Mặt đất được bao phủ bởi một lớp thảm
len, cuối xuân đầu hạ, trời không lạnh lắm, cửa sổ bốn phía đều được mở
ra, gió bên ngoài thổi vào người, mang theo cảm giác mát lạnh, bốn phía
tĩnh lặng, ngoài tiếng gió vù vù ra thì không còn tiếng động nào.
Một lúc lâu sau, Mạc Tịch Nhan đang nằm
trong lòng Hạ Thiên Thần, đột nhiên mở hé mắt ra một kẽ hở nhỏ, mày liễu hơi nhíu, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, đẩy Hạ Thiên Thần ra, thò tay nhéo nhéo gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ tử kia. Xúc cảm nhẵn nhụi,
như đang sờ tơ lụa, nàng chậc lưỡi tán thưởng quả thực là yêu nghiệt,
làn da này còn mềm mại hơn nữ tử mấy phần.
Nàng dùng sức nhéo, người kia như cũ
không có chút phản ứng nào, không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười kia,
giống như tiếng chuông bạc, thanh thuý mà sung sướng, dáng vẻ kia vừa
hoạt bát lại rất gian trá.
Chui ra khỏi ngực Hạ Thiên Thần, Tịch
Nhan không lập tức đứng dậy mà ngồi trên thảm len, nhìn người đang nhắm
mắt chìm vào trạng thái hôn mê – Hạ Thiên Thần.
Giờ phút này, hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt
hoa đào xinh đẹp nhắm chặt, đường cong trên mặt nhu hoà, không có vẻ
tươi cười yêu nghiệt như xưa, cũng không tồn tại vẻ phong tình như ở thọ yến ngày ấy, tao nhã vạn chủng, gương mặt đó cực kì giống Tiểu Bạch,
nếu không phải trên người hắn truyền đến mùi Long tiên hương như có như
không rất khác hương hoa sen trên người Tiểu Bạch thì suýt nữa nàng
không phân biệt nổi.
Người này, muốn tài có tài, muốn bề
ngoài có bề ngoài, muốn gia thế có gia thế, một nam nhân có ba thứ tốt
như vậy lại đem cho một nữ nhân như Mạc Vân Phỉ quả thực là phí của
trời, thật có chút luyến tiếc.
“Là ngươi tự chuốc lấy.”
Tịch Nhan nhếch môi, nhìn Hạ Thiên Thần
nằm trên mặt đất, không lên tiếng, ai bảo ngươi nắm được nhược điểm của
ta, lại còn mở miệng ra uy hiếp, việc này không thể trách nàng, nam nhân như thế, nếu cưới một nữ nhân ghen tỵ lại tuỳ hứng, tương lai Tứ vương
phủ muốn không náo nhiệt cũng khó.
“Vương phi.”
Tịch Nhan đang nhìn đến xuất thần, đột
nhiên nghe thấy tiếng nói, hoảng sợ, quay người, Hồng Đậu một tay chống
eo, một tay xoa xoa vết thương trên trán đứng sau lưng nàng, thấy nàng
ta há miệng định nói thêm gì đó, Tịch Nhan vội vàng lắc đầu, làm động
tác chớ có lên tiếng.
Hồng Đậu nhìn thấy, ra sức gật đầu, che miệng, lui qua một bên.
“Đem bọn họ vào trong.”
Tịch Nhan đi đến trước mặt Hồng Đậu, chỉ chỉ Hạ Thiên Thần và Mạc Vân Phỉ đang nằm trên đất, nói nhỏ.
Hồng Đậu tuy là nha hoàn nhưng hầu hạ
bên cạnh Tịch Nhan, đọc sách biết chữ, không giống thô sử nha hoàn quanh năm phải làm việc nặng nhọc nên so với Mạc Tịch Nhan trước đây chẳng
khoẻ hơn là bao, sau khi dìu Mạc Vân Phỉ vào phòng lên giường, lau mồ
hôi trên trán, ngồi bên cạnh, thở hổn hển.
