Theo Quân nói, Như đã có dấu hiệu bất thường, cậu nhớ lại chuyện xảy ra ở Thái Nguyên, vì Hoán sinh không thành mà cô gái kia phải vất vưởng ở
nhân gian mười sáu năm. Nhưng cô gái dân tộc đó hóa quỷ được một phần là do ma ngải tác động, nếu đặt vào trường hợp một thầy Cản thi, không
biết thi hóa xong cấp độ sẽ cao tới mức nào.
Cường nghĩ, điểm
mấu chốt ở đây là vì cấm thuật thi triển thành công, nó tạo ra một mối
liên kết vô hình với người sống và người chết, nếu người sống còn tồn
tại thì cô vẫn sẽ tiếp tục phải chịu đau đớn. Chính những tích tụ đó sẽ
dồn cô ấy tới mức không kiểm soát được, sẵn có nguồn âm khí dồi dào
trong người, có thể ví Như giống một quả bom nổ chậm. Và thời gian cô ấy phát nổ, chỉ còn tính bằng giờ.
- Mày cũng biết việc hóa quỷ đó
nguy hiểm thế nào rồi, nếu không kiểm soát được mức độ oán khí hình
thành, cô ấy sẽ sớm quay lại báo thù, tới lúc ấy thì ma quỷ bình thường
cũng không có cửa để so với cô ấy – Quân nói.
- Mày có cách gì
không? – Cường nghĩ việc hắn ra ngoài mấy ngày hôm nay là có nguyên
nhân, chắc là hắn đã có kế hoạch cho chuyện này.
- Đi với tao,
mày không biết thì tao cũng không nói, nhưng mà mày đã biết rồi, vậy coi như là mày phải tham gia cùng tao – Quân vừa nói vừa sắp xếp đồ vào
trong vali.
- Làm gì? – Cường chưa hiểu rõ.
- Đào mộ. Phải chặn cô ấy lại trước khi cô ấy biến thành Cương thi – Quân đáp.
- Sao mày biết cô ấy sẽ biến thành Cương thi?
- Đấy là vì chân tu của cô ấy, không chỉ thành Cương thi, cô ấy còn có
khả năng sẽ ở dạng mạnh nhất trong cấp thi hóa, đồng thời có cả tư duy
và hành động, mày sẽ không tưởng được một Cương thi cao cấp xuất hiện,
tình hình sẽ ra cái dạng gì đâu – Quân mở cửa, hắn đợi Cường đi theo,
lần này hắn không thúc giục cậu, vì phải đi xa một chuyến nên tốt nhất
hai người nên hòa thuận với nhau.
Nơi họ tới là Hà Đông, quê của
Quân, sau ba tiếng liên tục ngồi xe khách, hai người xuống bến và bắt
đầu đi tới nghĩa địa. Đồng hồ đã điểm 5h chiều, càng tới gần nghĩa địa,
Quân càng thấy tai hắn khó chịu, tiếng gào thét ở đây lớn đến mức hắn
muốn điếc tai. Cầu trời cho hắn không đến muộn, vì Quân tính toán với
pháp lực của Như, muốn hóa Cương thi cũng phải chờ vài năm, trong thời
gian đó hắn sẽ kịp hoàn thành tâm nguyện cho cha. Không ngờ là Hoán sinh lại có tác động mạnh mẽ tới quá trình thi hóa như vậy, thứ cấm thuật
này tốt nhất nên bị xóa sổ đi.
Mộ của Như ở bên kia, hắn nhận ra
nó vì khóm hoa mào gà đỏ rực mọc trên ụ đất, là do hắn đào được nên đã
đem tới đây trồng cho cô hàng ngày ngắm. Nhưng thực tế là cô ấy đã không thể nhìn thấy chúng, tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ có bóng tối
âm lạnh trong thế giới mà cô đang tồn tại.
Từ khi nào tiếng khóc thê thảm lại chuyển thành tiếng thét dữ tợn như vậy, Quân không nhớ, có lẽ hắn cũng đã quên mất giọng nói của Như. Suốt thời gian qua hắn luôn
phải đối mặt là những uất ức vọng lại từ cõi âm, không đêm nào hắn được
yên giấc, đó giống như một cơn ác mộng dai dẳng với hắn.
Cho tới hiện tại, hắn còn không nhận ra bản thân đã biến thành con người như
thế nào, những gì xấu xa nhất đều tập trung ở hắn, hám tiền, xảo trá,
lừa đảo … Quân thực sự không mong muốn phải gặp lại người con gái mà hắn yêu thương trong hình dạng này. Chắc chắn cô ấy sẽ rất thất vọng, dù
trước đây cô chưa từng to tiếng với hắn, nhưng nếu lần gặp mặt này chọn
sai thời điểm, có thể Như sẽ đánh cho hắn sáng mắt ra.
