"Tử . . . Tử Du" Âu Dương Triệt gần như không còn sức lực, hắn
hiện tại đang bị lửa dục hoành hành trong người, khó chịu vô cùng, mọi
vật trước mắt như mờ như ảo, ngay cả tâm trí kiên định cũng muốn lung
lay, rất muốn bộc phát thú tính.
Tưởng như tuyệt vọng, cô lại xuất hiện, hắn lập tức tươi cười yếu ớt, vật nhọn cắm trên đùi cũng nhẹ nhàng rút ra.
Hàn Tinh thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch không còn
chút máu, hai tay không tự chủ run cầm cập, tất nhiên vừa nhìn liền biết cô ta bị cô dọa không ít.
"Chị hai, sao chị có thể . . . ?" Hàn Tinh thụt lùi vài bước, chợt phát hiện tình hình bản thân
không phù hợp, cô ta vội vàng dùng chăn quấn lại, môi run rẩy mấp máy,
nói không thành lời.
"Tại sao tôi có thể trở về vào lúc này, phá hư chuyện tốt của cô ?" Cô nhếch miệng cười lạnh nhạt, đáy mắt lại rét lạnh thấu xương!
Lại nhìn đến tình
cảnh của Âu Dương Triệt chật vật vô cùng, cô vô cùng đau đớn, tự trách
bản thân đã quá chủ quan, nhất thời trúng phải quỷ kế của hai mẹ con Hàn Tinh.
Không hề chần chừ thêm bất kì giây nào, cô
lập tức chạy đến chỗ Âu Dương Triệt, hai tay run run xoa mặt hắn. Thật
đỏ, thật nóng, hơn nữa mồ hôi đều thi nhau tuôn rơi, nhất định hắn đã
phải rất khổ sở.
Hắn hơi thở gấp gáp, môi mở ra nhưng lại không thốt được nên lời, chỉ đành cố gắng giương môi cười với cô.
Nhìn hắn vì cô mà chịu đựng, còn có bất chấp mà tự tổn thương bản thân để
cho cơn đau quên đi dục vọng nguyên thủy cồn cào, nhìn vết thương chảy
máy đầm đìa, xem ra hắn ra tay không hề nhẹ. Nước mắt cô rưng rưng chực
chờ rơi xuống.
Càng nhìn hắn cô càng căm hận kẻ đầu sỏ gây ra. Đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, cô cơ hồ muốn
đem Hàn Tinh băm thành trăm vạn mảnh.
Hàn Tinh bị
cô làm cho giật thót tim, sợ sệt rụt người, không dám nhìn vào đôi mắt
hằng tia máu chứa đầy sát ý của cô. Chân muốn chạy đi cũng không cách
nào cử động được.
Cô cúi người, ôn nhu hôn lên trán giăng đầy mồ hôi của Âu Dương Triệt, ánh mắt nhu hòa vạn phần, nói nhỏ
bên tai hắn. "Chờ em một chút."
Đột nhiên cô thẳng
tắp đứng dậy, từng bước chậm rãi bước về phía Hàn Tinh, đáy mắt cơ hồ ẩn ẩn tia khát máu, mà khuôn mặt lại vô cùng lạnh nhạt, môi cười nhạt nhẽo khiếp người.
Giật phăng cái chăn của Hàn Tinh,
nhìn toàn thân bạch ngọc của Hàn Tinh hoàn toàn bại lộ, cảnh xuân vô
hạn, độ cong của môi càng sâu. Cô hướng đến Trương quản gia xanh mặt
đứng bên ngoài ra hiệu, lập túc ông ta tiến vào, cung kính dâng cho cô
ly rượu đỏ, sau đó liền rời đi.
Nhận lấy ly rượu
của Trương quản gia, cô đưa lên mũi khẽ ngửi, là Loạn Tình dược! Loại mị dược này vô cùng mạnh, tác dụng hơn hẳn các loại mị dược khác, người
uống phải trong vòng một phút liền phát tác, hơn nữa còn khát vọng tình
dục hơn cả bình thường.
Cô thấp giọng cười, ngoan
lệ trong mắt càng đậm thêm năm phần! Tay ngọc chuẩn xác nắm lấy cằm của
Hàn Tinh, khéo gần cô ta lại, ly rượu trong tay cô chực chờ đổ vào miệng Hàn Tinh.
"Chị hai, không cần, . . . " Hàn Tinh là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của loại mị dược Loạn Tình này, vội vàng
mở miệng xin tha, lắc mạnh đầu muốn thoát khỏi tay cô, nhưng mà càng cố
thoát, tay cô càng siết chặt, giống như muốn bóp nát cằm của Hàn Tinh.
"Như thế nào lại không cần ?" Cô híp mắt đe dọa, ngữ khí nửa đùa cợt nửa
lạnh lùng, làm cho đáy lòng Hàn Tinh run rẩy không thôi.
