"Cô xem đó mà làm, tóm lại, tôi không cần." Nam Cung Diệu đứng lại, không
quay đầu, lạnh lùng nói, Khang Hân là ai, Nam Cung Diệu hiểu hơn ai
khác, không thể nói là gái bán hoa, nhưng mà, cũng là người tình bí mật
của một số người có tiền, Nam Cung Diệu không muốn làm rõ thôi, lời nói
khó nghe, cha của đứa bé là ai còn chưa nhất định!
Khang Hân
không biết làm sao nhìn Nam Cung Diệu rời đi, đây là tà ma, không phải
là người khác, nói mình mang thai căn bản là không bắt giữ được anh! Rất hi vọng lợi dụng việc mình mang thai ỷ lại vào anh! Xem ra hi vọng
không lớn!
Sau khi Nam Cung Diệu rời đi, Khang Hân bấm điện thoại cho Âu Dương Hàn, mấy năm này bọn họ vụng trộm lui tới, Âu Dương Hàn
tốn rất nhiều tiền lên người cô ta, chủ yếu là thám thính cơ mật của Nam Cung Diệu, bao gồm cơ mật thương nghiệp, còn có cuộc sống riêng.
"Âu thiếu, anh ta đi rồi, hình như anh ta không tin đứa nhỏ này là của
mình!" Khang Hân cầm điện thoại báo cho Âu Dương Hàn, cầm tấm chi phiếu
trắng trong tay, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc nên điền bao nhiêu?
"Mẹ nó, chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, để cho cô quyến rũ đàn
ông, hai năm rồi, cô đều không lên được giường, đúng là phế vật! Ông đây nuôi cô thật là nuôi không! Một chút hữu dụng cũng không có!"
"Thật xin lỗi Âu thiếu, là người đàn ông này không thèm quan tâm phụ nữ, tôi
cũng không có cách nào, cũng không thể để cho tôi đi cưỡng ép anh ta!"
Khang Hân giải thích, thật ra thì, hai năm qua, Mộ Hi không có ở đây rất có ích đối với cô ta, nhưng Nam Cung Diệu không mắc câu, lần này thật
vất vả ở cùng một chỗ, làm bộ nói mang thai, ai ngờ anh ta còn không
chịu phục tùng! Thật đúng là tảng đá vừa thối vừa cứng trong hầm cầu!
"Cô nói láo, ai nói hắn ta không quan tâm tới phụ nữ, mấy ngày nay Mộ Vũ
Hàn ở luôn trong nhà anh ta, chẳng lẽ là tranh trí, mẹ nó, cô thật đúng
là vô dụng, chút chuyện như thế cũng không làm xong!" Âu Dương Hàn nổi
trận lôi đình, tại sao nhìn người phụ nữ anh ta thích đều thích cái tà
ma đó! Mấy ngày nay điều tra Mộ Vũ Hàn, thì ra cô là một họa sĩ nổi
tiếng, còn có một con giá, con mẹ nó, những người phụ nữ này đúng là mắt bị mù?
Âu Dương Hàn không cam lòng, rốt cuộc mình kém người nam
nhân kia chỗ nào, cái người phụ nữ mang thai Mộ Hi một lòng yêu hắn ta,
mà nay Mộ Vũ Hàn lại nhanh như vậy vào ở trong gia đình hắn ta!
Anh ta không cam lòng!
Kể từ khi Mộ Hi trở lại, vẫn luôn nhớ mẹ và em gái, cho nên cô tìm một cái cớ đi gặp họ.
Đi tới cửa nhà mẹ, hít sâu một hơi, chỉnh sửa quần áo một chút, nhấn chuông cửa.
"Cô tìm ai?" Mộ Đồng đeo kính tới mở cửa, chỉ cần thấy được Mộ Đồng đeo mắt kính, đã nói lên đang viết tiểu thuyết, đây là sở thích của cô, vẫn
kiên trì, cũng coi là khoản thu nhập thêm đi!
"Em là Mộ Đồng đúng không." Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Là cô." Mộ Đồng lấy kính xuống, nhìn kỹ, nghĩ tới, chính là khách mà anh
rể mời tới ngày đó, cái người phụ nữ quyến rũ kia, tại sao cô ấy tới
đây? Còn có tại sao đứa bé giống con gái chị cô không thấy, mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ tới đứa bé kia có phải Lâm Lâm của chị hay không, nhưng không tra ra sơ hở, xem ra chỉ là lớn lên giống nhau!
"Chào em." Mộ Hi rất lễ phép nói.
"Mời vào." Mộ Đồng kêu cô đi vào, Mộ Hi tự nhiên ngồi xuống.
