Đúng lúc đó, không khí như ngưng tụ thành băng, rõ ràng là mặt trời tháng tư chiếu rọi nhưng lại làm người ta có
cảm giác rùng mình. Tấm lụa đỏ trên đôi sư tử oai phong đón gió bay lên
như tinh kỳ phấp phới, khiến người ta cảm nhận được sát khí nơi sa
trường. Không sai, chính là sát khí, sát khí không chút che đậy.
“Lỗ chó?”
Giọng nói lạnh băng không hề có tình cảm, dường như chỉ cần nàng ưng thuận, vạn vật chung quanh có thể đóng băng
ngay tức khắc. Gió xuân thổi qua nhưng lại mang theo rét lạnh thấu xương mà trước đây chưa từng có.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi ba chữ vàng
kia, Tịch Nhan lạnh lùng “hừ” một tiếng, khinh thường lại trào phúng,
thái độ này không đơn giản chỉ nhằm vào tên mấy tên gác cổng mà là cả
phủ Tể tướng, là sự khinh miệt đối với gia tộc lớn nhất nước Lưu Ly. Ở
nơi đây từ nhỏ đương nhiên có thể nhìn thấy sự mục nát của nó. Phủ Tể
tướng này nhất định sẽ tiêu vong ngay tại vương triều Lưu Ly.
Thu hồi tầm mắt, Tịch Nhan nhanh chóng
đứng ra sau Hạ Dạ Bạch, cả người kề sát vào lưng hắn, bàn tay vừa rồi
cầm chặt tay hắn đột nhiên nâng lên, năm ngón tay giữ lấy tay hắn. Tên
gia đinh lúc nãy còn diễu võ giương oai giờ đây bị ánh mắt của Tịch Nhan làm rùng mình, đó là một đôi mắt lạnh băng và khát máu, hắn dường như
thấy được Hắc Bạch Vô Thường đến từ địa ngục, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, toàn bộ tông tơ dựng đứng lên, sợ hãi lùi về
phía sau. Tịch Nhan sao có thể cho hắn chạy thoát, nàng kéo Hạ Dạ Bạch
cùng bước nhanh tới trước, sau đó cầm tay hắn tát hai cái vào mặt người
kia.
Tay hoạt động, chân cũng không chịu yên,
Tịch Nhan đá nhẹ sau gối Hạ Dạ Bạch khiến gia đinh kia ngã lên bậc thềm. Thân hình bé nhỏ của nàng chuyển động nhanh như chớp, đảo mắt đã đến
bên tay phải Hạ Dạ Bạch, một tay ôm hắn, cả người nhẹ như chim yến,
nhanh nhẹn xoay tròn. Hạ Dạ Bạch thét một tiếng, lúc này hắn đang đưa
lưng về phía Tịch Nhan, thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, hắn hơi
ngẩng đầu, cười tà ác nhấc chân, mắt thấy chân mình sắp đá lên cằm người nọ, ý cười nơi đáy mắt càng đậm. Mọi người chỉ nghe một tiếng tru thảm
thiết, cả người tên gác cổng ngã phịch xuống, hắn nghiêng người, ho khan vài tiếng, cả răng và máu hòa làm một rơi đầy bậc thềm.
Những động tác liên hoàn và đẹp mắt, lúc
mọi người dần phục hồi tinh thần mới phát hiện Hạ Dạ Bạch còn đang bị
Tịch Nhan ôm, hai tay hắn quấn lấy cổ nàng, thở hổn hển, gương mặt vô
cùng đáng thương. Nếu không phải tên gia đinh trên bậc thềm kia mặt mũi
bầm dập, đầu còn chảy máu thì bọn họ sẽ cho rằng tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác. Đây mới thật là tứ tiểu thư yếu đuối, dịu dàng
lương thiện của bọn họ ư?
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bốn phía,
những tên gia đinh còn lại giống như người vừa gặp ma, đứng im một chỗ
không dám nhúc nhích, chỉ oán hận bản thân sao không hóa thành không khí theo làn gió lạnh thấu xương giữa tháng tư biến mất khỏi Tướng phủ này.
“Nói, ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?”
