Cố Tiểu Trầm không ngờ ở Lâm Quốc này lại có chuyện độc quyền kinh doanh như này. Ở Hải Vân đại lục của nàng chính là chế độ “Hải nạp bách
xuyên” mọi thế lực, môn phái đều phải cạnh tranh để đạt được lợi ích lớn nhất.
- Vậy làm sao chúng tôi có thể đến các cửa hàng đó? Trên đường đến đây chúng tôi không hề thấy?
- Quý khách từ xa đến nên chắc có điều không biết. Muốn đến các cửa hàng Hoàng Triều các vị đều có thể thông qua các cửa hàng như chúng tôi.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
- Dĩ nhiên không rồi, quý khách phải đáp ứng được ba điều kiện của chúng tôi.
- Gồm ba điều kiện gì?
- Thứ nhất, ít nhất tu vi phải là Kim Đan sơ kỳ. Ở đây tại hạ có thể
nhận ra tu vi của vị cô nương này đã đủ điều kiện nên xem như hai vị
vượt qua điều này.
- Vậy điều kiện thứ hai?
- Chính là trả lời được câu hỏi mà cửa hàng chúng ta đưa ra?
Cố Tiểu Trầm hơi nhướn mày một xíu nhưng vẫn gật đầu mời hỏi:
- Xin đọc câu hỏi?
- Câu hỏi rất đơn giản, nếu một ngày giữa mẫu thân và người yêu của quý
khách cùng gặp nguy hiểm mà quý khách chỉ cứu được một người quý khách
sẽ làm gì?
Câu hỏi nói ra cả Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đều không hợp mà cùng nghĩ
rõ ràng là một câu có đáp án. Nếu cứu mẫu thân là người không có tình,
nếu cứu người yêu là kẻ không có hiếu.
Tuy vậy, cả hai cũng biết không thể nào người khác đưa ra một câu hỏi
không có câu trả lời được. Đang suy nghĩ bỗng nhiên Trần Tiến nhớ đến
cảm giác bất lực mình từng thấy trong giấc mơ, từng người từng người một trong ngôi làng bị sát hại. Từng tiếng kêu khóc của những đứa trẻ, sự
chống trả yếu đuối của những người phụ nữ và những giọt nước mắt chảy
trên gương mặt của những người đàn ông không thể bảo vệ người mình yêu
thương.
Cố Tiểu Trầm đang đứng cạbh chợt nhận ra có chút xạo động phát ra từ
Trần Tiến, cảm nhận được nội tâm của hắn có gì đó đang thay đổi.
- Cảm ngộ!! Có thể ngộ được điều gì từ câu hỏi sao?
Biểu tình “ngộ đạo” của Trần Tiến khiến gã nhân viên cũng cực kỳ kinh
ngạc. Lúc này từ trong phòng làm việc có một lão bà tóc bạc trắng cũng
cảm nhận được có một tia khí tức “ngộ đạo” xuất hiện trong cửa hàng liền phóng thần thức ra quan sát.
Trần Tiến chìm vào một trạng thái “ngộ” cũng bất chợt ảnh hưởng Cố Tiểu
Trầm. Cô là một cô gái thông minh trác tuyệt, cô đã thấu câu trả lời ẩn
chứa trong câu hỏi. Xong rồi cô quay qua nhìn tên nhân viên nói:
- Tôi đã có câu trả lời.
Gã nhân viên biểu tình khá bất ngờ trên mặt vẫn còn nét bàng hoàng về
việc chàng thanh niên có thể tự nhiên mà nhập “đạo”. Đừng xem thường tu
vi của gã chỉ Luyện Khí trung kỳ nhưng do môi trường làm việc khiến hắn
tiếp xúc nhiều nên sự nhạy bén và hiểu biết hơn rất nhiều tu sĩ khác.
Chưa hết bất ngờ, lại giật mình cô gái lại từ cảm ngộ của đạo hữu mình
mà thông tuệ.
- Xin mời quý khách nói.
- Đáp án chính là không có đáp án.
- Tại sao?
