Kiểm soát được Thần Quân dị hỏa thì sức lực của Trần Tiến cũng bị hao
tổn không ít nhưng với thành quả này thì thứ bỏ ra hoàn toàn xứng đáng.
Phải biết rằng những tu sĩ đạt được dị hỏa nếu không trở thành vô địch
so với cùng cấp bậc thì cũng trở thành những cao thủ một thời.
Chính vì sự quý hiếm khó tìm mà còn tồn tại vô cùng khó có, mỗi loại dị
hỏa đều thu hút ham muốn của người khác. Trần Tiến bây giờ thư thả lại
bắt đầu lo lắng cho bí mật này. Hắn biết rằng không thể để quá nhiều
người biết hắn có dị hỏa nếu không con đường của hắn chỉ là con đường
chết.
Vì điều lo lắng đó, hắn xác định rằng mình chỉ có thể luyện đan trong
mật thất hoặc tránh tối đa việc để người khác hắn sở hữu dị hỏa. Một khi chưa có đủ thực lực bảo vệ bản thân, hắn tuyệt đối sẽ không để ra những sơ suất không đáng có.
Nghỉ ngơi luôn trong phòng để phục hồi thì Trần Tiến nhận được thông báo có người đến thăm.
Trần Tiến có thể tám phần biết rằng người đến tìm mình là ai. Ở Lâm Hoa
Thành này ngoại trừ Chi Dung ra thì chỉ còn Kỷ Dương và cái gã thành chủ kia quan tâm đến việc mình trở về thôi. Nhưng trước đó mình đã hẹn với
Kỷ Dương khi nào hoàn thành xong Ẩn Kim Đan sẽ đến Thái Lai Điếm gặp
hắn, nên chắc chắn chỉ còn gã thành chủ Hòa Minh mà thôi.
Ít phút sau, Trần Tiến cũng nhanh chóng ra tiếp đón vị thành chủ đang đợi sẵn trong phòng khách.
Gã Hòa Minh vừa thấy Trần Tiến cũng rất nhiệt tình chào hỏi một cách niềm nở:
- Trần Tiến huynh đệ, một thời gian qua ra ngoài không biết có thu hoạch gì không?
Trần Tiến dĩ nhiên không trả lời thành thật rồi, dù sao thông tin về dị
hỏa quả nhiên tuyệt đối đủ gây chấn động cả Hạ Vực này chứ đừng nói
riêng về Lâm Quốc.
- Chẳng dám giấu gì thành chủ, tại hạ may mắn kiếm được không ít nguyên
liệu có thể giúp ích cho việc kinh doanh Dược Phẩm Đại Việt.
- Đây quả nhiên là việc đáng mừng, nếu người huynh đệ có thể phát triển tốt ở đây thì ta lại càng thêm phần yên tâm.
Trần Tiến cảm thấy ở Lâm Hoa thành đúng thật không tồi, nhưng hắn bây
giờ biết rõ hắn yếu đuối như thế nào. Trần Tiến muốn nắm giữ vận mệnh
trong tay, điều đó khiến hắn đặt mục tiêu mà nếu ở đây hắn không bao giờ đạt được.
Ngoài ra đại nạn của Tu Chân giới sớm muộn gì cũng đến bắt buộc hắn phải nhanh chóng tìm kiếm hai tàn hồn còn lại của vị Hỗn Độn Đại Năng kia
nếu không thì trước sau gì kết cục của hắn cũng là chết mà thôi.
- Đa tạ thành chủ đã ưu ái, tại hạ có được những thành tựu thời gian qua cũng may nhờ sự chiếu cố của thành chủ. Ân tình này tại hạ không biết
lấy gì báo đáp.
- Báo đáp gì chứ, sự có mặt của Dược Phẩm Đại Việt rất quan trọng cho sự phát triển của Lâm Hoa thành này người nên cám ơn là tôi mới phải.
