"Em vào trong nước chờ anh." Mộ Hi hô to, thấy biển rộng trong lòng đã sớm
ngứa ngáy, nhất định phải hoạt động tay chân một chút, bơi lội sảng
khoái, ai ngờ Mộ Hi mới vừa xuống nước, liền đụng phải người quen, cái
thế giới này thật đúng là nhỏ, nhất là ở nước Mĩ này, tỷ lệ gặp phải
người quen là vô cùng ít.
"Nhạc Phàm? Thật là đúng dịp." Mộ Hi mỉm cười chào hỏi.
"Vũ Hàn?" Nhạc Phàm thật bất ngờ, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới gặp được người quen, nhất là người mình rất muốn thấy.
Anh ta nhìn Mộ Hi xuất thần, người phụ nữ này thật là đẹp, lần trước ở tiệc rượu, ngày đó cô hoa lệ giống như là công chúa, hôm nay cô lại giống
như Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp, hấp dẫn anh ta rất sâu.
"Nhạc Phàm, mau tới đây, chúng ta tiếp tục làm vui chơi." Một cô gái khêu gợi gọi Nhạc Phàm qua.
"Tới rồi." Nhạc Phàm nắm lấy Mộ Hi kéo sang bên kia.
Mộ Hi không thể làm gì khác hơn là bị động để anh nắm tay, thỉnh thoảng
mắt liếc về phía Nam Cung Diệu bên bờ, lo lắng cái bình dấm chua đó lại
phát uy, không tốt với tất cả mọi người!
Bọn họ bơi tới bên cạnh mấy cô gái kia, chỗ này có đàn ông có phụ nữ, tóm lại là là một đám trai đẹp mỹ nữ.
"Tôi giới thiệu đơn giản một chút, vị này là bạn của tôi Mộ Vũ Hàn, Vũ Hàn,
những người này là đồng nghiệp của tôi, hôm nay chúng tôi ra ngoài nghỉ
phép, bọn họ đang chơi trò chơi, chúng ta cũng tham gia được không?"
Cho dù đã sớm quen thuộc. Nhạc Phàm vẫn mong đợi Mộ Hi trả lời chắc chắn, thật ra thì, vừa rồi anh ta ép cô đi theo là vì muốn cùng chơi đùa với
cô.
"Mỹ nữ, cùng nhau đi..., bác sĩ Nhạc Phàm của cúng tôi cũng lên tiếng, không thể không nể tình được!" Một trai đẹp bên cạnh nói.
Thật ra thì, Mộ Hi suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm đã giúp cô rất nhiều, hình
như không nên khiến anh mất mặt mũi, vì vậy, mỉm cười gật đầu.
Nam Cung Diệu đi tới chỗ Mộ Hi vừa rồi, phát hiện không thấy Mộ Hi, trước
mắt quá nhiều người đẹp. Nam Cung Diệu bắt đầu tìm kiếm bóng dáng tiểu
yêu tinh của mình.
"Đáng chết, không chịu tới hồ bơi sang trọng,
nhất định đòi tới nơi quỷ quái này bơi lội!" Nam Cung Diệu bơi về phía
trước, cuối cùng phát hiện Mộ Hi, sắc mặt Nam Cung Diệu tối sầm, đi qua
bằng tốc độ nhanh nhất.
"Tại sao em lại chạy tới đây?" Nam Cung Diệu bơi tới bên cạnh Mộ Hi, chất vấn cô.
Người đẹp bên cạnh cũng hai mát tỏa sáng, oa! Editor mèo hoang Cho là bác sĩ
Nhạc Phàm đã đủ đẹp trai..., không ngờ người đàn ông này còn đẹp trai
hơn, hơn nữa rất lãnh khốc, oa! Cơ ngực quả thực là mê chết người!
Mộ Hi thấy mấy người phụphụ nữ kia đồng thời hoa si, trong lòng có chút
không thoải mái, người đàn ông ghê tởm này tới chỗ nào cũng đều mê chết
một đám phụ nữ!
"Chúng tôi chơi trò chơi, anh muốn tham gia hay không?" Mộ Hi nói.
