trình Hạo!
Được biết ông ta khi
xưa được xem là bạn thân nhất của ba mẹ, gia cảnh bần hàn, sau này lại
biến mất một cách bí ẩn, gần như là bốc hơi. Quãng một thời gian rất lâu sau đó, khi ba mẹ đã kết hôn, và cô đã tròn hai tuổi, ông ta lại đột
nhiên xuất hiện, đáng ngờ hơn ông ta lại trở thành một tài phú giàu có!
Cô nghiến răng, khốn kiếp, là bọn chúng, cái bọn gian ác hại chết mẹ cô!
Tại sao Trình Hạo lại mất tích trong thời gian lâu như thế, hay tại sao hắn lại đột nhiên giàu có thì Hắc Báo lại không điều tra được, tất cả thông tin gần như bị khóa lại, không muốn người khác biết.
Cô nghĩ, người đàn ông này không phải đơn giản là một người tài phú tầm
thường, mà trong lòng cô lại âm thầm khẳng định, sự việc năm xưa là do
ông ta bày kế!
Rốt cuộc Hàn thị cùng Trình Hạo có loại quan hệ gì ? Nếu như tìm được, chắc hẳn mọi việc sẽ sáng tỏ.
"Hắc Báo!" Vừa nghĩ xong cô liền dứt khoát thực hiện ngay lập tức, cô không thể chờ đợi thêm nữa.
"Chủ nhân có gì căn dặn ?" Hắc Báo đứng bên ngoài bị điểm danh tên, tim như
muốn phóng thích ra ngoài chạy trốn, hắn tức tốc mở cửa đi vào, cúi gầm
mặt chờ lệnh.
"Đi tìm Hàn thị, đem bà ta về đây cho tôi!"
"Vâng thưa chủ nhân."
-----ta là dãy phân cách bị điểm danh------
Mộ Dung Thiên Hàn cơ hồ đã chết mất rồi, một chút sinh khí, một chút ý thức cũng không còn!
Hắn cuồng tiếu, đầu óc mơ màng nhớ đến người con gái làm cho hắn biến thành cái dạng như thế này.
Lúc trước cô quấn quít bên hắn, hắn chán ghét, chỉ hận không thể bóp chết
cô ngay lập tức. Sau đó cô lại hoàn hảo theo ý muốn của hắn, giữ khoảng
cách với hắn. Nhưng trong vô thức hắn lại không thể thích ứng khi thiếu
đi cô, trong tâm trống rỗng không gì có thể lắp đầy, kể cả Hàn Tinh.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt lệ khí xa cách, cô đối xử hắn như kẻ thù nghìn
năm. Cô giễu cợt "Anh hình như quá ảo tưởng rồi!", đúng vậy, hắn thật sự ảo tưởng bản thân quá hoàn mỹ, nghĩ rằng căn bản cô không xứng với hắn.
Nhưng giờ khắc này hắn mới ngây ngốc ngộ ra, nguyên lai ngay từ đầu người không xứng đáng là hắn!
Một kẻ có mắt như mù, một kẻ khinh thường người khác, một kẻ cuồng ngạo tự
cho mình là đúng, thực chất không đủ tư cách để yêu cô, thậm chí là còn
không đủ tư cách để tơ tưởng đến cô!
Phải làm sao
đây ? Hắn đã yêu cô mất rồi! Không có biện pháp loại bỏ cô khỏi tim
mình, mặc kệ cô có ghét bỏ mình như thế nào hắn vẫn chung thủy yêu cô.
Còn cô bé Hàn Tinh năm xưa thì hắn sớm đã không còn nghĩ đến, cho dù năm đó Hàn Tinh khiến cho hắn có bao nhiêu cảm động, bao nhiêu yêu thích cũng
không đủ để lôi kéo tâm tình của hắn trở lại bên cô ta. Hiện tại cô ta
đã khác hẳn với cô bé mà hắn yêu mến, gần như một trời một vực, cho nên, hắn không thể tiếp tục miễn cưỡng bản thân thêm nữa!