- Tu tiên trên cơ bản chính là chặt đứt tình để nghịch thiên mà đi. Thế
nhưng đứt tình không phải là từ bỏ vì đó là cội nguộn. Mà câu hỏi chỉ
muốn đặt ra trường hợp mà đã nghịch thiên chắc chắn mỗi người chúng ta
phải gặp những chuyện không còn nằm trong sự khống chế của chính mình.
Để không gặp trường hợp đó chính là chúng ta phải có đủ thực lực bảo vệ
người thân yêu chúng ta hoặc khiến kẻ thù không có khả năng làm điều đó.
- HAY! HAY! HAY!
Một bóng người từ trong phòng bước ra liên tục thốt lên ba chữ “hay” để
tán thưởng. Không ai xa lạ chính là bà lão tóc bạc vừa dùng thần thức
quan sát sự việc bên ngoài này.
Cố Tiểu Trầm phải đánh giá bà lão một phen với vẻ cung kính. Rõ ràng từ
bà lão thân hình hơi gù phải chốbg theo cây gậy, mái tóc đã bạc trắng,
trên mặt cũng nhiều vết tàn nhan nhưng từ bà lão tỏa ra vẻ tang thương
qua nhiều năm tháng mà không phải ai cũng có được kể cả những tiền bối ở Thanh Vân Môn của cô.
- Kính chào tiền bối, được lời khen ngợi của tiền bối là vinh hạnh của vãn bối.
Bà lão nở một nụ cười hiền từ đáp lại lời nói:
- Câu trả lời của người rất khiến ta hài lòng, chưa kể trên cơ thể người ta cảm nhận có một nguồn năng lượng cực mạnh bảo vệ. Chắc cô bé người
đến từ bên ngoài La Thành Đại Lục của chúng ta.
Cố Tiểu Trầm có chút kinh ngạc phải biết rằng từ khi đặt chân đến La
Thành Đại Lục này thì bà lão trước mặt là người đầu tiên thấy được lực
lượng ẩn chứa mà trưởng lão Tông Môn đặt trên người nàng.
- Cô bé không cần kinh ngạc như vậy, ta cũng có chút cơ duyên mới có thể nhận ra được lực lượng đó. Còn theo ta biết không quá mười người ở La
Thành Đại Lục này có thể phá vỡ nó.
Nghe được điều đó gã nhân viên cũng càng ngày càng hoang mang rõ ràng
hôm nay gã ta gặp không chỉ là một cô gái thông minh mà thân phận cực
lớn, bất giác hắn nhìn qua bên cạnh nhìn Trần Tiến. Chàng trai này có
thể vì một câu hỏi mà “Ngộ Đạo” cũng trở nên dễ chấp nhận hơn.
Cố Tiểu Trầm tâm tư linh động, rõ ràng không có sát khí của bà lão nên
cô cũng giảm bớt sự cảnh giác. Đúng lúc này Trần Tiến đã vượt qua tâm
cảnh của mình. Hắn chợt choàng tỉnh khiến Cố Tiểu Trầm, bà lão và những
người xung quanh cũng chú ý.
Trên cơ thể hắn vừa phát ra một luồng ánh sáng nhạt nhòa. Mở mắt ra chợt Trần Tiến nhìn xung quanh thấy bao anh mắt nhìn mình với đủ loại sắc
thái.
Bà lão là người đầu tiên lên tiếng:
- Không ngờ một chàng trai tu vi Trúc Cơ, công pháp tầm thường mà lại có thể tỏa ra một luồng chân khí tinh thuần đến như vậy.
Trần Tiến vừa thoát khỏi trạng thái “Ngộ Đạo” liền hết sức ngạc nhiên
trông thấy thêm một bà lão xuất hiện. Dù vậy hắn ta vânc nhớ hình như
vẫn đang trả lời câu hỏi liền quay qua nhìn nhân viên cửa hàng đáp:
- Ta không biết.
Nghe câu này cả ba người đều mắt tròn mắt dẹp nhìn một lượt qua Trần Tiến. Không nhịn được cười, Cố Tiểu Trầm liền quay qua nói:
- Câu hỏi đã xong rồi, nhưng không ngờ huynh lại có thể vừa “Ngộ” vừa nghĩ câu trả lời như vậy.
