Tôi Không Yêu Cậu Ta
Về đến nhà cũng đã quá giờ cơm chiều . Đồng hồ vừa điểm 7 giờ
cách đây 4 phút .
Huỳnh Nam
uể oải chộp lấy chai nước suối trong tủ lạnh rồi uống ừng ực một hơi một . Đi chơi
với Vương Hữu Khánh khiến người cậu nóng như lửa đỏ , không biết là do thời
tiết hay do lúc đứng cạnh hắn người cậu lại trở nhiệt thất thường vậy nữa . Ấy
mà cả hai lại toàn ăn đồ nóng mới hay , nào là món KFC lúc trưa , há cảo , bít
tết chiên lúc gần chiều và mới đây trong bản cập nhật là một chầu kem chocolate
béo ngậy ..
Hình như mẹ cậu hôm nay ở nhà , cậu thấy phòng bà có ánh đèn và nghe
thấy tiếng bà đang cãi nhau với ai đấy qua điện thoại . Chắc lại là cha cậu ,
nhưng là ai đi nữa thì cũng không phải việc cậu quan tâm . Cậu cũng không thèm
phải qua chào hỏi làm gì vì đối với bà ta thì đó là một sự làm phiền và với cậu
điều này cũng không mấy cần thiết .
Người phụ nữ kia đi rồi về , có khi vài hôm cũng không về , thời
gian của bà ta không có lấy một phút để giành cho cậu , để quan tâm cậu như bao
người mẹ khác quan tâm cho đứa con trai của họ thì hiển nhiên cậu cũng trở nên như
thế .
Tuy nói ra có chút trái với đạo lí làm con nhưng sự thật diễn ra
quanh Huỳnh Nam
đang là như thế .
Gia đình này tan vỡ lâu rồi ..
Cậu trở về phòng , bật cái công tắc để kiếm chút ánh sáng cho những
suy nghĩ tối tăm vừa rồi . Một bóng người dửng dưng nằm trên giường làm cậu
thấy hoảng sợ , cũng không biết anh ta vào đây khi nào? Để làm gì?
- Em về rồi à , anh đợi em nãy giờ - Huỳnh Hiển bật dậy , tươi cười
nhìn cậu . Điều này càng khiến cậu thêm sợ hơn , tâm trạng bất an thêm chút nữa
- Hai ...anh... về rồi à..
- Anh về rồi - Huỳnh Hiển trầm ngâm một lúc , hắn hỏi - Em được nghỉ
tết rồi à? Có đi chơi với ai không? Có vui không nè?
Là giọng điệu gì đây? Cậu cảm nhận được có cái gì đó trong câu hỏi
của anh , anh đang ám chỉ điều gì? Là gì đi nữa cũng điều khiến nổi lo sợ trong
cậu như tăng thêm một bậc , người cậu bắt đầu thấy hơi run .
- Dạ rồi , vừa ...vừa được nghỉ hôm qua ...
- Ừ ! Lại đây với hai nào - Huỳnh Hiễn cười , mở rộng tay ra hiệu
cho cậu
Huỳnh Nam
không trả lời , lúc này cậu chỉ biết im lặng và tuân lệnh , những yêu cầu từ anh
, cậu thật khó từ chối .
Cậu tiến đến sà vào vòng tay của anh , mặc kệ hai cánh tay chắc nịt
ôm chặt lấy người cậu .
- Anh nhớ em ! - Huỳnh Hiễn thở khập khễnh , đôi tay bắt đầu mơn
trớn cơ thể phía trước . Anh nghe thấy những tiếng rên rất khẽ vang lên anh lại
càng cuồng bạo mơn trớn lấy . Anh hung hăn như muốn xé nát da thịt cậu .
Tầm vài phút , Huỳnh Hiễn mới bình tỉnh lại , anh nhẹ nhàng với cậu
hơn . Đôi tay tham lam không mạnh bạo nữa mà chuyển sang chế độ bão hòa , vuốt
chậm rãi mười ngón tay qua các thớ thịt của cậu .
