Thấy có động, Cường quay lại, bên kia là hai mẹ con nhà quỷ vừa từ trong rừng bước ra. Quỷ mẹ bò đi rất chậm, tay nó lần từng chút trên mặt đất, vốn dĩ nó vẫn bị mù. Trên lưng quỷ mẹ là quỷ con, một tay bám vào người mẹ nó, một tay nó ôm cái bọc lá, không rõ bên trong có gì.
Khóe
miệng Quân nhếch lên, mắt hắn tối lại, trên mặt từ từ hiện ra một nụ
cười âm hiểm. Hắn nhìn Cường vẫn đang ngồi dưới đất, nói:
- Mày
may mắn đấy, quỷ môn có hai cách mở, một là mở từ nhân gian, dùng máu
người để tạo kết giới, hai là mở từ cõi âm, dùng máu quỷ tạo kết giới.
Mà quỷ thường chỉ toàn xác khô, trừ con quỷ nào được sinh ra từ cõi chết này mới có máu. Cái này hiếm lắm đấy.
Lời vừa dứt, hắn gác lưỡi
hái lên vai, nghiêng đầu quan sát từng cử động của hai mẹ con nhà quỷ.
Tư thế của hắn giống như dã thú rình mồi, hai chân di chuyển nhẹ nhàng,
người hơi ngả về phía trước, tay siết chặt vũ khí, mắt nhìn con mồi
không rời. Tuy vậy, sát khí toát ra từ người hắn không nhiều, dường như
hắn vẫn nhịn lại phấn khích để đợi cho con quỷ kia tiến đến gần hơn.
Con quỷ con bắt đầu tỏ thái độ hung dữ, nó liên tục khoe hàm răng lởm chởm
dọa lại hai người, từ cổ họng nó phát ra những tiếng “guuuu”, hai tròng
mắt đen mở lớn, toàn thân cảnh giác. Quỷ mẹ bò dần tới nơi phát ra năng
lượng, Cường chưa biết ý đồ của hai mẹ con nó là gì, chỉ thấy từ cái bọc lá trong tay con quỷ con tỏa ra một thứ mùi rất khó ngửi. Giống như lần đó cậu mở bình sứ ra, mùi của xác chết ngâm trong rượu.
Xoạt!
Tới khi chỉ còn cách vài mét, tốc độ di chuyển của quỷ mẹ chậm dần, nó lúc
lắc đầu, cảm giác được ở đây có hai luồng năng lượng đối nghịch đang tồn tại. Và một trong hai luồng đó đang áp sát nó. Quân đột ngột hạ lưỡi
hái xuống, ngay lập tức hắn bứt tốc, lao tới tấn công hai mẹ con nhà
quỷ.
Sát khí bùng nổ, cả một vùng chìm ngập trong chết chóc tỏa
ra từ bước chân hắn, ánh cười không dứt, mặt hắn dại đi, dường như lúc
này hắn mới là con quỷ đáng sợ nhất ở đây. Quỷ con lập tức ré lên một
tiếng cao vút, không sợ hãi, nó nhảy khỏi lưng quỷ mẹ, thủ thế chống trả chắn trước mặt tên Âm dương sư.
Phập.
Từ đâu bay tới một
cành cây cắm xuống trước mũi chân Quân, tập kích bất ngờ khiến hắn lỡ
đà, vội nhảy sang một bên, hắn nhanh tay đâm mạnh mũi lưỡi hái xuống đất để giữ thăng bằng. Nhìn lại, là Cường vừa phi cành cây kia tới, tay cậu vẫn giữ nguyên tư thế, hắn hừ nhẹ, nói:
- Mày thích xen vào chuyện người khác vậy? - Đồng thời giật tay nhấc lưỡi hái khỏi mặt đất.
- Cấm mày động vào bọn chúng - Cường đe dọa, vừa nói cậu vừa tiến tới trước mặt Quân.
Nghe lời đó mà tên kia bật cười, hắn nhún vai, liếc mắt nhìn hai mẹ con nhà quỷ đang đứng gần đó, Quân tiếp:
- Vẫn muốn siêu độ sao, haha. Đánh nhau với mày chắc tao không thắng nổi, vậy cho phép tao gọi một vài đứa nhỏ nhà tao tới đây chơi với mày - Tay hắn rút ra hai tờ giấy màu vàng, bên trên vẽ loằng ngoằng những chữ khó hiểu.
