"Con heo ngu ngốc ở
bên trong nghe rõ đây, đứng trước mặt mày chính là Diệu tổng tổng giám
đốc của tập đoàn Nam Cung, người phụ nữ trước mặt mày chính là tổng giám đốc phu nhân." Lãnh Đông đưa lưng về phía bên trong kêu, nếu như không
phải bởi vì Mộ Hi quần áo xốc xếch, anh ta đã sớm giải quyết người đàn
ông này rồi, thật không biết tại sao Diệu tổng còn chưa động thủ? Lãnh
Đông đã sốt ruột rồi.
Người đàn ông mập nghe thấy tập đoàn Nam
Cung, còn nghe được Diệu tổng, chỗ chết người nhất chính là cái gì tổng
giám đốc phu nhân? Chẳng lẽ cô gái này là phu nhân của Nam Cung Diệu,
làm sao nhìn bộ dạng như chưa từng va chạm xã hội? Cho nên mới bảo cô
gái thỏ đi ra ngoài lừa gạt cô, cũng bởi vì cô nhìn trái nhìn phải, vừa
nhìn đã biết là phụ nữ chưa từng trải việc đời, nhưng chỉ là người phụ
nữ nhìn như chưa từng trải việc đời này, lại là tổng giám đốc phu nhân
của Nam Cung Diệu rung trời chuyển đất, đây phải làm sao mới được?
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi vào trong lòng, vốn muốn đặt cô lên ghế sa lon hoặc
là chỗ khác, bởi vì lo lắng nơi dơ bẩn này làm bẩn Mộ Hi, anh quyết định ôm Mộ Hi dạy dỗ tên đàn ông này.
"Anh chính là tổng quản lý nơi này?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, chẳng biết lúc nào trong tay đã có một khẩu súng lục nhỏ.
Người đàn ông mập nhìn tổng giám đốc ôm cô gái vào trong ngực, cả người bắt
đầu run run, anh em mới vừa rồi giơ cao, lúc này đã sớm biến thành chim
sẻ nhỏ rồi !
"Tổng giám đốc, tha mạng, tha mạng. . . . . ." Người đàn ông mập cầu xin tha thứ.
Nam Cung Diệu tà mị cười, anh không nóng nảy lập tức giết hắn ta, chỉ nghe
pằng một tiếng, máu tươi chảy ròng từ trong đũng quần của người đàn ông
mập.
"A, tổng giám đốc tha mạng, tha cho tôi đi. . . . . ." Người đàn ông mập đau dùng hai tay che phía dưới quỳ trên mặt đất.
"Không cần che, đã không còn!" Nam Cung Diệu cười lạnh một tiếng, ôm chặt Mộ
Hi hơn, anh trừ công phu tốt, khỹ thuật bắn súng cũng rất chuẩn, phát
súng vừa rồi kia mặc dù đang ôm Mộ Hi bắn ra, em trai của người đàn ông
mập tuyệt đối không còn!
Người bên ngoài ai cũng không dám động,
càng không dám rời đi, bọn họ nghe được tổng quản lý cầu cứu và kêu rên, sợ đến không dám thở mạnh! Cúi đầu không dám động, cũng không dám nhìn, chỉ là lắng tai nghe động tĩnh, có thể tưởng tượng được tổng quản lý
rất thảm, ai! Ai bảo hắn ta chơi người phụ nữ của tổng giám đốc! Đáng
đời, có mấy bảo vệ âm thầm vui mừng, thật ra thì rất nhiều người không
phục vị tổng quản lý này, chỉ là cánh tay không thể thay bắp đùi, không
dám biểu lộ thôi!
"Pằng ——" lại một súng, Nam Cung Diệu không
xiêu không vẹo bắn vào trên đầu gối của người đàn ông mập, cả người hắn
ta run thành một đoàn.
"A —— van cầu ngài, tha cho tôi đi, đừng
giết tôi, đừng giết tôi. . . . . ." Người đàn ông mập vẫn cầu xin tha
thứ, sợ một súng của Nam Cung Diệu bắn chết hắn ta, dù không có em trai, về sau không thể bắn súng, hắn ta vẫn chưa muốn chết!
"Sợ chết
như vậy, tại sao còn tìm chết? Người phụ nữ của tôi, chỉ tôi có thể
nhìn, người nào nhìn người đó liền phải móc mắt ra làm bóng đá!" Nam
Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Đừng mà, đừng mà. . . . . ." Người đàn ông mập sợ đến bò qua cầu xin Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi trong lòng còn chưa tỉnh, liền biết cô bị người ta dùng thuốc mê, lập tức trong lòng lại bốc lửa.
"Đáng chết, ngẩng đầu lên, để tôi xem thử thành tâm của anh." Nam Cung Diệu
nhìn người đàn ông mập tai to mặt lớn dưới chân, không khỏi buồn nôn.
