Sau khi Mộ Hi rời khỏi quán bar, Âu Dương Hàn vốn định đi ra cùng, bởi vì anh ta thấy Nam Cung Diệu, cho nên liền ngừng bước.
"Âu thiếu, anh thích cái con nhóc kia sao?" Người đàn ông vừa rồi gọi điện thoại cho Âu Dương Hàn nói.
"Cái loại cảm giác này không nói ra được, cảm thấy cô hết sức mê người." Âu Dương Hàn ý vị sâu xa nói.
"Vóc người của cô ta không tồi, nhất là cái mông hết sức gợi cảm." Người đàn ông còn nói.
"Mẹ kiếp, mỗi lần tay của tôi đụng vào cặp mông tròn chịa kia, có loại cảm
giác sảng khoái, cầm lấy mềm mại, co dãn mười phần." Âu Dương Hàn nói.
"Anh, cái con nhóc này có sát thương quá mạnh mẽ, xem ra anh hùng khó qua ải
mỹ nhân, đúng là có chân lý, mà đàn ông chúng ta không thể kháng cự bởi
dụ hoặc!" Người đàn ông đó nói.
"Đúng là không cách nào kháng cự." Âu Dương Hàn tán đồng nói.
"Vậy tại sao vừa rồi anh lại thả cô ta đi? Trực tiếp mang vào phòng không phải được sao." Người đàn ông còn nói.
"Dưa hái xanh không ngọt." Âu Dương Hàn nói.
"Anh, đây không phải là phong cách của anh! Em còn nhớ chỉ cần là Âu thiếu
vừa ý con nhóc nào, đều sẽ đạt được, hơn nữa từ trước đều là tốc chiến
tốc thắng." Người đàn ông nói.
"Cô ấy không giống người khác." Âu Dương Hàn nói.
Tập đoàn Nam Cung.
Nam Cung Diệu bận rộn trong phòng làm việc, Khang Hân cầm lấy một vài văn kiện tiến vào.
"Tại sao lại là cô?" Hôm nay Nam Cung Diệu có một khách hàng quan trọng phải gặp.
"Diệu tổng, hôm nay tôi tới có công việc, anh đừng nhạy cảm." Khang Hân ưu nhã ngồi xuống, lấy tài liệu từ trong túi ra.
"Công việc?" Nam Cung Diệu khó hiểu, khi nào thì bọn họ có công việc?
"Diệu tổng, tôi chính là người phụ trách hạng mục lần này." Khang Hân bình
tĩnh nói, kỳ thật vì đạt được quyền chủ động của hạng mục, Khang Hân
phải mất rất nhiều sức lực mới nắm được.
"Là cô?" Nam Cung
Diệu thấy bất ngờ, không nghĩ tới một hạng mục lớn như vậy lại do Khang
Hân nắm giữ, thực sự trước kia đã xem nhẹ cô.
"Đúng vậy, tôi không nghĩ tới người chúng tôi hợp tác lại là tập đoàn Nam Cung, lúc ấy tôi còn do dự có nên nhận hạng mục này hay không, bởi vì lo lắng phu
nhân của anh sẽ hiểu lầm tôi cố ý đến gần anh! Cho nên tôi hy vọng chúng ta sẽ chỉ có quan hệ hợp tác, hy vọng phu nhân của anh sẽ không ngang
ngược vô lý giống như lần trước, tôi không thể chịu nổi!"
Khang Hân biểu hiện hết sức oan ức.
"Thực xin lỗi, tôi xin lỗi thay cô ấy." Nam Cung Diệu cẩn thận ngẫm lại. Kể
từ khi giải trừ hôn ước với cô, Khang Hân không có quấy rầy cuộc sống
của bọn họ, cho nên lúc đó Mộ Hi cũng thật quá đáng, bình thường thích
mắng chửi người cũng coi như xong, bây giờ còn động thủ đánh người, thật sự là nuông chiều cô thành hư.
Khang Hân đưa tài liệu cho Nam Cung Diệu xem, chính mình ngồi qua một bên chờ đợi đáp án của anh.
