Tiết tử
Vương triều Lưu Ly, Đại Cảnh năm thứ mười bảy.
Đầu xuân, hậu hoa viên phủ Tể Tướng trăm
hoa khoe sắc, phồn hoa rực rỡ, chung quanh giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng dào dạt không nói nên lời.
Tại một căn phòng cổ kính, khắp nơi đều
là chữ hỷ đỏ thẫm. Trong gương, một nữ tử có dùng từ khuynh quốc khuynh
thành để hình dung cũng không đủ, làn da trắng nõn không tỳ vết, dịu
dàng như ngọc, óng ánh trong suốt, ngay cả Dương Chi bạch ngọc cũng
không bằng, mềm mại hơn cánh hồng kiều diễm, xinh đẹp hơn cả làn nước
mùa thu, một thân giá y đỏ rực càng tôn lên cả người kiều mị ôn nhu.
Đôi môi mềm mại khẽ cong lên, chân mày
khóe mắt đều không giấu được vui sướng cùng nét cười, cả người nàng tràn ngập linh khí, nhất là đôi mắt trong suốt kia, dường như đem tất cả sao trời khảm sâu vào đó.
“Tiểu thư, hôm nay người thật xinh đẹp.”
Nha hoàn Hồng Đậu vừa đứng một bên thay nàng chải tóc vừa vui vẻ cười
nói, dù đã quen nhìn thấy vẻ đẹp của tiểu thư nhà mình, nhưng khi tiểu
thư mặc giá y, mọi thứ trước mắt liền trở nên sáng ngời.
“Tiểu thư nhà chúng ta là Lưu Ly quốc đệ
nhất mỹ nhân, hôm nay tuyệt đối là tân nương xinh đẹp nhất .” Bên kia,
nha hoàn Tương Tư cũng không tiết kiệm lời khen ngợi của mình.
“Các ngươi đó, chỉ biết nói những lời dễ
nghe làm ta vui lòng.” Mạc Tịch Nhan xoay người, khuôn mặt kiều mị như
đóa mai dưới ánh bình minh, giọng nói thanh thúy dễ nghe tựa tiếng suối.
“Muội muội, hôm nay là ngày đại hôn của
ngươi, tỷ tỷ bất luận thế nào cũng muốn tới chúc mừng.” Đột nhiên bên
ngoài truyền đến tiếng nói, tiếp theo đó là một chuỗi tiếng cười như
chuông bạc rồi tiếng quần áo sột soạt. Nữ tử mặc váy dài hồng nhạt, mái tóc búi cao gọn gàng, mắt phượng nhằm về phía trước săm soi , mặc dù
không có vẻ đẹp thiên kiều bá mị như Tịch Nhan, nhưng cũng coi là quyến
rũ động lòng người .
“Nô tì thỉnh an nhị tiểu thư.” Tương Tư
và Hồng Đậu tiến lên hành lễ với Mạc Vân Phỉ, hai người vụng trộm trao
đổi ánh mắt, từ trong mắt đối phương có thể nhìn ra vẻ lo lắng.
Mạc Vân Phỉ liếc nhìn hai người nha hoàn, hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh Mạc Tịch Nhan : “Muội muội hôm nay
thật đúng là – - ” Mạc Vân Phỉ chậc chậc hai tiếng tán thưởng, kéo tay
Mạc Tịch Nhan lại, vòng vo: “Ta vừa mới bước vào còn tưởng rằng là tiên
nữ giáng xuống Tể Tướng phủ chúng ta đó.”
Tịch Nhan cười nhẹ, cúi đầu, không nói gì.
Ngày thường hễ tỷ tỷ thấy nàng đều là châm chọc khiêu khích, hôm nay hảo tâm như vậy nhất định không có ý tốt.
“Muội muội vừa xinh đẹp lại tài tình, khó trách có thể gia nhập hoàng gia .”
Tịch Nhan bị ả ta nói thế nên ngượng
ngùng. Nàng ngẩng đầu, cắn nhẹ môi, khẽ khàng gọi một tiếng, mang theo
một chút ý làm nũng: “Tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ là nữ nhi của đại phu nhân, đại
nương lại là biểu muội của hoàng hậu, phụ thân nhất định sẽ tìm cho tỷ
một mối hôn nhân môn đăng hộ đối.” Nàng chỉ là thứ nữ nhưng có thể gả
cho tứ Hoàng Tử, trở thành trắc phi của hắn, nàng đã thật thỏa mãn.