Trái lại, Tịch Nhan dùng một tay xách Hạ Thiên Thần, giống như xách một con khỉ nhỏ, dễ dàng, giống như nàng
không cần tốn sức nhiều, Hồng Đậu thấy nhưng không nói gì, dường như đã
quen với thần lực của Mạc Tịch Nhan.
Tịch Nhan không chút nghĩ ngợi, trực
tiếp ném Hạ Thiên Thần lên giường, hếch cằm, lùi về phía sau hai bước,
liếc mắt nhìn hai người đang nằm trên giường, lại cười thành tiếng.
Hồng Đậu theo bản năng nhìn Mạc Tịch
Nhan một cái, mắt mày cong cong, khuôn mặt tươi cười kia vẫn đẹp như cũ, nhưng lại khiến nàng có cảm giác sởn tóc gáy, nhìn Hạ Thiên Thần đang
nằm trên giường không khỏi có thêm mấy phần đồng tình.
Tịch Nhan bước lên trước, ngồi xuống,
nhanh chóng cởi vạt áo của Hạ Thiên Thần, lộ ra lồng ngực rắn chắc,
trắng như tuyết nhưng không phải là loại trắng bệch không chút huyết
sắc, mà giống như bảo ngọc thượng đẳng, không chút tỳ vết, so với Tiểu
Bạch toàn thân đầy vết thương, không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, thậm
chí có thể dùng bốn chữ cảnh đẹp ý vui để hình dung, đáy mắt Tịch Nhan
xẹt qua một tia kinh ngạc, trong mắt lộ ra ý tán thưởng nhưng cũng chỉ
trong chớp mắt, lập tức khôi phục sự bình thản, nếu nàng là loại người
thích nam sắc, sợ là chưa kịp xuyên vào người Mạc Tịch Nhan, nàng đã
chết không biết bao nhiêu lần.
Quần áo nửa thân trên bị nàng cởi ra, Tịch Nhan ngồi cạnh giường, cúi đầu định cởi bỏ đai lưng của hắn.
“Tiểu thư.”
Hồng Đậu mở to mắt, thấy Tịch Nhan cởi
quần áo của Hạ Thiên Thần, nàng đã nhẫn nhịn không nói gì, giờ nhìn tiểu thư còn muốn cởi cả quần của Hạ Thiên Thần, tâm nhảy lên cao, không
nhịn được, kêu thành tiếng.
Tay của Tịch Nhan dừng trên đai lưng của Hạ Thiên Thần, cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, giống
như một thanh lợi kiếm lạnh như băng. Ánh mắt của Vương phi thật doạ
người, Hồng Đậu nghĩ thế, cắn chặt môi, ngay cả thở cũng không dám thở
mạnh.
Tịch Nhan xoay người, tiếp tục cởi y
phục của Hạ Thiên Thần ra, chỉ để lại một cái tiết khố, từ nhỏ Hồng Đậu
đã được tiếp thu tư tưởng nam nữ khác biệt, nàng nhìn chằm chằm lưng
Tịch Nhan, cúi đầu, không dám nhìn trên giường.
Càng nhìn nàng càng không hiểu, đang yên đang lành sao Vương phi lại cởi hết y phục của Tứ hoàng tử, còn hưng
phấn như thế nữa, nếu Thất vương gia mà biết, lại ầm ĩ một trận với
Vương phi, nghĩ đến Hạ Dạ Bạch, Hồng Đậu lại thấy buồn cười, trong thiên hạ, không ai sợ Thất vương gia, còn tiểu thư thì, không sợ trời không
sợ đất, sợ mỗi Thất vương gia, chỉ cần hắn một khóc hai nháo, nói muốn
trăng sao trên trời, e rằngVương phi cũng tự tay lấy xuống.
Lúc đầu Hồng Đậu không hiểu, đến khi
Tịch Nhan ngồi xuống, tiếp tục cởi quần áo trên người Mạc Vân Phỉ, nàng
càng mở to, một nam một nữ thân thể gần như trần truồng nằm cùng một
giường, tuy nàng hơi ngốc không hiểu thế sự, nhưng cũng biết chuyện này
trong mắt người đời có ý gì, nhìn Mạc Tịch Nhan lại thấy trên mặt nàng
thần thái sáng láng, cười rạng rỡ, không có một chút thương cảm, trong
lòng nàng càng thêm sợ hãi.