Cường chưa kịp nhận ra hắn định làm gì, mắt thấy hai lá
bùa được thả rơi dưới đất, Quân dùng lưỡi hái cứa một đường trong lòng
bàn tay, máu chảy từ mũi lưỡi hái nhỏ thành giọt xuống hai lá bùa. Hắn
hành động rất nhanh, máu rơi xuống không hề tụ lại, mà chảy theo những
nét vẽ trên lá bùa, lại thấm từ trên xuống dưới. Linh cảm thấy chuyện
không ổn, Cường lập tức lao tới, cùng lúc là bên kia tay Quân giơ cao
lưỡi hái, mặt hắn cười xảo trá, ánh mắt đầy phấn khích cong cong, hắn
hét lên:
- Số 3, số 8, đến giờ ăn rồi! - Lưỡi hái hạ xuống, mũi
nhọn xuyên qua hai lá bùa, tà lực như sóng xung kích đánh văng trong
không gian, Cường không cảm giác được ảnh hưởng của nó tới bản thân.
Nhưng ngay lập tức, mặt đất rung chuyển, cảm giác càng lúc càng dữ dội, giống như có cái gì đang điên cuồng xông đến. Tiếng động phát ra từ trong
rừng, cây răng rắc gãy, lá bay xào xạc. Con quỷ con lập tức leo trở lại
lưng mẹ nó, có thể nó nhận ra thứ đang tới kia là cái gì. Đồng loại?
Nếu thật là vậy thì sẽ rất nguy hiểm. Cường lập tức thi triển trận pháp hộ
thân, cậu chắp hai tay lại, co hai ngón trỏ và hai ngón vô danh vào lòng bàn tay sao cho lưng ngón dựa nhau, dựng thẳng hai ngón cái. Tiếp theo, đem hai ngón cái vịn đốt dưới hai ngón trỏ, kết thành hình lưới kiên cố bất hoại của Kim Cương. Xoay hai tay đan chéo vào nhau, bên phải đè bên trái. Dựng thẳng hai ngón giữa, co hai ngón trỏ như hình móc câu nhưng
không để dính vào lưng ngón giữa, lấy hai ngón cái đè hai ngón áp út.
Đồng thời, đọc khẩu quyết:
“Án chỉ lị, chỉ lị, phộc nhật la, phộc nhật lị, bộ luật, mãn đà, mãn đà, hồng, phát tra”
Đây cũng là bộ pháp trong Hộ Thân Tam Muội Gia Ấn.
Nghe tiếng động đã tới gần, Cường hướng bàn tay về phía rừng cây, tay phải
nắm lấy cổ tay trái, ngay khi thứ bên trong đó xuất hiện, Cường hô:
“Trấn!”
XOẠT.
Một tiếng móng vuốt cào lên thân cây, bên kia có bóng đen vừa tung người vồ tới, cú nhảy cao hơn 2m, tốc độ như mũi tên bắn đi, trong giây lát đã
ập xuống đầu Cường. Trận pháp thi triển vốn rất linh hoạt, lập tức cậu
ngả người ra sau, hướng lòng bàn tay lên, pháp lực theo tiếng hô bùng
phát.
Bộ pháp vừa rồi là để triệu hồi thần Vajrakilaya – Kim Cang Đồng Tử. Ngài có ba đầu, sáu cánh tay và bốn chân, là đại diện cho tam
thân Pháp thân, Báo Thân, Hoá Thân. Lục độ Ba La bao gồm Mật Bố Thí, Trì Giới, Tinh Tấn, Nhẫn Nhục, Thiền Định, Trí Tuệ – Bát Nhã và Tứ Vô Lượng tâm là Từ, Bi, Hỷ, Xả. Ở dạng Pháp thân, vũ khí của ngài là khiên Thời
Luân, biểu tượng cho bánh xe thời gian, có thể chống lại mọi nghiệp
chướng.