Mạc Vân Phỉ nhìn Tịch Nhan, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, mắt phượng tinh xảo lập tức trở nên tàn nhẫn, nàng ta buông tay Mạc Tịch Nhan, sau đó cười lớn.
Mạc gia răn dạy nữ tử khi cười không được lộ răng, Mạc Tịch Nhan nhìn dáng vẻ này của Mạc Vân Phỉ, kinh ngạc
không nói nên lời, mà một bên Tương Tư cùng Hồng Đậu đã sớm như kiến bò
trên chảo nóng, lo lắng xoay vòng.
Nhị tiểu thư luôn ghen tị với tiểu thư vì xinh đẹp tài tình, hôm nay tới chúc mừng, tựa như chồn chúc tết gà,
chắc hẳn là không có ý tốt.
Sau một lúc lâu, Mạc Vân Phỉ mới ngưng
được tiếng cười, ả đưa tay che miệng, nhưng trên mặt vẫn là giấu không
được ý cười, lại mang theo tia tàn nhẫn không nói nên lời: “Đương nhiên, ta là Mạc gia dòng chính nữ, phụ thân chắc hẳn sẽ vì ta tìm một mối hôn nhân tốt, dù thế nào cũng sẽ không gả ta cho một thằng ngốc .”
Tịch Nhan nhất thời không hiểu được đó là ý gì, đợi đến khi phục hồi tinh thần, chu sai cầm trên tay “bang” một
tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thành vài đoạn, phát ra tiếng vang thanh thúy .
“Tỷ tỷ đang nói đùa cùng muội muội ư?”
Sắc mặt Tịch Nhan lập tức trở nên tái nhợt, nàng cắn chặt môi, ánh mắt
trong suốt nhìn Mạc Vân Phỉ.
“Ai nói đùa với ngươi, người ngươi lấy
không phải tứ Hoàng Tử mà là Thất hoàng tử- Thất vương gia điên cuồng
ngây dại. Sở dĩ cả ngày hắn mang mặt nạ là bởi dung mạo xấu xí, thứ nữ
sánh đôi với ngốc Vương, đây quả là tuyệt phối, chúc mừng muội muội,
chúc mừng muội muội nha.”
Mạc Vân Phỉ căm ghét nhất chính là dung
nha này của Tịch Nhan. Ả mới là nữ nhi của đại phu nhân Mạc gia , nhưng
Mạc Tịch Nhan lại sở hữu hết thảy cái tốt đẹp, người đời chỉ biết đến
Mạc Tịch Nhan- Lưu Ly quốc đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất tài nữ, lại hoàn toàn
quên mất thân phận thứ nữ của nàng ta, phụ thân khen nàng ta, ngay cả
mẫu thân cũng lấy nàng ta so sánh với ả, quở trách ả, nha hoàn hạ nhân
trong phủ mở miệng là một tiếng tứ tiểu thư, hoàn toàn không đem nhị
tiểu thư như ả để vào trong mắt.
“Hồng Đậu, Tương Tư, những gì tỷ tỷ nói
đều là thật sao?” Tịch Nhan xoay người, nhìn hai nha hoàn đứng phía sau
đương trầm mặc không nói gì.
“Tiểu thư.” Hồng Đậu ấp úng gọi một tiếng, vẻ mặt vô cùng khó xử
“Tại sao ngươi có thể giấu giếm ta?” Mạc Tịch Nhan không hề nghĩ ngợi, vội nhấc làn váy chạy ra ngoài.
Không, nàng tuyệt đối không muốn gả cho
vương gia ngốc nghếch kia, Mạc Tịch Nhan nàng cả đời này sẽ không gả
cho ai khác ngoài Tứ hoàng tử.
Thân thể Tịch Nhan lảo đảo, mấy lần ngã
trên mặt đất, y phục trên người dính đầy bụi bặm, mũ phượng trên đầu
cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, tóc tai lộn xộn, phấn trang điểm đã sớm bị nước
mắt làm nhòe.