Dù gì thì
cũng đã tới đây, hắn không thể không thắp cho cô một nén nhang, dẫu rằng đêm nay hắn sẽ quật tung nơi này lên, nhưng thật tâm hắn muốn cô biết.
Hắn làm vậy chỉ vì không muốn những chịu đựng trong thời gian qua của cô trở thành uổng phí. Phải ép cô sống trong đau đớn lâu như vậy, Quân
biết hắn không đáng được tha thứ, nếu có kiếp sau, chắc chắn sẽ để cô xẻ thịt lột da hắn.
Đất ở đây tương đối tơi xốp, thuận tiện cho
việc đào bới, hắn dự tính bắt đầu từ lúc 9h thì khoảng một tiếng sau là
có thể chạm tới quan. Khó khăn là việc bật nắp quan dưới đó, ngày trước
khi hạ quan, hắn đã yểm bùa ở các góc quan đúng như lời dặn của Như. Cô
ấy chắc cũng đã tính tới trường hợp này, nên trước đó có đặc biệt đưa
cho hắn một lá bùa cùng với thần chú Cản thi. Như còn dặn rằng, tới khi
nào cô ấy không thể kiểm soát được bản thân nữa, hắn phải dán lá bùa này lên trán cô, tuyệt đối không được dán lúc cô chưa thi hóa, như vậy bùa
sẽ mất tác dụng.
Nghĩ tới việc bật nắp quan, đối mặt với Như đang nằm dưới đó, Quân bất giác nhớ lại đêm định mệnh cách đây một năm, cũng chính thời điểm ấy đã thay đổi con người hắn. Dù có nhìn nhận thế nào
thì đó vẫn là giết người, ban đầu hắn còn thấy sợ, sau khi hoàn thành
rồi, mọi thứ đột nhiên trở lên đơn giản hơn rất nhiều. Hắn cũng bắt đầu
có hứng thú với việc hại người, dần dần mọi luật lệ của tổ chức đều bị
hắn phá vỡ, chính đó là tiền đề cho tiếng xấu về Âm dương sư phát triển.
Cường thấy hắn trầm tư nhìn nấm mộ rất lâu, cậu không đoán được những gì hắn
nghĩ gì, bản thân cậu cũng đang rất mâu thuẫn. Nếu như tiếp tục để hắn
giam cô gái dưới mộ, không cho cô ấy được siêu sinh, làm vậy chỉ khiến
cô ấy càng thêm oán hận chồng chất, có qua mấy kiếp cùng không thể giải
hết. Còn nếu như cậu có thể dùng cách nào đó để siêu độ cho cô ấy, vậy
người thân của tên kia sẽ không sống được, chẳng khác nào cậu cố ý hại
chết người. Ông trời quả là rất thích trêu ngươi Cường, phải vướng vào
chuyện này khiến cậu vô cùng khó nghĩ.
9h tối. Cường và Quân quay lại nghĩa địa, đêm đông mưa phùn, tiết trời lạnh cắt da cắt thịt, hai
người hì hục đào xới đống đất lấp mộ. Quân để ý đất ở đây dường như đã
bị đùn lên cao hơn, có những khoảng trống kỳ lạ xuất hiện trong tầng
đất. Vì thời tiết xấu nên phải mất hai giờ hoạt động liên tục, họ mới
chạm được tới nắp quan. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như một năm trước,
không có dấu hiệu cạy mở nào xung quanh. Gió ở đây lớn quá, tai hắn ù đi không nghe thấy tiếng gì bên trong, nhưng bằng mắt thường có thể thấy
tình hình vẫn ổn. Trong lúc nghỉ ngơi chuẩn bị hành động, Cường hỏi lại
hắn:
- Có nhất thiết phải làm chuyện này không?
- Câu này tao cũng từng hỏi cô ấy cách đây một năm, đâm lao thì phải theo lao,
không quay đầu được nữa rồi – Quân rít một hơi thuốc, hắn chùm chiếc mũ
lên, không thấy được biểu cảm khi hắn nói những lời đó.
- Mày không nghĩ cho cô ấy chút nào sao?
- Tao chỉ không muốn phụ công cô ấy thôi – Nói rồi hắn ném điếu thuốc
xuống đất, một chân giẫm lên, Quân hất cằm về phía Cường – Bật nắp quan
lên.
Hai người nhảy xuống huyệt, thay vì đào sâu xuống họ lại đào rộng ra hai bên, cốt chỉ cần nắp quan vừa lộ ra là đủ, quan trọng là
lúc nguy cấp có thể xoay xở kịp thời. Mỗi người dùng một chiếc batoong
cắm vào góc quan, vì chưa từng làm việc này trước đây, thêm nữa là tình
hình thời tiết đang rất xấu, loay hoay mãi họ mới cậy được mấy cái đinh
kia ra. Để cậy đủ bốn góc quan, hai người tốn mất hơn một tiếng đồng hồ
dưới mộ, Quân vẫn suy nghĩ mãi về những khoảng trống trong nấm đất trên
mộ, là do đâu mà chúng hình thành.