Vì thế khi thi triển bộ pháp thành công, khiên Thời Luân
sẽ xuất hiện, chắn trước mặt thầy trừ tà, tạo thành một bức tường bảo vệ vững chắc. Mắt thấy khiên Thời Luân mở ra, thứ khổng lồ kia lập tức bị
đánh bật, nó văng người ra xa, khoảng cách cũng tới vài mét. Cường hạ
tay xuống, pháp lực của cậu không thể phục hồi ngay được, một chiêu vừa
rồi tốn quá nhiều sức lực.
VỤT!
Bóng đen thứ hai chạy theo đằng sau, nó vung tay giáng một đòn xuống ngay bên vai trái Cường. Cánh tay nó vừa dài vừa nặng, cảm giác giống như một quả tạ đập vào da thịt. Toàn thân Cường chấn động, đầu gối tưởng khụy xuống, đau tới rời một
bên bả vai. Cậu vừa định dùng tay hất thì cảm thấy lưng vai nhói lên, là nó vừa lấy móng vuốt nắm vào vai cậu. Tay nó bấu chặt, mặt Cường nhăn
dúm, lập tức tóm lấy cổ tay thứ kia, da thịt nó lạnh như đá, cứng rắn
như sắt thép.
Cường dùng tay trái giữ lấy tay thứ kia, tay phải
nắm quyền, chọn chỗ khủy tay của nó mà giáng đòn, đập liên tiếp hai cái
không thấy nó xuy xuyển. Thứ kia giống như bị chọc điên, nó ngoác miệng
gào vào mặt cậu, tưởng hai tai điếc đặc đi, mặt còn bị hàm răng chìa ra
kia chọc gần trúng. Ngậm miệng, nó vung tay quăng Cường bay xa tít. Tiếp đất bằng lưng không bao giờ thoải mái, chưa kể là hạ cánh từ độ cao hơn một mét và lực quăng mạnh như vậy, chắc cậu chết mất.
Bốp.
Thân người Cường đập vào thứ gì đó, vẫn chưa hết đà lên theo quán tính, lưng cậu bật lên và lăn đi vài vòng. Tiếp đất như vậy coi như cũng ổn, chỉ
là vai đang chảy máu nên hơi đau, còn những chỗ khác trên người thì
không vấn đề. Cường nhổm dậy, nhìn về phía mình vừa bay qua, cậu kinh
ngạc, là con quỷ mẹ vừa đỡ cho cậu một mạng, nó khom khom người lúc lắc
đầu nhìn cậu, dáng vẻ khúm lúm.
Tại sao? Cường tự hỏi, phía sau
quỷ mẹ là bóng dáng thứ kia, giờ thì cậu có thể nhìn rõ nó. Trong tư thế khụy đầu gối, thứ đó cao hơn 2m, hình dáng đồ sộ, đầu nhỏ, không có mắt và mũi, miệng rộng, tai vát như tai dơi. Hai tay nó dài chạm đầu gối,
chân khuềnh khuềnh thủ thế, từ dáng vẻ đã toát lên sự hung tàn của quỷ
đói.
Máu chảy thành dòng, từ bả vai xuống cánh tay, qua kẽ tay
rồi nhỏ tong tong trên mặt đất. Cường chậc lưỡi, tình hình này thì phải
dùng “Phá” để giải quyết rồi, có điều tà thần rất khó triệu hồi, ở cấp
độ như cậu hiện tại, chưa chắc đã gọi được vị nào ra. Đành liều một
phen, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Cường dùng cả hai bàn tay quệt máu
vẽ thành một vòng tròn những chữ Phạn dưới chân, đây là “chú”. Chú này
chia làm hai bộ, vòng ngoài là thiên ấn:
“Ná ma tất để la dã địa vĩ ca nẫm, đát tha nghiệt đa nam. Án Phộc nhật lãng ngân nễ dã yết lợi sa dã, sa phộc hạ"
Vòng trong là tâm ấn:
“Án Bả ná mô nạp bà phộc dã, sa phộc hạ”
Thiên ấn dùng để nói về cống phẩm đánh đổi, ý câu này là “Máu, Nước Mắt và Lòng Từ Bi.”
Tâm ấn là khẩu quyết gọi tà thần. Vốn dĩ vị thần mà cậu muốn gọi cũng đã ở
sẵn địa phủ, cậu chỉ cần gõ đúng cửa là ngài ấy sẽ lập tức xuất hiện.