Thật vất vả mới đi đến phòng khách, Mạc
Tịch Nhan cũng không thèm nhìn xem nơi này có bao nhiêu khách quý, sau
khi tìm được Mạc Ngôn An liền trực tiếp quỳ gối.
“Phụ thân, nữ nhi không gả.”
Mạc Ngôn An đang chào hỏi khách khứa, bắt gặp nữ nhi mình xuất hiện trước nhiều người với bộ dáng này, sắc mặt
lập tức trở nên khó coi.
“Mau đứng dậy, hôm nay là ngày đại hỉ, khóc lóc sướt mướt còn ra thể thống gì.”
Mạc Tịch Nhan tuy rằng nhu mì, rất sợ Mạc Ngôn An tức giận, nhưng tính cách nàng lại rất cương liệt, nói thế nào
cũng không đứng lên.
“Phụ thân, nữ nhi không gả cho ai khác
ngoài tứ Hoàng Tử. Nếu gả con cho Thất hoàng tử kia, con tình nguyện quy y cửa phật, ăn chay niệm Phật, vì phụ thân mẫu thân, còn có toàn bộ
thần dân Lưu Ly quốc cầu phúc.”
Mạc Ngôn An nhìn thoáng qua hai bên khách nhân, trong lòng càng tức giận: “Con nói mà không biết liêm sỉ, hôn
nhân đại sự từ trước tới nay đều là lệnh của phụ mẫu, con có quyền gì
nói không gả thì không gả.”
“Phụ thân, người thật sự nhẫn tâm sao?”
Tịch Nhan ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Mạc Ngôn An. Ngày xưa
phụ thân cưng chìu nàng đều là giả ư? Người kia là hoàng tử nhưng cũng
là tên đần, đã thế còn điên cuồng ngây dại, xấu xí luôn mang mặt nạ, bị
hoàng gia từ bỏ, cho dù là nữ nhi của gia đình bình thường cũng không có mấy người nguyện gả cho hắn.
Đáy mắt Mạc Ngôn An hiện lên tia không
đành lòng nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, ông lập tức hạ quyết tâm:
“Người tới, đưa tiểu thư về, thời gian không còn nhiều, hầu hạ tiểu thư
rửa mặt, trang điểm chải đầu .”
Bộ dạng này của Tịch Nhan quả thực làm
cho Mạc Ngôn An không còn mặt mũi nhìn các quan võ đại thần khác, cũng
may những người này ở triều đình đều ủng hộ ông, bằng không chuyện hôm
nay truyền đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ giáng tội.
Vài gia đinh đi lên đứng phía sau Mạc
Tịch Nhan. Trong lòng nàng biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Đáng
thương nàng mười sáu xuân xanh, sau này lại chung đụng với tên đần một
chỗ.
“Không cần các ngươi, tự ta sẽ đi.” Nàng
đứng dậy, lau khô nước mắt, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp kia quả thực
làm cho người ta không đành lòng. Thế nhưng, ai cũng không ngờ rằng,
Tịch Nhan đột nhiên lao thẳng đến cây cột. Trong nháy mắt, máu chảy
không ngừng, Mạc Tịch Nhan hôn mê ngất đi.
*******************
“Nữ nhi, con tỉnh rồi. Hu hu, nữ nhi, nữ nhi của ta, tại sao con lại ngu ngốc như vậy.”
Đau đầu quá, đau chết đi được, làm sao lại đau như vậy?
Mẹ nó, ai ầm ĩ thế, có định cho cô nghỉ
ngơi không. Đợi cô tỉnh lại nhất định phải dạy dỗ kẻ đó một trận, cho
chúng biết chỉ có thể dùng súng để nói chuyện, nắm đấm có mùi vị thế
nào.
“Tiểu thư, vì cái gì mà lại nghĩ quẩn?”
Con mẹ nó đừng lắc nữa, xương cốt toàn thân cô sắp nứt ra rồi.
Ngón tay Võ Mị Nương giật giật, sau đó cô mở mắt: “Ầm ĩ quá… có định để người khác nghỉ ngơi không?”
Ôi cái đầu của cô… Võ Mị Nương dùng sức vỗ vỗ đầu mình.
“Nữ nhi, rốt cục con cũng tỉnh.”