"Pằng ——" lại một súng, mắt trái của ngời đàn ông không còn, máu tươi theo hốc mắt chảy xuống.
"Giết tôi đi, giết tôi đi, giết tôi đi. . . . . ." Lúc này người đàn ông mập
đã chết tâm, bởi vì cả người hắn ta đau đớn không kiên trì nổi nữa.
"Giết chết anh ? Đáng tiếc không có đạn!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, giống
như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tỏ ra rất tự nhiên.
Anh
quần áo của Mộ Hi quấn lên người lần nữa, chephía trên, lại nhìn phía
dưới, xác định cơ thể Mộ Hi không bị lộ ra, chuẩn bị rời đi, thời điểm
đi ngang qua Lãnh Đông.
"Cởi quần áo của cậu xuống." Nam Cung
Diệu thấy đôi chân ngọc ngà của Mộ Hi vẫn bị lộ ra, có chút không hài
lòng, vì vậy ra lệnh Lãnh Đông cởi áo khoác xuống.
"Vâng" Lãnh Đông dĩ nhiên hiểu là có ý gì, vì vậy nhanh chóng cởi áo khoác xuống, quay đầu đưa cho Nam Cung Diệu.
"Đưa người phụ nữ kia vào, để cho cô ta nhìn người đàn ông bên trong chết
như thế nào, sau cùng sẽ bắn cô ta thành cái rỗ, nhớ, thời điểm phát đạn cuối cùng mới có thể để bọn họ chết." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói xong, sau đó ôm Mộ Hi rời đi.
"Vâng, Diệu tổng." Lãnh Đông đã sớm
không bất ngờ với phương thức giết người của Diệu tổng, đi theo anh
nhiều năm như vậy, Diệu tổng giết người tàn nhẫn cỡ nào! Anh ta đã sớm
không thấy lạ!
Người bên ngoài thấy tổng giám đốc ôm phu nhân của anh ra ngoài, trong lòng đều sợ không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động
bị tổng giám đốc thấy được, sau đó sẽ giống như xử lý bọn họ như tổng
quản lý!
Hôm nay những người này coi như là chân chính nghiệm chứng tính chân thật của lời đồn, tà ma quả nhiên là tàn nhẫn!
Nam Cung Diệu đi tới bên cạnh vị phó quản lý kia, dừng lại.
"Tổng giám đốc, ngài phân phó, chuyện ngày hôm nay cái gì cũng không thấy,
một chút cũng không nghe thấy, tổng giám đốc yên tâm, yên tâm. . . . .
." Phó quản lý sợ đến toàn thân phát run, anh ta chỉ cầu xin tổng giám
đốc bỏ qua cho bọn họ, đừng bởi vì thấy cái gì hay là nghe được cái gì
liền bị móc mắt hoặc là cắt tai nữa...!
Nam Cung Diệu không nói
gì, giờ phút này anh không muốn để ý tới đám người này, anh chỉ muốn
nhanh đưa Mộ Hi rời khỏi.
Bởi vì nơi này có Lãnh Đông, tất cả mọi chuyện anh ta biết xử lý như thế
nào! Xem ra cách ngày Las Vegas cao cấp thế giới đóng cửa không xa!
Ra khỏi Las Vegas, Nam Cung Diệu tìm một khách sạn đi vào.
Mộ Hi bởi vì bị gió lạnh ban đêm thổi có chút ý thức, mặt khác cộng thêm cơ thể nóng ran khiến cô rất không thoải mái!
Đưa tay bắt đầu vuốt ve lung tung, sờ tới ngực rộng.
"Uhm." Mộ Hi uhm một tiếng, Nam Cung Diệu cho rằng cô tỉnh, cúi đầu nhìn về
phía cô, lại phát hiện mặt của cô đỏ không bình thường, đỏ bừng, cái
miệng nhỏ nhắn còn không an phận mở ra, tựa như rất đói khát, đôi tay
còn không thành thật sờ loạn.
"Đáng chết!" Vừa rồi chỉ lo dạy dỗ
tên đàn ông kia, không chú ý Mộ Hi bị người bỏ thuốc, vốn tưởng rằng là
thuốc mê đơn thuần, bây giờ nhìn lại còn có những thuốc khác, nhìn dáng
vẻ hiện tại liền muốn phát tác.
Giờ phút này Nam Cung Diệu hối hận không có bắn nhiều lỗ trên người tên kia, để hắn ta chảy máu đến chết.
Thời điểm Nam Cung Diệu muốn như vậy, Lãnh Đông cũng đã thực hiện, anh ta cô gái thỏ đó cùng người đàn ông đầu mập tai to kéo đến nhà vệ sinh, bắn
mấy lỗ trên người bọn họ, sẽ không chết, bởi vì không phải chỗ hiểm, máu tươi theo vết đạn chảy ra ngoài, lại chảy vào cống thoát nước, cả căn
phòng tràn đầy mùi máu tanh.