"Làm sao anh ta có thể chơi loại trò chơi này!" Nhạc Phàm không đợi Nam Cung Diệu nói, liền vượt lên trả lời trước.
"Tại sao không chơi, chỗ nào có cô ấy thì làm sao không có tôi!" Nam Cung
Diệu một léo lấy Mộ Hi ôm vào trong ngực, những người phụ nữ khác nhìn
mà ghen tỵ nổi điên.
"Hả? Vậy cũng tốt, chúng ta bắt đầu đi?" Nhạc Phàm nói.
"Chúng ta bắt đầu chơi kéo búa bao, ai ra giống nhau thì thành một tổ, bây giờ chúng ta bắt đầu chọn tổ thứ nhất." Nhạc Phàm nói.
Nam Cung Diệu vẫn ám hiệu cho Mộ Hi ra bao, nhưng mà, Mộ Hi ngây ngốc chỉ lo hưng
phấn, căn bản không có lưu ý người đàn ông gấp gáp bên cạnh, làm sao Nam Cung Diệu có thể chịu để Mộ Hi cùng tổ với người khác, cô mặc ít như
vậy, chẳng phải là bị người đụng chạm!
"Sẵn sàng, bắt đầu, kéo, bao, búa." Mọi người cùng nhau vươn tay.
"Oa, bác sĩ Vương và ý tá Trần một tổ, trước tiên hai người đứng chờ một
bên, chúng ta tiếp tục." Cứ như vậy liên tiếp tổ ba cũng không có Mộ Hi
và Nam Cung Diệu, hiện tại chỉ còn dư lại bốn người, Nhạc Phàm, Mộ Hi,
Nam Cung Diệu và một y tá khác.
Ngay từ khi bắt đầu ý tá này đã
coi trọng Nam Cung Diệu rồi, vẫn âm thầm khấn cầu cùng một tổ với anh,
mà Nam Cung Diệu hi vọng cùng một tổ với Mộ Hi, quyết không thể choe tên Nhạc Phàm kia tiện nghi, thằng nhóc này lộ ý đồ rất rõ, nhất định là
muốn cùng một tổ với Mộ Hi, nhưng người phụ nữ ngốc này đến bây giờ cũng không biết xem nhìn sắc mặt của Nam Cung Diệu, thật là gấp chết người!
"Chúng ta bắt đầu, 123 kéo, bao, búa." Mọi người cùng nhau kêu.
Chỉ thấy Nam Cung Diệu duỗi ra bao, Nhạc Phàm duỗi ra búa, cô y tá kia cũng ra bao, đang định cười, lại phát hiện Mộ Hi cũng ra bao, ván này không
tính, không thể làm gì khác hơn là chơi lại lần nữa!
"123 kéo, bao, búa." Mọi người lại kêu cùng nhau.
Lần này, Nhạc Phàm là kéo, Nam Cung Diệu búa, cô y tá là búa, Mộ Hi là kéo.
Nam Cung Diệu giận đến thầm mắng: rõ ràng nhìn người phụ nữ ngốc này muốn
ra búa, ai biết cuối cùng cô lại không hề đưa búa ra! Làm hại Nam Cung
Diệu không còn kịp sửa nữa! Không có cách nào đành nhìn bọn họ chằm
chằm, không thể làm gì khác hơn là nhịn!
Nhạc Phàm âm thầm hả hê, xem ra tà ma sắp phát điên! Chỉ là có chơi có chịu.
"Hiện tại tôi công bố quy tắc của trò chơi: chính là nam cõng cô gái bơi tới
quả cầu to trước mặt, người nào tới trước thì có thể lấy được một món
quà lớn, dĩ nhiên tạm thời giữ bí mật phần quà này, nhưng mà tôi bảo đảm tuyệt đối là một món quà lớn."
Nam Cung Diệu vừa nghe vậy mặt
lập tức sầm xuống, cái này có phải chính là Mộ Hi sẽ có quan hệ xác thịt với hắn ta! Đáng chết! Người ở chỗ này cũng không có dị nghị, anh cũng
không tiện nói gì, nhất là thấy nét mặt Mộ Hi hưng phấn, lại không đành
lòng làm cô mất hứng, dù sao cũng chỉ cõng, không phải ôm, nếu không rất dễ dàng sờ tới Tiểu Bạch Thỏ của Mộ Hi, hiện tại nói chuẩn xác là thỏ
trắng lớn.