Lấy ví dụ, một nấm mộ bình
thường sau một thời gian đắp đất lên sẽ cứng lại thành một khối, nếu
không có tác động nào thì chúng không thể nứt ra như vậy được. Nếu tác
động từ bên ngoài, vậy trên bề mặt nấm mộ sẽ nứt trước, nhưng theo quan
sát thì rõ ràng là nấm mộ nứt từ bên trong. Tức là có cái gì đó vận động dưới này, mạnh tới mức đùn được nấm đất bên trên lên. Quân chột dạ, mẹ
kiếp, nếu bây giờ cô ấy sống lại, vậy hắn phải đối mặt với cô ấy thế nào đây?
Vừa bật được cây đinh cuối cùng lên, Quân lập tức cúi
người, hắn ghé tai vào nắp quan, nín thở nghe ngóng, bên trong tĩnh lặng như tờ.
- Mày biết phải làm gì tiếp theo không? - Cường đột nhiên hỏi.
Đang tập trung như vậy, hắn bị tiếng cậu làm cho thót tim, mặt hắn cạu lại:
- Đây là lần đầu của tao, sao tao biết một xác chết sống lại sẽ có biểu hiện gì chứ.
- Sao không đi mà tìm hiểu?
- Tìm hiểu ở đâu?
- Sách vở, internet, vân vân.
- Trong đó chỉ toàn viết linh tinh, ngày trước Như có nói với tao là muốn một xác chết sống lại nhanh, thì hãy dùng máu gà trống tưới lên xác đó, hoặc là đem người hợp vía tới dụ, kiểu như đứng trên đầu quan mà gọi,
khả năng thành công cũng hên xui.
Vừa nói hắn vừa chỉ Cường trèo
lên huyệt, còn hắn thì lấy ra một sợi dây thừng dài, buộc hai đầu dây
thành hai vòng tròn rồi móc vào hai góc quan, đoạn lòng thòng ở giữa hắn cầm lên trên huyệt. Cường đứng bên mép trái, Quân giữ dây ở bên mép
phải, hắn giật thử vài cái, bằng cách này có thể kéo được nắp quan mà
không phải đứng quá gần, nhiệm vụ Cường là ở bên đối diện nhìn xem trong quan tình hình thế nào. Chỉ cần cậu thấy cái gì bất thường, hắn lập tức thả tay, nắp quan lại đóng chặt. Có thể không chặn được thứ bên trong
hoàn toàn, nhưng từng ấy là đủ thời gian cho cả hai tác nghiệp.
Trong quan không thấy động tĩnh, một vùng nghĩa địa trống trải chìm dưới màn
mưa, gió đã lặng, tiếng thét cũng biến mất. Không rõ là lành hay dữ, có
điều tới một giọng ma khốc cũng không nghe thấy được, giống như toàn bộ
ma ở quanh đây đều đã bị chặn họng bởi một bàn tay hắc ám nào đó, tất cả đồng loạt im lặng. Quân có phần căng thẳng, hắn từ từ kéo cạnh trái của quan tài lên, một chuỗi những tiếng gỗ ken két vọng lại từ dưới huyệt.
Bên kia là Cường đang nghiêng đầu tập trung nhìn vào bóng tối trong quan
tài, mưa tới mờ mắt, cái lạnh ngoài da thịt cũng khiến cậu phải run lên. Nắp quan hé mở, một làn khói mỏng bay ra từ trong quan, là bụi hay là
khí lạnh cô đọng lại thì không rõ, chỉ thấy dưới ánh sáng vàng của chiếc đèn pin, có thứ gì đó đang hiện ra. Cậu nheo mắt nhìn, nín thở mà nhìn, qua gần một phút, nắp quan mở tới 45 độ thì dừng.
- Cô ấy thế nào? - Quân lên tiếng.
- Không có gì đặc biệt - Cường nhỏ giọng, đột nhiên cậu liếc mắt về phía
Quân, ánh sáng hắt lên từ chiếc đèn pin cầm tay khiến vẻ mặt cậu âm u kỳ lạ - Nhưng sao mày lại đặt cô ấy nằm úp mặt xuống dưới như vậy?
Tay Quân hơi chấn động, nằm úp mặt xuống tức là thứ Cường nhìn thấy là lưng cô ấy? Hắn nhớ một năm trước cô ấy vẫn nằm ngửa, chính tay hắn đóng nắp quan, kiểu gì mà một năm sau cô ấy có thể lật úp lại được. Quân lập tức bảo Cường qua giữ dây, nằm úp lại là có ý gì, hắn sờ lấy lá bùa trấn
hồn, nhưng đột nhiên có một ánh sáng lóe lên trong đầu hắn. Cái này có
phải là do cô ấy biết sau khi mở nắp quan sẽ bị dính bùa lên trán, để
tránh đòn cô ấy đã nằm úp lại, bùa cũng không thể dán lung tung được,
vậy tức là hắn đã bị vô hiệu hóa. Nghĩ tới đây mà Quân lạnh hết cả gáy,
trời bên ngoài dễ chỉ vài độ mà mồ hôi trên trán hắn vẫn toát ra lấm
tấm.
