Mộ Hi học theo giọng điệu Nam Cung Diệu nói chuyện, trong đầu vẫn còn liên tưởng đến bộ dạng bình thường Nam Cung Diệu ôm phụ nữ ngủ, trong lòng hết sức phản cảm,
vì vậy, cũng bất chấp anh là lãnh đạo của mình .
"Tôi là đàn ông, mới có thể tìm người phụ nữ như cô, cô không đến, liền trừ tiền
lương, không có gì lớn, xem rồi làm, ngược lại, nếu như biểu hiện ngoan
ngoãn, còn có tiền thưởng."
Mộ Hi phát hỏa, căm tức nhìn Nam Cung Diệu, có ý gì? Không cùng ngủ liền trừ tiền lương, còn có công lý hay không?
"Anh thật hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, vũ nhục người khác, đừng tưởng rằng có vài
đồng tiền dơ bẩn thì rất giỏi, bà cô đây không có tiền, nhưng mà tôi
không có lạ gì đồng tiền dơ bẩn của anh, giữ lại tiền dơ bẩn của anh đi, cút đi cho tôi, anh có mong muốn tìm nhiều phụ nữ cũng không có quan hệ gì với tôi, nhưng là xin cách xa tôi ra một chút, tôi không phải là kỹ
nữ, không phải là người phụ nữ của anh, cũng không muốn làm người phụ nữ của anh, bởi vì anh khiến tôi chán ghét."
Mộ Hi gầm lên như bà điên, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu lạnh lẽo cô biết mình đã gây họa, còn là đại họa.
Nam Cung Diệu không nói gì, xuống giường ôm Mộ Hi lên giường, hung hăng áp chế cô dưới thân.
"Người phụ nữ này, cô còn dám nói chuyện, tôi sẽ xé cô ra, không tin cô cứ thử xem."
Nam Cung Diệu hung dữ trừng mắt nhìn Mộ Hi, người phụ nữ này không biết
sống chết, quả thực chính là hồ ly tinh, một hồ ly tinh quyến rũ hồn
phách người khác, những lời Mộ Hi vừa nói, khiến cho Nam Cung Diệu muốn
bóp chết cô, những câu chói tai, nhưng mà mỗi câu lại kích thích anh
muốn chinh phục trái tim cô.
Mộ Hi sợ tới mức mặt tái mét,
khiếp đảm nhìn Nam Cung Diệu, giờ phút này người đàn ông này tuyệt đối
nói được là làm được, phải tỉnh táo, tỉnh táo, không cần sợ, không cần
sợ, cô ở trong lòng âm thầm an ủi mình.
"Bây giờ biết sợ,
muộn rồi, hôm nay nếu cô giám xuống khỏi giường, tôi liền xé cô, ngược
lại, tôi cũng không miễn cưỡng cô, bởi vì tôi không thích cưỡng gian,
không có ý nghĩa, vả lại, cô? Lỗ mãng như vậy, chơi cũng không có tí
tinh thần nào."
Mộ Hi vừa thấy người đàn ông này đang chê
cười mình, cái gì mà lỗ mãng? Chẳng lẽ anh không lỗ mãng? Hiện tại những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, không dám nói nữa, cô cũng sợ hãi chính mình chịu thiệt.
"Được, tôi không xuống giường, nhưng mà anh phải nằm qua một bên đi, bởi vì chúng ta không phải cái loại
quan hệ đó. Tôi còn không muốn biến thành phụ nữ, tôi không có hứng thú
đối với đàn ông, nhất là loại như anh, trèo cao không dậy nổi, giữ một
khoảng cách, giữ một khoảng cách, cám ơn."
Mộ Hi kéo chăn đắp lên cho mình, vặn vẹo chuẩn bị lăn qua một bên ngủ.
Nam Cung Diệu nằm xuống, cũng từ phía sau ôm lấy Mộ Hi chuẩn bị ngủ.
"Này? Anh không thể cứ như vậy chứ? Tôi nhấn lại lần nữa là tôi không phải
người phụ nữ của anh, làm ơn chú ý hình tượng được không?" Mộ Hi thực sự không biết làm sao, cũng không dám nói lời hung hãn nữa.
"Cô thật sự muốn làm người phụ nữ của tôi, tôi còn phải suy xét cân thận đã! Tôi lại không có hứng thú với bà điên."
"Bà điên sao? Không có hứng thú? Vậy anh còn ôm tôi làm chi?"
Mộ Hi hỏi ngược lại Nam Cung Diệu, cũng không dám lộn xộn nữa.
"Không có biện pháp! Tôi không ôm phụ nữ không ngủ được, cô? Cũng cứng nhắc,
ôm cô cũng không có cảm giác! Vóc người rất bình thường."
Nam Cung Diệu cố ý chọc giận Mộ Hi, anh thích thấy cô sốt ruột, kích thích, đã ghiền.
Mộ Hi nghe được cực kỳ mất hứng, cái gì gọi là không có cảm giác? Chẳng lẽ mình không phải phụ nữ? Còn dám nói vóc người cô bình thường, coi như
là bình thường, cũng không có người đàn ông nào lại có cái vinh hạnh
này! Mộ Hi cô cũng không phải là ngồi không, cũng không phải bị dọa sợ.
Vì vậy, Mộ Hi sử dụng tất cả hơi sức vểnh cái mông lên, bởi vì Nam Cung
Diệu đang nằm sát bên, bị cô đột nhiên vểnh lên như vậy, trực tiếp rớt
từ trên giường xuống đất, Mộ Hi không nghĩ tới chính mình lợi hại như
vậy.