Quả nhiên những hỏa cầu thuật của Trần Tiến không thể chống đỡ đao quang phóng ra, không ngờ hơn nữa luồng đao quang này có ma khí. Trần Tiến
không thể đỡ đòn trực tiếp liền không chần chừ nhảy lùi phía sau mấy
trượng.
Được thế tên Lưu Quang liền tiến lên, dùng đao pháp của mình phát ra
càng ngày càng nhiều đao quang, bổ nhanh về phía Trần Tiến, bất lợi vì
không có pháp khí, Trần Tiến liên tục phải lùi về phía sau.
- Tên nhãi ranh, một trận đao quang đã không chịu nổi, để xem Vô Sinh đao pháp của ta người làm sao chống.
Trần Tiến thấy tình thế không ổn rồi, liền quăng ra hơn mười tám quả cầu lửa, ngăn chặn bước tiến của tên Lưu Quang. Nhanh chóng bắt tay chấp
quyết Lôi Động thuật, tên Lưu Quang vừa dùng đao pháp phá tan Hỏa Cầu
thì bị từng tia sét đánh thẳng xuống, nhất thời cả kinh.
Cố Tiểu Trầm bên ngoài quan sát thấy tình hình không ổn suy tính vào trợ trận, không ngờ lại thấy màn như vậy cũng cả kinh. Thầm nghĩ:
- “Không ngờ hắn lại vừa sử dụng Hỏa Hệ vừa dùng Lôi Hệ, nhưng chỉ là công pháp Hoàng Cấp sơ kỳ”.
Lưu Quang cũng vậy do hơi chủ quan và bất ngờ gã đã đánh mất thế tấn công của mình.
- Không ngờ trên đời này có kẻ vừa dùng Hỏa Hệ vừa dùng Lôi Hệ, không biết người là kỳ tài hay kẻ ngốc nữa.
Tạm thoát khỏi thế công của Lưu Quang, Trần Tiến biết rõ cách biệt giữa
việc không có pháp khí và công pháp chiến đấu quả thật bất lợi, liền vận dụng sức mạnh của chân nguyên cực mạnh mẽ của mình vận chuyển ra một
dòng linh khí trắng bao quanh cơ thể.
Lưu Quang cũng không đánh giá thấp một tên Trúc Cơ sơ kỳ lại có thể có
chân nguyên kinh khủng như vậy nữa, tên này tuyệt đối là loại giả heo ăn thịt hổ. Gã nhanh chóng dồn sát chiêu của mình vào cây đao, khiến cây
đao hóa thành màu đen, nhảy lên bổ về phía Trần Tiến.
Trần Tiến thấy tình huống không ổn, vận pháp quyết tạo ra hơn mười hỏa
cầu, bao bọc quanh cánh tay đấm thẳng về phía đao chiêu. Không ngờ sức
mạnh của đao chiêu quá lớn, Trần Tiến bị phản lại chân nguyên nổ ra, tuy nhiên cũng may mắn đẩy lùi lại gã Lưu Quang kia.
Tên Lưu Quang thấy Trần Tiến bị phản lại chân nguyên, khinh thường nói:
- Sắp chết còn giãy dụa, ta sẽ cho người nếm mùi đau khổ…
Cố Tiểu Trầm thấy rõ ràng, Trần Tiến nếu đơn thuần so về chân nguyên
không hề kém cạnh Lưu Quang tý nào, nhưng công pháp tu luyện của hắn quá thấp lại không có pháp khí nào sử dụng ngay từ đầu đã ở thế bị động
rồi. Liền lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây kiếm ném về phía Trần
Tiến, hô lên:
- Trần huynh, tiểu muội cho huynh mượn tạm pháp khí, nếu không huynh bại muội cũng sẽ vong mất!
Trần Tiến không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp chụp lấy, vừa cầm vào tay có một nguồn nhiệt năng đi vào theo cơ thể, khiến nội thương vừa nãy bị phản chấn lại dần tan biến.
- “Quả nhiên là bảo kiếm”.
Tên Lưu Quang thấy Trần Tiến chụp được cây kiếm cũng không thèm quan tâm:
- Có thêm pháp khí cũng vậy thôi, thắng bại đã rõ, xem ta giết người rồi cưỡng hiếp con đàn bà thối kia cho thỏa mãn hahaha.
Cố Tiểu Trầm nghe những lời của Lưu Quang, không ngờ suýt đánh mất bình
tĩnh chuẩn bị tham gia vào cuộc chiến thì bên này Trần Tiến phát ra động tĩnh làm cô phải ngừng lại. Không ngờ bảo kiếm của cô khi trong tay của Trần Tiến lại phát ra một nguồn hỏa diễm hình rồng cực mạnh phóng lên
tận trời xanh.
Cô nhớ rằng có một truyền thuyết về cây kiếm mà cô được truyền thừa, đó
là cây kiếm đó do một Hỏa Long gửi hồn vào trong. Là một trong những vũ
khí mà Lạc Long Quân truyền lại ở Thượng Vực trước khi phi thăng Tiên
giới. Tuy nhiên, đã hơn mười vạn năm nay cũng không thấy có hồn kiếm
xuất hiện bao giờ nên mọi người dần quên lãng và bị truyền xuống Hạ Vực. Nhưng cho dù vậy, nó cũng là một cây lợi kiếm chém sắt như chém bùn sự
sắc bén cũng không kém gì các pháp khí Địa Cấp.
Lưu Quang bên này cũng bị thu hút bởi hình ảnh đó, không ngờ đó lại là
một bảo kiếm chấn động như vậy, tâm trạng của gã càng thêm thèm khát.
Giết tên này mình sẽ có được bảo kiếm, không ngừng ngại hắn vận dụng Vô
Sinh đao pháp cuồn cuộn quanh mình chém đến.