Tại sao lại nhanh như vậy, hắn tự hỏi, trong một giây sau,
tai hắn nghe loáng thoáng thấy tiếng lịch kịch đâu đó vọng lên. Cường
vừa tới giữ dây cho hắn, nhìn cậu mà hắn đột nhiên nghĩ tới lời Như từng nói, dùng máu gà trống sẽ khiến xác chết nhanh sống lại hơn. Tức thì,
Quân quát lên:
- Mày cầm tinh con gà phải không? - Vừa dứt câu,
hắn đã tung chân đạp một cước vào lưng Cường, lực đủ khiến cậu trượt
chân nhào xuống huyệt.
Dây thừng nới lỏng, nắp quan lập tức đóng
rầm lại, thêm cả Cường vừa ngã lên trên, quan tài liền được đậy khít.
Chẳng hiểu sao lại bị đạp xuống hố, chớp mắt Cường chỉ thấy xung quanh
đột nhiên tối om, đầu gối cậu đập xuống đánh cốp một tiếng đau tê tái.
RẦM!
Toàn thân Cường rung lên ầm ầm, nắp quan vừa bị thứ gì chọc thủng, cú đâm phát ra từ bên dưới. Quân cũng gào lên:
- Giữ yên vị trí, cô ấy không thoát ra khỏi quan tài được đâu.
Không thoát được cái con khỉ, Cường muốn chửi nhưng, đồng thời thứ vừa thò ra khỏi quan đã rụt lại, cậu chưa kịp nhìn xem đó là cái gì, những tiếng
lịch kịch trong quan cũng dừng hẳn. Mặc kệ lời tên kia vừa nói, an toàn
là trên hết, hắn muốn thì xuống đây mà giữ. Cường chầm chậm đứng dậy,
mắt không rời lỗ hổng, tay cậu với lên mép hố, đầu gối trùng xuống, tư
thế chuẩn bị bật lên.
Một. Hai.
RẦM!
Sớm hơn một
giây, Cường chỉ kịp nhảy dựng lên, chân cậu bị một bàn tay lạnh ngắt túm lấy, xương bàn tay cứng như thép, siết một cái muốn nát cổ chân. Bắt
buộc cậu phải dùng chân còn lại đạp xuống, dưới huyệt lúc này đầy những
tiếng thùm thụp như đánh trống. Bàn tay kia đã nắm thì chắc như đỉa, mắt cậu bị bóng tối bao phủ, không thấy chỗ nào mà đạp, mười cú thì bảy cú
trượt ra ngoài, cổ chân bị nắm bắt đầu tê đi vì nghẽn mạch.
RẦM!
Thiên địa ơi! Cường thầm kinh hãi, cô ấy dùng luôn cả hai tay để tóm cậu,
nhưng may là vồ trượt chân còn lại, chỉ thấy bàn tay trắng bệch mở rộng
không nhúc nhích. Cứ đà này thì không đẩy được nắp quan nên, cô ấy cũng
sẽ đục thủng nó mà chui ra, trước mắt vẫn phải tìm cách thoát khỏi đây,
Cường cúi xuống lấy tay cậy từng ngón rắn chắc đang bấu lấy cổ chân cậu
ra. Cảm giác khi chạm vào tay cô ấy, có chút ngại ngùng vì dẫu sao đây
cũng là một cô gái, nhưng mà quả thực rất lạnh, phải tới âm độ mới vừa.
Thụp.
Bàn tay xòe mở bên kia lại rụt vào, mồ hôi theo nước mưa trên trán cậu chảy đầy mặt, dồn sức vào hai cánh tay Cường cuối cùng cũng cậy được ba
ngón, cậu giật mạnh chân ra khỏi tầm nắm của bàn tay, cho tới lúc này cổ chân cậu đã lằn lên những dấu đỏ to như con trạch. Cường lập tức bật
dậy, cậu nhanh chân nhảy lên một bên miệng hố, đằng sau không nghe thấy
tiếng gì, nhưng cậu vẫn cảm giác được có một áp lực vô hình đang ập đến. Lên được mặt đất an toàn rồi, Cường mới quay đầu nhìn lại, bên dưới tối đen, bàn tay trắng bệch vừa rồi đã biến mất.
Ngay bên đối diện
là Quân, cậu thấy hắn đang cúi cúi làm gì đó dưới đất, vì cú đạp của hắn là cậu suýt mất chân. Cường lập tức vòng sang đó, vừa bước đến nơi thì
Quân quay lại, hắn thấy cậu thì ra vẻ ngạc nhiên lắm, nói:
- Sao đã lên rồi? Tao...