"Được."
Tất cả mọi người kêu được, bao gồm Mộ
Hi, chỉ có Nam Cung Diệu đứng ở nơi đó không nói một lời, Nhạc Phàm vẫn
không ngừng nhìn cái nét mặt lạnh lẽo đó.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, trên lưng mỗi người đàn ông cũng là một cô gái phe mình, chuẩn bị sẵn sàng.
Một tiếng còi vang lên, tất cả mọi người bắt đầu bơi về phía trước, tất cả
mọi người muốn thứ nhất, mà Nam Cung Diệu vẫn luôn giữ vững tốc độ bằng
Nhạc Phàm.
Mộ Hi một tay ôm Nhạc Phàm, một tay hô to cố gắng lên, mà vẻ mặt Nhạc Phàm hạnh phúc bơi về phía trước.
Nam Cung Diệu liếc mắt liền nhìn ra Nhạc Phàm không dùng hết bản lãnh thật
sự, hắn ta cố ý bơi chậm, nhất định là suy nghĩ muốn Mộ Hi trên lưng
thật lâu, người đàn ông đáng chết, thật hèn hạ, mượn cơ hội động chạm!
Nam Cung Diệu cũng đành phải bơi chung với anh ta, truyện được edit miễn
phí trên diễn đàn lê quý đôn bởi vì anh phải nhìn Nhạc Phàm, lo lắng anh ta ăn đậu hũ của Mộ Hi, lực chú ý của Nam Cung Diệu luôn một mực gắn
liền Mộ hi và Nhạc Phàm, mà trong lòng cô y tá trên người Nam Cung Diệu
cũng vui vẻ, nghĩ thầm: anh đẹp trai này cố ý bơi chậm như vậy, nhất
định là muốn cùng ở cùng cô ta lâu, nhìn bả vai này một chút, nhìn bắp
thịt này một chút, nhiều hấp dẫn, cô y tá dứt khoát vòng tay ra trước,
dùng bộ ngực mềm mại dán lên lưng Nam Cung Diệu kiên, còn cố ý dịu dàng
ma sát.
Mộ Hi vốn là ở hô to: cố gắng lên, ai ngờ vừa nghiêng đầu thấy người phụ nữ sau lưng Nam Cung Diệu nổi dâm, một đôi thỏ lớn dính
sát thân thể Nam Cung Diệu, hơn nữa còn động đậy, người đàn ông ghê tởm
lại giở trò lưu manh.
Vì vậy, Mộ Hi hơi hắt nước về phía Nam Cung Diệu.
"Đồ con lừa, con lừa ngốc, bơi thật chậm, bơi thật chậm. . . . . ." Mộ Hi lè lưỡi, còn làm mặt quỷ với Nam Cung Diệu.
"Đáng chết, người phụ nữ, em chờ đó!" Nam Cung Diệu hung tợn nói, người phụ
nữ ngốc còn biết ghen, dĩ nhiên Nam Cung Diệu biết tại sao Mộ Hi nổi
đóa, đừng thấy biểu hiện trên mặt rất tức giận, thật ra thì trong lòng
nóng nảy, nói rõ cô vợ nhỏ biết quan tâm anh.
Mặc dù Mộ Hi cười anh bơi chậm, Nam Cung Diệu vẫn giữ một khoảng cách với Mộ Hi.
Trong lòng Nhạc Phàm cười Nam Cung Diệu nhỏ mọn, lại còn vẫn luôn giữ tốc độ
đi theo bọn họ, đồ vô lại! Hai người đàn ông này đều nói đối phương hèn
hạ.
Nam Cung Diệu vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Mộ Hi, một khi thấy tay Nhạc Phàm quấy rầy, anh liền giận đến hận không thể răng cắn đứt,
người phụ nữ ngốc lại bị người động chạm!
Thật vất vả bơi tới điểm cuối, dĩ nhiên về nhất không phải hai đội Nam Cung Diệu và Nhạc Phàm!
Mộ Hi rất thất vọng, trong lòng nghĩ đến món quà bí mật, thật ra thì cô
không phải tham tiền, cô chỉ là tò mò món quà thần bí là cái gì?
