Gần nửa canh giờ trôi qua, nhóm năm người tiêu diệt cũng không hề ít bọn yêu thú này. Tuy nhiên, việc này không phải là cách hay thể lực và
nguyên khí càng lúc càng giảm mà bọn yêu thú dường như không có dấu hiệu giảm bớt.
Biết nếu tiếp tục kéo dài chưa hẳn là cách hay, Thi Sách đành hét lên với mọi người:
- Tiếp tục như vậy chúng ta sẽ có nhiều bất lợi, ở đây tôi có một tuyệt
kỹ có thể giải vây nhưng lại hao tổn rất nhiều chân nguyên, nếu không
đạt đến Kim Đan kỳ thì vị trí thoát thân không xa. Nếu các vị tin tưởng, tôi có một bí thuật tạm thời mượn chân nguyên của người khác thành của
mình trong tức thời, mỗi người hãy truyền cho tôi một ít chân nguyên để
mở ra “Hành trình kỳ diệu” thoát khỏi bọn này.
Hai tên Kim Đan kỳ vội đưa mắt nhìn nhau trao đổi, hiện tại ở đây hai
người bọn hắn thực lực cao nhất nhưng quả thực đám yêu thú này làm họ
hao tổn thực lực khá nhiều. Nếu chỉ hỗ trợ chút chân nguyên với họ không thành vấn đề, nhưng hai tên Kim Đan này đều là kẻ tiểu nhân thế nên bọn họ không thèm đánh giá tình hình trước mắt mà chỉ lo ngại nếu tên Thi
Sách sau khi gia tăng tu vi có quay lại ra tay đối phó với họ không.
Ngược lại, Trần Tiến và Trần Mạnh Đức lại cảm thấy nếu có cơ hội thoát
thân thì phải tận dụng, họ vốn có thể cầm cự được nhưng như vậy sẽ mất
nhiều thời gian ở nơi này và không thể tìm kiếm loại dược thảo để vượt
qua vòng loại này. Bên cạnh đó, cả hai đều có chung nhận định rằng lúc
này đoàn kết mới quan trọng nếu khư khư giữ mình chỉ thêm phiền phức.
Đầu tiên, Trần Tiến lập tức vận chuyển một phần chân nguyên từ cơ thể
đẩy qua cho Thi Sách, tiếp đó Trần Mạnh Đức cũng không do dự vận chuyển
một phần. Lúc này Thi Sách đã tạm thời đạt đến trạng thái Trúc Cơ Đại
Viên Mãn.
Thi Sách nhìn qua bên hai người thầm gật đầu tỏ ý cảm ơn. Rồi quay qua nhìn hai gã Kim Đan.
Gã Hoàng Văn sau khi nhìn thấy hành động không chút do dự của hai tên
tiểu bối Trúc Cơ cũng có chút dao động nên cũng rút một phần chân nguyên ra vận chuyển qua cho Thi Sách mượn.
Giờ đây thêm chân nguyên nữa gia tăng tu vi cho Thi Sách tuy nhiên hắn
vẫn chưa đột phá được lên Kim Đan kỳ để thi triển tuyệt kỹ của chính
mình.
Thấy tình hình này, gã Hoàng Văn lập tức mắng chửi tên Kim Đan còn lại.
- Người còn tính giữ lại một ít chân nguyên làm gì, mau truyền qua cho hắn để chúng ta thoát thân.
Tình thế giờ khiến tên Nguyễn Thông bắt buộc cũng truyền ra một ít chân
nguyên vì nếu không vô hình chung gã trở thành tên cá biệt của nhóm.
Nhận được phần chân nguyên này, lập tức đan điền của Thi Sách kết đan
kinh mạch củng cố với tốc độ nhanh chóng. Thấy bản thân đạt đến trạng
thái cần thiết, Thi Sách không do dự thi triển bí thuật lập tức.
Một cánh cổng màu vàng hiện ra, trước cửa có một trận pháp kỳ lạ. Thi
Sách thở ra một hơi thầm cảm ơn trời, không ai biết đây là lần đầu hắn
thi triển thuật này. Chính y cũng không chắc tỷ lệ thành công là bao
nhiêu.
Lập tức Thi Sách dẫn đầu đi vào Hành Trình Kỳ Diệu nó dẫn y ra một không gian khác trong dược viên. Thấy y biến mất, hai gã Kim Đan cũng nhanh
chóng dùng lực đẩy lùi bọn yêu thú rùi nhảy qua cánh cổng. Trần Tiến và
Trần Mạnh Đức cũng tương tự không dây dưa với đám yêu thú nữa mà nhảy
luôn qua Hành Trình Kỳ Diệu.
