Mạc Ngôn An vừa nhìn thấy Hạ Thiên Thần
liền đứng lên khỏi vị trí, nhanh chóng đến trước mặt hắn. Đúng là quân
thần có khác, lễ nghi tiết giáo gì đó bây giờ phô ra hết.
“Tể tướng không cần đa lễ, hôm nay là
ngày mừng thọ của lão thái quân, đừng vì ta mà phá hỏng bầu không khí.
Rượu ngon món ngon, chỉ đứng nhìn mà không ăn chẳng phải rất phung phí
ư. Các vị đại thần, mời ngồi.”
Hạ Thiên Thần khẽ cười, giọng nói trầm thấp phảng phất như đàn violoncello(1). Tịch Nhan không kiềm được mà ngẩng đầu lên, dưới ánh nến hư ảo, hắn
đang ngẩng đầng, nàng chỉ nhìn thấy chiếc cằm trơn nhẵn của hắn và đôi
môi nhếch lên không rõ cảm xúc. Trời đất lúc này dường như chỉ còn màu
đỏ kia, ngoài ra không còn sắc thái khác, đôi mắt quyến rũ đến mê người.
(1) Có
bạn sẽ thắc mắc vì sao đây là cổ đại mà có đàn violoncello, theo mình
nghĩ có lẽ tác giả kể ở ngôi thứ ba theo góc nhìn của Tịch Nhan nên thế.
Bây giờ Tịch Nhan dường như đã tin trên
đời này, quả thật có một số người không cần nói, không cần cử động, chỉ
cười thôi cũng có thể làm điên đảo chúng sinh.
“Thất đệ hôm nay cũng ở đây ư.”
Hạ Thiên Thần liếc nhìn Hạ Dạ Bạch đang đứng bên cạnh Tịch Nhan, dáng vẻ kia quả thật rất hiền hòa.
“Tứ ca. “
Hạ Dạ Bạch cúi đầu, mỉm cười gọi một
tiếng, sau đó kéo áo Tịch Nhan, tựa vào bờ vai nàng, không ngừng cọ qua
cọ lại. Đến bây giờ thần trí của nàng vẫn chưa trở về.
“Vương phi.”
Tương Tư đứng phía sau nhẹ nhàng đẩy Tịch Nhan một cái. Từ khi Tứ hoàng tử bước vào, tầm mắt của tiểu thư không
hề rời khỏi ngài ấy, bây giờ tiểu thư lại còn ngẩng đầu lên nhìn chằm
chằm. Lẽ nào Vương gia nói đúng, tiểu thư không quên được tình cũ, muốn
nối lại duyên xưa cùng Tứ hoàng tử, vậy còn Vương gia thì làm thế nào
đây? Nếu tiểu thư bỏ đi, nhất định Vương gia sẽ bị người khác ức hiếp.
Tịch Nhan lúc này mới tỉnh táo trở lại,
biết mình vừa rồi đã thất lễ, khi xoay người nàng còn nhìn thấy Hồng Đậu không ngừng nháy mắt với mình, khách khứa ở đây cũng đều nhìn nàng với
ánh mắt quái dị hàm chứa sự châm chọc. Tịch Nhan sao lại không biết bọn
họ đang nghĩ gì chứ, trên đời này có bức tường nào cản được gió, huống
chi người ở bên bức tường này lại là Mạc Vân Phỉ – kẻ luôn lợi dụng lúc
giậu đổ bìm leo(2). Ngày thành hôn, nàng đã tuyên bố sẽ không gả
cho ai khác ngoài Tứ hoàng tử, chuyện lấy chết kháng hôn nhất định đã
truyền ra bên ngoài.
