Vân Tĩnh Sơ đã sớm
không phải thiếu nữ, mới vừa rồi nghe thấy Nam Cung Diệu nói vậy, cô cao hứng cười ha hả, bởi vì ở phương diện này, quan niệm của hai người khác nhau, Mộ Hi thỉnh thoảng sẽ dạy dỗ cô một chút, Vân Tĩnh Sơ có loại cảm giác giải thoát.
"Cô ấy đang tắm, nhớ kỹ tôi là Nam Cung
Diệu, là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi." Nam Cung Diệu cố ý nói ra
tên mình, hy vọng người phụ nữ này có thể giúp anh truyền lời, nói cho
người đàn ông kia, Mộ Hi đã là của anh, không nghĩ tới một cú điện thoại tình cờ hôm nay, giúp anh một ân lớn, có thể tưởng tượng được vẻ mặt
người đàn ông kia khi nghe Mộ Hi ở trong nhà anh.
Vân Tĩnh
Sơ nghe đến đó, gần như là quên hô hấp, sợ tới mức run hết cả tay, trên
trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mà, không thể cứ cúp máy như vậy, vì thế kiên trì.
"Tốt, hai người cứ chơi đùa, không quấy rầy, tôi còn có việc, cúp máy trước."
Vân Tĩnh Sơ vội vã cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi
thiếu chút nữa là bị hù chết, không nghĩ tới người đàn ông kia lại là
Nam Cung Diệu, vừa nãy mình còn nói anh về vị tổng giám đốc mê chết
người không đền mạng kia, không biết anh có tức giận không? Chỉ có ngày
mai gặp lại Mộ Hi hỏi thử một chút!
Nam Cung Diệu nhìn điện
thoại, thật sự không hiểu ra sao, vừa nãy vẫn còn líu ríu, như thế nào
lại trở nên thành thật vậy, cẩn thận ngẫm lại, còn chưa thấy qua bạn tốt của mình thất thân, nên mới cao hứng thành vậy. Chẳng quá, cuối cùng
bây giờ hiểu vì cái gì Mộ Hi đặc biệt như vậy, hóa ra tất cả người bên
cạnh cô đều đặc biệt như vậy, khác loại.
Mộ Hi tắm xong, không thấy được Nam Cung Diệu đâu? Mặc kệ, mệt mỏi quá, đi ngủ.
Kỳ thật Nam Cung Diệu đã sớm bỏ chạy đến giường Mộ Hi giả bộ ngủ, anh muốn trừng phạt cô, dám nói anh là ông già. Nghe thấy có tiếng động vào cửa, vì vậy vội vàng nhắm mắt lại, còn vụng trộm nhìn xem động tĩnh bên
ngoài, đáng chết, tại sao cô nhóc này không bật đèn, làm hại cái gì cũng không nhìn rõ.
Bởi vì trong nhà Mộ Hi nghèo, cho nên từ nhỏ cũng biết tiết kiệm, như nước, điện, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm,
đây đã là một loại thói quen, bởi vì loáng thoáng có thể nhìn thấy mọi
thứ trong phòng, ánh đèn nê ông ít nhiều cũng chiếu vào nhà, cho nên cô
không có mở đèn.
Bởi vì Mộ Hi không có mở đèn, cho nên Nam
Cung Diệu không cần thiết nhắm mắt lại, vì vậy lặng lẽ mở đôi mắt kia,
nhìn xem bóng dáng con nhím nhỏ trong phòng, thông qua ánh trăng có thể
thấy cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh như thác nước rủ
xuống vai, mái tóc màu đen cùng đồ ngủ màu trắng hình thành đối lập rõ
ràng, nhìn kỹ lại thì mái tóc giống như tác phẩm nghệ thuật thiên nhiên
thuần khiết, lúc này ban đêm đen sẫm, kèm theo một chút ánh trăng vô hạn biển sao.
Đáng chết, cô thế nhưng dùng sữa tắm của anh, cái mùi thơm kia là anh thích nhất.
Trong không khí tản ra mùi thơm mê người, mặc dù hương vị rất nhạt, lại có
một chút mùi thơm tươi ngát, còn kèm theo mùi thơm của cơ thể thiếu nữ
nhàn nhạt, ý vị sâu xa, làm cho tâm thần người ta say mê.
Cái gọi là như si như say, hóa ra chính là tình cảnh như vậy.
Nam Cung Diệu nhớ tới loại mùi hương này giống với chim bồ câu trắng, đúng vậy, cẩn thận ngửi, rất giống.
Mộ Hi không có trực tiếp lên giường, mà lẳng lặng ngồi trước cửa sổ nhìn
ra ngoài cửa, tay trái chống cằm lên, khuỷu tay chống đỡ ở trên cửa sổ,
Nam Cung Diệu nhìn cô chăm chú, cô đang suy nghĩ gì? Xuất thần như vậy,
chẳng lẽ là đang nghĩ tới người đàn ông kia?
Người phụ nữ
ngốc nghếch, chẳng lẽ còn nghĩ đến người đàn ông kia? Là em bức tôi, Nam Cung Diệu vốn nghĩ nằm chết dí trên giường Mộ Hi hù dọa cô một chút,
hiện tại Nam Cung Diệu thay đổi chủ ý, anh ở trong lòng cô vốn không
phải là quân tử, cho nên anh chỉ làm những gì mình muốn là được, khóe
miệng giương cao một nụ cười âm hiểm.