Thư phòng của Mạc Ngôn An nằm trên một
cái sân nhỏ ở trung tâm Tướng phủ. Cuối xuân đầu hạ, cây cối sum xuê
tươi tốt, cỏ cây nhuộm một màu xanh mướt. Từng cơn gió nhẹ mơn man qua
kẽ lá phát ra tiếng kêu xào xạc, khung cảnh tươi đẹp và yên bình vô
cùng.
Trong viện tuy không có trăm hoa đua nhau khoe sắc như hậu hoa viên nhưng đâu đâu cũng toát lên nét lịch sự tao nhã.
Tán cây xanh rì đan xen với những ngọn
núi giả dẫn tới cửa thư phòng. Đập vào mắt mọi người là một tòa suối
phun nhỏ, xung quanh có đá cẩm thạch bóng loáng, nước suối chảy róc rách đêm ngày, khung cảnh mang nét tình thơ ý họa khiến ai cũng phải ngẩn
người. Trên đỉnh núi giả là những chậu hoa tuyết lan được Vân Nam tiến
cống, đây là một giống lan thượng đẳng vô cùng quý hiếm, dựa theo khí
hậu của nước Lưu Ly, loại lan này rất khó sống, trong nước chỉ có chừng
năm mươi cây, mà trên mỗi đỉnh núi giả ở đây đều có một chậu tuyết lan
bảy cánh vô cùng sặc sỡ, mỗi cánh hoa tướng ứng với một màu đỏ, vàng,
cam, lục, lam, chàm, tím, dưới ánh mặt trời, những cánh hoa như đang đổi màu khiến người ta lóa mắt, mùi thơm nhẹ quẩn quanh làm cho thần kinh
vốn căng thằng cũng thả lỏng đi ít nhiều.
Tuy trước đây Mạc Ngôn An là võ tướng
nhưng xét về khoản hưởng thụ cuộc sống lại rất sành sỏi, chỉ sợ khắp
nước Lưu Ly cũng không mấy ai sánh được với ông ta. Phải chi ông ta biết thân biết phận, không khiến Hoàng đế bận tâm, có lẽ quãng đời còn lại
sẽ ung dung tự tại biết bao, đáng tiếc con người này sẽ không làm vậy,
rõ ràng bây giờ ông ta có quyền lực khiến triều thần nghiêng ngả, lại
không biết đạo lý rút lui khi còn trên đỉnh cao danh lợi, nói ông ta
thông minh, nhưng thật ra những người đi trước còn thông minh hơn. Ở
thời đại vua chúa này, nếu cứ khăng khăng giành giật những thứ không
thuộc về mình, kết cục cũng chẳng khá hơn tí nào.
Vương Hỉ là lão quản gia vừa rồi đi đón
Tịch Nhan và cũng là người đi đầu tiên trong đoàn người, ông nhẹ nhàng
đẩy cửa thư phòng, khom người chờ Mạc Ngôn An bước vào.
Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch đuổi theo
sau. Mạc Tịch Nhan tuy là tứ tiểu thư, từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây
nhưng chưa đặt chân đến thư phòng của Mạc Ngôn An nửa bước. Lúc này nàng vô cùng hưng phấn, không phải cảm giác tò mò vì sắp nhìn thấy thứ phòng của tể tướng mà là bên trong chắc chắn sẽ có gì đó rất đặc biệt. Theo
tính cách của nàng, cho dù căn phòng kia có được dát vàng nạm ngọc cũng
không thể khiến nàng hưng phấn đến vậy.
Thư phòng là nơi Mạc Ngôn An xử lý chính
sự, tuy Mạc Tịch Nhan chưa một lần đến đây nhưng cũng biết nó quan trọng đến nhường nào. Ngoài Mạc Ngôn An và một vài tâm phúc của ông, người
bình thường căn bản không thể bước vào. Nếu cảm giác vừa rồi của Tịch
Nhan không lầm, có lẽ ngoài những tên thủ vệ thường xuyên qua lại ngoài
kia, còn có cao thủ ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó để canh chừng. Nhất
định bên trong giấu vật gì đó vô cùng quan trọng.