(2) Ý của Tịch Nhan là trên đời này không có bí mật nào là không bị phanh phui,
huống chi còn có Mạc Vân Phỉ là kẻ luôn lợi dụng lúc người khác sa cơ để chuộc lợi, chắc chắn Mạc Vân Phỉ đã truyền chuyện lấy chết kháng hôn ra bên ngoài
Nàng nhìn tên Hạ Thiên Thần kia lúc nào
chứ, nàng chỉ tò mò vì sao hắn lại giống Tiểu Bạch đến thế thôi. Tịch
Nhan quả thật có nỗi khổ riêng mà không thể giãi bày, ánh mắt nghi hoặc
vừa rồi của nàng nhất định đã bị mọi người ngộ nhận là ánh mắt chứa chan tình cảm, bằng không làm sao Mạc Vân Phỉ lại nhìn nàng bằng ánh mắt
muốn ăn thịt người như thế. Người trầm tĩnh như Tương Tư nhất định cũng
sẽ không đẩy nàng.
“Người đời ca ngợi Tứ tiểu thư phủ Tể
tướng tài mạo song toàn, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư
truyền, chỉ trang điểm đơn giản và mặc áo tơ thôi vẫn khuynh quốc khuynh thành như trước, thất đệ quả thật rất có phúc đó.”
Khẩu thị tâm phi, tiếu lí tàng đao(3), rõ ràng hắn cố tình muốn xem nàng bị người khác chê cười, nhìn ánh mắt tóe lửa của Mạc Vân Phỉ thôi cũng đủ biết.
(3) nghĩ một đằng nói một nẻo, trong nụ cười có ẩn chứa đao kiếm.
“Chỉ cần Tứ hoàng tử đi ngang qua cũng có thể khiến cho bao nhiêu khuê nữ ai oán trong lòng, một cái liếc mắt
cũng đủ cho bao cô gái nóng lòng, nhớ mãi không quên. Ngài là đệ nhất mỹ nam của Lưu Ly quốc, được hoàng thượng yêu thương, tài hoa hơn người,
một phụ nữ đã có chồng như Tịch Nhan sao có thể đánh đồng với ngài
được.”
Loại đàn ông phong lưu, tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp như thế nàng khinh thường.
“Thất Vương phi cũng là một trong số đó ư?”
Cử chỉ ngả ngớn, quả thực khiến người ta chán ghét không thôi.
“Vân Phỉ thỉnh an Tứ hoàng tử.”
Giọng nói nũng nịu, cử chỉ lả lướt động
lòng người, dưới ánh nến nhập nhòe, gương mặt ả tỏ vẻ xấu hổ, ánh mắt
như biết nói, rõ ràng là muốn mê hoặc người khác.
Vừa đến liền đưa đẩy cùng hai cô gái, Hạ Thiên Thần xem khuê nữ nhà người khác là gì, đối tượng để bỡn cợt sao?
“Tứ ca, huynh đừng bị cô ta gạt, mặc dù
bề ngoài cô ta trông có vẻ xinh đẹp, nhưng thực chất lại là cọp cái. Cô
ta chẳng những hung dữ mà còn đánh đệ, huynh tuyệt đối đừng bị đánh lừa
bởi bề ngoài của cô ta.”
Hạ Dạ Bạch đang nấp trong lòng Tịch Nhan
bỗng thò đầu ra nhìn Hạ Thiên Thần, hắn chỉ vào Mạc Vân Phỉ, giọng nói
giòn tan nhưng thật ra là vô cùng hung ác. Hai tay hắn ôm lấy Tịch Nhan, nghiến răng ken két, sau đó cắn vào chiếc cổ trắng muốt của nàng. Tịch
Nhan mở to mắt trừng hắn, Tiểu Bạch sẽ không giống đêm đó chứ? Lẽ nào
gặp lại Hạ Thiên Thần nên hắn bị kích thích, hóa điên?