Cường há miệng định bật lại, nhưng thấy nét mặt tên kia đột nhiên biến đổi,
lỗ đồng tử trừng lớn, đang nói thì hắn im bặt, cơ miệng như hóa đá, toàn bộ khuôn mặt hắn trong giây lát liền quy về một vẻ bàng hoàng khó tả.
Cậu chỉ kịp chếc đầu sang trái, tay hắn đã nhanh hơn, một khắc tiếp theo mặt cậu bị hắn đẩy dúi sang một bên, nhanh tới mức cậu không kịp phản
xạ.
RẮC!
Liền sau đó là tiếng kim loại va nhau khô khốc,
gáy Cường có cái gì sượt qua, nước mưa theo gió lốc bay tạt vào người
cậu, một mùi đất bùn rất nặng xộc vào mũi. Cường bước nhanh về phía
trước ba bước, các vị trí của Quân năm bước, nhưng khi cậu quay người,
hắn đã bị đẩy xa cả mét.
Kia là một cô gái, tóc dài, da trắng
bệch, khoác một thân áo liệm màu vàng, đang quay lưng lại với cậu, đó
cũng chính là lưng người nằm trong quan tài mà cậu vừa thấy. Cô ấy đã
đội mồ sống dậy thật rồi, có khi còn sung sức hơn cả hồi còn tại thế,
hai cánh tay nguyên vẹn da thịt nắm chặt lấy cán lưỡi hái của Quân,
trông không có vẻ gì là nặng nề nhưng lại khiến hắn phải gồng mình chống trả.
Cường đang nghĩ có nên giúp hắn không, nhưng chưa kịp hành động, mái tóc cô gái đột nhiên tung lên, cả cái đầu bị nước mưa làm cho ướt sượt quay ngoắt 180 độ, trưng ra khuôn mặt không có mắt mũi. Khác
với lần trước, da thịt của cô gái vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là bị khoét
mất vài lỗ, thay vào đó là bốn năm khoảng trống tối đen trên nền da
trắng như vôi, nhưng trong hoàn cảnh tranh tối tranh sáng như vậy, đột
nhiên phải nhìn thấy khuôn mặt đó thì ai cũng phải giật mình.
Mắt thấy cô gái buông tay khỏi cán lưỡi hái, Cường chột dạ, cậu không rõ ý
đồ của cô ấy là gì, nhưng có vẻ cô ấy không có thiện ý đối với cậu. Chân chưa kịp động, tay Quân đã chạm lên mặt cô gái, hắn vừa quay đầu cô ấy
lại đúng vị trí, vừa nói:
- Anh từng nói là em không được nhìn...
CHÁT!
Một tay cô gái gạt hắt ra, tay còn lại túm lấy cổ hắn, vừa rồi hắn đã chuẩn bị dán lá bùa lên trán cô ấy, nhưng không ngờ phản ứng của cô ấy lại
gay gắt như vậy. Quân dùng cùi chỏ thúc vào cánh tay cô gái, tưởng là sẽ chặn được cú tóm cổ ấy, nhưng cánh tay cô gái rắn đanh, dù đột ngột đón một cùi chỏ, song tốc độ chộp tới không vì thế mà bị ảnh hưởng.
Còn tưởng ngay lúc đó hắn sẽ vùi mặt dưới bùn, nhưng khi cảm giác lạnh băng kia vừa chạm tới cổ, một tiếng động rất lớn vang lên trên đầu cô gái.
Tiếp theo Quân thấy thân hình lòa xòa những đầu tóc cùng quần áo bị hất
văng sang một bên, tất cả diễn biến đều rất thần tốc, chớp mắt nguy hiểm liền biến mất. Trước mặt hắn lúc này là Cường, cậu cầm chiếc xà beng
trong tay, lưỡi sắt của nó vì cú va chạm vừa rồi mà biến dạng. Hắn nhìn
về phía cô gái vừa ngã xuống, sau cú tấn công bất ngờ, cô ấy lập tức
trượt xuống mộ, trước khi cô ấy kịp ngoi lên, hai người phải nghĩ ra
cách để thoát khỏi chuyện này.
- Cứ như vậy mà phát huy, ở bên kia tao đã cắm một bãi cọc - Vừa nói hắn vừa chỉ về phía sau - Cố gắng nhử cô ... CHẠY!
Đang nói dở, Quân đột nhiên hét lên, theo phản xạ, Cường lập tức chạy thẳng, được chục bước, cậu lại nghe thấy tiếng léo nhéo đằng sau. Vừa rồi Quân chạy theo hướng ngược lại với cậu, nghe loáng thoáng được là “Nhầm
hướng, chạy bên này”. Cái đó bây giờ không quan trọng, quan trọng là tại sao bóng đen kia lại rượt theo cậu, đáng nhẽ cô ấy phải đuổi theo người quen đang đứng phía sau mới đúng.