Tịch Nhan mừng thầm, vật kia hẳn là vô
cùng quan trọng với Mạc Ngôn An, một khi nàng cướp nó về, nhược điểm của ông ta sẽ nằm trong tay nàng, mai kia cho dù gây ra chuyện động trời
cũng có ngọn núi lớn này chống lưng.
Đoàn người bước vào trong thư phòng, Tịch Nhan vẫn nắm tay Hạ Dạ Bạch, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía,
bởi vì rất tập trung quan sát nên không phát hiện ra rằng đôi mắt dưới
lớp mặt nạ kia cũng có động tác y như nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Thư phòng được chia làm hai gian trong và ngoài, chính giữa bị ngăn cách bởi một bức mành và một cánh cửa, lúc
này cửa đang đóng nên không ai có thể nhìn thấy bên trong.
Nói là thư phòng nhưng thật ra nơi này
còn lớn hơn cả đại sảnh của Vương phủ, cách bài trí khá đơn giản, ngoại trừ hai cái giá đựng rất nhiều sách bên cạnh thì nơi này chẳng khác
phòng khách là bao, vào trong một chút nữa có thể thấy hai chiếc ghế màu đỏ ở vị trí chủ vị và hai hàng ghế ở hai bên, đây là nơi Mạc Ngôn An
công khai bàn luận quốc sự với các quan trong triều. Nơi làm việc thực
sự của ông ta có lẽ là gian bên trong, bí mật gặp người hay những văn
kiện quan trọng tất nhiên đều ở trong đó.
Mạc Ngôn An vừa ngồi vào ghế chủ vị, ngay lập tức có một nha hoàn mang trà đặt ở một bên. Trong số hơn hai mươi
người bao gồm Tiểu Bạch, Mạc Tịch Nhan, Mạc Vân Phỉ và những tên gia
đinh bị thương, chỉ có một mình Mạc Ngôn An là có trà.
Nha hoàn kia cũng trạc tuổi Tịch Nhan,
gương mặt khá ấn tượng, nhìn thấy Mạc Vân Phỉ chỉ hơi khom người, nét
mặt trong sáng nhưng lạnh lùng, thái độ không ngang ngược nhưng cũng
chẳng thích nịnh nọt, ánh mắt lướt qua Hạ Dạ Bạch còn hiện lên sự khinh
miệt, tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi nhưng vẫn bị Tịch Than bắt
được, sắc mặt nàng bỗng chốc sầm lại, trong lòng thoáng không vui. Người hầu cũng chỉ là người hầu, nàng sao có thể cho ả dùng ánh mắt này nhìn
Tiểu Bạch.
“Đứng lại.”
Tịch Nhan xoay người, quát nha hoàn đang
bưng khay rời đi. Giọng điệu kia mang theo một chút uy nghiêm làm người
khác phải phục tùng.
“Không biết tiểu thư gọi nô tì có việc gì sai bảo?”
Nha hoàn kia chỉ khẽ cúi đầu, còn lưng vẫn thẳng tắp.
“Ta là tiểu thư, là chủ nhân, còn ngươi
chỉ là kẻ hầu người hạ, ta thích gọi ngươi lúc nào là quyền của ta, đâu
nhất thiết phải có việc mới gọi?”
Tịch Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, đi tới
bên cạnh ả nha hoàn, nhìn từ trên xuống dưới: “Gương mặt rất xinh, tuổi
chắc cũng chừng mười sáu, ngươi tên gì?”
Nghe vậy, nha hoàn bỗng siết chặt cái
khay trong tay. Thái độ của Tứ tiểu thư này thay đổi quá nhanh, ả nhất
định phải cẩn thận: “Năm nay nô tì mười sáu, tiểu thư có thể gọi nô tì
là Thanh Liên.”
Tịch Nhan mím chặt môi, qua một lát mới ồ lên như người bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Liên…gần bùn mà chẳng hôi tanh
mùi bùn. Một ả đầy tớ dùng đôi mắt chó nhìn người mà cũng xứng với chữ
‘Liên’ này sao. Mau về nhà đổi tên đi.”
Thái độ của Tịch Nhan vô cùng kiên quyết, không cho người khác một cơ hội thương lượng. Đây mới chính là giọng
điệu ra lệnh của chủ nhân với đầy tớ.