"Cô cứ ngồi đây chờ một lát, tôi cần thương lượng với vài cổ đông một chút, nửa giờ sau sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục." Nam Cung Diệu đứng
dậy rời đi.
Ngay khi Nam Cung Diệu ra ngoài không bao lâu,
Mộ Hi đã đến đây, cô muốn tới xem anh một chút, mà gần nhất cô cảm giác
Nam Cung Diệu lạnh nhạt với cô, cho nên cảm thấy không tốt, mà bởi vì ở
nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, coi như hoạt động một chút, ai ngờ
đẩy cửa tiến vào.
"Ông xã..." Mộ Hi sững sờ, cô nhìn thấy Khang Hân ngồi ở cạnh bàn làm việc của Nam Cung Diệu, hết sức nhàn nhã uống cà phê.
"Chao ôi, Nam Cung phu nhân, đây là tới kiểm tra sao?" Khang Hân đứng lên, đi về phía Mộ Hi, ánh mắt nhìn cô hết sức miệt thị.
"Vì sao cô lại ở chỗ này?" Mộ Hi hỏi.
"Cô quản sao, tôi thích anh Diệu, cho nên muốn anh ấy, nên đến đây." Khang
Hân hết sức quyến rũ nói, cô ta cố ý ở trước mặt Mộ Hi gọi Nam Cung Diệu là anh Diệu, kỳ thật cô ta cũng thấy buồn nôn khi nói trước mặt Mộ Hi!
"Tốt nhất cô nên hiểu quan hệ bây giờ của hai người như thế nào?" Mộ Hi cố
nén tức giận sắp bộc phát, bởi vì bộ dáng Khang Hân làm cho người ta vô
cùng chán ghét.
"Quan hệ tình nhân, không có cách nào, tôi
yêu anh Diệu, cho nên nhất định tôi phải ở cùng anh ấy, cho dù là chen
chân vào, tôi cũng sẽ làm." Khang Hân đi tới đi lui trong phòng làm việc nói, giống như cô ta chính là nữ chủ nhân của chỗ này.
"Cô
thật không biết xấu hổ!" Mộ Hi không nghĩ tới da mặt cô ta lại dày như
vậy, muốn làm tiểu tam còn cây ngay không sợ chết đứng.
"Nói cho cô biết, Anh Diệu đã chơi cô đủ rồi, đây là chính miệng anh ấy nói, mà bây giờ tôi chính là người anh ấy yêu nhất." Vẻ mặt Khang Hân rất
vui vẻ, không giống như là nói dối, chẳng lẽ đây là sự thật, đàn ông
thực không đáng tin!
Khang Hân nhìn thầy Mộ Hi có chút tin
tưởng, trong lòng rất đắc ý, bưng cà phê uống một ngụm, ngồi trở lại vị
trí vừa rồi, gác chân, bộ dáng hết sức thoải mái.
"Biến, lập tức cút!" Mộ Hi không muốn giằng co cùng loại phụ nữ này, cô muốn đích thân hỏi Nam Cung Diệu.
"Tôi cũng không thể đi, chốc nữa anh Diệu không thấy tôi sẽ sốt ruột, người
nên đi là cô, ở đây chỉ vướng bận, nếu không chút nữa chúng tôi không
cầm giữ được, không phải cô sẽ lại nóng giận sốt ruột sao!"
"Không biết xấu hổ!" Mộ Hi không nghĩ tới cô ta xấu xa như thế.
"Tôi có xấu hổ hay không lại không quan trọng, quan trọng là anh Diệu không
cần cô, cô đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn có gì chơi đùa, anh Diệu nói cô không hiểu dịu dàng, thân là một phụ nữ lại không biết chút dịu dàng,
như vậy làm sao đàn ông thích chứ!" Khang Hân từng câu anh Diệu, cố ý
gọi rất ngọt ngào.
Mộ Hi đi về phía cô ta, vung tay cho một cái tát.
"Một tát này nhắc nhở cô làm người ra sao." Mộ Hi tức giận nói.