Nếu như bọn chúng chỉ ngăn Tiểu Bạch
không cho hắn vào Tướng phủ, nàng còn có thể hiểu là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm muốn dùng cách ức hiếp Tiểu Bạch để
thỏa mãn lòng hư vinh của bọn chúng, chẳng phải những hạ nhân trong
Vương phủ cũng như thế sao? Nhưng đằng này bọn chúng lại bảo tên đần và
chó không được vào, còn chỉ vào lỗ chó kia nữa, đây không đơn giản chỉ
làm nhục Tiểu Bạch mà còn muốn hủy đi mặt mũi của nàng, tuy rằng nữ nhi
gả đi như bát nước hắt ra ngoài, nhưng trước đây Mạc Tịch Nhan này cũng
coi như được yêu thương, chỉ là những tên lính gác cổng hèn hạ, có cho
chúng mười lá gan cũng không dám làm vậy, nhất định sau lưng bọn chúng
có người chống lưng.
Những người này nàng phải trừng phạt,
người đứng sau lưng bọn họ lại càng không dễ dàng buông tha, dám động
thủ trên đầu thái tuế, bất kể là ai, nàng cũng phải bắt kẻ đó trả giá.
“Nhan Nhan.”
Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng gọi một tiếng, sắc
mặt hắn tái nhợt, lông mi khẽ chớp, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt hoảng loạn
và ngập nước kia nhìn chằm chằm Tịch Nhan, giọng nói ủy khuất dường như
mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng chính hắn lại cố gắng không để mình
bật ra tiếng khóc.
“Không có chuyện gì.”
Giọng nói của nàng vô cùng dịu nhẹ, tựa
như đang dỗ dành một đứa trẻ đang hoảng sợ. Trong phút chốc, sát khí
quanh quẩn nơi Tướng phủ cũng theo gió bay đi.
Tịch Nhan cười lạnh lùng, buông tay Hạ Dạ Bạch.
“Chủ nhân của mình bị nhục mạ, các ngươi nên làm gì còn phải đợi ta mở miệng sao?”
Thanh âm lạnh băng và bén nhọn vô cùng,
bốn tráng đinh phía sau nhất thời lấy lại tinh thần, bản thân là hạ
nhân, nhìn thấy chủ tử bị người khác ức hiếp đương nhiên phải đòi lại
gấp trăm gấp ngàn lần cái mà chủ tử nhận lấy.
Mấy người này đều biết rõ thủ đoạn của
Tịch Nhan, đến nay thương tích trên tay phải của bọn chúng còn chưa khỏi hẳn, sao dám không nghe lời nàng, nếu bọn họ không chủ động ra tay, kẻ
nhận lấy hậu quả không ai khác chính là bọn họ. Nghĩ vậy, một đám ào ào
bước ra khỏi hàng, hung hăng đánh đập tên lính trên bậc thềm, một chút
tình cảm cũng không lưu. Nếu là ngày thường, có cho bọn chúng vài lá gan cũng quả quyết không dám giương oai ở địa bàn Tướng phủ.
“Đừng đánh chết, chừa lại một hơi thở cho ta.”
Giọng điệu của nàng hệt như một phu nhân
giàu có bỗng nhiên hứng lên muốn cò kè mặc cả, dường như mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Vâng, Vương phi.”
Bốn người đồng thanh đáp lời, sau đó lại
đá đạp vào những nơi gần như trí mạng của gã kia. Đánh đấm hả hê, bốn
người liếc mắt nhìn nhau rồi đột nhiên xông tới cửa đánh cả những tên
gia đinh còn đang sững sờ. Gã đầu sỏ đương nhiên không thể buông tha,
bởi vì như vậy Vương phi sẽ không vừa lòng. Quả nhiên, Tịch Nhan nhìn
thấy đám gia đinh mình mang tới dám ra tay với cả bọn gia đinh trong
phủ, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, đáy mắt lấp lánh ý cười, những
người kia mặc dù không chủ động hùa vào ức hiếp Tiểu Bạch nhưng thái độ
của bọn chúng muốn làm người ta không ghét cũng khó.
“Tiểu thư.”
