Nam Cung Diệu ngồi
đó nghiêm túc làm việc, Mộ Hi muốn đi, nhưng không nhấc chân dậy nổi,
giống như bản thân di chuyển sẽ khiến cho anh chú ý, nhìn bộ dáng anh
làm việc, căn bản cũng không biết mình tồn tại.
Mộ Hi nhàn
rỗi vô sự, vì vậy vụng trộm liếc nhìn về phía người đàn ông đang làm
việc kia, chỉ thấy anh mặc tây trang vừa vặn, tỏ ra ưu nhã cao quý, chỉ
là giờ phút này anh lại nhíu mày đôi môi mím lại thành một đường, hơn
nữa trên mặt còn mang theo chút giận dữ, năm ngón tay anh gõ nhanh trên
bàn phím vi tính. Bộ dáng lạnh lùng khiến cho Mộ Hi có chút rối rắm,
không biết mình đã trêu ai ghẹo ai, về sau mỗi ngày lại phải đối mặt với gương mặt đó sao? Hay là một ngày sẽ giống những thư ký chán nản cuốn
xéo!
"Ai!"
Mộ Hi kìm lòng không được kêu lên một tiếng, rồi mới phát hiện mình đã gây họa, bởi vì tổng giám đốc dừng lại ngón tay bận rộn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô.
"Xin xin lỗi, tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ biến mất." Nói xong Mộ Hi muốn chạy.
"Đứng lại" Lại là giọng nói lạnh chết, mặc dù bây giờ khí trời rất nóng, nhưng mà không khỏi rùng mình một cái.
Nam Cung Diệu đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt khẽ nheo lại, lộ
ra tàn ác, bộ dạng giống như gây chuyện, khiến cho Mộ Hi cảm thấy rối
rắm, khuôn mặt đáng ghét.
Mộ Hi vừa thấy không thể cho anh
cơ hội tức giận, vì vậy đoạt trước một bước: "À, không nỡ cắt ngang công việc của tổng giám đốc, tôi chỉ nhìn thấy anh làm việc vất vả như vậy,
cảm thấy khổ sở, cho nên mới kêu một tiếng, không có ý tứ gì khác."
Mộ Hi cũng không dám để anh biết là không muốn nhìn thấy gương mặt đáng
ghét của anh cho nên mới có thể thở dài, mà cùng lãnh đạo như vậy làm
việc không thể không bị bệnh tim, đến ánh mắt cũng dọa người ta đến
chết.
Mộ Hi không có ba, từ nhỏ luôn nhìn sắc mặt người
khác, đã sớm rèn luyện xử lý không chút hoảng hốt, nếu không với ánh mắt này, ai mà chịu nổi! Cho nên Mộ Hi cố làm ra bộ mặt mỉm cười nhìn Nam
Cung Diệu, cách tay tự nhiên đẩy mắt kính lên, tận lực bảo trì tao nhã
đứng đó.
Nam Cung Diệu nhìn cô từ trên xuống dưới, những thư ký trước đều sợ hãi anh, còn có một loại chính là yêu thương nhung nhớ, còn cô- - khác biệt, hẳn là loại thứ ba, cách mắt kính nhìn lại, trong
mắt cô không có sợ hãi, cũng không có thứ tình cảm khác, mặc dù biểu
hiện giống như biết điều, nhưng ít nhiều cũng có chút ý trí quật cường.
"Lấy mắt kính xuống." Nam Cung Diệu đã từng trải, nhưng mà cô? Có lẽ là do
chiếc kính siêu dày, ngăn chặn anh thấy lòng người.
"Hả,
không không được, tổng giám đốc, tôi không có kính thì không thể nhìn
thấy bất kì cái gì,cận thị rất nặng." Mộ Hi không có nghĩ tới anh sẽ nói vậy, cũng không thể tháo kính xuống, mà kể từ khi trưởng thành thì luôn mang theo, đây là mẹ cố ý dặn dò, ở bên ngoài không thể lấy kính xuống
được, nếu không sẽ chịu thiệt thòi .
Nghe cô nói như vậy, Nam Cung Diệu càng thấy hiếu kỳ, vì vậy đến gần cô.
"Ách, tổng giám đốc có cần cà phê không, tôi sẽ đi pha ngay." Mộ Hi muốn đào
chạy, lại bị một cánh tay bắt lấy, Nam Cung Diệu chăm chú nhìn cô, nhìn
chiếc kính dầy khiến anh khó chịu, Mộ Hi thì sợ ngã ra phía sau, thân
thể dựa vào trên cửa, xong rồi, không có đường lui, Nam Cung Diệu buông
tay nắm lấy tay cô, thuận thế đem tay chống trên cánh cửa, từ phía sau
nhìn vào, giống như là đang ôm cô trong ngực.
"Tổng giám
đốc, có phải anh dựa vào quá gần hay không, nên giữ một khoảng cách, giữ một khoảng cách." Không nghĩ tới Mộ Hi khẽ cong eo đào thoát từ dưới
nách Nam Cung Diệu, chạy đến bên cửa sổ.
Không có cô gái nào bằng lòng rời khỏi lòng anh, nhưng cô, cô gái này, thế nhưng cự tuyệt anh.
"Cô sợ tôi?" Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng nói, hai tay vòng ở trước ngực nhìn cô.