Bộ dạng Lãnh Đông như không có chuyện gì, ôm vị phó quản lý kia đi tới phòng khách, một tay còn cầm súng lục vô thanh.
"Trợ lý Lãnh ngài yên tâm, hôm nay cái gì tôi cũng không thấy, cái gì cũng
không nghe được, tôi sẽ trung thành và tận tâm làm việc cho Diệu tổng."
Vị phó quản lý lại nói lời vừa rồi nói với Nam Cung Diệu nói lại một lần với Lãnh Đông.
"Tôi dùng hiuể biết cùa mình với Diệu tổng, nơi
này sẽ rất nhanh đóng cửa, không lâu nữa sẽ biến thành khách sạn, nếu
anh làm tốt, tôi sẽ tiến cử hiền tài như anh tiếp tục quản lý nơi này,
chỉ là Diệu tổng ghét nhất bị người khác giở trò sau lưng, những người
tự là mình thông minh kia chính là kết quả của hai người bên trong này!" Lãnh Đông nói.
"Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi tuyệt đối sẽ nghe theo sắp xếp của ngài, sẽ không giở trò, sẽ không."
Vị phó quản lý sợ đến vẫn luôn lau mồ hôi, thật ra anh ta nói sẽ không giở trò thì sẽ không dám giở trò, ai dám làm, vậy không phải là tự tìm
đường chết sao! Sự lợi hại của tà ma đời này anh ta cũng không quên
được, bởi vì anh ta gặp qua đánh đánh giết giết, chưa bao giờ thấy giết
người như vậy, cố ý không giết chết bọn họ, để bọn họ chảy máu đến chết, cả người đều toàn vết đạn, thật sự thành cái rỗ, còn chưa chết, phải để người ta chết từ từ, kinh khủng, cho nên tuyệt đối trung thành với công ty chính là tự bảo vệ mình!
"Anh là người biết chuyện, làm cho
tốt đi!" Lãnh Đông cười nói, vị phó quản lý sợ muốn chết, không ngờ
người giết người còn cười được! Thật là dưới tay tướng mạnh không có
binh hèn, không thể không bội phục những người gan dạ sáng suốt này!
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi ở trong thang máy, Mộ Hi đã bắt đầu sờ lung tung,
Nam Cung Diệu cố nén quấy rầy của Mộ Hi, cuối cùng cửa thang máy mở ra,
Nam Cung Diệu nhanh chóng ôm Mộ Hi lao ra thang máy, nhanh chóng mở cửa
phòng, đặt Mộ Hi lên giường, sau đó chạy vào phòng tắm, mở khóa vòi
nước, cúi đầu xuống, cuối cùng tỉnh táo.
Mộ Hi được đặt lên
giường, sờ tới sờ lui, tìm kiếm chỗ có thể phát tiết lửa trong cơ thể,
cơ thể nóng ran hành hạ cô, cô bắt đầu cởi áo khoát ra, mình mặc chính
là áo khoác của Nam Cung Diệu, rất lớn, rất dễ cởi, chờ Nam Cung Diệu từ phòng tắm ra ngoài, Mộ Hi đã trần trụi nằm trên giường, tư thế mê
người, động tác quyến rũ, Nam Cung Diệu biết Mộ Hi bị bỏ thuốc, phải
giải nhanh, nếu không cô sẽ rất khổ sở.
Nam Cung Diệu nhanh chóng cởi quần áo xuống, đè lên người Mộ Hi, Mộ Hi giống như tìm được bình
cứu hỏa, ôm Nam Cung Diệu thật chặt, sợ anh rời đi, thở dốc không kịp
chờ đợi, khiến Nam Cung Diệu như muốn chảy máu mũi.
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Nam Cung Diệu không để ý tới, nhưng mà điện thoại vẫn vang, Nam Cung Diệu rên lên một tiếng đau đớn, cầm điện thoại lên.
"A lô?" Nam Cung Diệu rống lên một tiếng thật lớn.
"Con trai, khi nào thì con trở lại?" Nam Cung Vân quan tâm hỏi, mặc dù là
biết anh bận, nhưng mà hai đứa bé trong nhà không có người chăm sóc rất
đáng thương! Mặc dù có ăn có uống, quản gia Lý chăm sóc cẩn thận, nhưng
không phải là cha mẹ mình!
"Cha, con xong việc liền về, cúp
trước." Nam Cung Diệu vội vã cúp điện thoại, bởi vì Mộ Hi đã đưa tay bắt lấy người anh em của, loại cảm giác đó cực kỳ khó chịu, hơi nhột hơi
khó chịu.
"Tiểu tử thúi, làm phiền cha con như thế, hôm nay con
dám cúp điện thoại của cha, con không phải con cha." Nam Cung Vân lớn
tiếng nói.
"Cha, con thật sự có chuyện, lát nữa gọi cho cha được
không?" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, buồn bực trong lòng, điện thoại
sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới lúc này!