Võ Mị Nương còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một người phụ nữ trung niên ôm lấy.
Má ơi, cô sắp không thở nổi rồi.
“Nữ nhi, con không nên trách phụ mẫu nhẫn tâm, hôn sự của con và Thất hoàng tử là do Hoàng Thượng ban, cưỡng lại
thánh mệnh là tru di cửu tộc ngay.”
“Trước tiên buông tôi ra!” Võ Mị Nương
lạnh lùng quát lớn một tiếng, cô phóng tầm mắt ra bốn phía, trong đôi
đồng tử lộ ra tia sắc bén
Tiếng quát thô bạo kia trước đây Mạc Tịch Nhan chưa hề có. Phương Tĩnh Di ngẩn người, quả nhiên lập tức buông tay.
“Nữ nhi, con làm sao vậy?” Phương Tĩnh Di nhìn cô kỹ càng, xác định đây đúng là nữ nhi của mình. Chẳng lẽ vừa rồi va đập mạnh quá nên hỏng đầu? Nghĩ đến đây, Phương Tĩnh Di lập tức khóc lớn lên.
“Đừng khóc, để cho tôi yên tĩnh một
chút.” Võ Mị Nương nhìn bốn phía căn phòng cổ kính. Bên giường còn có
một người phụ nữ xinh đẹp nước mắt ngắn nước mắt dài. Vừa rồi bà ta gọi
mình là cái gì? A, nữ nhi?
Chẳng lẽ…không phải cẩu huyết(1) chứ? Xuyên qua.
Cô nhất định phải suy nghĩ kĩ càng đây là chuyện gì. Cô nhớ là mình đang đứng trước từ đường Võ gia cùng một vị
chưởng môn thực hiện nghi thức trao tín vật, tiếp đó là nhận lấy nước
thánh trên tay người kia, sau khi uống, sau khi uống – -
Mẹ nó, nhất định là có người động tay
động chân trong nước rồi, rốt cuộc là tên khốn nạn nào ghen tị với cô,
cả gan dùng loại thủ đoạn hạ lưu này. Đừng để cô biết hắn là ai, bằng
không cô nhất định sẽ khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Phương Tĩnh Di và Tương Tư nhìn biểu tình hung ác mà gian trá của Mạc Tịch Nhan, không khỏi dựng tóc gáy, tiểu
thư/nữ nhi thật đáng sợ.
“Hôm nay con nhất định phải gả, không
nguyện ý cũng gả, ta tuyệt đối sẽ không để cho ba trăm mười bảy mạng
người Mạc gia chôn vùi trong tay con.” Cửa phòng đột nhiên bật ra, Võ Mị Nương biết người kinh chính là Mạc gia đại gia trưởng- Mạc Ngôn An, cô
cảm thấy thật kỳ quái, mình không những xuyên qua lại còn có được trí
nhớ của Mạc Tịch Nhan. Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt không
ít phiền toái.
“Nữ nhi, mẫu thân thật lòng xin lỗi con!”
Võ Mị Nương biết Thất hoàng tử kia là
người đần độn , nếu không phải hắn đần độn thì Mạc Tịch Nhan sẽ không
đập đầu tự vẫn, cô cũng sẽ không thể xuyên vào trên thân thể này.
“Tịch Nhan, phụ thân luôn thương con, nếu không phải Hoàng Thượng ban hôn, phụ thân tuyệt đối sẽ không gả con cho Thất hoàng tử.”
Võ Mị Nương liếc nhìn Mạc Ngôn An, ánh
mắt ông ta tuy có lưỡng lự đấu tranh nhưng rất thanh minh kiên định.
Trong lòng ông đã sớm quyết định hy sinh hạnh phúc của nữ nhi, chuyện
này tuyệt đối không thể thương lượng.
Nhìn bộ dáng của những người này xem ra
cũng khá yêu thương Mạc Tịch Nhan, nhưng sự yêu thương này so với tánh
mạng và lợi ích của bọn họ thì quá mức bé nhỏ, không đáng kể. Nếu không
vì thánh thượng ban hôn, cho dù người kia là Thất hoàng tử thì họ khẳng
định sẽ không gả. Tính cách của cô và Mạc Tịch Nhan khác xa nhau, nếu
còn ngu ngốc ở lại đây nhất định sẽ bị phát hiện, chi bằng gả cho Thất
hoàng tử cho rồi.
