Tôi Không Yêu Cậu Ta
Hôm sau , trên
dãy hành lang dài đã thấy bóng dáng của Huỳnh Nam và Nhân líu ríu đi về phía
căn-tin . Thật nhẹ nhõm khi Huỳnh Nam có thể thản nhiên hét lên 4
tiếng độc lập tự do mà không nhưng nhị gì cả . Cậu đã bỏ đi cái tư tưởng sợ hãi
cũ rít đó khi nghỉ đến Vương Hữu Khánh .
“ Vương Hữu Khánh ơi Vương Hữu Khánh , tôi và anh hết nợ nần gì rồi nhé ! ”
Huỳnh Nam
lôi xệch xệch Nhân đi về phía quầy cơm của bà tám , hôm nay vẫn đông như thường
. Nhưng 2 cậu không phải đợi , quái lạ , bọn người phía trước đua nhau tản ra
để đẩy họ gần quầy hơn thì phải? Chưa kịp tò mò thì 2 đĩa cơm nóng hổi đã dâng
trước mặt cậu , nó nóng đến nổi ắt đi cả những dòng suy nghỉ đang trào lên từ Nam .
Bên ngoài cũng đã hết ghế , chỉ còn mỗi cái bàn con trống không , trừ việc lúc
nào cũng có bàn ghế chồng vào nhau ở một góc đó , bên đó có 1 dáng người rất
quen . Huỳnh Nam không sợ , nhưng vẫn tự trấn an mình , cậu bước đến từ tốn mở
lời
- Xin lỗi , cho mình lấy 2 cái ghế
Thằng tay sai số 3 ngoãnh mặc lại trước
- Mình bị bệnh phải ngồi 2 ghế mới đã đít bạn ơi
- Bệnh gì lạ vậy ba? – thằng số 2 phối hợp
- Ừ , bệnh nan y gì đấy . Một cái ghế ngồi, một cái gác chân mới hết !
- Ha..ha..ha – bọn nó cười khổ . Chỉ mỗi Vương Hữu Khánh là im lặng . Hắn đứng
xoạt lên , lấy 2 cái ghế chồng vào nhau mà hắn đang ngồi đưa cho Huỳnh Nam , vẫn tiếp
tục im lặng .
Huỳnh Nam cũng im lặng theo nốt , đón lấy ghế rồi quay đi trong cái sự ngượng
nghịu , tai cậu ngoãnh lại xem tình hình , bên đó nghe rất rõ Vương Hữu Khánh
lên tiếng
- Bệnh nặng vậy thì mày chết đi là vừa ! – nó nghe vậy xanh mặt , mới chịu nhã
chiếc ghế dưới chân ra nhẹ nhàng mời . Cái kiểu “ bệ hạ an tọa! ” ấy
“ Hahaa ! Đáng đời ” – cậu nghĩ thầm
Có lẻ Nhân và Nam
đã có 1 bữa an đầu tiên thật thư thái . Kì lạ thay , cơm hôm nay ngon lạ thường
…
__
Tan tầm tiết 5 , Huỳnh Nam
có thông báo từ phòng giám hiệu cho việc thi học sinh giỏi . Cậu nghênh mặt ,
đi một hơi xuống phòng gặp thầy . Thầy đã ngồi đợi cậu từ lâu , nhưng không
phải chỉ có một mình cậu được mời xuống , một bạn nữ nào cũng đã ở đó , đang
trò chuyện vui vẻ với thầy .
- Thầy gọi em có việc gì? – cậu hỏi
- À , thầy giới thiệu với em đây là Phan Hồng Như . Một cựu học sinh khối
chuyên văn năm ngoái . Hôm nay về để hỗ trợ em trong kì thi sắp tới đây !
- Em chào chị - cậu lễ phép .
- Em là Huỳnh Nam
phải không? Chị nghe nói e học rất giỏi nhiều môn đặc biệt là văn . Chị có niềm
tin em sẽ đem lại vinh quang cho trường năm nay – chị cười
- A , em cám ơn chị . Phải học ở chị nhiều rồi !
- Được rồi , giao lưu vậy rất tốt ! Vậy chị em nhớ gắng nhé – thầy cũng cười
nốt.
Cậu cùng chị Như vừa đi vừa trò chuyện rất lâu , rất vui . Gặp được người có
cùng “đẳng cấp” giỏi như mình thật tình là được mở mang tầm mắt . Chị đưa cậu
vài tờ đề thi năm ngoái cho cậu tham khảo , không quên nhấn mạnh rằng cậu phải
cố gắng tập trung ở dạng “cảm nghĩ về các tệ nạn trong xã hội” .
Cùng lúc “chị”
Tiến đi đến , cười với cậu .
- Đại ca bảo cậu ra về gặp ở chỗ cũ
- Tôi? Nhưng tôi với hắn ..
- Tùy cậu ! - Tiến nói hờ rồi quay đi làm Huỳnh Nam cảm thấy lạ . Bình thường hắn
ta đâu có như vậy . Dù có đại ca hắn vẫn đấu khẩu hết mình với cậu mà ..
- Đại ca? Đại ca nào vậy Nam?
- chị Như hỏi
- À không có gì , một tên rất quậy thôi ..
- Vậy em chuẩn bị đi gặp hắn đi . Cũng gần ra về rồi , dín vào mấy tên này rắc
rối lắm !
- Không cần đâu , em với hắn có quen biết gì đâu !
- Ừ , vậy có gì chị tìm thêm đề có khả năng ra đưa cho em . Chúc em thi tốt
- Vâng , em cảm ơn chị trước .
Huỳnh Nam
quay về lớp , trong lòng không an . Vương Hữu Khánh gọi cậu làm gì? Nhưng hình
như đúng rồi , cậu và hắn ta rõ ràng là chẳng có liên quan gì nữa . Kèm với
việc cậu nhớ đến lời chị Như khi nãy “dín vào mấy tên này rắc rối lắm” làm cậu
sựt tỉnh . Cậu chẹp miệng , có thể thốt ra một lời thật kiên quyết : Không gặp
! Không nên gặp !