"Mẹ, có khách tới." Mộ Đồng đi pha trà cho Mộ Hi, sau đó ngồi vào một bên, nghĩ thầm: người phụ nữ này tới làm gì?
Mẹ Mộ Hi đi từ trong phòng ra, Mộ Hi kích động lập tức đứng dậy, hai năm
rồi, không thấy mẹ, rất nhớ bà và em gái, thật muốn nhào tới ôm mẹ,
nhưng mà, họ có thể tiếp nhận gương mặt này sao!
"Cô là?" Mẹ Mộ Hi hỏi.
"Dì, con là bạn của Mộ Hi ở Mỹ, cô ấy thường nhắc tới người, nhưng mà, hiện
tại cô ấy vẫn chưa muốn trở lại, cho nên lần này con trở về nước, cô ấy
nhờ vả con tới thăm dì một chút." Mộ Hi từ từ nói, cô lo lắng cô nhắc
tới hai chữ Mộ Hi, mẹ sẽ không chịu nổi, không ngờ.
"Cám ơn cô
gái, làm phiền cô, nói cho con bé biết, chúng ta không nhớ nó, bởi vì nó cũng không nhớ chúng ta, chúng ta nhớ nó làm gì!" Đây là mẹ Mộ Hi tức
giận, vì chuyên gì? Đến mẹ cũng không thể nói, còn học được bỏ nhà ra
đi, thật là khiến người ta lo lắng!
"Dì, đây là bác đang tức giận với Mộ Hi sao? Cô ấy rất nhớ mọi người ."
Lần này mẹ Mộ Hi không có nói chuyện, mà là rơi xuống nước mắt !
"Mộ Hi ở bên kia rất tốt, chỉ là, lần này, con trở lại còn có một nguyện
vọng muốn thực hiện, chính là Mộ Hi nhận mẹ con là mẹ nuôi, cho nên con
muốn nhận dì làm mẹ nuôi được không?"
"Cô gái, chúng tôi chỉ là người dân bình thường, làm sao xứng làm mẹ nuôi của cô!" Mộ Y Na khiêm tốn nói.
"Con chính là yêu mến mọi ngươi như vậy, xin hãy đồng ý con đi?" Mộ Hi thành khẩn nói.
"Đứa nhỏ ngốc, con nói gì vậy, ta có thể có đứa con gái nuôi như như vậy là
phúc khí của ta, được, ta đồng ý được chưa." Mộ Y Na vui vẻ đồng ý, sau
đó lôi kéo cô ngồi xuống hỏi rất nhiều chuyện về Mộ Hi, nhưng khi bà đeo kính lão lên, bà ngây dại.
Bởi vì mới vừa rồi không có mang kính lão, cho nên thấy qua loa, lần này đeo kính lên, mới phát hiện, ánh mắt của cô gái này, còn có giọng điệu nói chuyện, còn có giọng nói kia, đều cảm giác như chính con gái bảo bối Mộ Hi của mình, loại cảm giác đó quá quen thuộc.
Mộ Y Na không khỏi suy nghĩ nhiều, cô ấy có phải chính là?
Chẳng lẽ là bà nghĩ nhiều sao? Nhưng giải thích gương mặt đó thế nào?
Mộ Hi và mẹ tán gẫu một ngày, trở lại nhà Nam Cung đã rất trễ, Nam Cung
Diệu không có mở đèn, anh hút thuốc, vốn tưởng rằng cô lại lén trốn đi,
chỉ là lúc này để hai đứa bé lại, không nghĩ tới cô chậm rãi từ ngoài
trở về, hình như là rất mệ, người phụ nữ đáng chết, chẳng lẽ ra ngoài
hẹn hò, nếu không, vì sao nhìn mệt mỏi như vậy?
Mộ Hi không có phát hiện trong phòng khách có người, cô không có ý định bật đèn, chuẩn bị trực tiếp lên lầu.
"Em còn biết trở lại, anh cho là em vừa chuẩn bị chạy trốn, chỉ là lúc này
tàn nhẫn hơn mà thôi, hai đứa bé cũng không cần, coi như em thông minh
còn biết trở lại!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Anh lấy đứa bé uy hiếp tôi, tôi dám không trở lại!" Mộ Hi không phục nói.
"Hiểu điểm này là tốt rồi, miễn cho tương lai hối hận, còn có về sau không
cho phép trở về sau tám giờ!" Nam Cung Diệu nói xong lên lầu, trong lòng rất cao hứng, cô không có đi, hôm nay về đến nhà, không có nhìn thấy
cô, trong lòng rất bất an, cho rằng cô lại chạy trốn, cũng may cô đã trở lại, nếu không, anh sẽ nổi điên!
