Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh
Tại biệt thự nhà họ Lâm.
Trong tân phòng trên lầu hai, không khí nặng nề dày đặc không thể tiêu tan.
“Anh anh anh… Anh làm gì mà bày ra vẻ mặt thối kia hả…” Ngồi trên giường
lớn, Chung Thục Phương bĩu môi, miệng không ngừng làu bàu oán trách,
nhìn gương mặt Lâm Tử Kiệt âm trầm lạnh lẽo đang đi tới đi lui, vòng qua vòng lại không biết bao nhiêu lần ở trước mặt cô.
Anh đột nhiên dừng bước, mặt lạnh nhìn cô, cũng không nói gì.
Chung Thục Phương bị anh nhìn đến sợ hãi, vừa muốn mở miệng, nhưng anh lại
bắt đầu tiếp tục đi tới đi lui, cô nhìn thấy thế cũng đầu váng mắt hoa
luôn rồi.
Vài phút sau, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi cái bộ
dạng kia, lấy dũng khí lần nữa, lại nhếch mày nói: “Lâm Tử Kiệt, cầu xin anh có thể ngừng lại hay không, đừng đi đi lại lại nữa!”
Anh lại dừng lại, nhíu mày nhìn cô, khóe mắt khẽ giật giật.
Chung Thục Phương thấy thế có chút sợ, nhưng vẫn nắm chặt tay ưỡn ngực trừng mắt nhìn lại anh, lớn tiếng nói: “Như thế nào?”
“Như thế nào cái gì?” Hai tay anh đút vào túi quần, khóe môi nặn ra từng chữ hỏi ngược lại.
“Anh nghĩ như thế nào?” Hai tay cô khoanh trước ngực, cố gắng duy trì chút khí thế vừa mới tạo dựng.
“Anh muốn như thế nào?” Anh nhíu mày, cất giọng mỉa mai: “Phải là em muốn như thế nào chứ?”
Giọng anh kéo dài hỏi ngược lại, không ngờ lại chọc tức cô, Chung Thục Phương tức giận đứng dậy khỏi giường lớn, “Không nên chơi chữ với em!”
“IQ của em đủ tư cách để chơi chữ sao?” Anh hừ một tiếng, khóe miệng khẽ
nhếch, nụ cười kia thật làm cho người ta thấy chán ghét.
Chung
Thục Phương hít một hơi, mắt đỏ lên vì tức, cô đưa tay đẩy anh, tức giận nói: “Đủ rồi! Tôi là người ngốc nghếch, nhưng chuyện này cũng không có
nghĩa anh có thể dùng nó để làm nhục tôi! Lâm Tử Kiệt, tôi muốn ly dị
với anh!”
Anh nhìn thoáng qua đôi tay cô đang đẩy anh, cố gắng
giữ hai nắm tay đang siết chặt trong túi quần, hàm răng bởi vì căng
thẳng mà càng mím chặt.
Chung Thục Phương không chịu yếu thế trợn mắt nhìn lại anh, nhưng vì ánh đèn phản chiếu mà không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh lúc này, biện pháp trừng mắt thật không có hiệu quả,
lại càng khiến cho lòng cô thêm tức giận.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn vừa hài hước vừa giận dữ của cô, thật lâu mới có thể có cách ép
buộc mình ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: “Muốn ly hôn?
Trừ phi trời sập.”
Cô thất vọng thét chói tai, giận đến nỗi nhảy
lên phía trước “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào chứ? Tại sao lại là tôi?
Bởi vì tôi kém cỏi sao? Hay bởi vì tôi hơi ngu ngốc? Trên thế giới có
rất nhiều cô gái vừa đẹp lại vừa nhiều tiền, anh anh anh… Anh có thể
cưới cô ấy mà! Tại sao cứ muốn lấn áp tôi cả đời...”
Bởi vì cô kém cỏi? Đây là nói cái gì, gả cho anh thì xui xẻo đến vậy sao?
Lâm Tử Kiệt càng nghe càng thêm phát hỏa, giận dữ lạnh giọng hỏi ngược lại: “Gả cho anh thì có cái gì không tốt?”