Trung tâm của hai vòng tròn đó là một từ “Án”. Trong Mật Tông, từ Án có ý
nghĩa là lời thỉnh cầu ứng nghiệm, mọi quỷ thần, quỷ vương đều phải nghe từng lời chú. Nó là căn bản, mẫu lực, nguồn gốc của chân ngôn. Án còn
có nghĩa là quy mạng, quy y, hiểu đơn giản như cái công tắc tắt bật năng lượng tối thượng của tà thần.
Sau khi vẽ xong chú, Cường bắt tay kết ấn, xoay ngang cổ tay, lòng bàn tay chụm lại, hai ngón cái bấm vào
đốt cuối của hai ngón áp út, đầu hai ngón út chạm nhau, ba ngón còn lại
mở rộng. Đây là biểu tượng cho cấp cao nhất của Kim Cang quyền ấn. Từ từ xoay hai bàn tay ngược hướng, giữ nguyên tư thế ngón tay, cho tới khi
bàn tay phải hướng xuống dưới, bàn tay trái hướng lên trên, máu sẽ chảy
từ đầu ngón giữa tay trái, qua lòng bàn tay tới đầu ngón giữa tay phải.
Ấn này thể hiện sự giao hòa, Âm Dương vô cực.
Hai con quỷ một xa
một gần, chúng tiếp tục di chuyển, lần này tốc độ đã thay đổi, con ở gần nhớ vị trí vừa ném Cường đi, nó hùng hổ xông tới. Hiện tại không có
nhiều lựa chọn, tay cậu lại đang chảy máu, có thể dùng đây làm cống phẩm đánh đổi để triệu hồi tà thần, coi như là một cách tiết kiệm hiệu quả.
Mắt thấy con quỷ kia còn cách vài mét, không chút do dự, Cường dùng tay
phải nắm lấy cổ tay trái, lòng bàn tay trái úp lên chữ “Án” được vẽ bằng máu trên mặt đất. Miệng hô:
“ Phá!”
Bộ pháp này thuộc Kim Cang bộ tam muội gia ấn. Dùng để gọi ra thần đứng đầu Bát đại Hộ Pháp
trong Mật Tông, Yama - Thần Chết. Đây là vị thần hung ác nhất trong các
vị tà thần, ngài xuất hiện với vương miệng Tam Đầu Lâu, một tay cầm chùy Kim Cang, một tay cầm đầu trâu. Sức mạnh của Yama bắt nguồn từ tội ác
của loài người, càng thịnh nộ thì vị thần này càng lớn mạnh.
Tâm
ấn sẽ kết nối với suy nghĩ của thầy trừ tà, hướng pháp lực vào kẻ chịu
trừng phạt. Từ mặt đất nơi con quỷ đang chạy tới, lập tức xuất hiện một
bàn tay khổng lồ màu xanh đen, bàn tay đó chộp lấy người con quỷ, khiến
nó bị kéo xuống mặt đất. Đồng thời một bàn tay cầm chùy khác trồi lên,
giáng những đòn đầy uy lực xuống thân xác nó. Giống như dùng chày giã
cua, con quỷ bị vần tới nát bấy.
- Quả thực là được mở rộng tầm
mắt, nghe danh ấn chú Yama đã lâu, hôm nay mới tận mắt chứng kiến. Uy
lực ngoài sức tưởng tượng - Quân đứng cách đó khá xa, hắn nhìn cảnh con
quỷ đói bị giã vụn, bất giác thốt lên một câu tán thưởng. Thậm chí hắn
còn dành cho trận pháp này một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Không
có thời gian quan sát xung quanh, Cường lập tức đối mặt với con quỷ còn
lại, nó vượt qua xác con quỷ trước, chồm tới chỗ cậu, hai cánh tay dài
quật xuống. Mồ hôi chảy đầy trán Cường, người cậu lạnh ngắt, cảm giác
mất máu chưa lúc nào rõ rệt như vậy, giống như huyết áp của cậu đang tụt dốc không phanh. Thân người vừa nghiêng đi, một đòn đánh xuống kịp né,
nhưng không thể giữ nổi thăng bằng, Cường ngã vật ra đất, gân xanh nổi
khắp thái dương.