Tịch Nhan đứng dậy, nhìn hai người không một mảnh vải nằm trên giường, cau mày, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, suy nghĩ một lúc, đôi mắt trong suốt như nước ấy nhất thời sáng
lên, rạng rỡ làm sáng lên cả căn phòng tối tăm.
Tịch Nhan nhanh chóng khoác tay của Mạc
Vân Phỉ lên vai Hạ Thiên Thần, vùi đầu trong ngực hắn, một chân đặt lên
trên chân của Hạ Thiên Thần, chân còn lại vòng quanh eo hắn, chỗ tư mật
của hai người kề sát vào nhau, Tịch Nhan thấy vậy, lôi chăn ra, phủ lên
trên thân thể đang giao nhau cùng một chỗ.
Xoay người, phủi phủi tay, nàng có vẻ vô cùng hài lòng, nhìn Hồng Đậu vẫn đang đứng ngẩn ngơ, lông mày hơi
nhướn, khoé miệng cong lên, những tia sáng trong mắt tụ lại, vô cùng
ranh mãnh và đắc ý.
Đi qua người nàng, vỗ vỗ vai nàng, Hồng
Đậu liếc mắt nhìn lên giường một cái, tất nhiên không tốt bụng đến mức
buông màn che xuống, nhìn thoáng qua Mạc Vân Phỉ đang ngủ mê man, thở
dài.
Xoay người, đi tới chỗ bếp lò ở giữa
phòng, mở nắp, cẩn thận lấy ra một gói nhỏ, vừa kính phục vừa sợ hãi,
bản thân nàng cũng không biết trong lòng cảm thấy gì, tràn đầy nghi vấn
nhưng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, thấy Tịch Nhan đã rời đi, vội vàng đuổi theo.
Gió đêm thổi tới, cánh hoa đào bay đầy trời, cả thế giới chỉ có mùi hương của hoa đào.
Hồng Đậu đi sau Tịch Nhan, lè lưỡi, dưới ánh trăng, trên đầu lưỡi ướt át, có thể nhìn thấy rõ một mảnh xanh
biếc, Hồng Đậu đưa tay định ném lá cây xuống đất, lại bị Tịch Nhan ngăn
lại:
“Lát nữa hãy vứt.”
Nói xong, nàng lấy ra hai áo ngoài khác đã chuẩn bị từ trước từ một nhà gỗ nhỏ, đưa một cái cho Hồng Đậu, nghênh ngang rời đi.
Hồng Đậu cầm lá cây trên tay, khoác áo lên người, nhìn theo bóng lưng Tịch Nhan, mỉm cười đuổi theo.
Hai người mới rời đi không lâu, căn
phòng vắng vẻ đột nhiên có thêm một người, một thân tử y, hoa sen trắng
dưới vạt áo nở rộ, mặt nạ ngân bạch, dưới ánh trăng mang theo vài phần
lãnh ý.
Dưới mặt nạ kia là đôi mắt vô cùng trong trẻo, mím chặt môi, ngó Mạc Tịch Nhan đi phía trước, con ngươi trong
trẻo giống như dấy lên ngọn lửa thiêu đốt, toả ra diễm lệ như khôi (một
loại đá giống ngọc) đỏ, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể ở
trên lưng nàng đốt ra một cái lỗ, toàn thân phát ra hàn khí âm u, làm
cho người ta không dám tới gần.
“Hừ, nữ nhân chết tiệt.”
Hắn khẽ hừ lạnh, tức giận rủa một tiếng, rõ ràng mang theo ý tức giận dỗi, ngược lại trong phút chốc khi Tịch
Nhan vừa rời khỏi căn phòng, khoé môi nhếch lên, vẽ lên độ cong như
trăng rằm, đôi mắt kia khôi phục lại vẻ trong trẻo như lúc đầu.