- Huynh khi nghĩ đến câu hỏi liền nhớ đến một giấc mơ cũ, ở trong đó
huynh có chút cảm ngộ nên không biết tại sao rơi vào trạng thái như vậy. Tuy nhiên bây giờ tâm trạng lại vô cùng sảng khoái.
- Dĩ nhiên rồi, huynh vừa củng cố tâm cảnh của mình lên không ít đấy. Ít nhất muội có thể cảm nhận được trong người huynh gia tăng không ít độ
thuần thục của tu vi.
Bà lão cũng chen vào:
- Nhìn tu vi của chàng trai trẻ này cũng không thấp, với độ tuổi này thì có thể xem như là thiên tài rồi, không chỉ vậy còn có thể có chân
nguyên độ tinh thuần hoàn hảo như vậy. Dù có gia tăng thêm một hai thành vẫn không thành vấn đề về việc xuất hiện tâm ma.
Cố Tiểu Trầm biết những lời của bà lão này có độ tin cậy rất cao nên
cũng mừng thay cho Trần Tiến. Trần Tiến khi nghe như vậy còn không kìm
nổi sự sung sướng trong lòng phải biết hắn là một Luyện Dược Sư. Hắn
hoàn toàn có thể gia tăng tu vi nhờ đan dược nhưng tâm cảnh là thứ không tự nhiên có được mà nó phải tích lũy theo năm tháng. Mặc dù bản thân có Đại Việt Tinh Thần Quyết giúp hấp thụ, gia tăng thần thức và tinh thần
nhưng sự trợ giúp đến ổn định tâm cảnh không đáng kể.
Trần Tiến gật đầu cám ơn lời giải thích của bà lão liền hỏi:
- Tiền bối nhìn là có thể biết trạng thái của vãn bối, vậy vãn bối mạo muội được hỏi cao danh quý tánh của tiền bối chứ?
- Hahaha, lúc đầu ta bị hấp dẫn bởi tia khí tức thuần khiết phát ra từ
người, sau đó ta lại phát hiện cô gái này có lực lượng bảo hộ rất mạnh.
Cả hai khiến ta hoàn toàn rất hiếu kỳ về xuất thân của hai người. Ta
cũng tự giới thiệu ta là chủ cửa hàng nơi đây cũng là người sẽ viết một
bức thư giới thiệu để hai người có thể đến Hoàng Triều dược phẩm Phường. Còn cả hai có thể cho lão bà ta đây biết một chút gì không?
Trần Tiến thần cảm thấy có chút gì không ổn, tuy nhiên lập tức phát giác rõ ràng lão bà vừa sử dụng thần thức quét qua kiểm tra cơ thể mình liền nhanh chóng đáp:
- Tiền bối xuất thân tầm thường từng là đệ tử củ Thần Nhật Tông thưa tiền bối.
- Thần Nhật Tông? Ta biết tông môn này, chẳng phải đối với một tông môn
như vậy, tu vi củ người ít nhất cũng đại biểu mình là người xuất sắc tại sao lại lưu lạc như vậy?
- Xin lỗi tiền bối, vãn bối có việc bất đắc dĩ nên bị sư phụ trục xuất thưa tiền bối.
Bà lão dường như cũng không còn hứng thú vì lão ta rõ ràng không nhận
thấy điều gì đặc biệt nữa từ hắn. Rõ ràng công pháp tâm pháp đều là hạ
cấp nhưng bà lão cũng có chút thưởng thức khả năng tăng trưởng của hắn
về tâm cảnh.
Bà lão lại nhìn qua Cố Tiểu Trầm, đoán chắc chín phần tu vi của Trần
Tiến bây giờ hoàn toàn có thể do cô nàng này mang lại cho hắn nên cuối
cùng bỏ qua không quan sát Trần Tiến nữa.
- Hai người các người đã thông qua khảo nghiệm. Đây là ngọc giản đến Hoàng Triều Dược Phẩm tặng cho các người.