Từ thái độ của thành chủ đối với mình, Trần Tiến nghĩ đến việc có một
thế lực tồn tại phía sau quả thực cực kì có nhiều lợi ích. Rõ ràng chỉ
cần thế lực đủ mạnh những kẻ có âm mưu với mình rõ ràng phải xem xét và
suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động. Không phải ở Tu Chân giới này có
Bách Hiểu Phường sao, nghe đồn cường giả đỉnh phong nhất của Tu Chân
Giới là Đại Thừa tu sĩ chính là lão tổ của tổ chức thông tin lớn nhất Tu Chân giới này chính vì vậy mà người của tổ chức đi tới đâu cũng được
chào đón cả dù rằng thông tin họ tung ra đôi lúc khiến người khác khó
chịu.
Trần Tiến cũng mong muốn mình có một thế lực thuộc về chính mình. Để
không còn ai có thể tự do sát hại những người yếu hơn, hiếp đáp những
người không có lực hoàn trả và từ tiềm thức hắn vẫn mơ hồ về giấc mơ ở
Thí Luyện tháp khi hắn nhìn thấy ngôi làng yên bình đó bị tiêu diệt cảm
giác đau đớn từ tận xương tuỷ đó khiến hắn không thể quên.
Rõ ràng thái độ của tên Hoà Minh thuộc loại biết xem thời thế, gió chiều nào xoay chiều đó. Nếu Trần Tiến tận dụng tốt cơ hội gã đang bị thế lực phía sau của Cố Tiểu Trầm làm kinh sợ, có thể hoàn toàn tạo ra một nền
móng thế lực từ nơi biên giới này, ảnh hưởng duy nhất từ Hoàng Triều đã
bị áp chế thì trở ngại có lẽ không còn rồi.
Trần Tiến khuôn mặt rưng rưng nước mắt, không hiểu sao lại ra vẻ như cực kỳ cảm động đến nỗi muốn khóc, nắm lấy bàn tay của thành chủ, run rẩy
nói:
- Không ngờ thành chủ lại yêu thương tại hạ như vậy, từ khi còn bé tại
hạ đã là một đứa trẻ mồ côi. May mắn được sư phụ thu nhận làm đệ tử
truyền cho ít học nghệ. Từ xưa đến nay trừ sư phụ ra, không ai đối với
tại hạ thân thiết như vậy, coi như con cháu trong nhà khiến tại hạ thật
sự không kiềm nổi sự xúc động của mình.
Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt của Trần Tiến làm mọi người xung quanh
bao gồm cả Cố Tiểu Trầm hoàn toàn bị mê hoặc. Hoà Minh thì trong lòng
đang thầm mắng:
-"Không phải ta xui như vậy chứ, nói bừa vài câu lại khiến tên này cảm động đến như vậy rồi."
Trần Tiến không ngừng lại tiếp tục cố gắng nhỏm người dậy, vẻ mặt vô cùng khó khăn nói:
- Tấm chân tình này của thành chủ khiến tại hạ thật sự cảm giác hối hận
vì đã khiến cho Lâm Hoa thành phải mất đi một vị Luyện Đan sư tam phẩm,
không ngờ thành chủ lấy ân báo oán thật là đại nhân nghĩa.
- Chuyện của Mã Nguyên chỉ là hiểu lầm thôi, hiền điệt không cần quá đau buồn như vậy.
- Cám ơn thành chủ đã tha thứ, nếu thành chủ đã không những không trách
phạt mà còn đối với tại hạ tốt như vậy. Tại hạ đã quyết định rồi, sẽ ở
lại đây làm chút gì đó xem như báo đáp thành chủ.
- Sẽ...sẽ.. Ở lại đây?
Hoà Minh sợ nhất là chuyện này, gã muốn lôi kéo mối quan hệ với Cố Tiêu
Trầm nhưng cũng không muốn bọn người ở đây quá lâu. Gã đã quen làm đại
vương một phương rồi, đặt một quả bom nổ chậm bên cạnh như vậy với hắn
trăm hại không một lợi, nên dù bề ngoài khá nhiệt tình nhưng nếu đối
phương muốn đi gã cũng sẽ cảm thán mốt lúc chứ không thèm giữ lại, Đằng
này tên này không chỉ muốn ở lại thêm mà còn mặt dày muốn nói là báo đáp ta.
