Cấp cứu, phải gọi cấp cứu tới đưa anh ta đi viện gấp, Cường không giỏi
xử lý vết thương, động chạm lung tung có thể dẫn tới nhiễm trùng, chết
người như chơi. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cậu đặt đại ca nằm lại
ngay ngắn, phía sau gáy cậu kê một cục thịt vào đó, bây giờ không quan
trọng sạch bẩn nữa, miễn là dùng cái gì mềm mềm nâng cho đầu anh ta
xuống máu là được. Xong xuôi, Cường tìm nhanh một mảnh vải để giúp anh
ta giữ ấm tạm thời, mất máu nên thân nhiệt giảm mạnh, nếu không đắp cho
anh ta một chiếc áo, chắc anh ta sẽ không trụ được tới khi có người tới
cứu.
Cường vừa xin lỗi viên cảnh sát chết trước đó, vừa cởi áo
khoác của người ấy ra, trùm nó lên người đại ca, cậu còn cẩn thận khép
góc áo bọc kín quanh thân anh ta. Ổn rồi, cậu lúc này mới nhìn qua căn
phòng, nó đã tan hoang tới không nhận dạng nổi. Nơi nào bóng đèn chiếu
tới cũng chỉ thấy hai màu trắng đỏ tương phản, trong phòng đã lạnh lại
càng rợn người hơn, lẩn quất đâu đó là mùi xác thịt tươi, thậm chí ngay
trước mắt Cường, cậu có thể thấy được không khí vẩn lên một tầng khói
đỏ.
Gã đồ tể chưa chết, rõ ràng cái đầu đã bị bóp thành từng mảnh rơi khắp mặt đất, da thịt cũng không nguyên vẹn, ngay như lồng ngực gã
đã bị xé rách, xương trắng thi nhau nhô ra. Trong lồng ngực, Cường
thoáng thấy có thứ gì chuyển động, là tim của gã, nó vẫn đập. Quân gọi
gã là quỷ sống, không chỉ vì gã ăn thịt người, mà còn vì gã bất tử. Khác với những thành viên còn lại, gã tự biến mình thành một con quỷ, không
có suy nghĩ, không có nhận thức, những gì hắn làm đều xuất phát từ bản
năng.
Những thằng ngu thì thường làm liều, vì gã manh động nên
rất khó nắm bắt được hành vi, không rõ ai là người tiến cử gã gia nhập
tổ chức. Nghĩ lại thì những vụ tấn công người về đêm mới chỉ diễn ra
cách đây hơn ba tháng, trước đó thì không. Giống như là gã tự nhiên phát điên lên rồi sinh ra cái trò ăn thịt người vậy.
Cường rời khỏi
phòng, những chuyện hiếu kỳ này nên gác lại, việc cần làm bây giờ là báo cho người ở bên ngoài vào ứng cứu. Đại ca nói anh ta dẫn theo vài người nữa xuống đây, trong đó mới có một người bị bắt, nãy giờ đánh nhau ầm
ầm như vậy, những người còn lại đâu sao không thấy tới.
Hành lang bên ngoài tối đen, duy chỉ có ở cuối dãy là thấy vài ba tia sáng, nhờ
đó mà Cường nhìn ra dọc hai bên có rất nhiều xác người nằm. Cậu cẩn thận bước qua bọn họ, đếm ra cũng là sáu người, thêm hai người trong phòng
là tám, đây chắc là những người đi theo đại ca. Họ đều bị gã đồ tể kia
sát hại dã man, nếu không được cấp cứu kịp thời, đại ca cũng sẽ chung số phận với họ.
Cường trèo lên cầu thang, nắp hầm vừa mở, tiếng súng lách cách vang lên. Cậu lập tức nói:
- Tôi là nạn nhân được đội trưởng cứu, anh ta đang bị thương rất nặng, mau cho người xuống dưới đưa anh ta tới bênh viện.
Chuyện tiếp theo không cần dài dòng, người ta đưa đại ca lên trong tình trạng
đa chấn thương, kiệt sức và mất máu nghiêm trọng, bảy người còn lại đều
đã chết, nguyên nhân bao gồm suất huyết não do va đập, dập phổi và xương ức, gãy cổ. Tại hiện trường còn phát hiện rất nhiều xác nạn nhân đang
bị xử lý, các bộ phận đều không còn nguyên vẹn, tình hình rất hỗn độn.