Cô không nên tốn quá nhiều thời gian cho Hàn Tinh, Âu Dương Triệt đã không còn nhiều thời gian nữa, cô nhanh chóng bóp họng Hàn Tinh, mạnh mẽ đổ
rượu có tẩm thuốc vào.
Hàn Tinh muốn phun ra cũng
không còn kịp, hơn phân nữa đã đi xuống bụng, và chính là một phút sau
giống như có hàng vạn con kiến bò trên người Hàn Tinh, cô ta không ngừng uốn éo, vuốt ve cơ thể để tự thỏa mãn bản thân.
Cô khinh bỉ nhìn bộ dạng dâm đãng không thể nhiều hơn được nữa của Hàn
Tinh, bún tay một cái, lập tức bên ngoài cửa sổ có người bay vào.
"Thỏa mãn cô ta." Cô nhoẻn miệng cười, làm cho người vừa tiếng vào rợn tóc
gáy. Hắn ta xoa xoa tay cười bỉ ổi, tiến lại gần Hàn Tinh, nước mắt cơ
hồ muốn chảy ra ngoài, không hề chần chừ xốc Hàn Tinh lên, sau đó ôm cô
ta ra khỏi phòng, trước khi đi không quên hướng cô nghiêm túc trả lời.
"Vâng, thưa chủ nhân."
Hắn đi ra ngoài, thèm khát nhìn con mồi ngon trong tay, có chút tiếc nuối
len lén ngoáy đầu lại nhìn chủ nhân Mị Ảnh của mình, người trong tay là
mỹ nhân thì Mị Ảnh chính là thiên tiên, cực phẩm đại mỹ nhân. Nếu như
hắn có phúc phần được hưởng thụ, có chết hắn cũng cam tâm.
Nhưng ngay lập tức suy nghĩ kia bị hắn không thương tiếc đánh bay ra ngoài, nếu như thực sự chán sống thì cứ việc mơ mộng!
Khi cửa vừa đóng lại cô liền chạy nhanh đến đỡ lấy Âu Dương Triệt đặt lên
giường, lo lắng nhìn hắn hơi thở dồn dập, chạm nhẹ vào gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng, cô phát hiện càng lúc mặt hắn càng nóng, mồ hôi cũng tuôn ra
rất nhiều.
"Triệt, em nên làm như thế nào ?" Cô gấp gáp đến mức muốn rơi nước mắt, chỉ biết lấy tay hắn áp lên má của mình.
"Tử Du, mau rời khỏi, nếu không . . . anh . . . sợ mình không chịu đựng
được mà tổn thương em . . . " Hắn hít thật sâu cố gắng lấy hết sức mình
nói cho cơ biết, cũng mãnh mẽ giật tay mình ra, bởi vì làn da cô quá mát mẻ, quá mịn màng, nếu cứ tiếp tục tiếp xúc, hắn sợ mình sẽ nghiện, liền bộc phát thú tính của mình.
Cuối cùng cô cũng
không nhịn được mà rơi nước mắt, vì sao hắn khổ sở như thế lại không
muốn cô ở cảnh bên san sẻ, hơn nữa là tình cảnh này mà hắn vẫn chỉ nghĩ
cho cô, không chút nào muốn làm cô bị tổn thương, người đàn ông như thế, cô nguyện làm tất cả vì hắn.
Cô giống như tỉnh ngộ gì đó, gương mặt hiện rõ sự kiên quyết, môi mạnh mẽ áp lên môi của hắn, trằn trọc mút.
Âu Dương Triệt giật mình, trợn to mắt nhìn người con gái trước mặt, đau
lòng cùng khổ sợ tăng vọt lên, khiến hắn không tài nào kiềm được giọt
nước mắt.
"Tử Du, không cần, em mau đi đi . . ." Hắn dứt khoát rời ra, khàn giọng ngăn cản cô, hắn không muốn mình tổn thương cô.
"Triệt, nghe em nói, em yêu anh, cho nên . . . em muốn trao trọn mình cho anh." Cô ôm hắn, áp đầu lên vòm ngực rắn chắc lắng nghe từng nhịp tim đập
nhanh chóng cùng mạnh mẽ của hắn, e lệ nói, mặt đỏ bừng thẹn thùng.
Tim hắn như có dòng nước mật chảy vào, ngọt ngào vô cùng! Ngăn trở cuối
cùng được tháo bỏ, hắn xoay người áp lên người cô, mỉm cười hạnh phúc.
"Anh yêu em."
(Còn tiếp)
P/s: Thật ra thì ta cũng không muốn đâu nhưng là thứ bảy tuần này ta đã phải thi hk2 rồi, thẳng tắp đến thứ sáu tuần sau mới xong, cho nên ta phải
tạm ngưng việc sáng tác lại một thời gian, không lâu đâu, chỉ tầm 1 tuần rưỡi thôi. Các nàng đợi ta nhá, đừng bỏ rơi ta, rất là tội nghiệp cho
ta nha!
Hôm nay có chút thời gian rảnh liền đăng lên, cũng như là chương cuối trước khi thi, hẹn mọi người vào tuần rưỡi sau nhé!!!