Khang Hân cầm lấy cây dao dọc dấy trên bàn, hù dọa Mộ Hi.
"Cô dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cho mặt cô nở hoa, đến lúc đó coi
như là cô cởi hết nằm dài trên đất, cũng không có ai muốn cô, trừ khi là tên ăn mày ven đường."
Mộ Hi thấy người phụ nữ này phát
điên, lại cầm lấy dao dọc giấy uy hiếp cô, cô liền đoạt lấy dao từ tay
cô ta, nhưng khi cô cầm lấy con dao, Khang Hân cố ý dùng tay xoẹt một
nhát dưới lưỡi dao.
"A - - "
Khang Hân lập tức siết chặt miệng vết thương, kêu to.
"Cô muốn làm gì? Cô muốn làm gì? Đừng tới đây, đừng tới đây..." Khang Hân
kêu to, làm kinh động đến thư ký, thư ký vội vàng đi mời Nam Cung Diệu.
Mộ Hi bị hành động của cô ta dọa ngốc, người phụ nữ này thật âm hiểm, rõ
ràng là muốn hãm hại cô, vừa rồi cô lo lắng cô ta dùng dao làm mình bị
thương, dù sao cô ta là đứa con gái cha yêu quý nhất, không nghĩ tới cô
ta lại tự làm mình bị thương!
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu tiến vào, thấy Mộ Hi cầm dao trong tay.
Sắc mặt Khang Hân trắng bệch, một tay siết chặt tay kia, trong miệng còn không ngừng kêu.
"Cô thật đáng sợ, cô thật đáng sợ, tôi đã làm gì sai, vì sao cô không chịu
buông tha cho tôi?" Khang Hân đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Sau khi Nam Cung Diệu đi vào thấy tình hình này, nhìn vẻ mặt Mộ Hi, rồi nhìn
sang vẻ mặt Khang Hân, trong lòng nghĩ kế, bình thường chính mình không
thể bỏ được Mộ Hi, bây giờ chính là cơ hội, mà trong khoảng thời gian
gần đây, vì bảo vệ Mộ Hi, anh không giám đối sử thật tốt với cô, liền sợ hãi bị lời tiên đoán nguyền rủa, bởi vì lời tiên đoán chỉ biết nguyền
rủa những người yêu nhau, chỉ cần bọn họ thường xuyên cãi nhau khả năng
sẽ không có chuyện gì, giờ phút này là một cơ hội, có thể khiến cô tức
giận, chỉ cần không chung tình thì cô sẽ an toàn, cho nên Nam Cung Diệu.
Anh trừng mắt nhìn Mộ Hi ngây người kinh ngạc, trực tiếp đi đến bên Khang
Hân, chuẩn bị ôm lấy Khang Hân đi tới bệnh viện.
Lúc đi ngang qua Mộ Hi.
"Em không ở nhà
chăm sóc con, không có việc gì thì chạy tới đây làm gì?" Nam Cung Diệu
căm tức nhìn Mộ Hi nói, mà Khang Hân biểu hiện như con mèo nhỏ bị người
khi dễ, cuốn rúc vào trong lòng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt Mộ Hi đau lòng, chính mình hận không thể là người gặp trở ngại, tất cả
vì lời tiên đoán quấy nhiễu anh, anh sợ mất đi Mộ Hi, giống như năm đó
cha mất đi mẹ!
"Anh thật sự thay đổi rồi, trở nên chẳng phân biệt được trắng đen, Nam Cung Diệu, tôi đã nhìn rõ anh, nhìn thấy phụ
nữ là muốn, hừ! Chó không bỏ được ăn phân!" Mộ Hi đạp cửa rời đi, tự ái
của cô, kiêu ngạo của cô, tình yêu có một không hai của cô, mẹ nó, tất
cả đều đi đời rồi!