Thanh Liên cúi đầu, đôi vai run rẩy, lúc
này chẳng có ai ra mặt bảo vệ ả, bản thân lại là đầy tớ, những đạo lý
như không được cãi lời chủ nhân dù họ có sai đi chăng nữa ả đều biết rất rõ.
“Vâng ạ.” Lời nói này rít lên từ kẽ răng, mang theo vẻ không cam lòng.
Tịch Nhan vui vẻ “à” một tiếng:”Ngươi là
người hầu, công việc bề bộn, hẳn là không được học tới nơi tới chốn,
cũng không cần cái tên dễ nghe thế đâu. Ta có ý kiến này, từ bây giờ sẽ
gọi ngươi là A Hoa, thế nào?”
Tịch Nhan rất hồn nhiên hỏi ý kiến của
Thanh Liên, nhưng ả chưa kịp mở miệng, Hạ Dạ Bạch đã hưng phấn chạy đến
trước mặt Tịch Nhan, ôm chầm lấy nàng, đôi mắt trong veo ngập tràn tò
mò: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, đó chẳng phải là biệt danh của con chó vàng
mà con chuột(1) nuôi sao?”
(1) biệt danh của quản gia Vương Quyền.
Thanh Liên vừa nghe đây là tên của một
con chó, mà con chó kia còn là vật nuôi ở phủ thất Vương gia, ả tất
nhiên là không bằng lòng, định ngẩng đầu phản đối thì lại bị Tịch Nhan
cướp lời:”Ta cảm thấy cái tên này không tệ, dễ nghe mà cũng dễ nhớ, rất
xứng với Thanh Liên. Tiểu Bạch cảm thấy thế nào?”
Tịch Nhan giả vờ thăm dò ý kiến của Hạ Dạ Bạch. Trong lòng lại thầm nghĩ, đồ mắt chó không biết nhìn người, tên
này xứng quá rồi còn gì. Gọi A Hoa coi như nhân từ với ả, nếu còn dám
phản đối, nàng sẽ trực tiếp gọi A Miêu, A Cẩu.
Hạ Dạ Bạch tựa thân thể mềm oặt của mình
vào người Tịch Nhan, đầu tiên là mím môi suy nghĩ, sau đó là gật đầu
cười, dáng vẻ rất nghiêm túc:”Nếu Nhan Nhan đã cho là vậy thì nhất định
là vậy.”
Dường như chỉ cần là lời Tịch Nhan nói, hắn đều xem như chân lý.
“A Hoa, ngươi không thấy còn có Vương gia ở đây à? Vì sao chỉ biết pha trà cho mỗi lão gia thôi. Mau đi pha thêm
một tách trà nữa. Mà dạo này cha ta thích uống nhất là trà tuyết lan
xuân(2) do nước Chỉ Lan tiến cống sao? Ừm, mùi hương này Vương gia cũng rất thích.”
Tịch Nhan nhắm mắt, thỏa mãn hít sâu một
hơi, giọng điệu mang theo chút tùy hứng, dường như tuyết lan xuân kia
không phải trà thượng hạng mà chỉ là một loại trà bình thường ngoài chợ, một lượng bạc có thể mua được rất nhiều.
A Hoa vốn đang hậm hực về chuyện đặt tên, ả cúi đầu che giấu ánh mắt độc ác, chỉ mong sao Tịch Nhan sẽ bị Mạc
Ngôn An trừng phạt, tốt nhất nên bị tát vài cái vào mặt như nhị tiểu
thư, như vậy ả mới bớt giận đôi phần.
Trà tuyết lan xuân lão gia chỉ dùng để
chiêu đãi khách quý, nếu lúc này người đứng trước mặt là tứ Hoàng tử, ả
sẽ không chần chừ mà rót nước pha trà. Nhưng Hạ Dạ Bạch kia vốn ngốc
nghếch đần độn, không hiểu thế nào gọi là thưởng trà, tựa như Trư Bát
Giới ăn nhân sâm vậy, ngay cả mùi vị cũng không biết, quả thật rất lãng
phí. Mạc Ngôn An vẫn không mở miệng, ả chỉ là đầy tớ, không có quyền làm chủ, trong lúc nhất thời chỉ biết đứng im một chỗ, ở lại không được mà
đi cũng không xong.