Nó lại có một đêm không ngủ mà lý do
chính là tại hắn. Nó dựa lưng vào tường nghĩ. Thật sự nó cũng không biết tâm tình nó là như thế nào? Nó không biết tại sao tim nó lại có vẻ nhói đau khi hắn không tin nó, hắn có thể nói những lời lẽ như thế. Quả thật nó cũng không biết mình đang nghĩ gì, làm gì,…
Nó nhìn lên
đồng hồ, cũng đã hơn một giờ sáng rồi mà hắn vẫn chưa về nhà. Hắn đi đâu nhỉ? Giờ hắn đang làm gì nhỉ? Có lạnh không? Có nhớ đem áo không? À,
quên, chắc chắn là không rồi, hắn làm sao mà có thể đem áo được chứ, một con người ẩu tả như hắn cơ mà. Nó giật thót mình, nó đang quan tâm đến
hắn ư? Hắn đã trở nên quan trọng với nó như thế từ bao giờ thế? Nó tự
hỏi chính mình và chắc chắn nó cũng sẽ chẳng có được câu trả lời…
….
Sáng, nó lê từng bước mệt mỏi vì một đêm thức trắng xuống nhà chuẩn
bị bữa sáng cho hắn. Nó làm những món mà hắn thích. Nó ngồi đợi hắn,
cũng đã gần đến giờ đi học rồi mà hắn vẫn chưa thấy đâu, hay là hắn vẫn
chưa về nhà, không thể nào, hắn không bao giờ đi qua đêm cả. Nó định
đứng dậy lên phòng tìm hắn thì cũng vừa lúc hắn bước xuống, nó nói:
- Long, anh vào ăn sáng rồi đi học.
- Cô tự ăn đi. – Hắn lạnh nhạt nói.
- Anh không đói à? – Nó hỏi.
- Không, một lát tôi ăn với Lan Khánh là được rồi. – Hắn nói.
- Lan Khánh? – Nó hỏi.
- Đúng vậy, từ nay trở về sau, cô khỏi nấu bữa sáng cho tôi ăn nữa, tôi sẽ ăn cùng Lan Khánh luôn. – Hắn nói.
- Ừm, tôi biết rồi. – Nó nói.
Đúng lúc đó, từ phía cổng cất lên một giọng nói ngọt ngào nhưng đầy sự chanh chua:
- Long ơi, đi thôi anh. – Lan Khánh kêu.
- Đợi anh chút. – Hắn nói vọng ra.
Hắn nói rồi bước đi, không để cho nó nói bất kì một câu gì. Hắn bước đi không quay lại một lần nhìn nó, hắn biết nó sẽ buồn nhưng hắn cũng
buồn, ai bảo nó làm hắn giận làm gì, hắn phải bắt nó phải thú nhận rằng
nó yêu hắn một cách thật chắc chắn.
Nó nhìn theo hắn rồi lặng lẽ bước qua đem hết tất cả những dĩa thức ăn cho vào tủ lạnh. Nó cầm
lấy chiếc ba lô rồi bước ra khỏi nhà. Nó nhìn đồng hồ, giờ này thì không còn xe buýt nữa rồi, đành hao tiền một lần vậy, gọi taxi. Nó bắt taxi
mãi mà chẳn được, nó đang định cuốc bộ đến trường thì một chiếc xe dừng
lại trước mặt nó. Một chàng trai ló cái đầu ra, mỉm cười thật tươi nói:
- Cô công chúa của tôi sao hôm nay đi một mình thế? Có muốn đi chung với tôi không? – Bảo nói.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm nha Bảo! – Nó bước lên xe nói với Bảo.
- Ơn nghĩa gì. - Bảo cười.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy trên đường. Trên xe, nó và Bảo nói
chuyện rất vui vẻ nhưng nó lại đâu nào biết được đằng sau có một chàng
trai đang tức đến sôi máu và kế bên hắn chính là một cô gái thể hiện một sự câm hận đến tột đỉnh, chỉ hận chưa xả thịt lột da được nó….
….
Đến trường, nó và Bảo vui vẻ trò chuyện cùng nhau vào lớp. Uyên và
Đức vừa thấy nó liền chạy đến kéo lấy tay nó kéo đi, bỏ lại Bảo đứng đó
với khuôn mặt ngơ ngác. Uyên kéo nó đến chỗ cuối cầu thang, hỏi:
- Vũ, mày làm gì mà nay vào trễ thế?
-Tao bị bỏ rơi. – Nó nói.
- Bỏ rơi? Mày với thằng Long xảy ra chuyện gì à? Nay tao thấy tâm trạng của nó không được tốt đó. – Uyên nói.
- Người nên tức giận là tao chứ không phải hắn, hắn bỏ tao để đi với
Lan Khánh rồi giờ còn mặt dày mày dạn ngồi đó tức giận. – Nó nói.
- Lan Khánh? – Cả Uyên và Đức đều đồng thanh.
- Ừm.
- Hắn quen Lan Khánh à? – Đức nói.
- Hình như vậy. – Nó nói.
- Thằng này cũng biết lựa quá ta, lựa hot girl không hà. – Đức nói.
- Lựa cái gì mà lựa, ai cho hắn ta quen Lan Khánh chứ? – Nó tức giận nói.
- Ủa, mà mày là gì của thằng Long mà mày không cho nó quen Lan Khánh. – Uyên hỏi.
- Ờ, thì…
Vừa lúc đó, tiếng chuông vào học cắt đứt đi cuộc đối thoại giữa tụi nó. Nó trở về lớp, chỉ còn lại Uyên và Đức. Uyên nhìn Đức, cười tươi
nói:
- Thế là đã bắt đầu kế hoạch của chúng ta rồi….
....
* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình:
munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trang blog của mình có đầy đủ
các truyện dài, truyện ngắn của mình và các truyện của mình sưu tầm
được. Mời các bạn ghé đọc.