Từ nhỏ Mộ Hi không có cha bảo vệ, cho nên lúc cô khổ sở, lúc tức giận, cô lại muốn chửi người! Người khác thấy cô thế nào, cô không sao cả, nhưng mà, Nam Cung Diệu thấy cô thế nào, cô
hết sức để ý, bởi vì đây là người đàn ông mình yêu, cô hy vọng ông xã xã hiểu cô!
Lúc này cô không còn có dũng khí nhìn người đàn
ông mình yêu ôm phụ nữ khác, đây là sát muối vào vết thương của cô, thật là tàn nhẫn! Lòng rất đau nhức!
Bởi vì Mộ Hi có bệnh say
máu, bởi vì vừa rồi tức giận, không có chú ý máu ở trên tay Khang Hân,
hiện tại nghĩ đến thì đầu bắt đầu choáng váng, chẳng qua vẫn còn có thể
chống đỡ, cô hỗn loạn đi ra ngoài, trong đầu đều là những lời Nam Cung
Diệu nói với cô, vô tình lạnh lùng, còn có ánh mắt đòi mạng, hận không
thể muốn giết người, thật không hổ là tà ma, ngoan độc!
Mộ
Hi rất đau lòng, cũng không có chú ý phía trước là đèn đỏ, cô vẫn lảo
đảo đi về phía trước, đúng lúc này, một chiếc xe thể thao chạy qua, đụng phải cô ra ngoài.
Cứ như vậy, Mộ Hi không có bất kỳ tiếng
thét đau khổ nào, ngã vào vũng máu, cũng may vừa rồi mới đèn đỏ, cái xe
thể thao này quẹo trái, chỉ vừa mới lăn bánh, tốc độ xe không tính quá
nhanh.
Chủ xe nhanh chóng chạy xuống, kiểm tra đơn giản cho
Mộ Hi, rồi ôm lấy Mộ Hi vào trong xa, hôm nay Mộ Hi mạng lớn, người chủ
chiếc xe chính là bác sĩ chỉnh hình cấp thế giới, rất có tiếng tăm trong giới y học, anh ta đưa Mộ Hi đi vào một bệnh viện tốt, đương nhiên điều kiện chưa bệnh ở đấy cũng số một số hai.
Mộ Hi hô hấp yếu
ớt, trên người không có bất kỳ giấy tời chứng minh thân phận nào, bởi vì vừa rồi cô rất tức giận, đã để quên túi sách trong phòng làm việc của
Nam Cung Diệu, đến ngay cả điện thoại cũng không mang theo bên người.
Chủ xe tên là Nhạc Phàm, hàng năm ở tại Mỹ, ngẫu nhiên về nước làm việc, trong nước cũng có biệt thự của mình.
"Cứu người trước, tôi sẽ cố gắng liên lạc với người nhà của cô ấy." Nhạc
Phàm nói với học trò cưng của mình, vì vậy Mộ Hi được mang tới phòng
phẫu thuật.
Ba giờ sau, Mộ Hi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cả khuôn mặt đều bị băng kín.
Nhạc Phàm đi về phía trước hỏi.
"Bệnh nhân như thế nào rồi?"
"Thầy giáo, may mắn kịp thời đưa tới, nếu không khó mà giữ được tính mạng,
chẳng qua tình huống bây giờ cũng không được lạc quan lắm, cả khuôn mặt
gần như bị đụng hỏng!" Bac sĩ vô cùng tiếc hận nói.
"Mấy
người hãy cố gắng cứu cô ấy, nhưng vừa rồi ý cậu nói là cô ấy đã bị hủy
dung?" Nhạc Phàm xác định một chút, dù sao đối với một cô bé mà nói, hủy dung chính là phán quyết tử hình!
"Đúng vậy, chúng em đã hết sức!"
Hồi lâu sau, Mộ Hi hơi hơi mở mắt, cảm giác trời đất quay cuồng.
"Cô gái, cô đã tỉnh?" Nhạc Phàm thấy Mộ Hi động đậy.
"Tôi ở đâu đây?" Mộ Hi cảm giác toàn thân đau đớn, nhất là mặt, đau rát,
"À, cô gái, hôm nay cô vượt đèn đỏ, cho nên tôi đụng vào cô, cô bị thương!