Con quỷ không ngừng tay, nó đập liên tiếp sang
hai bên, khiến cho Cường cũng phải co người lại mà tránh. Cậu nghĩ cứ
như vậy sẽ khó sống, tiện vẫn còn máu, có thể triệu hồi thêm một tà thần nữa. Lập tức Cường chắp hai bàn tay lại, đầu ngón cái chạm vào lưng đốt thứ hai ngón áp út, hai lòng bàn tay úp vào nhau, bàn tay đặt ngược
hướng. Đây là hình Phôi càn khôn, vốn là để triệu hồi Yaksha - Dạ Xoa,
tay chân thân cận với Yama - Thần Chết. Nhưng chưa kịp đọc khẩu quyết
thì miệng Cường đã bị tay con quỷ túm chặt, nó nắm đầu cậu nhấc lên, bàn tay siết chặt lại.
Quá chậm, ấn chú còn chưa hoàn thiện một
nửa, hai tay Cường lập tức túm lấy cánh tay đang nắm đầu mình lên. Không thể đập cho nó gãy được, tay trái Cường gần như vô lực, chỉ một mình
tay phải thì không ăn thua. Mà muốn đánh tới những nơi yếu hại khác trên người con quỷ thì càng khó, tay nó dài như vậy, có với đứt tay cũng
không được. Nhưng dùng chân thì có khả năng.
Cường lập tức tung
người đu lên cánh tay rắn như thép của con quỷ, toàn thân cậu bây giờ
bám chặt lấy tay nó, dồn sức vào hai chân đạp thẳng vào cái đầu nhỏ của
nó. Đạp không được thì đẩy, Cường căng chân, nghiến răng đẩy cái đầu con quỷ ấy nghiêng về một bên. Ban đầu cậu nghĩ nó sẽ đau mà buông cậu ta,
gồng hết sức lên, đầu nó ngoặt hẳn sang trái rồi, mà tay nó vẫn nắm
chặt.
Bứt!
Chân Cường bỗng hẫng một cái, người cậu lập
tức tuột khỏi tay con quỷ, hé mắt nhìn, Cường thấy một cảnh kinh hoàng.
Con quỷ bị cậu đạp tới rụng cả đầu, tiếng vừa rồi là âm thanh cổ nó đứt
làm đôi. Nó bây giờ không thể gọi là quỷ đói được nữa, còn miệng để ăn
nữa đâu mà đói. Nhưng mà, tay nó vẫn nắm chặt, thậm chí nó vẫn hoạt động bình thường, giống như cái đầu kia có hay không cũng chẳng quan trọng.
Thế này thì không ổn, đạp tới đứt đầu rồi mà con quỷ vẫn sống, đánh vào đâu thì nó mới chết đây. Cường còn không thể nghĩ nổi cách, đầu cậu đau
quá, cảm giác được bàn tay kia đang siết chặt hơn, nó muốn bóp nát đầu
cậu. Đành phải chơi rắn với nó vậy, nhịn lại đau đớn, Cường nín thở, hai bàn tay tóm chặt năm ngón đang chộp lấy đầu mình, mỗi tay nắm lấy hai
ngón, cậu dồn lực vào bắp tay, còn bao nhiêu sinh khí cũng đem ra dùng
hết cho một lần thoát hiểm này. Cổ họng Cường rung lên, gân xanh nổi đầy hai cánh tay, máu từ vết thương trên bả vai bị các thớ thịt ép chặt tới ngừng chảy, không khí xung quanh cậu cũng như cô đặc lại.
Roẹt Roẹt Roẹt!
Tiếng da thịt bị xé rời vang lên, cánh tay con quỷ lập tức tách làm đôi, có
thể thấy cả xương trắng và những thớ cơ màu xám ngoét bung ra. Cường
thoát chết, hai cánh tay cậu bây giờ cũng không thể dùng được tiếp, cơ
và bắp tay đều tê dại đi, tới nhấc lên còn khó. Tiếp đất bằng mông khiến cậu quằn quại một lúc, liếc nhìn con quỷ bên kia, nó đang ôm cánh tay
bị rách, chắc nó cũng biết đau, nhưng do mất đầu rồi nên không kêu gào
được gì cả.