Vì phải ngừng lại để nghe
ngóng tình hình, Cường đã bị cô gái kia đuổi kịp, từ một bóng đen cô gái hiện ra như một cục vôi sống biết chạy, mặt cô ấy đã trắng lại càng
trắng hơn khi nhìn gần. Có thể hiểu là vì người ta sau khi chết da sẽ
trở lên tái nhợt, qua một quá trình ủ dưới lòng đất nên nước da đó gần
như không còn sắc tố nữa.
Cường chậc lưỡi một tiếng, cậu phải
quay lại, cách nhanh nhất bây giờ là đối mặt, cái xà beng trong tay có
thể dùng làm vũ khí, đánh nhau với xác chết thì không cần thủ hạ lưu
tình. Chớp mắt liền thấy cô gái tung người nhảy vọt lên áp sát Cường,
cậu lập tức giơ cao cán xà beng chắn trước mặt, chân dịch chuyển dần
sang trái, chỉ cần tránh được đòn phủ đầu, cậu nhất định sẽ có cơ hội
đáp trả.
RẮC!
Cán xà beng sau khi đỡ một đòn từ cánh tay
cô gái liền gãy đôi, không phải do hàng chất lượng thấp, mà là do tay cô ấy quá rắn, nếu thay vào đó là đầu Cường, chắc xương sọ cũng không ngại vỡ làm hai mảnh. Tình thế dần trở lên bất lợi, khi tính toán của Cường
đã không thành công, cậu tránh được cái vồ đó, nhưng tiếp theo là hàng
loạt những cú chộp giật từ bốn phương tám hướng, chưa kể đến là độ linh
hoạt của chân cô gái. Nhìn vậy cũng đủ biết khi còn sống kỹ năng chiến
đấu của cô ấy tốt thế nào, Cường chăm chú quan sát từng cử động, trên cơ thể con người có vài điểm mù rất nguy hiểm, dễ sơ hở nhất, có thể là
gáy.
Cậu giữ phần lưỡi xà beng trong tay, trời mưa và tối ảnh
hưởng rất nhiều tới tầm nhìn của Cường, còn với cô gái, cơ bản là cô ấy
không ngại bất cứ một hoàn cảnh nào. Xác chết thường di chuyển không
được trơn tru như con người, sao cô gái này vừa sống lại đã đánh nhau
lộn bậy ngay được, cái mà Quân gọi là Cương thi cao cấp, có lẽ chính là
bởi như vậy. Đánh tới mức chân cậu không thể trụ vững dưới nền đất nhầy
nhụa, ngay từ đầu Cường đã yếu thế hơn cô gái, sớm muộn gì cậu cũng sẽ
bị cô ấy tóm trúng.
- Trước mặt anh mà em có thể đi theo thằng khác, em thay đổi thật rồi.
Ngay lập tức xuất hiện một luồng sáng từ phía sau lưng cô gái, lưỡi hái lia
một đường lên trước mặt, tiếp theo nó móc vào cổ cô ấy và giật ngược
lại. Là Quân vừa nói, bản thân hắn cũng thấy cô gái có điều gì đó rất
lạ.
Phập!
Ngay khi cô gái bị hắn làm cho phân tâm, Cường
liền cầm lưỡi xà beng đâm thẳng vào cổ cô ấy, những tưởng sẽ khiến cho
xác chết này giảm sức chiến đấu. Ai ngờ, bao nhiêu sức lực cậu dồn vào
nhát đâm đó, đều bị dội ngược lại, đầu lưỡi xà beng lập tức uốn cong
lên, hai cánh tay Cường cũng run run như lên cơn co giật. Cậu không cảm
giác được nơi vừa đâm vào là da thịt hay là kim loại siêu cứng.
- Đừng có làm trò con bò nữa, cô ấy là Cương thi cấp cao, da thịt cứng
như kim cương, mấy cái đó chỉ là đồ bỏ với cô ấy thôi - Quân nói, hắn
vừa tránh được một cái vung tay của cô gái, vạt áo liệm bay che mắt hắn, tiếp theo đó cô gái lại tiếp tục tấn công Cường - Trước đây mày từng
gặp Như rồi sao?
- Không! - Cường đáp qua tiếng thở đứt quãng,
biết là không thể đánh lại được xác chết mình đồng da sắt này, cậu vừa
tránh né vừa tiếp cận nơi Quân đánh dấu trước đó.
Trong lúc đó,
Quân lại vì chuyện cô gái theo đuổi Cường mà lấy làm suy nghĩ, cậu quả
quyết là chưa từng gặp ấy, vậy vì cớ gì lần đầu chạm mặt cô ấy đã sống
chết đòi lấy mạng cậu ta. Ngũ quan là tay cậu chôn, cô ấy chưa tìm thấy
chúng, sao có thể dùng tri giác để nhận biết đối phương. Thứ duy nhất
khiến cô ấy theo đuổi Cường, loại trừ hết các phương án, hắn suy ra được rằng Như nhận ra “mùi” của Cường.