Lúc này đây Nam Cung Diệu đã với quản gia Lý, không có đồng ý của anh, ai cũng không được mang Nam Nam và Lâm Lâm đi!
"Đứng ở nơi đó ngẩn người cái gì, đi lên." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vì vậy, kêu cô lên lầu.
Mộ Hi nghĩ thầm: Nếu như không phải là vì bọn trẻ, tôi mới không nhìn sắc
mặt của anh! Ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ, đã làm lớn bụng người ta, về
nhà còn dám bày bày cái mặt thối! Thật muốn đi lên xé nát cái gương mặt
đáng giận kia!
Mộ Hi rất tức giận Nam Cung Diệu ở bên ngoài
có phụ nữ, cô kiêu ngạo như thế làm sao có thể chịu được những thứ này,
lúc trước chính mình rời nhà trốn đi cũng là bởi vì Nam Cung Diệu không
trung thành! Mà bây giờ, Nam Cung Diệu đáng giận lợi dụng bọn trẻ uy
hiếp cô, thật hèn hạ!
Mộ Hi nghĩ thầm: không phải anh ngang ngược sao? Ai không chịu!
Mộ Hi bước nhanh lên lầu, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính của Nam Cung
Diệu, đặt mông ngồi ở trên chiếc giường lớn kia, sau đó cười hì hì nói:
"Chúc mừng Diệu tổng lại được là cha."
Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi cợt nhả toàn thân nổi cả da gà, người phụ nữ đáng chết! Dám nói móc anh!
Khóe miệng Nam Cung Diệu giương cao thoáng qua vài sự lạnh lẽo không thể thể thấy, anh cố ý chậm rãi đi về phía giường lớn, sau đó ngồi ở bên cạnh
Mộ Hi, hạ thấp giọng, lạnh lùng hỏi.
"Tôi sắp làm cha, em rất vui vẻ?"
Một gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệu gần như muốn áp vào mặt của Mộ Hi, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Mộ Hi.
"Đây là chuyện của anh, quản tôi làm gì!" Mộ Hi không sao cả trả lời, kỳ thật, trong lòng vô cùng để ý chuyện này!
"Người phụ nữ, đều là em làm hại, em muốn đền bù tổn thất cho anh như thế
nào?" Nam Cung Diệu lạnh lùng hỏi, Mộ Hi khó hiểu, tại sao lại do cô làm hại, đương nhiên cô không hiểu, kỳ thật, một đêm kia, Nam Cung Diệu coi Khang Hân thành Mộ Hi, mới có thể cá nước thân mật với Khang Hân.
"Vì sao tôi phải đền bù tổn thất cho anh? Đứa bé là của anh, phải gọi là
cha đúng rồi!" Mộ Hi vẫn mang vẻ mặt không sao cả, Nam Cung Diệu hoàn
toàn bị chọc giận.
"Trên đời này chỉ có một người phụ nữ có
tư cách sinh con cho tôi, đó chính là Mộ Hi, vợ của tôi, người phụ nữ
kia có con của tôi, là cô ta đáng đời!" Nam Cung Diệu ngẫm lại liền tức
giận, Khang Hân biết rất rõ ràng anh không có cảm giác gì với cô ta, một đêm kia, rõ ràng chính là người phụ nữ đó thừa dịp anh uống say cố ý
phát sinh quan hệ với anh!
"Anh đây là không chịu trách nhiệm!" Mộ Hi nói.
"Người phụ nữ khiến tôi phụ trách cũng chỉ có một, chính là e, - - Mộ Hi." Nam Cung Diệu nhìn xem Mộ Hi nói.
"Rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới tin tưởng, tôi không phải là
người anh muốn tìm, tôi là Mộ Vũ Hàn, mong anh nhớ kỹ!" Mộ Hi vốn định
đem nói ra tất cả sự thật, nhưng sau khi biết rõ Khang Hân mang thai, cô do dự, chính mình quá mệt, không muốn lại cuốn vạo khúc mắc trong.
Nghĩ cho tới hôm nay cô trở về muộn như vậy.
"Cô và Hàn Dương có quan hệ như thế nào? Vì sao lúc nào hắn ta cũng quấn
quít lấy em?" Nam Cung Diệu ê ẩm nói, người phụ nữ anh muốn, làm sao cho phép người khác nhớ thương!
"Chúng tôi không có gì..." Mộ Hi trả lời đơn giản.
"Không có gì? Vậy tại sao ánh mắt hắn ta nhìn em biến thái như vậy!" Nam Cung
Diệu vừa nghĩ tới vẻ mặt Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi, vừa muốn xé xác người
đàn ông kia.