Quả nhiên, đây là một tuyệt kỹ kết nối không gian có điểm đến cùng nhau. Sau khi Thi Sách đáp xuống thì lần lượt bốn người còn lại cũng xuống
theo tại một điểm là một nơi chính là khu vực an toàn của dược viên.
Bên cạnh nhóm của Thi Sách, cũng có khá nhiều người tập hợp lại thành
từng nhóm để vượt qua khu rừng bằng các con đường khác nhau. Dĩ nhiên
mỗi ngả đều được giám khảo sắp xếp các cạm bẫy hoặc nguy hiểm để thử
thách thí sinh.
Lúc này, tại điểm truyền tống một gã mặc đồ sặc sỡ trên gương mặt có một vết xăm hình con bò cạp trên má phải mới bắt đầu di động. Trái ngược
với những người đi trước kết thành nhóm, gã dường như không hề có ý định đó nên xuất phát cuối cùng. Dường như mọi việc hoặc nguy hiểm phía
trước cũng không ảnh hưởng đến gã.
Khi không còn một tên thí sinh nào đứng ở điểm truyền tống dược viên,
hắn mới bắt đầu chuyển động. Cảm giác cơ thể hắn bao trùm một trang thái vô vị, hắn tham gia cuộc thi này mà không có chút gì khiến hắn bận tâm, lo lắng hay lo ngại việc gì dường như mọi việc đều không ảnh hưởng đến
hắn. Lúc này không còn ai hắn mới nở một nụ cười biến thái điên cuồng
nhìn về hướng mà nhóm Trần Tiến đã đi qua khi nãy.
Từ cơ thể hắn phát ra một luồng chân nguyên cực kỳ bá đạo nó bao trùm
khắp cơ thể. Luồng chân nguyên này không một thí sinh nào khác có thể
tạo ra được, có thể nói hắn chính là tồn tại mạnh nhất trong số những
người tham gia. Không ngờ các thí sinh tham gia lại có một kẻ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Quả nhiên, gã Nguyên Anh này không coi lũ yêu thú ở dược viên ra gì. Gã
chỉ nhẹ nhàng bước đi trên chính con đường mà nhóm Trần Tiến đi qua. Từ
cơ thể gã phát ra một luồng nguy hiểm cao độ khiến bọn yêu thú theo bản
năng chỉ dám bỏ chạy. Chúng biết rằng một khi bọn nó xông ra chắc chắn
chỉ có chết. Khí thế bá đạo phát ra từ người gã như những con bọ cạp đầy nọc độc sẵn sàng giết chết bất kỳ kẻ địch nào.
Quay về với nhóm Trần Tiến, sau khi đi qua Hành Trình Kỳ Diệu đến nơi an toàn của dược viên, bọn họ tranh thủ an toàn nuốt đan dược rồi tĩnh tọa phục hồi chân nguyên.
Yêu cầu của vòng loại này thực ra hết sức đơn giản, yêu thú và cạm bẫy
trong dược viên chủ yếu chỉ là loại bỏ những Luyện Đan Sư thực lực quá
kém và không có sự phối hợp hoặc quan sát. Chính vì vậy, chỉ khoảng nửa
ngày số vượt qua được đã bắt đầu xuất hiện khá đông đảo ở điểm an toàn
trong dược viên. Từ hơn bốn trăm ba mươi người rút xuống còn ba trăm
mười bảy người.
Trần Tiến và mọi người sau khi phục hồi thể lực cũng bắt đầu cũng chia
ra để bắt đầu tự mình đánh gia các loại thảo dược. Rõ ràng số lượng còn
rất nhiều nếu chỉ lấy một trăm hai mươi tám người thì ở đây ai cũng là
địch thủ nên tất cả đều tự mình hành động.
Thi Sách tuy cũng có thiện cảm với hai người Trần Tiến và Trần Mạnh Đức
nhưng cũng biết ý nên tách ra để hoạt động. Còn gã Nguyên Anh cũng dường như chẳng quan tâm gì đến việc tìm hiểu các kỳ trân dị thảo hay tài
liệu về đan dược mà chỉ ngồi yên một chỗ. Các tu sĩ nhìn thấy gã cũng
chỉ né qua một bên vì vẻ ngoài dị hơm, dường như không mấy ai để ý đến
so với đám người đang tồn tại ở đây gã đã vượt trội hơn hẳn. Mặc dù vậy, vẫn có vài người âm thầm quan sát gã từ khi gã đặt chân đến khu vực an
toàn này mà chỉ đi một mình.