- Dương khí của mày có vấn đề - Quân đột nhiên nói - Như đang trong trạng thái Cương thi cao cấp, cô ấy không phải dạng hiếu chiến, chỉ có kẻ nào thực sự quen biết, hoặc là
căm ghét từ khi còn sống, mới có thể khiến cô ấy phát tiết như vậy. Mùi
dương khí của mày là thứ cô ấy theo đuổi, giống như trong vụ của thằng
Minh với người con gái dân tộc đó.
Cường thấy hắn thản nhiên đi
ngoài vòng chiến, còn rất bình tĩnh phân tích tình hình như vậy, có thể
hắn đã chắc chắn cái bẫy kia phát huy hiệu quả. Nhưng nếu như hắn nói,
cô gái này không thể chịu được đau đớn của nhục hình Hoán sinh, hiện
muốn nhờ người hóa giải để đi tới siêu thoát, và cậu lại là người cô ấy
muốn xin sự giúp đỡ, như vậy cậu phải có trách nhiệm cứu cô ấy khỏi bể
khổ này. Quân muốn kéo cô ấy vào bẫy này để làm gì?
- Mày sẽ làm gì cô ấy?
- Giam cô ấy trong quan tài, phải tiếp tục Hoán sinh - Giọng Quân lạnh băng.
Hiểu rồi, hắn sẽ không cho cô ấy được giải thoát, cô gái này đã vì hắn mà
chịu bao nhiêu đau đớn, chết đi rồi vẫn không chiếm được chút thương hại của hắn, thậm chí còn phải quằn quại nhiều hơn khi còn sống. Biết bao
giờ người thân của hắn mới tỉnh lại, suốt cuộc đời về sau của người đó
sẽ phải đánh đổi bằng nỗi đau trải mấy kiếp của cô gái này?
Cường không thể chặn cô ấy lại, nếu như cậu đủ nhanh để hành động, có thể vẫn còn kịp. Mắt thấy đã tới rất gần bãi cọc gỗ, phải kéo cô ấy vào trong
này rồi tính tiếp. Quân cũng đang tới, hắn thấy kế hoạch đang dần thành
công, trong lòng chua xót, thật tâm hắn không lỡ xuống tay với người con gái này.
- Chặn cô ấy hộ tao! - Cường bên kia chợt hét lên.
Dòng tâm trạng của Quân lập tức bị cắt đứt, hắn đứng ngẩn ra nhìn Cường đột
nhiên nhảy xuống mộ, còn cô gái thì đã đứng rất gần bãi cọc nhưng tuyệt
nhiên không xâm phạm vào. Cô ấy như bị bãi cọc ấy ngăn cách với huyệt
bên kia, nhưng sẽ sớm thôi, không thể chạy đường thẳng thì vẫn còn đường vòng, kiểu gì cô ấy cũng sẽ nhảy theo xuống mộ. Quân chưa hiểu ý đồ của Cường, hắn lại không thể tiếp tục đứng ngoài được, bắt buộc hắn phải
đánh chặn hướng cô ấy định lao tới.
So với mức độ tấn công Cường, cô gái có nhẹ tay ít nhiều với Quân, nhưng từng đó cũng đủ để hắn vã mồ hôi rồi. Đánh với một kẻ không có điểm yếu như cô ấy, tốt nhất là tránh được càng nhiều càng tốt, chỉ cần trúng một đòn thì tình hình sẽ trở
lên bất lợi rất nhiều. Sắp thành công rồi mà cậu lại đổi ý, không biết
thầy trừ tà này muốn làm trò con bò gì nữa, hắn không có sức trâu như
cậu, càng không giỏi đánh đấm, vừa xông trận, hắn đã ăn liên tiếp mấy
cái tát tung mặt, mũi cũng đổ máu ròng ròng.
- Tao không thể để
mày tiếp tục làm khổ cô ấy nữa, dẫu sao người thân của mày cũng đã chết
một lần rồi, sai lầm đầu tiên là do cô gái chọn cách hy sinh để cứu
người ấy. Nhưng cả hai đều không đạt được kết quả tốt đẹp, tốt nhất mày
nên chấm dứt sai lầm ấy, đừng ép cô ấy thêm nữa - Cường từ dưới huyệt
nhảy lên, trên tay cậu cầm một chiếc bình sứ lấm lem bùn đất, rõ ràng là vừa rồi Cường đã chui xuống dưới huyệt để đào cái bình này lên.
- Mày điên à, chuyện này không liên quan tới mày - Quân lập tức dừng tay, vẻ mặt hắn trở lên thù địch với Cường.
- Chấp nhận đi, người chết vĩnh viễn không thể sống lại, dù có làm gì thì kết quả vẫn là như vậy thôi.