Thật xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ thấy đèn xanh, liền khỏi động xe, không
nghĩ tới đụng vào cô! Cho nên đã đưa cô tới bệnh viện, cô vừa mới làm
xong phẫu thuật!" Nhạc Phàm nói xin lỗi.
Mộ Hi cẩn thận nhớ
lại, là mình lảo đảo đi ở ven đường, sau đó chuẩn bị qua đường, nhìn
thấy một chiếc xe con chạy tới chỗ cô, cuối cùng cái gì cũng không biết.
Nhưng nghĩ tới những gì Nam Cung Diệu đã làm, cô thương tâm khóc, nước mắt ướt đẫm băng gạc.
"Làm sao vậy? Nói cho tôi biết làm sao liên lạc được với người nhà của cô,
tôi sẽ gọi điện thoại cho họ." Nhạc Phàm nói, mặc dù chủ yếu anh ta
không có trách nhiệm, nhưng dù sao anh ta cũng đụng phải người, vẫn nên
gánh chút trách nhiệm.
Mộ Hi sững sờ, nghĩ đến Nam Cung Diệu nói những lời kia, nghĩ đến trong ngực anh ôm người phụ nữ khác, cô
thật hận, vốn là cô cho anh thay đổi vì cô, không nghĩ tới bản tính khó
sửa đổi! Trong đầu đều là những câu nói kia của Khang Hân: Chúng tôi là
quan hệ tình nhân, chúng tôi là quan hệ tình nhân...
"Tôi không có người thân, nhất tiên sinh phải giúp tôi, thiếu tiền của anh, nhất định tôi sẽ trả lại." Mộ Hi khẩn cầu nói.
"Cô đừng khách khí, đây vốn là điều tôi cần phải làm, chỉ là..." Nhạc Phàm
suy nghĩ một chút, cô không có người thân, làm sao nói cho cô biết mặt
đã bị hủy!
"Chỉ là cái gì?" Mộ Hi khẩn trương hỏi.
"À, không có gì, cô cứ an tâm dưỡng thương, tiền chữa trị cô không cần lo
lắng." Nhạc Phàm thật sự là không nói được chuyện Mộ Hi bị hủy dung!
Mộ Hi chịu đựng đau đớn, cô không muốn như tên ăn mày, lại để cho Nam Cung Diệu thương hại, cái người đàn ông có mới nới cũ không đáng để cô trả
giá vì anh.
Một lát sau, Mộ Hi nghĩ đến cô vừa mới sinh con
gái nên phải làm sao bây giờ? Nếu như mình không quay về, anh có tìm cô
hay không, còn có con của nàng cô, cô không bỏ được, cho nên phải nhờ
người đón con đi. Nam Nam đã lớn rồi, cô yên tâm, nhưng là Lâm Lâm còn
nhỏ, không thể rời khỏi mẹ, cho nên.
"Tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của anh một chút không?" Mộ Hi hỏi Nhạc Phàm.
"Có thể." Nhạc Phàm lấy điện thoại di động ra, Mộ Hi vươn tay cầm lấy, cũng may hai tay của mình còn linh hoạt, có thể cho đứa bé bú sữa.
Nhạc Phàm đi ra ngoài.
"Quản gia Lý sao? Tôi là Mộ Hi, phiền ông đưa Lâm Lâm đến quảng trường Cửu
Châu được không, tôi và bạn của mình đang ở đấy, tôi chờ ông." Tại sao
Mộ Hi phải vội vã mang Lâm Lâm đi như vậy, bởi vì bây giờ Nam Cung Diệu
còn chưa có tan tầm, nếu như buổi tối anh về nhà phát hiện mình không có ở đây, đến lúc đó Mộ Hi muốn đón Lâm Lâm lại có chút khó khăn!
Mộ Hi cúp điện thoại, Nhạc Phàm đi tới.
"Tiên sinh, tôi muốn xuất viện." Mộ Hi đau đớn ngồi dậy nói.