Nhưng ngẫm lại trong lòng vẫn cảm thấy
tức giận, vì sao người khác xuyên qua đều thành công chúa, tiểu thư, mà
cô chỉ là một cái thứ nữ? Còn là một thứ nữ bị gả cho ngốc vương gia.
Tuy rằng cô không kì thị những người đần độn, thậm chí có lúc cảm thấy
họ thật đơn thuần đáng yêu, nhưng tướng công của mình là kẻ ngốc, tính
phúc của cô phải làm thế nào đây?
Tên đần thì sao chứ? Tên đần càng tốt, dễ phát cáu, dễ bắt nạt, hơn nữa cũng sẽ không có nhiều ràng buộc. Ngoài
việc muốn dạy dỗ kẻ đã hại mình, cô cũng không có gì vướng bận với kiếp
trước. Gả thì gả, nói không chừng người ta đội mặt nạ không phải bởi
dung mạo xấu xí mà rất đẹp trai?
Về phần chuyện ấy, đàn ông đều có khả
năng thiên phú, chỉ cần cô chỉ bảo tốt nhất định sẽ không có vấn đề gì
lớn? Miễn là hai người kiên trì, nháy mắt, cả đời trôi qua.
“Tôi gả.”
Từ hôm nay trở đi, cô chính là Mạc Tịch Nhan, mệnh là do ta không phải do trời.
Kèn Xona hòa cùng chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu dài lê thê dẫn đường cho kiệu hoa đỏ rực dọc theo đường cái chậm rãi đi tới, hai bên đường phố quần chúng tụ đầy xem náo nhiệt. Hôm nay thành Triều Dương thật tưng bừng, phố lớn ngõ nhỏ tiếng người
ồn ào đều bàn về chuyện ngốc Vương tiếng tăm lừng lẫy đón dâu, đối tượng chính là tứ tiểu thư phủ Tể Tướng.
Nhắc đến thiên kim phủ Tể Tướng không ai
là không biết. Tuy chỉ là thứ nữ nhưng tài nghệ song toàn, không cần nói đến dung nhan như tiên nữ giáng trần, chỉ riêng cầm kỳ thi họa đã làm
cho người ta tán thưởng không thôi, hoàn toàn xứng đáng là Lưu Ly quốc
đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ!
Người đời đều than thở rằng giai nhân như thế tiến cung làm phi tần cũng không xứng, hôm nay lại phải gả cho ngốc vương gia dung mạo xấu xí, cả ngày đội mặt nạ để che đậy .
“Lưu Ly quốc đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất tài nữ lại gả cho một ngốc Vương không quyền không thế, đúng là bông hoa
nhài cắm bãi phân trâu.”
“Nói rất đúng, Thất vương gia kia tuy là
con hoàng đế nhưng một chút uy nghi của Hoàng tử cũng không có, suốt
ngày đội mặt nạ, bị người khác bắt nạt chỉ biết ngây ngô cười, ngay cả
ăn mày đầu đường cũng dám lấy cục đá quăng hắn, đúng là quá ngốc.”
“Haiz, đây đều là mệnh cả. Cho dù hắn xấu xí đần độn nhưng không phải cũng rước đệ nhất mỹ nhân về nhà sao? Ta
thấy thất vương gia này ngốc thì ngốc nhưng có phúc, bằng không trận lửa mười năm trước sao không làm hắn chết cháy đi? Đằng này chỉ là hủy dung và dọa cho điên điên khùng khùng. Tứ tiểu thư toàn tâm toàn ý muốn gả
cho tứ Hoàng Tử làm trắc phi nhưng không thành, cuối cùng vẫn phải gả
cho Thất hoàng tử như thường. Ngũ vương gia phong lưu thương nhớ đệ nhất mỹ nhân này từ lâu, kết quả lại bị một ngốc vương gia nhanh chân đến
trước .”
“Bản thân mình nuôi khuê nữ từ nhỏ lớn
khôn, lại còn là một nữ nhi nhu thuận xinh đẹp, không biết tể tướng kia
nghĩ như thế nào, nếu là ta, tuyệt đối luyến tiếc khi gả khuê nữ như vậy cho một người đần độn. Đừng nói gả cho tứ hoàng tử làm trắc phi, cho dù là tiểu thiếp cũng tốt hơn gả cho thằng ngốc kia đó.”