Ở bên ngoài của cửa truyền tống, Hòa Minh cảm thấy yên tâm. Hóa ra các
thí sinh bị loại trong dược viên không hề mất mạng thật sự mà chỉ bị
truyền tống ra ngoài. Trông thấy trong đám người này không hề có Trần
Tiến nên bản thân hắn có chút hài long. Tuy vậy, cái gã đến từ Lĩnh Sơn
cũng không trở ra có nghĩa là các cược của hắn và tên Lâm Viễn vẫn chưa
biết được người thắng cuối cùng là ai.
Y nhìn lên trên thành phần ban giám khảo, gã có chút ngưng trọng khi có
quá nhiều nhân vật tên tuổi đã xuất hiện cho Đại Hội Đan Sư lần này.
Ngoại trừ vị giám khảo vòng loại gã không nhận ra được, thì gã còn nhận
ra được ba người gồm Nguyễn Thái Hòa tiền bối một luyện đan sư ngũ phẩm
tu vi cũng đã vượt đến Hư Thần trung kỳ, Lê Mạnh cũng là một luyện đan
sư ngũ phẩm tu vi tương đương Thái Hòa tiền bối, và đặc biệt vị Luyện
Đan Sư đứng đầu của La Thành đại lục Lương Minh Nhật lục phẩm đan sư tu
vi đã là Hư Thần đại viên mãn.
Theo trí nhớ của gã, mười sáu năm trước cuộc thi cũng không thu hút được sự xuất hiện của vị tiền bối Minh Nhật này. Chính vì vậy gã cảm thấy
cuộc thi này ngoài trừ việc tuyển chọn người cho Lâm Quốc và La Thành
Đại Lục tham dự Đan Sư Đại Hội của mười ba Hạ Vực thì dường như còn có ý nghĩa khác.
Không chỉ mình Hòa Minh phát hiện được sự quan trọng của cuộc thi lần này mà còn có những thành chủ hoặc nhóm người khác.
Trên đài chỗ các vị giám khảo đang ngồi quan sát các thí sinh trong dược viên thông qua ảnh cầu. Tiền Bối Lương Minh Nhật nở nụ cười hài lòng
nói:
- Lần này các thí sinh đều có chất lượng tương đối tốt. Không những vậy
không ngờ còn xuất hiện một tên có tu vi không chỉ đạt đến Nguyên Anh
kỳ, mà còn gần tiệm cận viên mãn.
Nghe những lời này sắc mặt của các vị giám khảo khác hơi đổi sắc. Nếu
chưa đến một trăm tuổi nhưng mà Nguyên Anh kỳ đại viên mãn thì phải là
loại quái vậy gì. Chưa kể hắn còn có khả năng luyện đan nữa. Mà luyện
đan thì tiêu tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đạt thăng lên một cấp,
nếu nói vậy hắn chỉ chuyên tâm tu luyện thì không phải Hư Thần rồi sao.
Mặc dù nói tăng cấp trước Hóa Thần thì cần cơ duyên và đan dược phụ trợ
cũng hỗ trợ rất nhiều nhưng không phải một người đơn giản không có lai
lịch lớn có thể làm được.
Ở dưới một trăm tuổi ở La Thành đại lục này để có tu vi Nguyên Anh khi
tuổi chưa tới một trăm không nhiều, mà ở Lâm Quốc đặc biệt chỉ có 2 tên
đạt đến trình độ đó. Thứ nhất, thủ lĩnh của Cấm Quân Hoàng Triều Trịnh
Dương, còn người thứ hai chính là Thái Tử của Hoàng Triều Đinh Hoàng. Mà người này lại không phải hai người đó khiến vị giám khảo có chút coi
trọng. Lần này Đan Sư Đại Hội quả nhiên có thu hoạch ngoài ý muốn.
Phải biết rõ người tổ chức Đan Sư Đại Hội là do nhóm Luyện Đan Sư đến từ mười ba Hạ Vực tổ chức nên dù Hoàng Triều có mạnh đến đâu ở Lâm Quốc
cũng không dám chọc vào họ. Nên nếu họ có thể tìm kiếm được các nhân tài và chiêu mộ đó là một chuyện khiến các vị giám khảo hết sức cao hứng.
Hầu hết các vị giám khảo sau khi lướt qua gã Nguyên Anh kỳ đề bắt đầu
đánh giá, nếu hắn có khả năng luyện chế đan dược tứ phẩm thôi thì đích
xác chính là đệ nhất thí sinh kỳ này không thể nghi ngờ