"Cái đó có quan hệ gì với anh? Anh ta biến
thái, anh không biến thái sao? Anh còn trò lưu manh với tôi!" Mộ Hi tức
giận nói, tức giận nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, chủ yếu là bởi vì Nam
Cung Diệu hoài nghi cô có quan hệ với tên biến thái kia!
"Lâm Lâm là con của ai? Vì sao em lại quen người đàn ông kia vậy? Rốt cuộc
có phải trước kia hai người có quan hệ tình nhân?" Nam Cung Diệu trừng
mắt hỏi Mộ Hi, anh biết rõ cô chính là Mộ Hi, nhưng vì sao Hàn Dương lại nói như vậy? Hơn nữa rất rõ ràng Hàn Dương có hứng thú với Mộ Hi!
Mộ Hi ngừng hô hấp lại, anh còn bắt đầu hoài nghi, chỉ sợ năm đó anh và
cái tên biến thái Âu Dương Hàn kia đấu đến đầu rơi máu chảy, Mộ Hi vẫn
luôn gạt anh chuyện cô bị anh ta bắt cóc, đừng thấy đôi khi Mộ Hi ngốc
ngếch, tối thiểu cô biết rõ Âu Dương Hàn không phải là người dễ chọc,
nếu Nam Cung Diệu biết rõ những chuyện này, nhất định bọn họ sẽ càng đấu tới ngươi chết ta sống, Mộ Hi không cần Nam Cung Diệu gặp nguy hiểm,
cho nên thà rằng chính mình ủy khuất, cũng không để cho anh đi đánh đánh giết giết.
Hiện tại Nam Cung Diệu bắt đầu hoài nghi cô và
Âu Dương Hàn có quan hệ như thế nào, như vậy Mộ Hi càng không thể thừa
nhận mình chính là Mộ Hi, như vậy Nam Cung Diệu sẽ trở thành tà ma chân
chính, đại khai sát giới, Mộ Hi không muốn anh lại tạo nghiệt! Không chỉ một lần thấy anh giết người, Mộ Hi thật lo lắng cho tới một ngày anh sẽ đụng phải đối thủ lợi hại, giống như Âu Dương Hàn đáng chết chính là
vai ác, điểm này Mộ Hi hiểu rõ.
Mộ Hi giương mắt, ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệu.
"Không phải Diệu tổng thần thông quảng đại, có thể tự mình đi thăm dò mà!" Mộ
Hi thản nhiên nói, về phần điều tra ra kết quả như thế nào, đến lúc đó
đành hành sự theo hoàn cảnh, khẳng định Âu Dương Hàn sẽ giấu thật sâu,
chỉ sợ chẳng bị tra ra! Dù sao có thể giữ liền giữ!
"Em nghĩ rằng tôi không tra được sao?" Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng, mở máy tính ra, tìm ra ảnh chụp về cô gái chết hai năm trước cho Mộ Hi xem.
"..." Trong lòng Mộ Hi bất an nhảy loạn, xong rồi, xong rồi, xong rồi...
"Mở to mắt, nhìn xem, ai vậy?" Nam Cung Diệu chỉ vào cô gái gặp chuyện không may, hết sức nghiêm túc nói.
"Tại sao có thể như vậy? Thật sự là quá giống!" Mộ Hi làm bộ bình tĩnh nói,
kỳ thật thấy bản thân, trong lòng cô hết sức rối rắm, lúc trước ma xui
quỷ khiến biến thành cô gái này, giờ phút này, thấy bản thân cô ấy, cảm
giác hết sức hổ thẹn!
"Người phụ nữ, không cần giả bộ, nếu không, nhẫn nại của tôi có hạn!"
"Tôi... Anh muốn tôi nói cái gì?" Mộ Hi nhìn cô gái kia một chút, rồi nhìn Nam Cung Diệu một chút, vẻ mặt rất thống khổ!
Lúc trước chỉ muốn làm cô bé này, tại sao không có nghĩ tới ngộ nhỡ có một ngày bị tra ra, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy bộ dạng Mộ Hi Nam Cung Diệu hết sức đau lòng, vì sao không thừa nhận? Vấn đề này liên tục quấy nhiễu anh!
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Mộ Hi, đột nhiên Nam Cung Diệu không muốn bức cô nữa!
Anh lạnh lùng bỏ lại những lời này, sau đó gọi một cú điện thoại cho Lãnh
Đông, hình như là phân phó anh ta chuẩn bị giúp anh tài liệu gì đó?
Để điện thoại di động xuống, Nam Cung Diệu trực tiếp đi vào nhà tắm.
