Bạch Dạ Mộng Ảo
Tinh Phúc vừa tức vừa sợ vị thần quân nào đó đã nhẫn tâm quăng lão ra đây mà chẳng hề thương tiếc cho cái thân già tội nghiệp, lại nói nếu hắn đang
mất hứng dĩ nhiên không nên đến gần để mang họa vào người. “Lừa con, mày nói xem có phải là ta đã đi theo nhầm người rồi hay không? Ngày trước
còn Huyền Kì Đế Quân tính hắn cũng đâu có xấu đến như vậy, ài Đế Quân bị giam giữ ở Cửu Trọng Đài cũng gần năm trăm năm rồi, thật không biết bao lâu nữa mới gặp được thật nhớ a, ngày Đế Quân quay lại không biết ta
còn sống hay không. Ta thật không hiểu nổi Đế Quân làm sao có thể ở bên
hắn hơn tám nghìn năm mà chưa một lần nổi nóng…” Nói tới lại càng tức
giận lão liền xem bậc thềm trước cửa là Dạ Đế không ngừng đá vào hạ hỏa.
“Ồ bậc thềm chỗ này đắc tội gì lão sao?” Thanh âm lười nhác từ phía sau truyền đến.
“Tất nhiên là không phải nó là cái vị ở…” Phát hiện điểm bất thường lão
nhanh chóng xoay người lại gương mặt già nua khẽ cứng đờ không dám lên
tiếng, Dạ Đế đứng đằng sau đang cười vô cùng rạng rỡ nhìn chằm chằm về
phía lão rồi liếc mắt về phía con lừa, con lừa run rẩy núp sau lưng Tinh Phúc, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt đây mà.
“Vị nào đắc tội?”
Dạ Đế vẫn giữ nụ cười vô hại trên miệng. Bất quá nhìn trên gương mặt có
thể đọc thấy ‘lão dám nói sai nửa chữ, ta cho lão cùng con lừa biết thần quân ta lợi hại như thế nào.’
Một người một lừa khẽ khóc trong
lòng, sai lầm quả thật là sai lầm, hoàn toàn là sai lầm, vị thần quân
này không phải là người bụng dạ xấu nhất thế gian này thì quả thật là hổ thẹn với chúng sinh tam giới. Nở nụ cười lấy lòng: “Ây da, sao có thể,
tam giới có ai dám đắc tội với người ở Cửu Trọng Thiên đâu a, cũng là do có một vị Thần Quân tiêu soái anh dũng sức mạnh phi thường nhân từ độ
lượng không có ai địch nổi với ngài a.” Tinh Phúc ánh mắt sáng rực đưa
tay tự hào vỗ vỗ ngực, hãy xem công phu nịnh hót của lão có ai sánh bằng haha.
“Vậy ý ngươi là ta đắc tội với ngươi?” Dạ Đế kéo khóe miệng lên, chính là không đánh tự khai.
Tinh Phúc phát hiện bữa nay Dạ Đế cố tình làm khó dễ mình, liền nhào tới ôm
chân hắn, khóc lóc kể lể “Thần Quân ngài thật khéo nói đùa ở tam giới ai không biết ngài cực kì nhân từ, sao có thể khi dễ lão thần, ngài là
người đứng đầu tam giới tâm chí luôn lo lắng cho chúng sinh đâu thể vì
quan tâm chuyện của thần mà làm ảnh hưởng tới sức khỏe, nếu vì lão mà
ảnh hưởng tới thần quân cao cao tại thượng, lão sao dám ngẩng mặt đối
diện với trời sao dám nhìn về lừa con thân yêu của lão ô ô ô.” Tinh Phúc còn rất biết điều lấy tà áo của thần quân mà hỉ vào, một chiêu lần này
đúng là đánh chúng chỗ yếu của Dạ Đế hắn lập tức hất văng Tinh Phúc ra
xa. Trên mặt cũng đen mất một mảng, thanh âm kìm nén tức giận:
“Lão dám làm bẩn y phục của ta lần nữa lập tức lột da con lừa đền tội.” Nói
xong, phất tay giận dữ rời đi. “Ta đến Tây Thiên ba ngày, ngươi chăm sóc bỉ ngạn cho tốt, thiếu một cánh liền tính trên người con lừa.”
