Đêm sâu thăm thẳm, vạn vật đều ngủ say, không gian tĩnh lặng vô cùng.
Tịch Nhan nằm trên giường, hai mắt mở to
nhìn tấm màn che màu hồng nhạt, cảm thấy không hề buồn ngủ mà vô cùng
tỉnh táo. Mệt mỏi suốt một thời gian dài rồi, mọi chuyện coi như đã xong nhưng nàng lại không ngủ được. Theo Tịch Nhan, phủ Tể tướng này chung
quy vẫn không phải là nơi an toàn.
Tịch Nhan nghiêng người, Hạ Dạ Bạch vẫn
mang mặt nạ ngân bạch như cũ, chỉ để lộ phần mũi cho dễ thở, hắn đang
ngủ say, xem ra là rất mệt mỏi, mới ăn một quả nhân sâm mà đã ngáp liên
hồi, náo loạn đòi đi ngủ.
Tịch Nhan mỉm cười, cẩn thận ngồi dậy,
khoác thêm áo vào. Bên noài cửa sổ, trăng sáng như sương, toàn bộ Thính
Vũ Lâu được bao trùm trong một vầng ánh sáng bàng bạc, dưới trăng, những bóng cây đu đưa lay động, cành lá xanh nhạt tươi non, khóm hoa đủ màu
khoe sắc rực rỡ, tỏa hương thơm khắp phòng. Gió mát trăng thanh, hoa cỏ
trữ tình, quả thật là một cảnh đẹp mà kiếp trước nàng chưa từng thấy.
Đây chính là nơi mà cô gái tên là Mạc
Tịch Nhan đã sống suốt mười sáu năm, không biết khi ngắm cảnh đẹp như
thế này, nàng ta có từng cảm thấy nơi đây thật ra rất giống với hoàng
cung, chung quy đều là một cái nhà giam hoa lệ.
Tịch Nhan vốn là không ngủ được, lại hiếm khi gặp cảnh đẹp thế này, đơn giản chỉ muốn thả mình trong tình thơ ý
họa, vì thế không mặc thêm áo mà quyết định tản bộ dưới ánh trăng, cảm
giác thật tuyệt vời.
Nàng không hề phòng bị, vì thế cũng không hay biết rằng, mỗi hành động của mình đều bị người đàn ông kế bên nhìn
thấy, trong khoảng khắc nàng đứng dậy, hắn liền mở mắt ra.
Gió đêm nhè nhẹ, thoang thoảng hương hoa thấm vào tâm can, không có cảm giác lạnh chút nào.
Thính Vũ Lâu không xa hoa như Túy Tiên
Lâu, bố cục đơn giản nhưng lại toát lên vẻ xinh đẹp, thanh nhã, cũng dễ
dàng đoán được tính cách của Mạc Tịch Nhan này, trong sáng nhưng lạnh
lùng, hiểu rõ thế sự, chỉ là tình cách quá quật cường, nguyện làm ngọc
vỡ chứ không khuất phục, nếu không, nàng ta sẽ không vì kháng hô mà tự
sát trước mặt quan khách.
Khác với thư phòng của Mạc Ngôn An, Thính Vũ Lâu là một ngôi đình nằm giữa hồ, mặt nước trong veo xanh nhạt, soi
bóng ánh trăng, hai bên hồ trồng nhiều cây liễu, cách hai thước là một
cây ngô đồng cao lớn, xích đu lắc lư theo gió, nhắm mắt lại, như nghe
được tiếng cười văng vẳng đâu đây.
Tịch Nhan cảm thấy thích thú, vì thế liền ngồi lên xích đu, tay vịn ở dây mây hai bên, ngẩn người nhìn hàng liễu
đung đưa nhè nhẹ.
Qua nửa canh giờ, áo choàng trên người
nàng đã thấm vài giọt sương, Tịch Nhan cảm thấy hơi lạnh, bèn ngước mắt
nhìn trời, đang lúc định đứng dậy ra về, nàng liền bị một giọng nói mê
người ngăn lại.
“Thất vương phi vì sao không theo hầu hạ đệ đệ của ta, đêm hôm khuya khoắt ở đây làm gì, lẽ nào nàng đang chờ ta.”
Tịch Nhan xoay người, cả hai bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc, trái tim Hạ Thiên Thần chợt rung lên.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, khi
xoay nàng người, bàn đu dây nhẹ nhàng đu đưa, tay áo bay bay trong gió,
mắt ngọc mày ngài, tựa như tiên nữ dừng chân chốn phàm trần, buộc người
khác không dám khinh nhờn. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại đêm này, Hạ
Thiên Thần chỉ hận thời gian không thể nào quay trở lại, nếu giây phút
đó là vĩnh cửu thì tốt biết mấy.