“Đúng rồi.”
Chỉ một thoáng, mọi người gật đầu tán
thành không dứt nhưng tốc độ kiệu hoa cũng không bởi những tiếng xì xào
bàn tán mà chậm lại.
MạcTịch Nhan ngồi trong kiệu hoa, nghe
bên ngoài tiếng nghị luận của tam cô lục bà, chân mày hơi nhíu lại. Nàng không muốn tướng công của mình trở thành đối tượng nghị luận khắp phố
phường của những người đó, dù là tên đần, dù dung mạo xấu xí, đó cũng là trượng phu của Mạc Tịch Nhan nàng, ngoài nàng ra, ai cũng không thể bắt nạt hắn, ngay cả nói xấu sau lưng hắn nàng cũng không cho phép, đến tận bây giờ tính cách của nàng vẫn rất bênh vực người của mình.
Nhưng mà tướng công đần độn của nàng đúng là không có tiền đồ, ngay cả ăn mày đầu đường cũng có thể ăn hiếp. Hắn
đường đường là vương gia nha! Xem ra sau này nàng phải dạy dỗ lại thật
tốt.
Mạc Tịch Nhan đưa tay vén khăn lụa đỏ
lên, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan xa lạ, khóe miệng mang theo một chút ý
cười. Thất hoàng tử, ngốc vương gia, cuộc đời nàng quả thật chẳng khác
gì kiếp trước, không có lấy một giây phút bình yên.
Chẳng bao lâu, kiệu hoa đã đến trước của Vương phủ được giăng đèn kết hoa rực rỡ, quần chúng đứng xem náo nhiệt chật ních.
“Vương phi đến rồi!”
“Vương phi đến rồi!”
Kiệu hoa tám người khiêng vừa dừng lại,
Mạc Tịch Nhan đã nghe hạ nhân canh cửa Vương phủ hớn hở chạy vào trong.
Nàng ngồi im trong kiệu, không hồi hộp cũng không lo lắng. Tiếng pháo
đinh tai nhức óc lập tức vang lên.
“Vương gia, chúc mừng người lấy được vương phi như hoa như ngọc.”
Mạc Tịch Nhan nghe rất rõ âm thanh những
người đó cười trộm, mang theo nồng đậm vị chua và ghen ghét, lại không
có tí ti tôn trọng, lễ phép đối với hoàng thất .
Chỉ là một người chủ trì hôn lễ nho nhỏ
nhưng nói chuyện với vương gia lại không hề khách khí, ngang nhiên dùng
giọng điệu ra lệnh.
Hạ Dạ Bạch mặc hỉ bào đỏ thẫm, đội mặt nạ ngân bạch, bên trái mặt nạ có khắc một đóa bạch liên nở rộ, tất cả
dường như che khuất bộ dáng bên ngoài.
Dựa theo lời người chủ trì, Hạ Dạ Bạch
vui mừng hớn hở, tiêu sái bước đến trước của kiệu hoa, nhấc chân đá kiệu tọa một cái tượng trưng cho sự ra oai phủ đầu với tân Vương phi, sau đó xoay người xốc mành kiệu lên, đem một đoạn vải đỏ của thải cầu giao cho Tịch Nhan.
Mạc Tịch Nhan luôn luôn cúi đầu, tuy rằng phong tục kết hôn ở cổ đại và hiện đại có rất nhiều bất đồng nhưng nàng cũng biết kế tiếp bản thân mình hẳn là nắm lấy vải đỏ đi theo tên ngốc
kia. Nàng hít sâu một hơi, bàn tay đặt trên đầu gối cũng buông lỏng, nhẹ kéo một bên mảnh vải. Nàng hiếm khi nhớ được một câu thơ : “Tử sinh xa
cách cùng người thề nguyện/ Nắm tay cả đời đầu bạc răng long”. Ngay sau
đó, Tịch Nhan lập tức khinh thường chính mình, trong lòng quả thực có
hơi chua xót.