Một người một lừa đưa mắt nhìn nhau bi ai không kể xiết ‘Tại sao luôn đe dọa nó/ lừa của lão’
“Lừa con, chúng ta đã vào nhầm hang sói bây giờ không thể cứu vãn.” Tinh Phúc đau lòng than thở.
Con lừa: “ í..í..ò..ò..í..í” (Chúng ta là những người đáng thương)
Một đạo ánh sáng từ trên trời bắn xuống Cửu Trọng Thiên liền mất đi một bậc thềm, Tinh Phúc nhanh chóng đem con lừa rời đi, mồ hôi trên mặt không
ngừng chảy xuống. Thật nguy hiểm mà, lần sau lão phải cẩn thận mới được
để hắn nghe thấy nữa không biết tên đó có thể làm ra những việc tàn nhẫn như thế nào, cũng may mình nhanh nhẹn mới giữ lại được cái mạng già
này. Vị nào đó không ngừng hắt hơi, gương mặt cũng đen thêm một mảng.
Tây Thiên
Hòa thượng canh cửa vội tiến vào bẩm Dạ Đế Thần Quân đến, các vị bồ tát
ngồi trong điện không khỏi chảy mồ hôi, tên đó đến đây làm gì. Phật Tổ
cười cười cho mời thần quân vào trong.
“Hôm nay Thần Quân thật
rãnh rỗi đến đây không biết có chuyện gì? Sắc mặt xem ra cũng không tốt
lắm là có bệnh sao?” Gương mặt Phật Tổ sáng lạn, nở nụ cười hiền từ, tọa ở đài sen trên cao.
Khóe môi Dạ Đế giật giật, hắn ghét nhất
chính là những tên hòa thượng miệng luôn xưng bần tăng thí chủ này, nếu
không phải có việc quan trọng hắn sẽ không bao giờ đặt chân tới chỗ này. Tên Phật Tổ này cũng rất biết cách chọc người nói hắn có bệnh. “Để Phật Tổ lo lắng, bản thần quân rất khỏe mạnh.”
“Thần Quân không xảy
ra chuyện gì là bần tăng yên tâm rồi, lâu năm không thấy Thần Quân ghé
thăm, lại nghe bên ngoài truyền rằng thần quân vô cùng ghét hòa thượng ở Tây Thiên, nay thấy người đến tất nhiên vô cùng vui mừng, xem ra lời
truyền bên ngoài gây không ít tiếng xấu cho Thần Quân rồi.” Nét mặt cũng theo lời nói đều là vui mừng nhìn thẳng người đứng bên dưới.
Hắn lại không nghe ra ý lão Phật Tổ nói sao ‘Nếu ngươi xảy ra chuyện ta rất vui mừng, không phải nói là ghét hòa thượng ở Tây Thiên vậy đến đây làm gì’. Dạ Đế thầm khinh bỉ, cũng là công phu giả nhân nghĩa của hòa
thượng tốt hơn. Ngước mắt nhìn lên Phật Tổ, nhếch khóe miệng cười nói:
“Lời bên ngoài không đúng sự thật Phật Tổ người không nên nghe quá
nhiều, theo trí nhớ của bản thần quân lần trước ta đến đây tọa sen cũng
không cao như vậy không biết đã tại sao lại như vậy?”
Nụ cười trên mặt Phật Tổ hơi méo mó, nhớ lại chuyện cũ hơn tám ngàn năm trước không khỏi buồn bực.