“Tại sao Tứ Hoàng Tử lại đến đây ngắm trăng? Lẽ nào trăng ở Túy Tiên Lâu không tròn bằng trăng ở Thính Vũ Lâu?”
Tịch Nhan nhìn người đối diện đang đi tới, dáng vẻ thong dong, không có vẻ gì là xấu hổ.
Hạ Thiên Thần rất được Hoàng đế yêu thương, mặc dù đã cập nhược quán(1) nhưng vẫn sống ở Hoàng cung, có thể nói hắn cũng là một nhân vật tầm cỡ ở nước Lưu Ly này. Hôm nay hắn đã đến chúc thọ xong, đêm hôm khuya
khoắt sao còn chưa chịu trở về điện Đông Thần của mình, lại còn xuất
hiện ở Thính Vũ Lâu. Đôi mắt Tịch Nhan chợt lóe lên tia sáng, mang theo
vẻ đề phòng.
(1) thời xưa, thanh niên khoảng 20 tuổi được gọi là nhược quán.
“Trăng ở Túy Tiên Lâu rất tầm thường, sao có thể sánh được với ánh trăng tinh khiết, tao nhã ở Thính Vũ Lâu.”
Tịch Nhan mỉm cười, ánh mắt long lanh
trong sáng, khiến cho cả ánh trăng trên cao cũng bị lu mờ: “Vương gia
gọi Tứ hoàng tử một tiếng Tứ ca, như vậy Tịch Nhan cũng là đệ muội của
ngài, xem như một nửa người thân. Tứ hoàng tử sao nỡ làm hại muội chứ.”
Tiếng cười khanh khách của nàng vang lên, nhưng bên trong dường như ẩn chứa muôn vạn chiếc trâm nhọn.
Hạ Thiên Thần nhíu mày lại, nhưng nụ cười yêu nghiệt trên môi vẫn không nhạt đi chút nào.
“Những lời này nếu bị tỷ tỷ nghe được thì cho dù tỷ ấy đang mang bệnh đi chăng nữa cũng nhất định không tha thứ
cho muội, thế nào cũng sẽ xé rách gương mặt này ra cho xem. Tứ hoàng tử
làm vậy không phải hại muội thì là gì.”
Hạ Thiên Thần phì cười, quay đầu nhìn về phía những gợn sóng lăn tăn, ồ một tiếng thật nhỏ mà không nói lời nào.
“Vương gia tính tình phóng khoáng, hẳn sẽ không để tâm mấy chuyện linh tinh vặt vãnh này. Nhưng mà Tịch Nhan đã
là phụ nữ có chồng, một khi làm vấy bẩn tiếng thơm của Tứ hoàng tử, chỉ
sợ có chết muôn lần cũng không rửa hết tội. Có lẽ Vương gia nhà muội đã
tỉnh rồi, Tịch Nhan xin được cáo lui trước.”
Tịch Nhan cúi người, tiếng cười lay động
cả đất trời. Hạ Thiên Thẩn ngẩn người trong chốc lát, mãi đến khi Tịch
Nhan đi lướt qua, hắn mới tỉnh táo lại như người vừa bước ra khỏi giấc
mộng.
Lẽ nào ánh trăng làm say lòng người, bằng không, vì sao vừa rồi tim hắn lại đập nhanh như thế?
“Nghe nói Vương phi một lòng chung tình
với bổn điện hạ, lại không ngờ phụ hoàng lại nhanh một bước, ban nàng
cho Thất đệ. Thật sự rất đáng tiếc, hôm nay gặp lại Tứ tiểu thư, ta đã
bị phong thái của nàng làm rung động mất rồi.”
Hắn buông một tiếng than tràn đầy tiếc nuối, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
“Tứ Hoàng Tử cần gì phải vấn vương chuyện cũ, tấm lòng của huynh Tịch Nhan không dám nhận.”
Tịch Nhan chau mày dừng bước, giọng nói
hòa theo gió đêm bay đi, dường như vô cùng xa cách, không có một chút
tình cảm lưu luyến nào. Tức cười thật, nếu như hắn có cảm tình với Mạc
Tịch Nhan thì ngày thành thân nàng ta đã không tự sát rồi. Dựa vào khả
năng của hắn, chỉ cần một câu nói cũng có thể làm mọi chuyện khác đi,
nhưng ngay cả một câu nói hắn cũng keo kiệt. Ngẫm lại, cũng chỉ có hai
tỷ muội nhà họ Mạc luôn nhớ mong hắn, mà người đàn ông này lại hết sức
vô tình, đơn giản chỉ là chơi đùa mà thôi.
Hắn dựa vào gia thế và một chút nhan sắc
mà không xem tấm lòng nữ nhi ra gì, loại người như thế nàng khinh
thường. Nếu hắn không phải là Tứ hoàng tử được Hoàng thượng yêu thương,
không thể nào đắc tội, nàng đã sớm cho hắn hai cái tát rồi, còn ở đây mà nói chuyện ôn hòa như thế này với hắn ư, nằm mơ.