Hung thủ được xác định là chưa chết, đây là lần đầu tiên bên cảnh sát tiếp
cận một vụ án đặc biệt như vậy. Gã đồ tể vẫn có khả năng tấn công người
khác, Cường đã báo cáo lại để cảnh sát chú ý, họ sử dụng thuốc mê liều
cao với gã nhưng không tác dụng. Để có thể di chuyển gã, người ta bẻ cho hai tay hai chân gã cuộn vào người, mặc dù vấp phải sự chống cự quyết
liệt nhưng tới cùng bọn họ cũng thành công.
Cường cùng đại ca
được xe cứu thương đưa tới bệnh viện. Người ta chuyển cả hai vào khoa
hồi sức, nằm bên giường đối diện, Cường có thể chứng kiến quá trình các y bác sĩ kiểm tra cho đại ca. Vết thương của anh ta rất sâu, có ảnh hưởng tới não bộ, chỉ vài phút sau anh ta lập tức được chuyển qua phòng cấp
cứu, tình hình đang xấu đi.
Đối với vết thương của Cường, bác sĩ
chỉ khâu và băng bó cho cậu, không cần giảm đau hay gây mê, vì cậu nói
mình chịu được. Đại ca cứu cậu hai lần, mạng anh ta đang bị đe dọa, cậu
nóng lòng tới không ngồi yên được. Hiện đang là 3h sáng, Cường rút điện
thoại gọi cho Quân.
Hắn đang ngủ, nhưng khi nghe cậu nói tới tình trạng nguy kịch của đại ca, Quân chặn lời cậu, hắn hỏi tên bệnh viện và lập tức cúp máy. Chưa đầy 15 phút sau, Quân có mặt ở khoa cấp cứu, vẻ
mặt hắn rất phức tạp.
Cường thuật lại sơ qua chuyện xảy ra ở lò
mổ, vì chính cậu cũng đang mất bình tĩnh nên lời kể có phần lộn xộn.
Nhưng Quân chỉ yên lặng, hắn kiên nhẫn nghe hết những gì cậu nói, ánh
mắt hướng về cửa phòng cấp cứu, nhìn tới thất thần. Trong đầu hắn cùng
lúc dội lên biết bao suy nghĩ, đa phần là đau khổ.
Quân ngồi
xuống dãy ghế chờ, hắn lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu cầm trên tay,
nhưng không châm lửa. Lúc đó Cường liền giật điếu thuốc ra, cậu nói:
- Bệnh viện cấm hút thuốc.
Im lặng.
- Công việc hiện tại là đại ca cho tao. Mạng của tao cũng được đai ca lấy về, khi lần đầu tao triệu tập quỷ đói, rồi bị nó tấn công, nếu không có anh ấy, chắc giờ tao không thể ngồi ở đây được - Đợi một lát, hắn mới
nói, bàn tay Quân chợt siết chặt bao thuốc lá, hai đầu mày nhíu lại.
Đại ca đối với hắn giống như anh trai, năm năm trước hắn đã phạm sai lầm
khi gọi ra một con quỷ mà không trong điều khiển của hắn, kết quả hắn bị nó đuổi giết. Đại ca lúc bấy giờ đang là một viên cảnh sát cơ động, anh ta đi tuần quanh phố mỗi khi trời tối, Quân nói, đại ca giống Cường ở
một điểm. Anh ta là Thợ săn Âm dương sư.
Con người đại ca rất đặc biệt, anh ta có hai nhân cách, từ nhỏ đại ca đã theo học Mật Tông, tu
vi rất cao, những điều anh ta được dạy cũng giống Cường. Nhân cách đầu
tiên được hình thành trên quá trình khổ luyện tại Thiền viện, con người
đó trung trực thẳn thắn, coi Âm dương sư là kẻ thù, sẵn sàng đuổi cùng
giết tận bọn chúng.
Nhưng khác với Cường, đại ca luyện Yết Ma
bộ, tự thân bộ kinh này đã chứa âm khí nặng nề, nếu không phải người có
pháp lực vững vàng, sẽ khó giữ được lương tâm. Đại ca vẫn thường thắc
mắc, vì sao anh ta không thể thi triển được những bộ pháp trong đó,
Thiền sư chỉ dạy đã giải thích, vì anh ta quá trong sạch. Vị Thiền sư đó đã sai lầm, nhân cách thứ hai giống như mầm độc luôn âm ỉ hình thành
trong con người anh ta, không ai hoàn toàn trong sạch, chỉ cần một vết
nhơ, thì đến lúc nào đó nó sẽ làm đục ngầu tâm tưởng.