Ngày đó Dạ Đế cùng Huyền Kì vừa phi thăng lên thần hôm sau liền đến Tây
Thiên tìm gặp Tát Không Quân cũng mới độ kiếp trở về. Quan hệ ba người
vô cùng thân thiết, nói đến tính tình họ Huyền Kì thông minh nho nhã rất hiểu lễ độ, Tát Không Quân lười nhác không phép tắc cũng xem như là
biết chút phong tình, còn tên Dạ Đế này kiêu ngạo vô sỉ miệng lưỡi lại
dẻo hoạt hắn chưa bao giờ đặt ai trong mắt Phật Tổ như ông ta hắn cũng
chỉ kính nể ba bốn phần.
Nhớ lần đó, vừa đặt chân xuống Tây Thiên hắn đã phá nát mấy khu vườn, đến trước mặt Phật Tổ lại làm ra biểu tình vô tội “Phật Tổ ngài thích mấy khu vườn đó sao, bản thần quân thật
không biết lại tự tiện phá nát, còn tính tặng ngài mấy khu vườn mới làm
quà bản thần quân phi thăng, thật ngại quá!”
Phỉ, có đần độn mới không biết là hắn cố ý. Phật Tổ dù đau lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn phá cũng phá rồi, chỉ khuyên giải hắn mấy câu “Vạn vật đều có sinh
mệnh thần quân không nên sát sanh như vậy, thần quân có lòng là được
rồi, nơi này không cần lễ vật.” Dạ Đế rất phối hợp gật đầu đồng ý, lại
nói:
“Phật Tổ yêu thương vạn vật như vậy thật làm thần quân ta
cảm động vô cùng, lần này phi thăng chẳng hay là có thứ này giúp đỡ, bản thần quân mới dễ dàng độ kiếp thành thần, nên cố tình giữ lại xem như
là ân nhân lớn nay thấy Phật Tổ cùng các vị bồ tát có lòng từ bi, lại
gượng ngùng bản thân không bằng nên giao lại cho các vị chăm sóc giúp
vậy.”
Chưa đợi Phật Tổ trả lời hắn đã nhanh chóng mở chiếc lọ
trong tay, hàng vạn con bọ bò ra chạy loạn trong đại điện Tây Thiên của
Phật Tổ. Gương mặt các vị Như Lai Phật Tổ bồ tát lúc đó méo mó đủ kẹp
con ruồi… bọ này giúp hắn phi thăng…là đang lừa ai vậy, lại nói bọn họ
không thể sát sanh, không biết Dạ Đế làm phép gì mấy con bọ này rất khó
bắt còn rất thích bu quanh đài sen của Phật Tổ, phải mất hơn hai canh
giờ mới thu hết toàn bộ lại. Hắn vẫn chưng ra cái bản mặt vô tội, nhịn
phải nhịn người tu thành chánh quả không thể dễ dàng tức giận. Phật Tổ
nghiến răng nghiến lợi cảm tạ hắn: “Thần Quân thật có lòng giao ân nhân
của mình cho Tây Thiên chăm sóc.” Xong liếc mắt về phía Tát Không Quân
vẫn đang cười bò trên đất, nhẫn phải nhẫn.
“Đệ tử Tát Không Quân ta giao cho con nhiệm vụ chăm sóc bọ của Thần Quân.” Tát Không Quân vừa cười vừa khóc trên điện.
“Phật Tổ có phải cũng nên cho bản thần quân ít quà ra mắt được chứ?” Dạ Đế không ngại đề nghị.
Khóe miệng mọi người lại giựt giựt, hắn lại muốn gây rối gì nữa đây. Sắc mặt Phật Tổ càng lúc càng khó coi từ đầu đến giờ đều do hắn làm chủ, lời
hắn nói ra rất hợp tình hợp lí có thể từ chối được sao, tên khốn này
đuổi hắn đi nhanh nhanh mới có thể sống được. “Được, tặng cho thần
quân…”
Không để Phật Tổ nói hết, Dạ Đế đã cắt lời: “Bản thần quân thấy cá trong hồ của Phật Tổ rất đẹp, có thể tặng một ít cho bản thần
quân được chứ!”