- Tao nói là buông thứ đó xuống, nếu như mày giải thoát cho cô ấy, tao sẽ giết người khác để thay thế, tới khi nào tìm được người Hoán sinh thành công thì thôi - Quân nghiến răng nói.
- Cô ấy muốn tao giúp, tao phải giúp, chuyện như thế này tao không thể để nó tái diễn thêm lần nào nữa. Tao sẽ ngăn mày.
- Thằng ngu, không ai cần mày giúp hết, thứ cô ấy cần, chỉ làm mạng mày thôi.
Còn chưa dứt lời, đột nhiên nước mưa bắn tung lên, một bóng trắng ập tới
trước mặt Cường, khiến cậu không kịp nghe hiểu những gì Quân vừa nói.
Chớp mắt đã cảm giác được mùi nguy hiểm cận kề, luồng sát khí này chưa
bao giờ mạnh mẽ như thế, phải tới gần như vậy cậu mới có thể cảm nhận
được. Khác với cô gái dân tộc kia, một chút oán niệm cũng không có, cô
gái Cản thi này nội tâm đã bị nấp đầy bởi oán thù hận, và không hiểu sao người cô ấy oán lại là cậu.
Phập.
Tiếng đâm ngọt xớt vang lên, cơ thể cô gái bỗng khựng lại.
Cạch.
Lưỡi hái tuột khỏi tay Quân, nó rơi xuống nền đất lầy lội. Tiếp đó là máu
hòa cùng mưa chảy thành một dòng, bùn đất chuyển dần sang màu nâu đỏ.
Chân hắn không thể đứng vững, nhưng vì bàn tay kia đã đâm sâu trong
người hắn, ép hắn không được gục ngã.
Lúc đó Cường đã nghĩ mình
sai rồi, nhưng muốn sửa lại thì e rằng quá muộn. Cô ấy đã lao tới trước
mắt, ngay phía sau lại là huyệt mộ, rơi xuống kiểu gì cũng chết. Nhưng
cậu không nghĩ tới, ngay lúc tưởng đã hết cách, Quân lại dùng bản thân
hắn để giữ lại cho cậu một mạng.
- Đúng là lỗi do anh... Anh quá
ích kỷ nên... mới khiến em phải chịu đau khổ như vậy... Em có oán trách
thì cũng nên tìm một mình anh... - Quân chạm vào cánh tay lạnh ngắt đang đâm vào bụng hắn, không phải là hắn đau đớn, hắn đang cầu xin cô gái ấy một cơ hội - Hãy đợi anh... sau khi hoàn thành tâm nguyện... anh sẽ tới tạ lỗi với em. Anh không để em phải ở một mình dưới đó lâu đâu... xin
em, hãy đợi anh...
Một tay Quân cầm lá bùa trấn hồn, cô gái không thể chạy trốn khỏi hắn được nữa, nghe tới lời cuối cùng, lá bùa cũng
được dán lên trán cô ấy. Quân đọc thầm câu thần chú Cản thi, hắn nhíu
mày nhìn cô ấy một hồi lâu, bên tai lại văng vẳng tiếng khóc than từ đâu vọng tới. Giống như cô gái bị nhốt lại trong đầu hắn, ngày đêm giằng
vặt, khiến tâm can hắn vĩnh viễn không được yên ổn.
Khi đã chắc
chắn cô gái không thể cử động được nữa, Quân từ từ lùi lại, chân hắn lập tức chao đảo, vết thương lần này rất sâu, nếu không cầm máu kịp thời,
hắn có thể sẽ chết.
- Chôn cái bình lại vị trí cũ đi, cả cô ấy
nữa, đóng nắp quan lại, lấp đất lên hẳn hoi. Mấy đạo pháp quê mùa ấy
không thể dùng để siêu độ cho người tu quỷ được, quỷ thì cuối cùng cũng
thành quỷ mà thôi - Quân nhìn Cường nói.
Bản thân Cường không
biết phải nói gì lúc này, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu, nhưng
những lời kia của hắn là đúng. Cường định xem vết thương cho hắn trước,
nhưng Quân gạt đi, hắn bảo xử lý xong xuôi cho Như rồi hãy để ý tới hắn. Những việc trèo lên trèo xuống huyệt thì hắn không làm được, cậu chịu
khó làm xong rồi còn lấp đất lại nữa. Quá trình cũng rất mất thời gian,
nếu để trời sáng, có người trông thấy sẽ phức tạp lắm.
Những
chuyện râu ria không cần kể tiếp, sau gần một giờ đồng hồ, hai người đã
lấp xong mộ, Quân lúc này mới từ từ khụy xuống, hắn gục đầu bên cạnh nấm đất, hai mắt nhắm hờ, vẻ mặt mê man, bàn tay đỡ vết thương đã đỏ máu.
Cường cố gọi, nhưng hắn chỉ im lặng, cơ thể từ khi nào đã chuyển sang
lạnh ngắt.