Réccccccccccccc
Một tiếng thét sắc nhọn vang
lên, Cường ngoái đầu nhìn, là từ phía tên Quân phát ra, hắn đã bắt được
con quỷ con, nó đang bị treo trên lưỡi hái của hắn. Trong lúc cậu vật
lộn với thủ hạ của tên đó, hắn liền đi bắt con quỷ con, sau khi đỡ được
Cường, quỷ mẹ quay lại nhưng không giữ kịp, chỉ thấy cái bọc lá vứt dưới đất, quỷ con đã bị lưỡi hái cắm trúng.
Từ bọc lá, Cường thấy ngũ quan đã nát rữa của quỷ mẹ, có lẽ vừa rồi hai mẹ con nhà quỷ quay lại
chỗ cũ để lấy chúng. Con quỷ con rên khóc thảm thiết, tay nó cố giữ lấy
lưỡi hái, muốn rút thân ra khỏi đó, nhưng vì lưỡi hái hình vòng cung,
càng chuyển động thì vết đâm càng lún sâu. Lưỡi hái xuyên trúng giữa
ngực con quỷ con, máu đen đặc quánh chảy ra đầy nền đất, nó đang yếu
dần.
Quỷ mẹ không dám tiến tới chỗ Quân đứng, chỉ biết bò quanh
cách đó vài mét, dáng vẻ bồn chồn. Nó nhận ra hắn có xăm một hình quỷ
thuật trên tay trái, muốn luyện quỷ thành công, mỗi Âm dương sư phải có
ít nhất một hình xăm quỷ thuật, vừa có thể trị quỷ vừa để phô trương
thanh thế. Quỷ thuật mà Quân mang trên người là Oni, hiện thân của ác
quỷ cai quản địa ngục.
Bản thân Cường muốn tới đây để siêu độ cho quỷ mẹ, không may là quỷ con lại ra đời. Hiện tại tên Âm dương sư kia
sắp giết chết quỷ con, cậu không thể chống mắt nhìn nó bị hại như vậy,
đã không thể giúp được nó yên ổn siêu sinh, ít nhất cũng phải giữ được
mạng cho nó. Chưa kể quỷ con chết, quỷ mẹ có khi còn hóa điên, cái này
mới nguy hiểm, nó bỏ chạy thì có giời mới giữ lại được.
Bắt buộc
Cường phải nhổm dậy, cậu nặng nề nhấc thân hình như rối đứt dây của mình lên, trong bộ pháp hộ thân, không có một ấn chú hồi sức nào, nếu có
chắc cậu sẽ không ngần ngại mà triệu hồi ra. Không nghĩ tới bản thân
đang rơi vào hiểm cảnh thế nào, Cường lảo đảo bước đi, da thịt ở hai
cánh tay đã tái ngắt, mỗi lần di chuyển, xương cốt tứ chi lại kêu lên
răng rắc.
Trong đầu chỉ có một mục đích duy nhất, đó là ngăn chặn hành vi tội ác của tên Quân kia, nhưng dù là ý chí cậu có mạnh mẽ thế
nào thì thực tế trước mắt vẫn là, cậu đã kiệt sức. Quân thấy cậu tới
gần, hắn ngoác miệng cười, từ ánh mắt bỗng toát lên một vẻ phấn khích kỳ lạ, giống như hắn thấy được điều thú vị từ ba số phận kia. Một con quỷ
con đang giãy chết, một con quỷ mẹ bất lực, và một thằng trừ tà yếu
đuối, tất cả đều đang đau đớn trước hành động của hắn. So với kiếm được
nhiều tiền thì cảm giác lúc này có sung sướng hơn một bậc.
Dù
vậy, hắn vẫn kiềm chế cơn phấn khích của mình lại, còn nhiều dịp khác để xem trò vui, tốt nhất vẫn nên làm ở dương gian, âm giới không phải chỗ
hắn yêu thích. Quân trở tay cắm ngập lưỡi hái xuống nền đất, sát ý trong mắt hắn lóe lên, ngực con quỷ con lập tức bị đâm nút cán, máu đen loang ra thành vùng. Tận mắt chứng kiến cảnh đau lòng đó, Cường chỉ biết
nghiến răng, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại, giờ bước đi với cậu còn
khó khăn, khoảng cách xa như vậy, có bay tới cứu cũng không kịp.