Chúng hòa thượng gào thét trong lòng, tên này quả thật có mắt nhìn trước là phá cây Lưu Ly ngàn năm mới nảy mầm trồng đến bây giờ đã mấy trăm ngàn năm, nay lại là loại cá chép Cực Hàn trên núi
Thiên Sơn rất khó nuôi, đều là thứ Phật Tổ vô cùng yêu thích. Phật Tổ
đau đầu băn khoăn một hồi nói: “Không phải là Thần Quân nói người không
chăm sóc tốt mới giao ân nhân mình cho Tây Thiên coi giúp sao?”
Dạ Đế thần quân mỉm cười rạng rỡ: “Phật Tổ người nghĩ bản thần quân có thể chăm sóc tốt cá chép Tây Thiên không?”
Khóe miệng lại giựt giựt “Thần Quân pháp lực cao cường phải chăm sóc chúng
sinh tam giới, tất nhiên sẽ làm tốt, bất quá loại cá chép Cực Hàn này
rất khó nuôi chỉ sợ làm ảnh hưởng tới thần quân hay là…”
“Ở Cửu
Trọng Thiên còn có Huyền Kì Đế Quân, nhưng nếu Phật Tổ không yên tâm bản thần quân có thể xin Ngọc Hoàng kêu một số vị tiên nhân am hiểu về việc này đến coi sóc.” Trên gương mặt Dạ Đế ghi rõ ‘không xin được cá chép
ta liền ăn vạ chỗ này’.
Phật Tổ vừa đau đầu vừa đau lòng nếu
không đồng ý hắn sẽ nói hòa thượng ở Tây Thiên keo kiệt lại coi thường
pháp lực thần quân cùng với tiên nhân ở thiên đình, cực kì khó khăn gật
gật đầu xem như đồng ý. “Sắp đến giờ phổ kinh phật, thần quân có phiền ở lại không?”
“Không dám làm chậm trễ giờ phổ kinh, ta đi bắt cá
chép xong lập tức quay trở về Cửu Trọng Thiên, thật vô cùng cảm tạ món
quà của Phật Tổ.” Nói cảm tạ nhưng trên mặt hắn không có một chút thành
ý, chỉ có thể nói ông có thể không cho sao?
Ngày sau, lại nghe từ Thiên Đình truyền ra, trước cửa Cửu Trọng Thiên không hiểu sao có rất
nhiều xương cá, ở Tây Thiên Phật Tổ liền ra lệnh đóng cửa phổ kinh phật
một tháng không cho người trong Thiên Đình đến làm phiền, còn đặt biệt
nâng bệ sen lên thật cao. Về vị Thần Quân nào đó thì nằm trên giường vỗ
bụng khen cá chép chỗ Phật Tổ thật ngon miệng.
Nhớ lại chuyện cũ
Phật Tổ không muốn dây dưa thêm với tên kiêu ngạo này lập tức nói: “Thần Quân đến tìm đệ tử Tát Không Quân thì xin mời đi đến phía nam, sắp đến
giờ đại điện phổ kinh không tiện giữ thần quân.”
Dạ Đế cười rạng
rỡ, xem như ông ta biết điều: “Đợi giờ phổ kinh xong, bản thần quân có
thể cùng trò chuyện với Phật Tổ ôn lại chuyện xưa chứ!” Nói xong lập tức biến mất.
Công phu miệng lưỡi của hắn càng ngày càng cao thâm,
biết thế lúc đầu không nên cùng hắn đôi co, Phật Tổ đưa mắt nhìn xuống
các vị bồ tát ánh mắt bi ai, để các vị chịu khổ rồi. Trong lòng Phật Tổ
cũng dấy lên quyết tâm, nhất định có một ngày ông ta gỡ gạt lại thiệt
hại của Tây Thiên.