Vết nhơ
trong lòng đại ca, đó chính là chấp niệm dai dẳng về việc trừ yêu diệt
ma, anh ta không có pháp lực, nếu chỉ dùng quyền cước thì quá yếu. Vậy
là bằng mọi cách, đại ca dụng tâm tu luyện Yết Ma bộ, cách tu luyện càng ngày càng tiêu cực. Chính đó là nguồn nuôi dưỡng cho nhân cách thứ hai
lớn mạnh, tới một đêm, khi đại ca nằm ngủ, nhân cách đó liền lấn át lý
trí, thay thế cho con người cũ. Đó là Quản Ngục.
Quân nói, lần
hắn bị quỷ đói tấn công, Thợ săn đã chiến đấu chống lại nó để cứu hắn.
Nhưng con quỷ ấy không phải dạng tầm thường, dùng tay không đánh với nó
là vô ích, trong khi nó đang lên cơn thèm ăn kịch liệt, chỉ một cái quật cũng có thể chết người. Tình thế nguy cấp, bắt buộc Quản Ngục phải xuất hiện, ngay cả Quân cũng suýt bị Quản Ngục xử lý, vì số âm khí tích tụ
trong người. May mắn là trong quá trình đôi bên giao chiến, hắn đã kịp
thời bỏ chạy, nghĩ lại cảnh Quản Ngục trừng phạt quỷ đói, hắn tự nhiên
lại lạnh người.
Đại ca là một trong những thành viên đầu tiên gia nhập 11 Âm Binh, ở nhân cách thứ hai, anh ta thỏa thuận là sẽ dùng quỷ
nuôi quỷ, tuyệt đối không động tới con người. Luật của tổ chức chính là
như vậy, có thể mục đích của mỗi thành viên khi gia nhập tổ chức này
khác nhau, nhưng luật là luật, không cho phép làm hại tới người bình
thường.
- Tại sao mày lại lừa Minh, mày cũng định giết thằng ấy còn gì - Cường nói.
- Đó là chuyện của một năm trở lại đây - Quân đáp.
Chắc chắn đã xảy ra biến cố nào đó, lớn tới mức còn khiến cho luật của tổ
chức bị đảo lộn, ngay cả chuyện gã đồ tể cũng là trong khoảng thời gian
này, Cường thầm nghĩ, cậu hỏi:
- Vậy việc gã đồ tể ăn thịt người cũng như thế?
Quân không đáp, hắn muốn được yên tĩnh, nghĩ tới gã đồ tể, hắn thấy lòng
nặng trịch. Gã đồ tể đó thực ra không phải là người, gã là một xác chết
được vực dậy, thứ duy nhất còn sống trên người gã, chính là quả tim.
Để nói về gã đồ tể, Quân kể cho Cường nghe, người mà hắn không muốn nhắc
tới nhất, người đã thành lập ra tổ chức này, tên của cô ấy là Như. Chính cô ấy cưu mang Chó Điên, người chỉ Quân bước vào con đường Âm dương sư
này, cũng là cô ấy. Như là con gái của một gia đình làm quan tài, trên
cô có một người anh trai, bố mẹ đã định để người anh đó kế thừa tổ
nghiệp và bí thuật Cản thi. Nhưng trong một lần cháy xưởng, người con
trai đó đã bị vùi trong đám lửa, tới khi được cứu ra, sự sống đã rất
mong manh.
Chết não 90%, các bộ phận trong cơ thể không hoạt
động, duy chỉ có tim vẫn còn đập. Lúc đó bố Như đã ra một quyết định, vì nhà làm quan tài nên ông ấy biết trong làng người nào mới chết, ngay
đêm đó ông đã đi đào trộm ngôi mộ ấy lên. Thuật Cản thi truyền đời của
gia tộc ông tưởng đã mai một, nay lại được đem ra sử dụng.
Cản
thi là việc sử dụng một xác người mới chết, cơ thể còn chưa bị phân hủy, đem vực nó dậy và khiến nó có thể di chuyển được. Bí thuật này được
truyền lại từ đời cụ kỵ nhà họ Lưu, từng nghe thời đó chiến tranh loạn
lạc, vì người chết trận nhiều quá, không đưa về xuể, tướng quân mới hạ
lệnh để vị pháp sư họ Lưu kia làm cách nào đó có thể dẫn xác binh lính
trở về.
Từ đó thuật Cản thi ra đời, trải qua rất nhiều thập kỷ,
người trong gia tộc truyền tay nhau lưu giữ bí thuật đó, nhưng người tin tưởng vào nó ít dần, vì một phần là thời đại ngày nay đã không còn cần
tới nó nữa. Gia đình Như là đời gần nhất nhận trách nhiệm lưu giữ bí
thuật, bố cô là một bậc thầy Cản thi, tiếc là không thể làm việc này
công khai, ông liền chuyển sang làm nghề bán quan tài. Cũng từ thời trẻ, ông tới Việt Nam sinh sống, mẹ Như là người Việt, trước giờ bà hoàn
toàn không biết bí mật này của chồng. Cho tới đêm hôm đó.