Trần Tiến cảm nhận nguồn năng lượng phát ra từ cơ thể mình, trong nháy
mắt đó nguồn năng lượng tập kết thành một con hỏa long ở mũi kiếm bắn
thẳng về phía tên Lưu Quang đang lao đến. Hai nguồn năng lượng chạm
nhau, không khí trong chớp mắt thoáng ra mùi khét. Vô số đao quang của
Vô Sinh đao pháp bị tan biến thành hư vô, ngọn lửa từ cây kiếm Trần Tiến phóng ra tạo thành lốc xoáy tựa như có linh tính tiếp tục điên cuồng
đánh thẳng về người của Lưu Quang.
Tên Lưu Quang không ngờ, sức mạnh chân nguyên phát ra từ Trần Tiến khi
kết hợp Hỏa Kiếm không ngờ còn mạnh hơn đao pháp của gã. Gã phun ra một
ngụm máu tươi:
- Không thể nào…
Tên Lưu Quang còn chưa hết bàng hoàng, thì Trần Tiến tay bắt quyết niệm
ra vô số tia Lôi Động, đánh thẳng xuống mục tiêu đang trọng thương. Tên
Lưu Quang dùng chút sức của mình miễn cưỡng tạo ra chân nguyên bao bọc
lấy thân thể. Không ngờ trong các tia Lôi Động, lại có một tia chứa
Thiên Kiếp đánh thẳng vào gã.
- Thiên kiếp...
Lưu Quang trúng chiêu kinh hoàng lao lên, chưa kịp dứt lời thì đã bị tan nát. Lúc sắp chết này đây gã mới tỉnh ngộ, tên này căn bản không sợ
mình. Dù không có bảo kiếm chưa chắc mình đã đỡ nổi Lôi Động có chứa
thiên kiếp này. Nhưng gã cũng không biết, đúng là trong tia Lôi Động của Trần Tiến có ẩn chứa quy tắc Thiên Kiếp, nhưng tỷ lệ xuất hiện chỉ là
một phần trăm.
Cố Tiểu Trầm ngạc nhiên đến bàng hoàng, cô không ngờ trên đời này lại có một tu sĩ Trúc Cơ nắm giữ quy tắc Thiên kiếp, phải biết rằng chỉ đạt
đến tầng thứ Vấn Đỉnh thì mới bắt đầu hiểu được quy tắc là gì. Cô sống
trong một Tông Môn bảy sao, sự hiểu biết là cực kỳ lớn nên lúc này cô
không chỉ sợ hãi mà còn kiêng kỵ với những gì Trần Tiến thể hiện.
Một Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, có chân nguyên và thần thức phát ra cực kỳ
khủng bố, còn có cả một tia quy tắc Thiên Kiếp. Nếu không phải tận mắt
chứng kiến thì làm sao có ai tin, không ngờ Lâm Quốc này ngoài trừ Sở
Huy ra lại có một người đáng sợ như vậy.
Sau khi tên Lưu Quang trúng tia quy tắc Thiên Kiếp mà chết, Trần Tiến
không hề e ngại lấy nhẫn trữ vật của gã, xoay người đi về phía Cố Tiểu
Trầm và trả kiếm. Trần Tiến biết rõ, hắn và Lưu Quang này đánh nhau tuy
nói là hắn thắng nhưng là may mắn thôi, không ngờ lại vô tình phát ra
được Thiên Kiếp, phải biết rằng tỷ lệ xuất hiện theo như Trần Tiến biết
chưa đến một phần trăm.
Nhưng điều đó làm Trần Tiến cực kỳ hài lòng với Lôi Động Công Pháp của
mình, tuy rằng nó không thể tăng cấp như Hỏa Cầu thuật, nhưng theo thời
gian lại hấp thụ Lôi Kiếp để tạo ra quy tắc Thiên Kiếp quả thật kinh
khủng.
Đưa kiếm trả lại nguyên chủ cho Cố Tiểu Trầm, trong lòng Trần Tiến cực
kỳ khó chịu, hắn rất thích cây kiếm này, cảm giác khi cầm thật sự quá
tuyệt vời. Trần Tiến bây giờ đã biết rằng không có pháp khí quả nhiên
bất lợi, khi chiến đấu rõ ràng đã thấp hơn đối phương một bậc rồi. Nếu
không có may mắn kết quả không thể nói trước được.
Cố Tiểu Trầm nhận kiếm của Trần Tiến, cảm giác khi cầm vào lại làm cô
mất đi sự quen thuộc bình thường, cô cảm giác được hình như cây kiếm
không còn coi mình là chủ nhân của nó nữa. Cô nghi hoặc:
- “Chẳng lẽ thật sự là hồn kiếm đã chọn chủ”.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm cầm kiếm mà có vẻ là lạ, liền nói:
- Cám ơn cô nương, may mắn không làm nhục bảo kiếm của cô, đã đánh bại được kẻ địch.
- Không có gì, tôi còn phải cám ơn huynh thì đúng hơn, nếu không thì cả hai chúng ta đều không an lành gì rồi.
- Cô không nên nói vậy, quả thật cây kiếm của cô nương đã giúp tôi rất nhiều, ước gì tôi cũng có thể có một cây kiếm như vậy.
- Tôi nghĩ không cần nó thì khi huynh phát ra sát chiêu của mình thì
trận chiến đã có kết quả rồi. Không ngờ huynh lại lợi hại như vậy, khi
thấy huynh tôi phải hổ thẹn rồi.
- Tại sao?
- Một Trúc Cơ sơ kỳ lại có thể đánh bại một Trúc Cơ hậu kỳ, chưa kể còn
có quy tắc Thiên Kiếp điều này không thể tin được, trước đây tôi chưa
bao giờ thấy.