Nhà Lãnh Đông ở ngay
bên cạnh, một là: Thuận tiện làm việc. Hai là: Một khi tổng giám đốc có
việc gì anh ta sẽ chạy tới nhanh nhất. Bởi vì ở nơi xã hội đen ăn đen
này, có rất nhiều người muốn Nam Cung Diệu chết, chỉ là trước mắt vẫn
chưa người nào dám làm như thế, bởi vì người muốn Nam Cung Diệu chết
cũng đã sớm đi tìm Diêm vương báo cáo.
Nam Cung Diệu trở lại phòng ngủ, giật cà vạt xuống, cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Anh mở khóa vòi phun, nước từ trên đầu chảy xuống, nhưng trong đầu đều là
bộ dạng Mộ Hi huýt sáo, anh tức giận đến nỗi hận không thể một cước đá
cô đến sông Hoàng Phổ cho cá ăn, quả thực chính là nữ lưu manh, anh thấy cô hết sức bảo thủ, vì cái gì hôm nay có thể như vậy? Càng nghĩ càng lo lắng, đã trễ thế này, ngộ nhỡ gặp phải lưu manh, tâm sức của mình có
thể uổng phí, đón cô đến nơi này ở, chính là chờ một ngày ăn cô, làm cho cô biến thành người phụ nữ của mình, đến lúc đó cô còn lớn lối hay
không?
Nam Cung Diệu càng nghĩ càng không yên tâm, vì vậy cầm lấy một bộ đồ ngủ mặc vào, lái xe dọc đường trở về để tìm Mộ Hi.
Quả nhiên xe chạy qua hai con đường thì đã tìm được cô, có lẽ là mệt mỏi,
cô đang ngồi trước cửa của một cửa hàng nghỉ ngơi, Nam Cung Diệu cũng
không có nóng lòng xuống xe, dù sao đã tìm được, xem xem đến cùng cô
muốn làm gì?
Cứ từ xa nhìn lại như vậy, cô giống như hai người với cô gái vừa nãy, bây giờ cô hết sức yên tĩnh.
Phụ nữ như điếu thuốc, không có đốt, không lộ ra mùi thơm của cô, vẻ đẹp
tuyệt vời của cô, cô rất động lòng người, cô đặc biệt...
Đây là lúc Mộ Hi cho Nam Cung Diệu cảm giác đó, mặc dù có lúc cô hết sức dã man, nhưng trong đó có nhiều điều đáng giá thưởng thức, có lẽ cô mệt
mỏi, trong ánh mắt cảm thấy hết sức mơ màng, lúc này trên người cô không có nhìn thấy một chút ngang tàng bạo ngược, cô lẳng lặng, hoàn toàn
không giống cô gái thô tục bình thường.
Nam Cung Diệu nhìn
đến xuất thần, không nghĩ sau ánh mắt mơ màng, là một giọt nước chui ra
từ trong mắt kính, bị ánh trăng chiếu sáng thuần khiết, đó là một giọt
nước mắt, cô khóc, vì cái gì?
Có một loại phụ nữ giống như
trứng gà, dường như kiên cường, kỳ thật bên trong đặc biệt yếu ớt, nếu
như đem cô đập vỡ, đó chính là trong suốt, trắng ngần, chẳng lẽ cô chính là loại phụ nữ này?
Nam Cung Diệu có một tia đau lòng, vì
vậy, mở cửa đi xuống xe, lúc này mới phát hiện bởi vì vội vàng chỉ mặc
mỗi bộ đồ ngủ, cũng may lúc này là buổi tối, trên đường phố gần như
không có người đi đường.
Bởi vì trên đường phố không có
người nào, cho nên Mộ Hi từ xa đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ ngủ đi
về phía cô, vì vậy vội vàng đứng lên, nếu thực sự không tốt thì mau trốn vào cửa hàng, vừa vặn bởi vì đi quá mệt, cố ý tìm chỗ nghỉ ngơi, một
khi người xấu xuất hiện, có thể trốn vào cửa hàng.
Ồ, người đến thấy chút quen mắt, Mộ Hi tháo mắt kính xuống, dụi mắt, đeo kính lên lần nữa.
"Má ơi, tổng tổng giám đốc, là là anh sao?"
Mộ Hi nói xong thì Nam Cung Diệu đã đi đến bên cạnh, vừa thấy là anh, Mộ
Hi cũng không cần trốn, nhưng đã trễ thế này tại sao anh lại ở đây?
Không phải là anh bị mộng du chứ? Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu chỉ mặc
một bộ đồ ngủ, nhất định là bị mộng du, thảm! Thảm rồi!
Nam
Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Mộ Hi, không có cắt
ngang cô, xem xem đến cùng cô muốn làm gì? Vì vậy ngơ ngác đứng ở nới đó không nhúc nhích.
Trải qua một phen đánh giá từ trên xuống dưới của Mộ Hi với Nam Cung Diệu, cô hết sức xác định nói:
"Tổng giám đốc, hóa ra là ngài còn bị mộng du, chỉ là, chỉ là nếu tôi cứ đi
như vậy, không quá đáng chứ? Ngộ nhỡ anh đụng phải nữ sắc quỷ, đem anh
làm cái kia, có thể anh sẽ hết sức vui thích. Nếu như tôi quan tâm anh,
vậy tôi phải đưa anh đi đâu đây?"