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt hắn nhắm lại,
chỉ lộ ra một khe hở ngắn, lúc hắn cúi đầu, hàn quang như lóe lên, tàn
nhẫn như đao kiếm, không vì tình cảm mà nương tay. Máu tươi chảy ra, làm hồng đôi môi hắn, hương vị của nàng quả thật rất ngọt ngào. Ngay lúc
Tịch Nhan cảm thấy cổ mình đau đớn như lần đầu tiên bị hắn cắn đến chảy
máu thì Hạ Dạ Bạch đột nhiên nhả ra, thủ thỉ bên tai nàng: “Sau này
không được phép nhìn Tứ ca như vậy.”
Khẩu khí vô cùng bá đạo và mang theo sự
ghen tuông, dường như lúc này hắn không còn là một tên đần ngu ngốc để
mọi người bắt nạt mà chính là Hỗn Thế Ma Vương.
Tịch Nhan đè lấy vết thương đang rỉ máu
của mình, ngay lập tức ngẩng đầu lên, dáng vẻ cũng không mấy giận dữ,
ngược lại có chút gì đó như đang tìm tòi. Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào
đôi mắt của Hạ Dạ Bạch, vẫn là đôi mắt trong suốt, đáng thương vô tội
đó. Nàng khẽ nhíu mày, lẽ nào vừa rồi nàng nghe lầm?
“Tứ ca, huynh xem đi, ta đã nói cô ta chính là cọp cái, đây mới là bộ mặt thật của cô ta, còn nữa, huynh xem này…”
Hạ Dạ Bạch chỉ vào bộ váy Khổng Tước của
Mạc Vân Phỉ: “Chim trĩ dù trang điểm thế nào cũng không thể hóa thành
Phượng hoàng đúng không?”
Hắn cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ,
nhưng nào biết rằng, mặc dù ở đây chật ních người, nhưng vì có Tứ hoàng
tử đến nên không ai dám làm loạn, không gian tĩnh lặng ngay cả tiếng gió cuốn lá rơi cũng có thể nghe rõ. Dĩ nhiên Tịch Nhan và tất cả những
người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy lời hắn.
Tịch Nhan bây giờ mới hiểu vì sao trên
người Tiểu Bạch có nhiều vết thương nông sâu khác nhau, là bởi vì hắn
nói chuyện mà không dùng cái đầu suy nghĩ, thật sự rất đáng đánh đòn.
Tuy hắn nói như vậy sẽ làm nàng cảm thấy sảng khoái nhưng nếu nàng là
Mạc Vân Phỉ, nàng đã sớm vọt lên cho hắn hai cái tát rồi.
“Nhìn cái gì vậy, ngươi đã là phụ nữ có chồng, Tứ ca sẽ không để ý ngươi.”
Hạ Dạ Bạch trừng mắt nhìn Tịch Nhan, sau đó hừ một tiếng, tức giận ngồi xuống vị trí của mình.
Mặt nạ ngân bạch, đôi môi đỏ tươi, lại
còn cố tình hừ một tiếng như trẻ con đang nổi giận, Tịch Nhan suýt chút
nữa thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhân tiện cũng bỏ qua
chuyện vừa rồi luôn.
“Vương gia tính tình trẻ con, mong tỷ tỷ đừng trách.”
Mạc Vân Phỉ liếc nhìn Hạ Dạ Bạch, sau đó
lại nhìn Hạ Thiên Thần đang đứng bên cạnh mình. Ả cắn chặt môi, quay đầu đi nơi khác, gương mặt đã xanh mét, dễ dàng nhận ra ả đang vô cùng tức
giận.
“Con bị thương rồi, mau truyền thái y đến đây.”
Cao Phượng Hỉ ngồi ở ghế chủ vị đột nhiên mở mắt, giọng nói trầm tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng.
Tiếng rì rầm của khách khứa ở sảnh đường
cũng im bặt lại. Mạc Ngôn An cau mày, chỉ lạnh lùng nhìn Tịch Nhan mà
không nói một lời, mẹ đẻ của nàng là Tuyết Yên ngồi ở bên cạnh ông ta
cũng không nói gì.