Quân rê lưỡi hái trên mặt đất thành một đường thẳng, lưỡi hái chạm tới đâu,
nơi đó đất thấm đẫm máu đen của quỷ con, nó đã ngừng động đậy. Hai mắt
nó vẫn mở lớn, nhưng trong đó không còn chút sinh khí nào. Quỷ mẹ đứng
lặng, đầu nó lúc lắc quanh tứ phía, giống như nó không cảm nhận được quỷ con tồn tại nữa.
- Tay không mà hạ được hai xác quỷ của tao, mày cũng rất được, bình thường là tao sẽ lấy đầu mày luôn, nhưng tao nghĩ
để mày sống thì vui hơn - Quân hất quỷ con sang một bên, lăn được hai
vòng thì nó dừng lại, nằm im úp mặt dưới đất.
- Tao sẽ giết mày - Cường nói như hét lên.
- Ok, tao sẽ đợi mày tới, nhưng mà tao không nghĩ là lúc chúng ta gặp
nhau, mày sẽ muốn giết tao đâu - Vừa nói Quân vừa dùng lưỡi hái vạch ra
vài ký tự dưới đất, sau đó hắn chỉ chỉ vào những chữ đó - Đây là địa chỉ của tao, khi nào tới nhớ mang theo nhiều tiền vào, với mày thì tao sẽ
lấy đắt hơn người thường đấy.
Dứt lời hắn lấy hai lá bùa để vào
hai đầu đoạn thẳng do máu quỷ con tạo ra. Vết cắt trong lòng bàn tay của hắn vẫn chưa khép miệng, chỉ cần động mạnh là máu lại chảy ra, hắn nắm
chặt bàn tay, ép cho thứ dịch màu đỏ đó chảy thành dòng xuống lá bùa,
lập tức có một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên. Vừa định bước qua tường
lửa, hắn chợt quay lại nói:
- À, có cái này tao muốn nói cho mày, Ông ba bị mà mày muốn trả thù, hắn có một khả năng đặc biệt, chỉ với
quyền thuật và mấy ngón pháp lực mèo cào kia, mày chắc chắn chết.
Dứt lời, hắn gác lưỡi hái lên vai, chiếc vali không biết từ khi nào đã nằm
trong tay hắn, hắn cười một tiếng rồi quay lưng bước vào tường lửa,
trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nơi vừa rồi hắn dùng lưỡi hái khắc lại, Cường đọc được dòng ký tự:
“Ngách 1031, Đường Đuôi Cá, GP, HN”
Cường nhìn tường lửa màu lam đang cháy rừng rực kia, có thể nó không giữ được bao lâu, chỉ một lát nữa lửa tắt, cậu sẽ không thoát khỏi đây được.
Cách đó không xa là xác quỷ con, quỷ mẹ đã bò tới gần, nó lúc lắc đầu,
hai bàn tay khô cứng đỡ lấy thân thể đứt lìa của quỷ con. Cảm xúc đã
chết trong nó, nhưng khi chạm vào xác quỷ con, Cường thấy vai nó khẽ run lên.
Liệu giờ cậu có thể siêu độ được cho quỷ mẹ nữa không?
Cường nhớ lại vừa rồi, khi bị thủ hạ của tên Âm dương sư kia ném đi, quỷ mẹ đã lao ra đỡ cho cậu. Hơn nữa, lần nào tới gần cậu, quỷ mẹ không hề
tấn công, nó luôn giữ khoảng cách, Cường tự hỏi, vì sao vậy?
Cậu bước tới gần chỗ quỷ mẹ ngồi, cố gắng không khiến cho nó cảm thấy căng
thẳng hoặc sợ hãi. Quỷ mẹ nâng xác con mình lên, nó yên lặng ngồi bó
gối, giống như đợi quỷ con sống lại. Cường vươn tay tới gần vai nó, hai
đầu mày cậu nhíu lại, nhẹ nhàng nhất có thể, cậu hạ tay xuống.
Đột nhiên con quỷ ngẩng mặt lên, đối diện với cậu là khuôn mặt đầy lỗ của
nó, cái chạm vừa rồi vẫn khiến nó giật mình, quỷ mẹ ôm lấy xác quỷ con,
người nó lùi lại. Cường lập tức nói:
- Đừng sợ, tôi không có ác ý.