Nam Cung Diệu đi vào tắm, người phụ nữ này vừa khiến anh vừa yêu vừa hận,
ôi trời! Cũng không có một chút biện pháp nào với cô, cũng mau cô trở
lại bên cạnh anh, những thứ khác sẽ từ từ tra rõ ràng !
Di
động Nam Cung Diệu vang lên, Mộ Hi cầm lên nhìn là Lãnh Đông, nghe được
tiếng nước chảy liên tục trong phòng tắm, vì vậy, Mộ Hi cầm lấy điện
thoại di động đi tới cửa phòng tắm, có thể Lãnh Đông lại có việc gấp,
Mộ Hi lo lắng làm chậm trễ, cho nên biết rõ bên trong là cảnh tượng gì,
vẫn kiên trì đi tới!
Mộ Hi gõ gõ cửa.
"Này, điện thoại của anh." Bởi vì có tiếng nước, Mộ Hi la lớn.
Rầm, cửa mở ra, toàn thân Nam Cung Diệu nhỏ nước đứng ở cửa phòng tắm.
Anh không một mảnh vải, đầu tóc ướt nhẹp rũ rơi xuống, trên người còn có
dấu vết lần trước sau khi bọn họ kích tình, Mộ Hi để lại vết móng tay
cho anh, nhìn qua hết sức gợi cảm.
"À, điện thoại vang lên." Mộ Hi cuống quít thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy ngày càng nóng hừng hực, mặc dù bọn họ không chỉ một lần thẳng thắn, nhưng cô vẫn dễ dàng bị vẻ
đẹp của anh dùng sắc dụ hoặc, không tự chủ được hết sức khẩn trương, bởi vì anh mà toàn thân nóng lên.
"Ừm."
Nam Cung
Diệu lạnh nhạt đáp một tiếng, tiện tay cầm lấy khăn tắm trên kệ, quấn
qua bên hông, mặc dù chỉ là động tắc quấn khăn đơn giản, nhưng khi nhìn
qua là thấy ưu nhã đẹp mắt hơn người khác.
Nam Cung Diệu
nhận di động, đi vào phòng ngủ, ánh mắt Mộ Hi cũng nhìn theo phương
hướng Nam Cung Diệu, mắt vừa nhìn tới bóng lưng dài, sau lưng còn có
chiến tích hùng vĩ của cô, chính là dấu móng tay, Mộ Hi xấu hổ, không
nghĩ tới để lại cho anh nhiều ấn ký như vậy, có vết hôn, còn có dấu móng tay.
Nhìn qua phía sau lưng anh rộng rãi như vậy, cường tráng như vậy, rất có cảm giác an toàn.
Anh lại là người đàn ông máu tanh bạo lực lãnh tình như vậy, nhất định hết
sức đòi phụ nữ phải thích mình, giống như mỗi lần cô đều thua dưới hạ
thân anh!
Giờ phút này, Mộ Hi không phải là không thừa nhận, cô yêu người đàn ông này, hơn nữa, người đàn ông này cũng yêu cô, chỉ
là mình không muốn thừa nhận, bởi vì Mộ Hi lo lắng có một ngày anh không hoàn toàn thuộc về mình!
Nam Cung Diệu cúp điện thoại, đi
đến chỗ tủ quần áo, lấy quần áo ra mặc, một phen giật khắn tắm xuống vứt qua một bên, cầm lấy yquần áo mặc tứng cái, động tác này, kia tư thế,
ưu nhã, đẹp trai, hình ảnh như vậy cũng có thể hình dung dùng sắc đẹp
thay cơm đi!
Nam Cung Diệu mặc quần, mặc áo sơ mi, bắt đầu
cài nút áo, mới vừa cài hai cái nút áo, dư quang khóe mắt liếc về người
phụ nữ ngu ngơ kia, khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, rất hài lòng
phản ứng của Mộ Hi, là lộ vẻ háo sắc về phía anh, vẻ mặt này, trước kia
cô vợ nhỏ cũng thường thường sẽ như thế.
"Đến đây." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.
"Có chuyện gì sao?" Mộ Hi ngây ngốc hỏi.
"Cài nút áo cho tôi." Nam Cung Diệu vẫn thản nhiên nói, giống như tất cả hết sức bình thường.
"A - - anh không thể tự mình cài sao?" Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói như vậy âm thầm cả kinh.
"Em là vợ của tôi, hầu hạ ông xã là trách nhiệm của em." Nam Cung Diệu mặc
kệ cô có thừa nhận hay không, chính là nhận định cô, giọng nói chuyện
vẫn lạnh lùng.