Đối với lời cự tuyệt của Tịch Nhan, Hạ
Thiên Thần chẳng những không tức giận mà còn cười khẽ một tiếng: “Tứ
tiểu thư quả thật xuất thần nhập hóa như khỉ trộm đào, không biết chuyện mất đi hai quả nhân sâm lão thái quân có phát hiện không.”
Gương mặt Tịch Nhan chợt biến sắc, bừng
bừng sát khí, ngay cả hô hấp cũng chậm đi, nàng tiện đà xoay người, ánh
mắt lấy lại vẻ tự nhiên như thường: “Phủ Tể tướng cái gì cũng có, chẳng
qua chỉ là vài lễ vật mừng thọ thôi, lão tổ tông sao có thể bận tâm
được.”
Cho dù Cao Phượng Hỉ phát hiện hai quả
nhân sâm biến mất thì thế nào? Làm mất đồ Hoàng đế ban cho, tội này
không hề nhỏ, trừ phi bà ta chán sống, cũng vì Tịch Nhan dựa vào điểm
này mà không hề sợ hãi, mượn gió bẻ măng.
“Thứ mà Phụ hoàng ban cho vô cùng quý
giá, nếu như bọn họ làm mất cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu ta không nhìn nhầm, vừa rồi khi tức tiểu thư ngã trên bàn đã nhanh chóng
đem hai quả nhân sâm trong hộp nhét vào ống tay áo, động tác gãy gọn vô
cùng, thật khiến người ta cảm khâm phục.
Tịch Nhan nhíu mày lại, đáng chết, thế mà bị hắn phát hiện.
“Đứng trước mặt nhiều khách quý như vậy,
muội làm sao có gan lấy trộm lễ vật mà Tứ hoàng tử tặng cho lão tổ tông
được, chỉ sợ là huynh đã hoa mắt rồi.
Trách nhiệm của hắn chẳng phải là đưa lễ
vật tới thôi sao? Có mất hay không thì liên quan gì đến người khác, đúng là ăn no rỗi việc, thích xen vào chuyện của người khác.
“Ta biết nàng khéo mồm khéo miệng, việc
lão thái quân bị mất nhân sâm hẳn sẽ không lộ ra. Nàng xem, nếu ta đem
chuyện này nói cho bà ấy biết, rằng chính ta nhìn thấy nàng lấy cắp hai
quả nhân sâm kia, nàng nói xem bà ta sẽ xử lý thế nào?”
Còn phải hỏi thế nào ư, nếu như chuyện
này lộ ra, đánh mất đồ vật Hoàng thượng ban không phải là tội nhỏ, cho
dù nàng có lấy hay không lấy thì cũng sẽ trở thành kẻ chết thay. Đến lúc đó, nàng nhất định là hết đường chối cãi.
Tịch Nhan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi
mắt hoa đào phong tình vạn chủng kia, tràn ngập vẻ suy tư và tự tin, có
cả sự hèn hạ, vô lại. Trong lòng Tịch Nhan tức giận vô cùng, chỉ hận
không thể xé rách gương mặt hắn.
“Chỉ sợ đến lúc đó, không những nàng mà cả Thất đệ cũng sẽ chịu tai ương.”
Tịch Nhan hít sâu một hơi, bỗng nhiên
nghĩ ra điều gì đó, gương mặt tươi cười như hoa nở, xinh đẹp và cao quý, còn có một chút mông lung. Nàng tiến tới bên Hạ Thiên Thần, tựa đầu vào ngực hắn, cảm giác cơ thể hắn bỗng chốc cừng đờ, nụ cười trên môi càng
thêm rực rỡ hơn nữa.
“Trên ngọn núi đằng sau phủ Tướng có một ngôi nhà, muội thường xuyên đến đó chơi, ngày mai giờ sửu, không gặp không về.”
Tịch Nhan nói dứt lời liền đẩy mạnh hắn
ra, dùng tay áo che mặt, Hạ Thiên Thần dường như nhìn thấy gò má của
nàng đỏ ửng, cứ tưởng nàng thẹn thùng, vì thế hắn mỉm cười, dang vẻ
quyến rũ mê hồn và cũng vô cùng tự tin.
Tịch Nhan xoay người đi, gương mặt sáng
rỡ, mỉm cười vô cùng gian trá, dáng vẻ rất đắc ý. Uy hiếp ta ư, cẩn thận ta đùa chết ngươi.
Nếu như Hạ Thiên Thần nhìn thấy nụ cười
của nàng, có lẽ hắn đã sinh nghi mà đề phòng, nhưng đáng tiếc, hắn không nhìn thấy được, đó là sự hối hận cả đời của hắn.