Quỷ mẹ không biết có nghe hiểu những gì cậu nói không, nhưng nó ngừng lại, thấy nó vẫn co người sợ sệt, Cường tiếp:
- Tôi tới đây để giúp em, tôi biết em đã chịu nhiều khổ cực thế nào trong mười sáu năm qua, vốn dĩ em không muốn hại ai, là tại con người chúng
tôi đã kéo em vào tội lỗi này. Em không đáng phải chịu những đau đớn đó
nữa, kẻ hại em ngày trước đều đã bị người khác giết hết rồi, những gì
của em tôi sẽ trả lại cho em - Vừa nói, Cường vừa đưa bọc lá đựng ngũ
quan của cô gái ra.
Ngập ngừng một lát, quỷ mẹ lúc lắc đầu, nó
không nhận lấy bọc lá kia, chỉ lặng im nhìn cậu, giống như không nghe
hiểu cậu nói gì. Cường đặt bọc lá xuống ngay cạnh nó, khoảng cách của
cậu bây giờ đã gần hơn, quỷ mẹ cũng không có ý định bỏ chạy.
“Ân... nhân...”
Có tiếng thì thầm vang lên bên tai Cường, khiến cho tim cậu nhói lên, lần
đầu tiên cậu được nghe giọng cô gái đó, có phải trước giờ cô ấy vẫn luôn nhầm cậu với người cha mất tích. Để tới bây giờ, khi nhận được lại đầy
đủ ngũ quan, cô ấy mới có thể thốt ra được những lời ấy.
- Tôi không phải ân nhân của em - Cường chạm tay lên khuôn mặt lỗ đỗ của quỷ mẹ.
“Ân... nhân...”
Vẫn là giọng thì thầm đó, có chút nghẹn ngào dội lên trong lòng cậu, những
điều cậu muốn nói với người con gái này còn rất nhiều, nhưng tất cả đều
gói gọn trong một câu:
- Tôi xin lỗi.
Nén lại hết những
xúc động trong lòng, thời gian cho cả hai không còn nữa, cậu phải nhanh
chóng rời khỏi đây, nhưng trước hết là phải hoàn thành siêu độ cho cô
gái này. Cường hỏi:
- Những oán niệm của em đối với thế giới này
đã tiêu tan hết, đứa con chưa thành hình của em, thực chất đã hóa thành
ma ngải, dù cũng là một phần của em, nhưng nó đã chết theo em lâu rồi.
Xin em hãy yên tâm siêu sinh.
Quỷ mẹ yên lặng, đầu nó cũng thôi
lúc lắc mà ngả vào lòng bàn tay của Cường, cảm nhận hơi ấm từ đó tỏa ra. Đó giống như dấu hiệu đồng ý, cậu khẽ cười, trong lòng thở phào. Cường
giữ nguyên tư thế, tay còn lại dùng máu quệt vào ngón cái, sau đó chấm
lên mi tâm giữa hai đầu mày quỷ mẹ. Xong xuôi cậu mới từ từ rút tay lại, đây là ấn chú trong bộ pháp Bảo Xa Lạc ấn, cùng với khẩu quyết:
“Án. Đổ lỗ, đổ lỗ, hồng.”
Cường đặt tay phải lên cổ tay trái, hướng lòng bàn tay trước trán của quỷ mẹ, sau cùng hô lên một câu:
- Hóa.
Từ chấm máu trên chán, thân xác quỷ mẹ dần tan rã, giống như cát bụi rơi
dưới chân Cường. Cô gái ấy đã phải chờ đợi thời khắc này rất lâu, không
phải là được tái sinh lần nữa, mà là thực sự rời xa thế giới này. Cường
nhìn theo tới khi xung quanh chỉ còn lại mình cậu, từ đống tro tàn bay
lên một con đom đóm, ánh sáng nhấp nháy đó khiến cậu an lòng. Đom đóm
bay qua tường lửa xanh lam trở về với nhân gian, lửa đang lụi dần, không còn gì vướng bận, Cường quay người đi theo ánh sáng nhấp nháy kia.