Bố Như
mặc một chiếc áo tang, đầu đội vòng rơm, chân đi giày rơm, thắt lưng làm bằng dây chuối, đây là trang phục người nhà của tử thi. Muốn dẫn được
xác chết về, trước tiên vẫn phải khiến nó tin tưởng mà đi theo mình, đồ
này người nhà thường để lại trên nấm mộ, vì sợ âm khí ngoài nghĩa địa ám vào người nên họ sẽ không mang về. Dọc đường đi phải cắm mốc, đếm bước
chân để dự kiến thời gian dẫn xác về nhà, trên mỗi cọc mốc phải quệt vôi trắng, dưới cọc yểm bùa để tạo rào chắn cho Cương thi khỏi hóa điên
chạy mất.
Tới được mộ rồi, việc đầu tiên cần làm là đập bỏ bát
hương, đây là nghi thức khiến người chết bên dưới không còn bị ràng buộc với nấm mộ nữa. Sau đó mới đào mộ lên, bật nắp quan ra, thấy xác chết
rồi yểm bùa và đọc thần chú điều khiển âm binh trong lá bùa nhập vào
Cương thi, bí quyết khiến Cương thi di chuyển được nằm trong khâu này.
Pháp sư sẽ lấy bát hương mới, đốt một que nhang cắm trong bát, cứ như
vậy mà ôm bát hương đó đi trước, xác chết sẽ đi sau, nếu thấy nhang cháy hết phải lập tức thắp que mới, không được để nhang lụi mất.
Yếu
tố tiên quyết để hoàn thành một lần Cản thi, chính là phải có thiên
thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời tức là phải chọn được ngày không
trăng không sao, muốn xác chết có thể biết đường đi theo, pháp sư phải
dùng một ngọn Dương đăng, là đèn làm từ đom đóm, ánh sáng ấy đưa lối cho người chết tại nhân gian. Đường đi phải tuyệt đối yên lặng, không có
người qua lại, không có thú vật xung quanh, chỉ cần một tiếng chó sủa
cũng có thể làm cho xác chết bất động, đó là địa lợi.
Vì chọn
đường vắng nên ngoài Dương đăng ra, pháp sư phải cầm theo một cái lắc
trâu để gọi thi, mỗi ba bước lại lắc một tiếng. Thường thì trên đường đi sẽ có người nhà pháp sư trông chừng, lắc chuông một phần cũng để báo
cho bọn họ biết mà rắc tiền vàng lót đường cho Cương thi. Người nhà pháp sư cũng phải mặc đồ tang, đứng ngoài mốc cắm, để cho Cương thi đi qua
rồi mới dùng chổi quét hết tiền vàng phía sau đi, làm vậy xác chết sẽ
mất dấu không quay đầu được nữa.
Nghi thức tương đối phức tạp,
Như ngày đó mới 10 tuổi cũng phải theo mẹ đi đón thi ở nghĩa địa về,
chứng kiến cảnh người chết dật dờ bước qua trước mặt, nước da trắng bệch và đôi môi xám ngoét của người đó không khiến cô phải sợ hãi. Về sau bố Như nhận ra được ngộ tính của cô với bí thuật này rất cao, ông đã phá
luật một lần, truyền lại tất cả những tinh túy trong đó cho cô.
Vốn trong luật của gia tộc không cho phép truyền bí thuật cho con gái,
không phải vì trọng nam khinh nữ, mà vì người sử dụng bí thuật này sẽ
không có được kết cục tốt đẹp. Bố Như là một ví dụ, cái nghiệp nặng nề
của nó đã đổ xuống đầu con trai ông, khiến bản thân ông phải điêu đứng,
khổ sở tới tận lúc chết.
Sau khi dẫn được xác chết về nhà, bố Như giấu mảnh bùa vào trong miệng nó, sau đó đem tới bệnh viện để xin phẫu
thuật. Thứ ông muốn làm, chính là để cho quả tim đang thoi thóp trong
lồng ngực con trai được có một thân thể mới, bất chấp là sau đó nó có ra cái dạng gì. Cuộc phẫu thuật đã tiêu tốn gần như toàn bộ tài sản của
gia đình, sau khi ghép tim thành công, ông lập tức đem đứa con trai mới
về, họ thu dọn đồ đạc và rời đi khi trời tờ mờ sáng.