Hạ Dạ Bạch nhìn thấy tân nương cầm lấy
vải đỏ thì cười ha ha thành tiếng, đang chuẩn bị dắt tân nương tử ra
khỏi kiệu, không để ý rằng nửa mình hắn đã lọt vào bên trong kiệu hoa,
còn chưa kịp lui ra hắn đã kích động đứng thẳng lên, tiếp theo chợt
nghe “bộp” một tiếng, đầu của hắn đụng phải cửa kiệu, đau đến nỗi oa oa
khóc to, đôi mắt bồ câu ngân ngấn nước. Thoáng chốc, quần chúng xung
quanh tuôn ra tiếng cười lớn, những âm thanh trào phúng so với vừa rồi
còn khó nghe hơn.
“Thứ xuất tiểu thư của Tể tướng thật đặc
biệt so với các cô nương bình thường, làm sao có thể nguyện ý gả cho một tên đần. Ta thấy tứ tiểu thư này chưa hẳn tài mạo song tuyệt tựa như
lời đồn đâu, nói không chừng xấu xí như quỷ Dạ Xoa Vô Diệm, không ai
thèm cưới, đành phải gả cho Thất hoàng tử không có tiền đồ kia.”
“Mạc Tể tướng quyền khuynh triều dã, cho
dù là xấu như Dạ Xoa, chỉ cần có thể trèo lên cây đại thụ như vậy ta
cũng nguyện ý.” Sau này vận làm quan nhất định là một đường suôn sẻ,
tiền đồ cũng sáng sủa hơn.
Đáng thương cho tân lang luôn ôm cái đầu
bị đau đứng ngay tại chỗ. Chân mày Mạc Tịch Nhan đã muốn nhăn thành hai
ngọn núi nhỏ, nàng cúi đầu, bàn tay suýt nữa bóp nát mảnh vải đỏ.
Người trong Vương phủ này chết rồi chắc?
Không thấy chủ tử của bọn họ bị người khác chê cười sao? Cư nhiên không có một ai đứng ra, hóa ra Vương phủ nuôi một đám thùng cơm như vậy ư?
Tốt, thật sự rất tốt. Chờ nàng bước vào cánh cửa này, nàng nhất định
phải thu phục một đám bọn họ, cho bọn chúng biết thế nào là ra oai phủ
đầu.
“Vương gia.” Mạc Tịch Nhan nhẹ nhàng gọi
một tiếng, chính nàng cũng bị giọng nói này làm cho phát hoảng. Phảng
phất như châu ngọc rơi vào khay, uyển chuyển êm tai, lại mang theo kiều
mị và thân mật không nói nên lời, mỗi một tiếng vọng vào lòng người, làm cho xương cốt người ta không tự chủ bủn rủn, rã rời. Giọng nói này nếu
có thể hát lên một khúc, nhất định dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày
ba đêm không dứt.
“Có đau không?” Mạc Tịch Nhan đi đến
trước mặt Hạ Dạ Bạch, sau đó kiễng chân, đưa tay lên mặt hắn nhưng lại
chạm tới mặt nạ cứng rắn lạnh băng. Thiếu chút nữa nàng quên mất, dường
như cả ngày hắn đều mang mặt nạ.
Đôi tay kia tinh tế thon dài, mềm mại tựa không xương, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời trở nên sáng bóng động lòng người. Mới vừa rồi đám người kia còn nghị luận nàng là người quái
dị, lúc này không kìm được nuốt nước miếng cái ực.
“Đau…huhu…đau”
Giọng nói kia cực kỳ dễ nghe, Mạc Tịch
Nhan tưởng như tiếng suối trong vắt chảy từ núi cao, thanh thúy mà lại
êm tai, thuần khiết không lẫn tạp chất.
“Vương gia, chúng ta vào bái đường trước, sau đó thiếp giúp người thổi chỗ đau.” Mạc Tịch Nhan nói xong, cũng
không quản cái gì gọi là phong tục nghi lễ, trực tiếp đi vào.
Ngay sau đó, Cung Vương phủ xuất hiện một cảnh tượng thật đặc biệt. Tân nương mặc giá y nắm lấy vải đỏ đi trước,
tân lang mặc hỉ bào đỏ thẫm mang mặt nạ thút thít theo sau, bộ dáng tội
nghiệp như nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất.