"Có thể là ba cho hay không?" Mộ Hi cẩn thận nghĩ tới nói, thật ra thì có thể là ông nội cho.
"Có thể." Nam Cung Diệu nhìn bóng dáng của Nam Nam, cũng vội vàng đi theo,
đứa nhỏ này, thật là khiến người ta hoang mang, đứa bé nhỏ như vậy lại
là hacker miễn dịch ca người người e ngại .
Nam Nam đặt phòng tổng thống sao trọng, bốn người cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ.
Nam Nam đi vào phòng, không có ý cho tiền boa, Nam Cung Diệu tiện tay lấy ra một tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ không thể tin được nhìn Nam Cung Diệu sau đó liền đi ra
ngoài, vị này làm cha sao hẹp hòi như vậy, vừa rồi con trai cho tài xế
nhiều tiền boa như vậy, anh ta bận làm nửa ngày chỉ kiếm được một tờ!
"Ông xã, anh không thấy nét mặt nhân viên phục vụ kia, lần này anh không bằng con trai rồi!" Mộ Hi cười nói.
"Bà xã, vừa rồi con trai bởi vì tài xế kia là người Trung Quốc cho nên mới
cho nhiều, mà người kia là người Thái Lan, không cần thiết cho nhiều."
Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
Nam Cung Diệu đi qua một bên, cầm
laptop lên mở ra, hình như là đang làm việc, thật ra thì, anh đang liên
lạc với ông nội Lãnh, bởi vì tối hôm qua Lãnh Ưng bảo Nam Cung Diệu liên lạc với ông, giống như ông nội Lãnh biết sẽ xảy ra chuyện lạ.
Mà Nam Nam cũng mở Laptop ra bắt đầu gõ bàn phím đùng đùng, Nam Nam
đang liên lạc với vị đại sư kia, tại sao vị đại sư nổi tiếng kia sẽ
liên lạc vớiNam Nam, thì ra là Nam Nam gần đây cố ý tiếp cận vị đại sư
này ở trên mạng, thì ra là vị đại sư này cũng mê máy tính, mặc dù không
phải là cao thủ gì, nhưng đánh máy tính thực không tệ, hơn nữa tuổi này
của ông lại có thể đánh tới trình độ này thật sự rất lợi hại. Cho nên,
từ từ hai người thành bạn tốt, bây giờ Nam Nam xin thỉnh giáo ông chuyện ở sân bay.
Thật ra thì, Nam Cung Diệu cũng báo cáo công việc với ông nội Lãnh, chính là chuyện ở sân bay quá kỳ hoặc, nhất định là trúng tà, Mộ Hi vẫn chưa rời khỏi, tại sao anh và Nam Nam không thấy được họ.
Còn có thùng gỗ đó, mặc dù anh mang Nam Nam kịp thời rời đi, nhưng bên
trong nhất định là người chết, ở trên máy bay tại sao có thể có người
chết? Đây tất cả quá quỷ dị?
Mộ Hi lười biếng nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi, Lâm Lâm ngồi dưới đất vẫn đang lục lọi gì đó trong vali.
"Anh, đây là cái gì?" Lâm Lâm lấy ra một chiếc áo trẻ em, đây là áo T-shirt,
phía trên in hình cha mẹ còn có mặt của anh trai, còn có một dãy số điện thoại, số này là số điện thoại của Nam Nam.
"Đó là, quần áo anh
đưa cho em, một lát tắm xong rồi mặc vào, phía dưới còn có một chiếc váy yếm jean là nguyên bộ." Nam Nam không nhìn Lâm Lâm, ánh mắt không chớp
nhìn chằm chằm máy tính.
"Cái váy này thật lớn?" Lâm Lâm lại lấy ra một chiếc váy yếm jean lớn.
"Đó là của mẹ." Nam Nam nhàn nhạt nói.
"Ah? Cái này còn có quần lửng lớn, a ha ha, còn có một quần lửng nhỏ, anh là của anh phải không?" Lâm Lâm cười hỏi.
"Ừ, chúng ta mỗi người đều có." Nam Nam nói.
"Anh, tại sao trên những quần áo này có mặt của chúng ta?" Lâm Lâm hỏi.
"Đây là ảnh gia đình, bởi vì chúng ta chưa có ảnh gia đình, cho nên anh liền tự mình làm, nhìn có được hay không?" Nam Nam ngẩng đầu lên nói.
"Anh, thật là giỏi, bây giờ em mặc liền." Lâm Lâm bắt đầu cởi quần áo, chuẩn
bị muốn mặc quân áo có ảnh gia đình, hơn nữa bên ngoài phối hợp với
chiếc váy yếm đó cũng rất xinh đẹp, nhìn ra được Lâm Lâm rất thích.
"Làm ơn, đừng cởi ở chỗ này có
được không, Lâm Lâm, em không thấy anh và cha có ở đây sao?" Nam Nam
ngượng ngùng nhìn em gái, bởi vì trước mắt đã gần đến bến tàu mũm mĩm
trơn bóng.
"Đàn ông lớn, đàn ông nhỏ không cho nhìn lén, nếu
không chính là giở trò lưu manh, em sẽ nói mẹ nha." Lâm Lâm vừa mặc, vừa uy hiếp hai người đàn ông trước mắt.
Nam Cung Diệu cười khép máy tính lại, cầm một bộ kia của mình, cũng chuẩn bị mặc vào, bởi vì vừa
rồi anh nghe Nam Nam nói cả nhà không có ảnh gia đình, cho nên trong
lòng có chút thương cảm, vì vậy, quyết định lập tức mặc vào ảnh gia đình con trai chuẩn bị.
"Cha?" Nam Nam hỏi.
"Con trai ánh mắt
không tệ." Nam Cung Diệu là một chiếc áo T shirt và một cái quần jean
ngắn, thật ra thì, Nam Cung Diệu rất ít mặc quần đùi, dường như chưa
từng mặc ở bên ngoài, cho nên vì con trai anh không đếm xỉa.
Nam
Nam thấy cha mặc quần áo cậu chuẩn bị, rất vui vẻ, vì vậy cậu đơn giản
tắm một cái, đều thay, ba người họ mặc đồ giống nhau, màu sắc quần áo
giống nhau, đều có mặt khốc khốc, ba người đi tới bên giường, nhìn Mộ Hi ngủ say, Nam Nam ra hiệu bằng mắt, ý là bảo Lâm Lâm động thủ.
Vì vậy, Lâm Lâm đưa tay nhỏ bé ra gãi ở lòng bàn chân mẹ, Nam Cung Diệu
phát hiện lòng bàn chân của Mộ Hi có bảy nốt ruồi, chẳng lẽ đây chính là chân đạp thất tinh (bàn chân dẫm lên bảy ngôi sao), thầy bói thường
gọi: chân đạp thất tinh cách, có câu nói, chân đạp thất tinh, có thể
trông coi thiên binh, trong tướng học nói tới, chân đạp thất tinh tương
truyền cũng là mệnh tinh tú.
Giờ phút này Nam Cung Diệu rốt cuộc
hiểu rõ, tại sao Lãnh Tuyết vẫn quấn Mộ Hi, cô lại không có việc gì,
chẳng lẽ bởi vì bảy nốt ruồi ở lòng bàn chân này?
Lãnh Tuyết
không thể nào chỉ là muốn Mộ Hi giúp cô ta báo thù, khẳng định còn có
nguyên nhân khác, bởi vì bây giờ Lãnh Tuyết muốn giết ai mà không được!
Cô ta còn cần Mộ Hi giúp cô ta trả thù sao? Cô ta tìm tới Mộ Hi nhất
định có mục đích khác?
Mộ Hi cảm giác lòng bàn chân rất nhột, mơ
hồ mở mắt ra, thấy ba người trước mắt, cho là nằm mơ, dụi mắt, nhìn kỹ,
quần áo giống nhau, hai tay cũng để trong túi quần, dáng vẻ rất ngầu, Mộ Hi chợt ngồi dậy.
"Anh, các con làm sao mặc quần áo giống nhau?
Có của em hay không, em cũng muốn mặc." Mộ Hi từ từ chạy đến vali, quả
nhiên còn có một bộ của cô, vui mừng đi tới phòng vệ sinh, chỉ chốc lát
sau thay xong đi ra.
"Bảo bối, cám ơn con." Mộ Hi hạnh phúc cười.
"Bà xã làm sao em biết là Nam Nam chuẩn bị?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Nam Nam lúc còn nhỏ rất thích mặc quần áo giống nhau với em, bởi vì con
nói, ngộ nhỡ em bỏ đi con có thể tìm được em!" Mộ Hi chua xót ôm lấy Nam Nam.
"Mẹ." Lỗ mũi Nam Nam cũng chua xót.
"Con trai con đã cao như vầy rồi, đã đến mẹ miệng rồi." Mộ Hi nói.
"Mẹ, cái này là Nam Nam tự mình làm, gọi là huy chương hạnh phúc, mỗi người
một cái." Nam Nam lấy ra bốn huy chương từ trong túi áo, đưa cho cha và
mẹ đeo lên, còn tự mình đeo lên cho Lâm Lâm.
Thật ra thì, cái này là khối máy quét tất cả phương hướng, Nam Nam có thể nắm giữ vị trí cụ thể của người nhà.
Lúc một nhà Nam Cung Diệu vui vẻ đi đến nhà hàng, Nam Nam đề nghị đi bộ đến ăn cơm, trải nghiệm cuộc sống bình thường, không thể ra ngoài liền lên
xe, cho nên một nhà mặc quần áo giống nhau đi trên đường, Mộ Hi và Lâm
Lâm đi ở phía trước, Nam Cung Diệu và con trai theo ở phía sau, Mộ Hi và Lâm Lâm vui vẻ bàn bạc đi đâu ăn?
Đang lúc này, một nữ ăn xin tóc tai bù xù đụng vào Mộ Hi.
"Cô không sao chứ?" Mộ Hi lo lắng hỏi, vì nữ ăn xin này, toàn thân chỉ quấn một cái khăn trải giường, cả người bẩn thỉu, không thấy rõ dáng dấp như thế nào, nhưng mà, đối phương nghe được giọng nói của Mộ Hi, chợt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn, trong mắt dường như tràn đầy thù hận.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, có phải đụng đau hay không? Cho cô số tiền này,
cầm đi mua quần áo, sau đó tìm công việc, không cần làm ăn xin nữa!" Mộ
Hi lấy ra không ít tiền đưa cho người phụ nữ kia, ai ngờ người phụ nữ
kia vẫn không vươn tay.
Mộ Hi cho rằng cô ta là người Thái Lan
nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, vì vậy, tự mình nói lên ngôn ngữ bản
địa khó khăn trao đổi với cô ta, cuối cùng nữ ăn xin đó nắm lấy tiền,
chạy đi.
Thật ra thì, nữ ăn xin này không phải là người khác,
chính là Khang Hân bị Nam Cung Diệu ném ở hoang đảo, Khang Hân ở trên
hoang đảo rốt cuộc thấy một chiếc thuyền, không ngờ là một chiếc thuyền
nước Thái, chỉ cần có thể rời khỏi hoang đảo, đi đâu cũng không quan
trọng, cho nên Khang Hân bị đưa đến nước Thái.
Sau khi tới Thái,
người trên thuyền đó không để cô ta đi, bởi vì không thể lên thuyền miễn phí, cho nên Khang Hân bị bọn họ giam lỏng, những người đó buộc cô ta
tiếp khách, giúp bọn họ làm ra tiền, những người đó giam cô ta ở một
gian phòng rất nhỏ, trong phòng chỉ có một cái giường, vì lo cô ta chạy
trốn, bọn họ liền cầm quần áo của cô ta đi, cứ như vậy mỗi ngày cô ta
trần truồng bị giam trong nhà tối, trừ không ngừng không nghỉ tiếp
khách, chính là tiếp khách, phía dưới đau muốn chết, đau vẫn phải chịu,
bởi vì cô ta không nghe lời, những người đó liền đánh cô ta!
Cô ta từng lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có ai nghe hiểu được cô ta nói gì? Sau lại còn gặp phải một trận hành hung.
Nhưng mà người phụ nữ này không phải đầu không não, nên rốt cuộc có một ngày, cô ta lấy mở cửa sổ vốn là bị khóa, quấn ga giường trốn ra được.
Đối mặt nơi xa lạ, cô ta muốn khóc lại không khóc nổi, không có điện thoại
di động, không có tiền, không có gì cả, thậm chí ngay cả bộ quần áo cũng không có, cô ta lén trốn ở một toà nhà cũ bị bỏ hoang.
Ban ngày cô ta ra ngoài kiếm chút đồ ăn, buổi tối liền núp ở trong toà nhà cũ.
Ý chí muốn sống của Khang Hân rất kiên định, cô ta mặc kệ ánh mắt khác
thường của người khác, cô ta chỉ nghĩ tới làm sao trở về nước, làm sao
trở lại bên cạnh mẹ?
Không nghĩ tới hôm nay Khang Hân ra ngoài
tìm ăn, sẽ đụng phải kẻ thù lớn nhất của mình, thật là hận nghiến răng
nghiến lợi, nhưng cô ta phải nhịn, bởi vì cô ta không phải là đối thủ
của bọn họ, cô ta biết muốn báo thù, phải chờ mình trở nên mạnh mẽ hơn
bọn họ mới được, cho nên cô ta cầm tiền Mộ Hi cho, ít nhất số tiền này
có thể giúp cô ta mua quần áo mặc, còn có thể dư lại không ít, đến lúc
đó nghĩ cách làm sao trở về Trung Quốc.
Nam Cung Diệu bọn họ cũng không nhận ra Khang Hân, mặc dù Khang Hân ngẩng đầu lên nhìn chăm chú
vào bọn họ thì bọn họ vẫn không nhận ra cô ta, Khang Hân ở trên hoang
đảo gió thổi nắng chiếu, da rất đen, hơn nữa cả người rất dơ, căn bản là không thấy rõ dáng dấp dạng gì!
Mộ Hi nằm mơ cũng không nghĩ đến nữ ăn xin đó chính là em gái cùng cha khác mẹ của mình, người phụ nữ ăn sung mặc sướng đó.
Nhưng mà, Nam Nam nhìn ra ánh mắt của người phụ nữ kia không phải bởi vì mẹ
đụng ngã cô ta mà tức giận, ánh mắt kia hình như là có thù hận lớn, còn
có thời điểm mẹ cho cô ta tiền, ánh mắt của cô ta mâu thuẫn hơn, không
muốn, trong mắt hình như rất hận, nhưng không cần không được, nhìn ra
được cô ta rất cần tiền, bởi vì cô ta không có quần áo mặc, còn chân
không, trên chân còn có rất nhiều vết sẹo!
Nam Nam hi vọng đây là ảo giác, bởi vì bọn họ là ở nước Thái, không thể nào ở Thái còn có người quen biết mẹ!
Một nhà cơm nước xong, vui vẻ trở lại khách sạn, chẳng phải biết Khang Hân
vẫn bí mật đi theo đám bọn bọ, nhìn bộ dáng người một nhà bọn họ hạnh
phúc, Khang Hân giận đến cắn răng nghiến lợi, bây giờ Khang Hân đã dùng
Mộ Hi cho nàng tiền tắm một cái, sau đó lại mua một bộ quần áo mặc.
"Cha, cái giường lớn này là của chúng con, cái đó là của cha." Nam Nam chỉ một phòng ngủ nhỏ bên cạnh nói.
"Con trai, cái giường nhỏ đó quá nhỏ, cha và mẹ con ngủ có chút nhỏ, bởi vì
mẹ con ngủ thật sự rất bá đạo!" Nam Cung Diệu cười nói.
"Này? Ai ngủ bá đạo?" Mộ Hi không phục nói.
"Bình tĩnh, ai nói để cha mẹ ngủ chung một chỗ?" Nam Nam hét lớn một tiếng.
"À? Con trai con có ý gì?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi.
"Cha, mẹ, các người lầm rồi, con nói cái giường lớn đó là mẹ, Lâm Lâm và con
ngủ, cha cái giường nhỏ này là của mình cha nha." Nam Nam nói.
"Tại sao con trai? Các người đây không phải là bắt nạt cha sao!" Nam Cung Diệu nói.
Thời điểm Nam Nam cười hả hê, chợt phát hiện ở cửa có bóng người, nhìn ra
được là một phụ nữ, căn cứ chiều cao rất giống nữ ăn xin vừa rồi, người
phụ nữ kia quả nhiên đáng nghi!
"Tại sao? Cha nói tại sao? Chẳng
lẽ cha chiếm đoạt mẹ còn chưa đủ nhiều sao? Mười năm trước cha vứt bỏ
con và mẹ, cha đi đâu?" Nam Nam vừa nói vừa đi đến gần cửa, biểu hiện
rất kích động, Nam Cung Diệu rất hoang mang, con trai ngoan đây là thế
nào?
"Làm sao câm à?" Nam Nam nói, thời điểm Nam Nam muốn chụp
trộm tấm hình, phát hiện người phụ nữ kia cuống quít chạy đi, có thể là
phát hiện Nam Nam, hoặc là, bên ngoài có người đi qua, cô ta mới có thể
rời đi.
"Con trai, năm đó cha không biết sự tồn tại của con, hơn
nữa cha vẫn luôn tìm hai mẹ con!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, mặc dù
người phụ nữ kia đã đi rồi, nhưng chuyện đã nói đến mức này rồi, liền
dứt khoát nói một chút đi!
"Cha tìm được chúng ta còn chưa tính,
nhưng tại sao cha không lo yêu mẹ, hại mẹ lần lượt bị thương, cũng chính là mẹ con phúc lớn mạng lớn, không có chuyện gì xảy ra, nếu không, cha
muốn con làm thế nào? Chẳng lẽ muốn con và Lâm Lâm từ nhỏ liền không có
mẹ sao?"
Nam Nam vốn là đang diễn trò, ai biết khi nói đến mẹ bị
thương thì trong lòng rất uất ức, bởi vì thời điểm chưa biế cha, mẹ là
của cậu, nhưng bây giờ mẹ không thuộc về cậu, hơn nữa muốn gặp mẹ cũng
rất khó, đều là vì cha thối này chiếm cứ mẹ, cho nên hôm nay cậu nhất
định đoạt lấy mẹ, mấy năm này, cậu nhớ mẹ ngày ngày núp ở trong chăn len lén khóc! Chưa bao giờ trách cha một câu, nhưng giờ phút này cậu nhất
cổ tác khí (*), cũng không quan tâm cha có buồn hay không, cũng không
quan tâm cha có bị kích thích hay không, cậu chỉ muốn bộc lộ nhớ nhung
mấy năm này với mẹ ra ngoài.
(*): Ý chỉ nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc
"Lần này, mẹ vất vả mới trở lại, tại sao cha không trả mẹ lại cho con, mỗi
ngày chiếm cứ mẹ, làm hại con ngay cả cơ hội nói chuyện với mẹ mỗi ngày
cũng không có, có lúc, thật vất vả tìm được thời gian hàn huyên với mẹ
một chút, nhưng mà, cha làm gì, không có mắt, luôn là cắm giửa con và
mẹ, chẳng lẽ cha không rõ mẹ không phải của mình cha sao?"
Nam
Nam nói xong lại khóc, bọn họ bây giờ một nhà đoàn viên rồi, cậu có lúc
rất hâm mộ bạn học, bởi vì bọn họ đều là tâm can bảo bối của cha mẹ, bọn họ chơi đùa cùng con, sẽ nói chuyện phiếm cùng con, đây cũng là nguyên
nhân lần này Nam Nam vẫn muốn bình thường, làm cái gì cũng không muốn
làm đặc biệt, cậu muốn trải qua cuộc sống của người bình thường.
Thấy Nam Nam khóc, lòng Mộ Hi và Nam Cung Diệu chợt đau nhói, những năm này
uất ức con trai, vẫn cho là cậu kiên cường, cho nên cũng chưa có để ý
cậu, thì ra là cậu cũng là đứa bé sẽ khóc!
"Con trai. . . . . ."
Nam Cung Diệu đau lòng gọi con trai, giờ phút này tất cả khí thế cũng
không có, hiện tại anh chỉ là một người cha, một người cha thất bại, một người cha tiều tụy, một người cha tràn đầy ân hận!
Lời Nam Nam
nói giống như là roi vô hình hung hăng quất vào trên người Nam Cung
Diệu, nhưng, đau cũng là tim, anh không cách nào hô hấp, thật là uất ức
con trai, cẩn thận suy nghĩ một chút thời gian con trai và mẹ ở cạnh
nhau thật sự rất ít! Mình thật sự quên mất cảm nhận của con, vẫn cho là
con luôn là vẻ mặt nhàn nhạt, không ngờ con là đứa bé hiểu chuyện như
vậy!
"Nam Nam, là mẹ có lỗi với con, con không cần nói cha như
vậy, rất nhiều chuyện con còn chưa hiểu!" Mộ Hi kéo Nam Nam, Nam Cung
Diệu cũng đi tới ôm chặt lấy Nam Nam, trong lòng rất đau.
Chỉ là Nam Nam nói những điều trong lòng ra ngoài cũng tốt lắm, mang theo nước mắt mặt nhìn cha cậu .
"Chỉ là, hôm nay cha có thể gia nhập với chúng con, ngủ chung giường lớn,
bốn người chúng ta, chỉ là các người không thể làm trò người lớn, nếu
không cha liền phạm quy, sẽ bị đuổi xuống giường?" Nam Nam nói.
Mặt của Mộ Hi và Nam Cung Diệu lập tức đỏ, đứa con trai này thật là lợi hại, trò người lớn cái gì? Hiểu được còn không ít!
"Nam Nam, cha nhất định sẽ yêu thương các con thật tốt, cha bảo đảm." Nam Cung Diệu nói.