Không thể ở
lại nơi mà mình đã đào mồ trộm xác người trong làng lên được, sẽ rất dễ
bị phát hiện, họ chuyển tới khu Hà Đông, cũng là chỗ Quân ở. Hắn gặp Như khi cô đang phụ mẹ bán hương nhang ngoài cổng chùa, cũng chính sau đó
đã cô dẫn hắn vào con đường Âm dương sư này. Nhưng Quân không học Cản
thi, hắn trở thành một người nuôi quỷ, đó đến nay cũng đã năm năm, khi
nhắc lại thời gian đó, bất giác thấy hắn lặng đi.
- Vậy Cương thi đó chính là gã đồ tể bây giờ phải không? - Cường đánh gãy dòng hồi tưởng của Quân.
Đúng vậy, gã là anh trai Như, để có thể giữ cho cơ thể không bị thối rữa, bố cô đã phải luyện thi trong ba năm tiếp theo. Ngày nào cũng như ngày
nào, các xác đó được uống máu ăn thịt tươi thường xuyên, để có thể duy
trì được nhịp tim và nuôi sống âm binh trong người nó. Có một lò mổ ở
cách đó khá xa, người ta có xây một hầm thịt đông lạnh ở bên dưới, buổi
tối nơi đó không có người, gia đình đã bí mật đưa gã xuống hầm nuôi
dưỡng. Cũng chính là nơi gã thực hiện hành vi tội ác hiện nay.
Sau ba năm chăm sóc, cơ thể gã cuối cùng cũng cử động được linh hoạt, tuy
vẫn không có tư duy nhưng lúc bấy giờ gã vẫn còn rất nghe lời. Bố mẹ đã
xin với lò mổ cho gã vào làm giúp việc và trông coi nơi này, từ đó gã
quen dần với công việc mổ xẻ. Qua hai năm, bố Như gặp bạo bệnh mà qua
đời, việc chăm sóc gã liền giao lại cho cô, dù thấy anh trai đã giống
con người hơn, cũng tập nói, tập giao tiếp, nhưng hàng ngày cô vẫn phải
cho gã ăn thịt sống. Chính điều đó khiến cô bất an, cái nghiệp này quá
nặng, mong muốn đem con trai trở về của bố, có khi nào sẽ trở thành tai
họa không.
Cường nhớ Chó Điên từng nói, Như đã chết, Quân không
cản được cô ấy, có phải chuyện đó cũng liên quan tới gã đồ tể? Chính hắn cũng nói là rất muốn giết gã, nhưng vì sao tới giờ hắn vẫn không ra
tay. Nếu Như thực sự bị gã đồ tể giết, cô ấy có lẽ cũng đã phải chịu rất nhiều đau đớn.
- Có tin gì về đại ca thì báo tao - Quân đột nhiên đứng dậy, hắn chuẩn bị rời đi.
- Mày đi đâu? - Cường hỏi.
- Tới đem thằng đồ tể kia ra - Nói ra lời này, biểu cảm của Quân có phần tàn độc.
Cường kinh ngạc, nói vậy là hắn muốn cứu gã, để làm gì?
- Mày điên à? - Cậu chặn hắn lại.
- Như đã giao thằng đó cho tao, tao không muốn cô ấy phải có thêm đau khổ nào hơn nữa, bằng mọi cách tao cũng sẽ đưa nó ra ngoài - Quân gạt cậu
đi.
- Tao không cần biết chuyện của mày và cô ấy là như thế nào.
Nếu mày rời khỏi đây, tao sẽ giết mày trước - Cường gằn giọng, cứu kẻ
sát nhân điên rồ đó thì hắn sẽ đứng cùng một phe với gã, cậu không muốn
thấy thêm người nào phải chết oan nữa.
- Tao đã vì một người mà
trở thành kẻ thù của cả thế giới này, thêm một thằng như mày muốn giết
tao cũng chẳng có nghĩa lý gì cả - Quân nhếch miệng, hắn nhìn cậu thách
thức.
Đang lúc căng thẳng, cánh cửa phòng cấp cứu liền mở ra, bác sĩ thông báo rằng bệnh nhân nằm trong kia đã qua cơn nguy kịch, anh ta
đang hôn mê sâu, sớm nhất là sáng mai sẽ tỉnh lại. Cường lập tức vào
phòng, thực sự đại ca không sao nữa rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm. Khi
Cường quay lại, chợt nhận ra là Quân đã rời đi từ lúc nào, trên hành
lang bây giờ trống không.