"Không được, cô mới vừa làm phẫu thuật xong." Nhạc Phàm nói.
"Bây giờ tôi phải ra ngoài, tôi còn có đứa bé gửi nhờ nhà bạn, nhất định tôi phải đi đón nó." Mộ Hi khó khăn xuống giường.
"Như vậy, tôi có thể đưa cô đi, sau đó cô phải tiếp tục trở về nằm viện?"
Nhạc Phàm thấy Mộ Hi vội vàng, cho nên thương lượng với cô.
"Có thể, cám ơn anh tiên sinh." Nghĩ đến cái người đàn ông này mang cô đi đón đứa bé, trong lòng yên tâm không ít.
Mộ Hi được Nhạc Phàm dùng xe lăn đẩy ra khỏi bệnh viện, ngay cửa bệnh viện cô nhìn thấy Nam Cung Diệu ôm Khang Hân ngồi trong xe, Khang Hân nằm
sấp ở trong lòng anh, mà anh lại đang nhắm mắt, giống như rất hưởng thụ, hừ! Cái tình yêu chó má gì! Mộ Hi vừa định trốn, phát hiện trên mặt
mình có băng gạc, nên không có trốn, vì bây giờ mình đang mặc quần áo
bệnh nhân của bệnh viện, coi như là đứng ở trước mặt anh, anh cũng không biết.
Nhạc Phàm ôm Mộ Hi lên xe, thắt dây an toàn, khởi
động xe, đôi mắt Mộ Hi không chớp nhìn chằm chằm xe của Nam Cung Diệu,
đây là người đàn ông mình yêu sao? Vì sao anh lại ôm người phụ nữ khác?
Chẳng lẽ tình yêu của bọn họ khôn thể chịu nổi một kích như vậy!
"Làm sao vậy? Nhìn thấy người quen?" Nhạc Phàm phát hiện Mộ Hi liên tục nhìn ra bên ngoài.
"Không có, chỉ là hiếu kỳ, cám ơn anh tiên sinh." Mộ Hi nói.
"Thật hổ thẹn, không phải tại rôi thì cô còn tốt, thật xin lỗi!" Nghĩ tới đây mặt cảu cô gái này đã bị hủy, Nhạc Phàm áy náy tự trách!
"Tiên sinh không cần tự trách, lần này là lỗi của tôi, không thể trách anh." Mộ Hi nói.
"Cô có thể gọi tôi là Nhạc Phàm, còn không biết cô họ gì?" Nhạc Phàm lịch sự hỏi.
"Tôi, tôi tên là Mộ Vũ Hàn." Mộ Hi tùy tiện lấy một cái tên.
"Cô là con gái, tại sao cha cô lại cho cố cái tên này, nó giống như tên con trai." Nhạc Phàm nói.
"Từ nhỏ tôi đã không có cha, cho nên tôi không biết cảm giác có cha là gì!" Mộ Hi đau lòng nói.
"Vũ Hàn, thực xin lỗi!" Nhạc Phàm nói xin lỗi.
"Nhạc Phàm, tôi không sao, tôi đã thành quen, được rồi, chúng ta cứ chờ ở chỗ này đi, có lẽ bọn họ sắp đến." Mộ Hi nhìn ra ngoài cửa xe.
Chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy quản gia Lý đẩy xe đẩy nhỏ xuất hiện ở trên quảng trường, nhưng mà, Mộ Hi dạng này không thể đi ra, nhất định quản
gia Lý sẽ hỏi.
"Nhạc Phàm, tôi muốn nhờ anh giúp một việc,
bây giờ bộ dạng tôi thế này, người quen của tôi nhìn thấy sẽ lo lắng,
tôi muốn nhờ nah đi ra ôm đứa bé về đây cho tôi?" Mộ Hi khó xử nói.
"Được rồi, chỉ sợ ông ấy không chịu đưa đứa bé cho tôi, bởi vì chúng tôi không quen biết." Nhạc Phàm nói.
"Anh trước một chút." Mộ Hi cầm lấy di động Nhạc Phàm, gọi điện thoại cho quản gia Lý.