Anh dí mũi vào sát cổ cậu , hít thật mạnh lấy cái hương vị đặc thù
mà anh ưa thích , không biết vì sao anh lại rất thích mùi vị này . Anh cũng từng
có một khoảng thời gian yêu thương đứa em này nhưng chắc bởi do nhu cầu dục
vọng trong anh quá lớn nên đứa em này bị biến thành một người tình hơn người
yêu .
- Ahhh.. - Huỳnh Nam bật thành anh tiếng khi anh đưa lưỡi liếm vành
tai cậu , xoắn tít cái hương vị ngọt ngào vào đầu lưỡi một cách thích thú . Bên
dưới cũng không để cậu yên , ngón tay anh đã cận kề đến nơi nhạy cảm nhất , anh
vẽ một vòng tròn quanh như đang khiêu khích cậu . Huỳnh Nam cong người ,
cố lấy sức để chống chọi với hành động tiếp theo nhưng mọi cố gắng đều được anh
đoán trước , anh cứ để ngón tay nằm chần chừ bên ngoài ghẹo sự kiên nhẫn của
cậu .
Thấy anh không có ý định tiến vào Huỳnh Nam có phần
mừng thầm , cậu trút hết mọi cố gắng xuống bụng một cách nhẹ nhõm …
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
Anh như một con hổ đang nằm chờ thời cơ , chỉ cần tí sơ hở là …
Quằm !
Lúc này Huỳnh Hiễn mới tiến mạnh vào khi cậu không có chút sự phòng
bị nào . Ngón tay tinh ranh của anh đi một đường ngay ngắn vào thật sâu bên
trong cậu , rồi thích thú cười trước sự bất lực của cậu .
Anh đưa tay vuốt mái tóc đang rối , nói khẽ - Chuẩn bị nào !
Câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ tiêm vào người cậu một liều thuốc
độc loại mạnh . Huỳnh Nam
run người , tâm can như sắp bị xé nát , lại run người lần nữa khi cảm nhận được
cái thanh nóng hổi đang ở gần yếu điểm của mình .
Đúng thật là … Chuẩn bị …
Cậu thấy mắt mình hơi nhòa - “ Xin lỗi …”
Không !! Không !!
“ Vương Hữu Khánh ! Tôi không thể có lỗi với anh được ! ”
- Không ! - Huỳnh Nam hét toáng lên , đẩy Huỳnh Hiển
ra .
Cậu muốn chạy trốn , còn chưa
kịp đứng lên thì bị Huỳnh Hiển ghị lại . Một lần nữa , anh tiếp tục làm cái
hành động ban nảy còn dở . Anh lại đẩy dương vật đến cánh cửa nhỏ của cậu , cậu
như nước mắt sắp trào ra lại tự nhiên được nạp thêm sức mạnh để phản kháng lại
anh . Cậu cắn răng , dồn hết sức lực đẩy anh ra rồi lao như bay ra phía cửa .
Cái quần chưa kịp khóa tuột
xuống đầu gối cậu cũng mặc kệ . Chưa biết chạy khỏi căn nhà này rồi sẽ phải đi đâu
cậu cũng mặc kệ . Hậu quả nghiêm trọng như thế nào cậu cũng mặc kệ .
Đúng rồi , bằng mọi giá phải
chạy khỏi cái nơi đáng ghét này trước đã ..
___
Huỳnh Hiễn vẫn nằm ngây ra trên
giường , hình như chưa có ý định rời đi , cũng chưa mặc lại quần . Một đứa anh
từng xem là rất yếu đuối lại vừa hành xử điều như thế làm anh có hơi ngỡ ngàng
. Anh đã quá xem thường Vương Hữu Khánh và cái tình yêu khác người này rồi nhỉ?
Nó biến đứa em của anh trở nên mạnh mẽ thế cơ mà !
Trong bóng tối , màn hình điện
thoại của anh sáng rực . Anh vuốt qua lại những hình ảnh trong máy rồi chuyển
hết chúng đến mail , đến khi thanh thông báo hiện lên báo đã gửi anh mới đứng
dậy , nở một nụ cười thật hờ - Là do nhóc ép anh !