Cố Tiểu Trầm nghi hoặc, rõ ràng Trần Tiến lúc trước muốn rời xa Lâm Quốc mà, sao tự nhiên bây giờ đột ngột lại muốn ở lại nơi này, chẳng lẽ
huynh ấy còn mục đích gì khác. Còn tên Chi Dung mừng thầm nếu Trần Tiến ở đây thì có khả năng lão sư của hắn cũng đến đây, vậy cơ hội cứu con gái mình càng lớn nên mặc kệ có mục đích gì thì gã cũng không phản đối.
Trần Tiến cũng không hề bất ngờ trước thái độ của mọi người về những lời mình nói. Tiếp tục hắn nhìn thành chủ rồi gật đầu nói:
- Dù cho thành chủ đã không truy cứu về cái chết của Mã Nguyên, những
trong thâm tâm tại hạ thấy thật áy náy, tại hạ đã quyết định sẽ mở một
cửa hàng luyện đan để thay thế cho sự mất mát này.
Ở Lâm Hoa thành này, là một thành thị biên giới rõ ràng sự xuất hiện các cao thủ là không ít, nhưng nếu chỉ có một Luyện Đan Sư tam phẩm đã có
thể hô mưa gọi gió ở nơi đây, có nghĩa ở đây có một vài vấn đề riêng.
Trần Tiến bây giờ sau khi sử dụng đan dược biết nó giúp hắn giảm không
ít thời gian khổ luyện vậy tại sao không sử dụng một danh phận Luyện Đan Sư để giảm thời gian tìm kiếm tài nguyên cũng như dần hình thành thế
lực.
Hòa Minh lúc này đã lỡ lời nói ra những điều quá là khách sáo rồi, nếu
rút lại thì làm gì còn mặt mũi của mình. Dù sao tình thế Lâm Hoa thành
hiện tại không có một Luyện Đan Sư tốt cũng rất khó phát triển nên gã
cũng đành đồng ý.
- Được nếu hiền điệt đã có lòng thành như vậy, vậy người làm thành chủ
ta sao lại không nhận, sau khi hiền điệt khỏe thì đến gặp quản sự thành
Lâm Hoa chúng ta. Ta sẽ cho người để lại một ngàn mẫu đất khuôn viên của tên Mã Nguyên cho hiền điệt.
Trần Tiến không ngờ Hòa Minh ra một lần mạnh tay như vậy, tuy nhiên nếu
Hòa Minh chịu bỏ hầu bao ra như vậy bản thân cũng không nên quá khách
sáo, sau này cố gắng luyện chế lại đan dược xem là báo đáp vậy.
- Được vậy với thịnh tình của thành chủ như vậy, sau này tại hạ ít nhất phân chia thù lao luyện đan với Hoàng Triều là 7:3.
Trần Tiến đưa ra lời đề nghị này cũng tương đối hậu hĩnh rồi, hắn biết
rõ thực tế chỗ dựa của mình chỉ là khi còn Cố Tiểu Trầm bên cạnh, nên
nếu thực sự không thể hiện rõ khả năng cũng như đưa ra chút lợi ích gì
thì làm sao có thể có một vé bảo hiểm chứ.
Hòa Minh trong lòng cũng hài lòng rõ ràng với kết quả này, trước đây tên Mã Nguyên chỉ phân chia 5:5 với Hoàng Triều cũng đã giúp gã có một mớ
rồi, giờ tăng thêm hai phân thì chẳng phải gã càng có lợi sao. Không
hiểu sao trong tích tắc gã nhìn Trần Tiến càng nhìn cũng càng thuận mắt
hơn.
Cố Tiểu Trầm cuối cùng cũng hiểu ý định của Trần Tiến là gì rồi nhưng
nếu hắn muốn ở lại đây như vậy khác với mục đích của cô rồi, chẳng hiểu
sao trong lòng cô có chút không vui và không thoải mái lắm rõ ràng Trần
Tiến lợi dụng cô vì việc này.
Chi Dung cũng không ý kiến gì, thực tế mọi giao dịch của gã trước nay
đều phải thông qua Hoàng Triều bây giờ cũng như vậy, chỉ khác là người
luyện chế thành Trần Tiến thôi.
Hai tên trưởng lão lúc đầu nghe thành chủ nhượng lại phần đất của Mã
Nguyên vốn không hài lòng, nhưng với cách phân chia này rõ ràng thể hiện sự biết điều của mình nên thành kiến cũng giảm khá nhiều.