"Quản gia Lý, tôi nhìn thấy ông rồi, ông chờ một chút, bây giờ tôi đang ở
trên lầu gần đó, mà hôm nay tôi sẽ ăn cơm nhà bạn, đang chuẩn bị làm cơm tối, hiện không đi ra được nên sẽ nhờ chồng bạn tôi đón Lâm Lâm lên.
ông sẽ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh, anh ấy họ Nhạc."
Mộ Hi cúp điện thoại.
"Nhạc Phàm, thật sự là đã làm phiền
anh, người quen của tôi không biết tôi bị thương, sẽ chuyện bé xé to!
Chỉ đành về sau nói cho ông ấy biết." Mộ Hi giả bộ không có chuyện gì.
"Cô cứ chờ đây." Nhạc Phàm xuống xe, Mộ Hi nhìn anh đi tới chỗ quản gia Lý, trong lòng hết sức lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Xin chào, ông là quản gia Lý sao?" Nhạc Phàm nghe thấy Mộ Hi vừa Mộ Hi gọi
ông là quản gia Lý, cho nên anh cũng gọi như vậy.
"Là tôi, anh là?" Quản gia Lý hỏi.
"Tôi họ Nhạc, là tới đón Lâm Lâm, mẹ của con bé đang bận, cho nên nhờ tôi."
Nhạc Phàm trân thành nói, trời ạ! Bình thường anh ta hận nhất là nói
dối, nhưng bây giờ lại giả bộ nghiêm trang!
"Đã làm phiền
anh Nhạc tiên sinh." Quản gia Lý đưa xe đẩy nhỏ cho Nhạc Phàm, Nhạc Phàm đẩy xe đi tới một tòa trung cư, bởi vì Mộ Hi nói ở trên lầu, cho nên
nhất định anh ta phải phối hợp, thấy quản gia Lý đi rồi, Nhạc Phàm mới
trở lại xe.
"Bây giờ chúng ta có thể trở về bệnh viện chưa, cô còn cần nghỉ ngơi, còn
tôi sẽ tìm bảo mẫu chăm sóc đứa bé giúp cô, chờ sau khi xuất viện, cô cứ ở nhà tôi trước, trong nhà có người giúp việc, sẽ giúp cô chăm sóc đứa
bé." Nhạc Phàm nói.
"Cám ơn anh." Mộ Hi ngẫm lại tạm thời
không có chỗ đi, không bằng tới nhà anh ở trước, đến lúc đó sẽ tìm nhà ở sau, vừa trông đứa bé rồi kiếm tiền, từ từ nuôi Lâm Lâm lớn.
****
"Tôi đưa cô trở về trước." Nam Cung Diệu thản nhiên nói, kỳ thật, khi Mộ Hi
đi rồi, anh còn suy nghĩ, mặc dù bình thường Mộ Hi có chút ngang ngược,
nhưng lòng cô rất đơn thuần, mọi chuyện hôm nay hết sức kỳ quặc, vẻ mặt
Mộ Hi nói cho anh biết, cô không có làm tổn thương Khang Hân, chẳng lẽ
là hiểu lầm cô, nếu như mà như vậy, chỉ có một khả năng là Khang Hân
đang nói dối, Mộ Hi không phải là người có tâm kế, nói như vậy chính là
Khang Hân có tâm.
Kỳ thật, vừa rồi Mộ Hi ở cửa bệnh viện
nhìn thấy Khang Hân nằm ở trong lòng Nam Cung Diệu, lúc ấy Nam Cung Diệu nhắm mắt lại, không phải anh đang hưởng thụ, mà anh đang thử dò xét ý
đồ Khang Hân, nếu Khang Hân cố ý hãm hại Mộ Hi, như vậy nhất định cô ta
có mục đích, cho nên anh mới có thể tùy ý để cô nằm sấp ở trong lòng
mình, kết quả xác nhận Khang Hân cố ý đến gần anh, phá hư tình cảm vợ
chồng bọn họ.