Đây mới thật là tứ tiểu thư dịu dàng
lương thiện ư? Sao bây giờ lại đáng sợ như thế, thân thủ kia vừa nhanh
vừa độc, không hề có chút dây dưa dong dài, còn những chiêu thức kia
nữa, ở Tướng phủ nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe nói tứ tiểu
thư có tập công phu. Khí thế ngoan tuyệt quả thực làm cho người ta vừa
nhìn đã sợ, cho dù là Tể tướng cũng chưa bao giờ làm bọn họ hoảng sợ như thế.
Còn nữa, nàng yếu đuối như vậy, sức lực
đâu mà có thể dễ dàng ôm lấy Vương gia, nếu không phải tận mắt chứng
kiến, bọn chúng quả thực cảm thấy khó mà tin được. Từ lúc tiểu thư tỉnh
lại, vì cớ gì có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, trước đó
vài ngày Lễ bộ Thượng thư cùng đứa con bị đánh không còn cái răng nào
đùng đùng đến Tướng phủ cáo trạng, nhưng họ nói gì Tướng gia cũng không
tin, thậm chí vì vậy mà trách cứ Lễ bộ Thượng thư. Hôm nay tận mắt chứng kiến, lại nghĩ đến chuyện đó quả thật không phải là tin đồn vô căn cứ.
Nhân lúc bọn chúng còn bàng hoàng, trong
đầu Tịch Nhan bỗng nảy ra một suy nghĩ, khóe miệng không kìm được khẽ
cong lên, đôi mắt lạnh lẽo quét qua, hoàn toàn không xem tên quản gia ra gì: “Phụ thân có ở trong phủ không?”
Nàng sao có thể quên Tướng gia có bốn
người con gái, đến nay vẫn chưa có con nối dòng, từ đó tới giờ ông ta
chỉ cưới hai vị phu nhân. Đến cả nàng cũng không khỏi không bội phục Mạc Ngôn An, ông ta không có con trai, cho dù quyền khuynh triều cũng không thể làm người khác lo nghĩ, ít nhất chuyện này không đủ để đương kim
Hoàng thượng khai đao với ông ta, thậm chí còn khiến người khác tiếc
thay. Mà bốn người con gái này lại là con quan lớn, thông qua cưới hỏi
hoàn toàn có thể giúp ông ta củng cố địa vị. Leo lên vị trí cao như ông
ta, ai mà chẳng mong có con trai nối dõi để thừa hưởng phú quý vinh hoa, tiếp tục làm vẻ vang dòng tộc. Nàng nghĩ Mạc Ngôn An tuyệt đối sẽ không ngoại lệ, chỉ là lão hồ ly này che giấu tương đối kỹ thôi.
Đuôi mắt hơi nhíu lại, trong lòng Tịch
Nhan nhất thời đã có chủ ý. Ở nơi không người nương tựa này, muốn gây
dựng thế lực nhất định phải có chỗ dựa vững chắc, mà Tướng phủ chính là
sự lựa chọn không tồi. Chỉ có lợi dụng lẫn nhau mới là quyết định sáng
suốt, đến lúc vứt bỏ cũng không cần phải lưu tình.
“Dừng tay.”
Tịch Nhan quát một tiếng, nắm tay vừa
vung lên không trung của đám gia đinh lập tức dừng lại, động tác rất dứt khoát, không chút rề rà.
“Mang người trên thềm và tấm bảng kia vào cho ta.”
Tịch Nhan chỉ vào tấm bảng treo trên lỗ
chó và người đang nằm trên bậc thềm, mặt mũi hắn bầm dập, bê bết máu, bộ dạng chật vật vô cùng, dường như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
“Đi trước dẫn đường, ta muốn gặp phụ thân.”
Tịch Nhan nắm tay Dạ Bạch, nhìn tên quản gia vẫn đang ngẩn người một bên, lạnh giọng nói.
Mưa gió sắp nổi lên, Tể Tướng phủ hôm nay khó được an bình.
***
+ Sau một thời gian drop mình quyết định làm lại bộ này, cơ mà tốc độ sẽ rất rất chậm, bởi vì mình không có nhiều thời gian rảnh. Bạn nào không
đợi được có thể down convert ở đây về đọc, bản convert tương đối dễ hiểu. Mình sẽ post truyện ngẫu nhiên từ
bây giờ đến lúc thi đại học xong(khoảng 1 năm rưỡi nữa), chắc lúc thi
xong tình hình bộ này sẽ khá khẳm hơn