Nhạc Phàm dịu dàng dắt tay Mộ Hi, Nam Cung Diệu đi qua, đưa tay kéo Mộ Hi vào trong lòng ngực mình, rất lịch sự nói.
"Các vị: thật xin lỗi, tôi muốn cùng phu nhân trải qua thế giới hai người,
xin lỗi không tiếp được." Nam Cung Diệu nói xong, dắt tay Mộ Hi bơi đi,
Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng liền bị Nam Cung Diệu lôi đi, trong miệng
còn hô to.
"Nhạc Phàm,hẹn gặp lại, lúc rãnh rỗi sẽ chơi nữa, bái
bai." Mộ Hi quay đầu lại tạm biệt Nhạc Phàm, Nam Cung Diệu tức giận đánh một cái lên mông Mộ Hi, vốn là tính đánh cô thật mạnh, bởi vì ở trong
nước có lực trở ngại, vỗ mạnh vào lại biến thành nhẹ nhàng vuốt ve.
"Nam Cung Diệu thối, lại giở trò lưu manh." Mộ Hi kêu lên.
"Người phụ nữ ngốc, có thế không để cho anh sờ mó, em phải thắng anh mới được, chúng ta tranh tài xem ai bơi nhanh thì như thế nào?" Nam Cung Diệu
hỏi.
"Tốt." Mộ Hi sảng khoái đồng ý.
"Sẵn sàng, bắt đầu."
Nam Cung Diệu hô to một tiếng, hai người nhanh chóng bơi về phía trước,
dĩ nhiên Nam Cung Diệu sẽ không bỏ lại Mộ Hi, anh vừa bơi vừa nhìn vị
trí Mộ Hi.
Mộ Hi hít thở, hít thở. . . . . .
Đôi tay sải rộng về phía trước, hai chân càng không ngừng khuấy động.
Nam Cung Diệu thấy bất ngờ, không ngờ cô vợ nhỏ còn bơi lội không tồi, chỉ
chốc lát sau thế lực Mộ Hi cạn kiệt, vì vậy đổi thành bơi ngửa, nhưng
khi cô lao người tới, phát hiện bầu trời thật là đẹp.
"Em thua,
em thua." Mộ Hi hô một tiếng, không có tiếp tục tiến về trước, Nam Cung
Diệu cũng dừng lại, bơi tới bên cạnh Mộ Hi, ngửa mặt lên nhìn, để cho
mình lơ lửng tự nhiên trên mặt nước.
Mộ Hi trôi nổi trên nước
giống như một Mỹ Nhân Ngư, tứ chi mở rộng tự nhiên, từ từ nhắm mắt lại,
lúc này cả người không cần một chút hơi sức, nhẹ nhàng được mặt nước
nâng.
"Nghĩ gì thế?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.
"Cái gì cũng không muốn, cứ ngây ngô an tĩnh như vậy."
"Không muốn anh?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Không muốn." Mộ Hi trả lời, vẫn nhắm mắt lại.
Nam Cung Diệu lật người đổi thành tư thế đứng yên, từ từ bơi tới giữa hai
chân Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi trôi nổi tự nhiên trên nước, chỉ có thể làm tư
thế banh hai chân ra mới làm cho thân thể nổi lơ lửng, nếu hai chân khép chặt, như vậy sau đó sẽ chìm.
"Em thua, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt." Nam Cung Diệu nói.
"Không được, lại so một lần cuối cùng đi, nín thở, xem ai nín được thời gian
dài, người đó chính là người thắng." Mộ Hi nói, đây chính là sở trường
của cô.
"Thua, thua cũng không được chơi xấu!" Vì vậy, hai người bơi tới chỗ nước cạn.
Đợi hai người đứng vững, chuẩn bị, bắt đầu, hai người đồng thời lặn xuống nước.
Mộ Hi từ từ mở mắt ở trong nước ra nhìn Nam Cung Diệu, ai ngờ anh cũng đã
nhìn cô, ở phía trên nhìn, nước biển trong suốt thấy đáy, nhưng nhìn
dưới đáy nước màu sắc có chút xanh lục.