“Chỉ là một vết thương nhỏ, không có gì,
mong lão tổ tông chớ khiển trách, từ trước đến nay Vương gia vẫn quen
chơi đùa với con như vậy, chàng không có ác ý. Hôm nay là ngày đại thọ
của lão tổ tông, nếu vì tôn nữ mà làm hỏng chuyện, Tịch Nhan quả thật có chết muôn lần cũng không thể đền tội này.”
Cao Phượng Hỉ gật đầu, chậm rãi đứng lên: “Hôm nay Tứ Hoàng tử có thể đến đây, dân phụ cảm kích khôn cùng.”
Hạ Thiên Thần cũng gật đầu, ngay sau đó
có hai thái giám bưng hai hộp quà tới: “Trước khi ta đến đây, Phụ hoàng
có nói rằng Tể tướng là người tận tụy, trung tâm, có trời đất chứng
giám. Nếu không có lão thái quân, phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu làm sao có
được một cánh tay đắc lực như vậy. Đây là chút lễ vật muốn gửi đến
người.”
“Nhân sâm(4).”
Tịch Nhan mở to mắt nhìn vật nằm trong
hộp, quả nhân sâm màu trắng, chỉ nhỏ bằng nắm tay, hình dáng giống một
đứa bé đang chắp tay trước ngực, thoạt nhìn rất ngây thơ lương thiện.
Nàng không nhịn được mà thốt lên.
Hạ Thiên Thần liếc nhìn Tịch Nhan, trên
môi vẫn là nụ cười nhạt như cũ, đôi mắt hoa đào lóe lên một chút tán
thưởng: “Đây là cống vật do nước Đông Ngô dâng lên Phụ hoàng, tên gọi là quả nhân sâm, nghe nói có công hiệu kéo dài tuổi thọ, vì thế Phụ hoàng
đã ủy thác ta đưa đến mừng thọ lão thái quân.”
Một khi đã là cống phẩm thì hiển nhiên sẽ là đồ tốt. Mạc Ngôn An nhìn chằm chằm vật kia, ánh mắt chứa đầy vẻ kích động, ngược lại, Cao Phượng Hỉ vẫn bình tĩnh như cũ: “Dân phụ xin khấu
tạ thánh ân của Hoàng thượng.”
“Ta cũng chỉ biết đó là quả nhân sâm từ quốc vương dạo gần đây, thất Vương phi làm sao biết được?”
“Tịch Nhan từng đọc qua một cuốn sách nào đó nói rằng, phương đông có linh căn, tên gọi là Thảo hoàn đan, tên
khác là nhân sâm quả, mất ba mươi năm mới nở hoa, năm mươi năm mới kết
trái, và một trăm năm mới chín muồi. Người nào có duyên, chỉ cần ngửi
cũng có thể sống lâu trăm tuổi, ăn một trái có thể sống 360 năm, nhưng
tất cả cũng chỉ là lời đồn, Tịch Nhan không biết được. Nhưng quả nhân
sâm này đúng là có công hiệu cường thân kiện thể, phòng ngừa đau ốm, kéo dài tuổi thọ.”
“Ha ha, thất Vương phi đọc nhiều sách vở, quả không hổ danh tài nữ.”
Hạ Thiên Thần mỉm cười, vạt áo màu đỏ bay lên, sau đó hắn ngồi xuống vị trí giữa Tịch Nhan và Mạc Vân Phỉ.
Mạc Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi, chỉ
hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, sắc mặt của Mạc Ngôn An dĩ nhiên
cũng không tốt lắm, bởi vì người nổi bật hôm nay chỉ có thể là Mạc Vân
Phỉ.
“Muội muội học sâu biết rộng, trong việc
đối nhân xử thế ắt hẳn cũng sẽ khác người thường. Hôm nay là ngày mừng
thọ của lão tổ tông, không biết muội muội đã chuẩn bị lễ vật gì? Hãy để
chúng ta được mở mang tầm mắt.”