Trần Tiến thật sự hơi khó hiểu, thầm nghĩ:
-“Nếu chỉ sợ thế lực đứng sau Cố Tiểu Trầm thì gã Hòa Minh này cũng không cần niềm nở như vậy chứ hay hắn biết mình có dị hỏa?”
Hòa Minh nghe thấy lời nói của Trần Tiến đối với mình vẫn giữ sự khách
sáo nên trong lòng cũng thầm tính toán. Lúc đầu quả thật gã muốn gìn giữ mối quan hệ vì nghĩ đến thế lực phía sau khiến Hoàng Triều cũng lo lắng nên không dám kinh động. Còn lần này gã thật sự có việc phải cần cậy
nhờ không thể tạm thời dùng cái uy của thành chủ được.
Trần Tiến trả lời:
- Thành chủ không nên khách sáo như vậy, hiện tại tại hạ đang trú ngụ ở Lâm Hoa thành dĩ nhiên phải góp sức vì nó chứ.
Thái độ tươi cười niềm nở của thành chủ bỗng nhiên thu lại, gã trầm mặc rồi hỏi một câu:
- Không biết cần bao lâu thì cậu có thể chắc chắn điều chế được các loại đan dược tam phẩm trở lên.
Trần Tiến giật mình, trong lòng nghĩ:
-“Bản thân giờ có dị hỏa khả năng thành công đan dược tam phẩm đã lên
đến chín phần, nhưng rõ ràng không phải trước đây mình cũng đã thông báo rõ mình là Luyện Đan Sư tam phẩm sao?”.
Trần Tiến cũng không nói ra mình có dị hỏa mà tiếp tục nói:
- Chẳng giấu gì thành chủ, tại hạ quả thật có khả năng đến bảy phần thành công đan dược tam phẩm.
- Tốt! tốt! tốt!
Ba chữ tốt liên tiếp từ miệng thành chủ được phát ra khiến Trần Tiến
không hiểu tại sao. Hắn vẫn không rõ ý của gã Hòa Minh là gì nên cũng
không vội suy đoán mà tiếp tục nói:
- Không biết thành chủ tại sao lại hỏi như vậy?
- Vốn dĩ ta đây quả thật có việc muốn nhờ cậy Trần huynh đệ, đó là nhờ
sư phụ của huynh đệ ra mặt đại diện giúp Lâm Hoa thành chúng ta tham dự
một cuộc thi Đan Dược Sư, nhưng nếu Trần huynh đệ cũng ít nhất Luyện Đan Sư tam phẩm thì ta đây cũng không dám làm phiền lệnh sư.
Trần Tiến bất ngờ cũng hết sức bất ngờ với lời đề nghị này, hắn rõ ràng
chỉ mới là Luyện Đan Sư tam phẩm đại diện cho một thành cấp bốn thì
không có vấn đề gì nhưng rõ ràng thái độ của tên thành chủ cũng không
quá quan trọng cuộc thì này.
- Không biết thành chủ cần tại hạ đại diện như thế nào?
Không thấy Trần Tiến nói ra lời từ chối, gã Hòa Minh khẽ cười rồi tiếp tục nói:
- Không biết Trần huynh đệ từng nghe nói về “Đan Sư Nhất Phẩm Đường” chưa?
Trong trí nhớ của Trần Tiến hắn có chút ấn tượng về tổ chức này, một tổ
chức tập trung rất nhiều Luyện Đan Sư uy tín và tài năng của Lâm Quốc.
Trần Tiến khẽ gật đầu!
- Vậy chắc Trần huynh đệ đã từng nghe qua cuộc thi “Đại Hội Đan Sư” của Lâm Quốc chúng ta.