Nam Cung Diệu vẫn luôn chờ đợi cơ hội tàn nhẫn với Mộ Hi, bình thường anh không làm được, nhưng lúc nào cha anh cũng
gọi điện nhắc nhở anh nên, chỉ có như vậy mới có thể tránh né lời tiên
đoán của nhà Nam Cung, lúc nào lời của ông cũng bên tai: Bị lời tiên
đoán nguyền rủa là lúc tình cảm vợ chồng rất tốt, có lẽ không chung
tình với cô thì mới có thể cứu Mộ Hi!
Nguyền rủa chết tiệt! Yêu một người còn biến thành tổn thương người đó!
Mỗi lần nghĩ tới đây, Nam Cung Diệu không dám yêu Mộ Hi, anh sợ hãi, rất sợ lời tiên đoán chết tiệt sẽ cướp đi người anh yêu, năm đó là mẹ của
mình, lúc anh còn nhỏ vẫn còn không có nhớ rõ bộ dạng của mẹ thế nào, mà mẹ đã rời đi, cho nên anh muốn tránh lời tiên đoán phát sinh lần nữa!
Bây giờ Nam Cung Diệu suy nghĩ một chút hết sức hối hận lúc trước ép buộc
Mộ Hi kết hôn với anh, Mộ Hi có thể thật tốt, cũng coi như xong, nhưng
nếu Mộ Hi có việc gì, anh không có cách nào tha thứ cho mình!
Nếu bởi vì chính mình bá đạo yêu mà làm hại tới Mộ Hi, đáng chết! Loại
chuyện như vậy không thể phát sinh, cho nên anh quyết định ngăn cách Mộ
Hi, để Mộ Hi vào trong trạng thái an toàn.
Nam Cung Diệu trở lại công ty, phát hiện bà xã không có cầm theo túi sách, vì vậy, cầm
lấy túi xách Mộ Hi về nhà, về đến nhà phát hiện Mộ Hi vẫn chưa về, biết
rõ cô còn đang tức giận, con gái cũng không có ở đây, quản gia Lý nói Mộ Hi chơi ở nhà bạn, điện thoại di động của cô trong túi, cho nên Nam
Cung Diệu cũng không liên lạc được với cô, chỉ có thể kiên nhẫn chờ!
Một tiếng đồng hồ sau.
Nam Cung Diệu lo lắng đứng lên, lao ra khỏi nhà, ra lệnh cho người lấy tốc
độ nhanh nhất tìm ra Mộ Hi, Nam Cung Diệu đi tìm từ công ty tới nhà, tra được cách công ty không xa phát sinh tai nạn xe cộ, là một người phụ nữ gặp chuyện không may, Nam Cung Diệu khủng hoảng, sẽ không, không phải
là Mộ Hi, anh bắt đầu điều tra bệnh nhân nằm viện cùng ngày, nhưng mà,
không có kết quả, kỳ thật, lúc Mộ Hi bị đưa vào bệnh viện hôn mê, Nhạc
Phàm đã điền tên thục tục là tên mình, khó trách Nam Cung Diệu điều tra
không có bệnh nhân tên cô nằm viện.
Nam Cung Diệu hoang mang đi
hỏi chuyện tại nạn như thế nào? Có một vài người đi ngang qua nói là nữ, nhưng vì sao trong bệnh viện không có ghi chép?
Anh liền đi xem xét camera, không may, người này chính là Mộ Hi, xem ra hết sức
nghiêm trọng, Nam Cung Diệu đấm mạnh lên trên bàn, lúc ấy một cái chén
nước cũng bị đổ ngã, làm sao có thể? Làm sao có thể?
Kể từ
khi Mộ Hi sinh xong, anh liên tục trốn tránh cô, không dám yêu cô, không dám đối tốt với cô, bởi vì lời tiên đoán sẽ phát sinh khu khi Mộ hi
sinh con, đây cũng là nguyên nhân từ khi Mộ hi xuất viện, Nam Cung Diệu
luôn luôn lạnh nhạt với Mộ Hi.