Trần Tiến lần này lắc đầu! Hắn hoàn toàn chưa hề nghe qua cái tên cuộc
thi này. Hòa Minh cũng không có vẻ bất ngờ lắm nên nói tiếp:
- Đây là một cuộc thi đặc biệt do chính người lãnh đạo “Luyện Đan Sư của Hoàng Triều” đích thân tổ chức. Mỗi một thành sẽ có nhiệm vụ cử ra một
người đại diện, chỉ cần người của thành nào thắng cuộc sẽ nhận được rất
nhiều lợi ích và bảo vật. Hơn nữa cuộc thi này phải mười sáu năm mới tổ
chức một lần nên có thể Trần huynh đệ đây không biết cũng không thành
vấn đề.
Trần Tiến nghe thấy vậy cũng có vài phần thích thú nhưng nếu tổ chức ở
cả Lâm Quốc này thì hoàn toàn không tiện với hắn. Hắn đích thực là đang
muốn rời khỏi đây một cách an toàn tránh sự phát hiện sự lạ thường của
hắn từ những người quen biết.
- Cuộc thi quy mô như vậy, tại hạ tự nhận thấy năng lực không đủ để mà tuân theo.
Hòa Minh vẫn giữ nét tươi cười trên mặt tiếp tục nói:
- Trần huynh đệ đừng quá quan trọng thành tích, từ xưa tới nay giải
thưởng luôn thuộc về kinh đô của Lâm Quốc chúng ta là Long Thành, còn
Lâm Hoa thành chúng ta chỉ cần đạt được trong nhóm ba mươi trong sáu
mươi tư thành thôi. Với trình độ đạt đến tam phẩm Luyện Đan Sư của Trần
huynh đệ thì ta tin tưởng có thể hoàn thành chỉ tiêu.
Trần Tiến rất có hứng thú nhưng nếu bây giờ nhận lời thì chẳng khác nào
việc hắn bỏ trốn khỏi Mỹ Sơn Cốc vô ích nên đành cố gắng chối từ.
Hòa Minh không ngờ mình không gây áp lực thành tích lại thể hiện ra lợi
ích của cuộc thi nhưng lại bị Trần Tiến từ chối nên nét mặt bỗng sầm
lại.
- Chắc hẳn Trần huynh đệ chưa suy nghĩ kĩ không nên vội từ chối như vậy.
Trần Tiến thấy gã Hòa Minh đang thay đổi thái độ nhanh chóng nên thầm
than trong lòng không ổn. Hắn đang phải sống trong thành thị của đối
phương, lại còn phải ở đây một thời gian đắc tội thì thật sự không hay.
- Thật sự tại hạ chỉ sợ làm ô danh của Lâm Hoa thành thôi.
Gã Hòa Minh thấy thái độ né tránh của Trần Tiến liền nói ra một tin tức quan trọng để dẫn dụ:
- Lần này ngoại trừ phần thưởng quý báu ra, còn có dành cho nhóm mười
người đầu một cơ hội được tự chọn cho mình truyền tống đến một Hạ Vực
khác.
Nghe đến đây thì tinh thần của Trần Tiến có chút rối loạn, hắn muốn rời
càng xa càng tốt là điều đương nhiên. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ Hoa
Quốc là nước láng giềng của Lâm Quốc, hắn hoàn toàn có thể bị người ta
biết được sự thay đổi chỉ đi Hạ Vực khác mới là điều hắn quan tâm.
Trông thấy biến chuyển nhẹ trên khuôn mặt của Trần Tiến, gã Hòa Minh nghĩ thầm:
-“Quả nhiên ta đoán không sai, tên này quả thật muốn rời xa nơi này càng sớm càng tốt.”
Trần Tiến biết rằng sự xúc động vừa rồi chắc chắn không qua khỏi tầm mắt của gã cáo già Hòa Minh nên chỉ nói một câu rồi im lặng.
- Tại hạ quả thật rất muốn đến Hạ Vực khác để mở rộng tầm mắt. Nên vừa
rồi nghe thành chủ nói đến có chút hiếu kỳ. Vậy nên hy vọng thành chủ
cho tại hạ thời gian suy nghĩ.
Gã Hòa Minh dĩ nhiên không tin lời giải thích đó, nhưng mục đích đã đạt được gã cũng không muốn quá đáng.