“Có cái gì không tốt?” Cô trừng mắt thật to, dáng vẻ không tin đi đến trước mặt anh, sau đó hít vào thở ra hai ba hơi thật dài, mắng xối xả: “Anh
còn có mặt mũi hỏi tôi gả cho anh thì có cái gì không tốt? Đầu tiên là
tôi bất đắc dĩ phải tiến vào lễ đường, tiếp theo lại bị đặt lên máy bay, sau đó lại vì tai nạn máy bay mà phải lạc vào một hoang đảo, thật vất
vả mới được cứu trở về, về đến nhà thì anh ba ngày hai bữa cũng không
thấy bóng dáng! Gả cho anh có cái gì không tốt? Tôi gả cho cọc gỗ còn
tốt hơn gả cho anh, ít nhất ngày ngày tôi còn có thể nhìn thấy nó, còn
có thể ngày ngày nói chuyện với nó, nó cũng không phải vừa nhìn thấy tôi liền chê tôi ngốc, không có việc gì liền lấy công việc lẫn nỗi khổ sở
của tôi ra để cười nhạo, hơn nữa tôi không cần phải lo lắng cho mình sẽ
có một ngày...”
Cô nói đến một nửa thì dừng lại, chỉ là há mồm nhìn anh chằm chằm.
“Thì như thế nào?” Anh nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
“Không có.” Cô trừng mắt nhìn, ném ra hai chữ, sau đó tức giận ngậm miệng lại, quay đầu nhìn vào chỗ khác.
“Thì như thế nào?” Anh nhíu mày, hỏi lần nữa.
“Không có!” Chung Thục Phương không thèm để ý, dứt khoát cả người xoay ngược lại, tức giận đưa lưng về phía anh.
“Thì như thế nào?” Anh lấy tay kéo cô, kiên trì muốn có được đáp án.
“Tôi nói không có là không có!” Chung Thục Phương hất tay anh ra, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cạch một tiếng đóng cửa lại.
“A Phương.” Anh đi tới bên cửa, gõ cửa gọi cô.
Bên trong cánh cửa hoàn toàn yên lặng.
“A Phương, mở cửa ra.” Anh nắm tay nắm cửa, nhưng mà nó không nhúc nhích.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy của vòi sen, át hết tất cả các động tĩnh khác.
Anh nghe thấy tiếng, bất giác âm thầm mắng một tiếng.
Đáng chết, cô nhất định lại khóc nữa rồi.
Lần nào cô gái này cũng đều sử dụng hành động này để che giấu việc cô đang
khóc, từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa từng thay đổi, người ta thì trốn vào
trong chăn, cô lại yêu thích trốn vào phòng tắm.
“Đồ ngốc…” Hai mắt nhắm lại, anh chán nản tựa trán lên trên cửa, khàn giọng lẩm bẩm.
“Tôi thật sự không có ngốc!” Cô cách một cánh cửa phòng tắm tức giận gào lớn, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Không ngờ cô lại nghe được, Lâm Tử Kiệt sửng sốt một lúc, bất giác cười khổ,
sau đó xác định được một chuyện, cô nhất định đang ngồi dựa lưng lên
cánh cửa phòng tắm mà thôi.
Quả nhiên khi anh ngồi xuống, liền nghe được tiếng khóc lóc của cô truyền đến từ sau cánh cửa.
Anh nghe tiếng khóc của cô không hiểu sao lại hoảng hốt, khẽ thở dài, anh hắng giọng mở miệng: “Anh không cố ý…”
“Anh chính là cố ý!” Chung Thục Phương úp mặt lên đầu gối, khóc lóc oán giận.
Anh trầm mặc, không biết tại sao anh luôn làm cho cô khóc, điều này không
phải là ý của anh, ít nhất sau khi lớn lên thì không phải, nhưng hình
như bất kể anh làm cái gì, kết quả sau cùng đều là như thế.
Bàn
tay dán chặt lên cửa, trán của anh cũng tựa lên đó, cảm nhận ở phía sau
cánh cửa bởi vì cô khóc thút thít mà cũng rung rung, rung khe khẽ nhè
nhẹ, làm cho lồng ngực anh dâng lên một cảm giác vô lực.
Trời mới biết, anh đã thật lâu chưa từng có loại cảm giác này, dù là hai năm
trước xảy ra chuyện mạng bị khủng hoảng thì anh đều không có loại cảm
giác này.
Rõ là… Tâm tình của anh đại khái cả đời đều sẽ bị cô nhóc con này thao túng…
“Đừng khóc.” Anh nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tôi mới không có khóc.” Cô ấp úng hừ nhẹ.
“Vậy em ra ngoài đi.”
“Không muốn.” Cô cãi lại, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.
“Em mà nhốt mình ở trong phòng tắm sẽ bị Hank chê cười đó.”
“Không cần anh lo!” Cô tức giận cãi lại nói.
“A Phương…”
“Tránh ra!”
Anh mím chặt môi, nhưng không có cách nào di chuyển chân xoay người rời đi
như cô mong muốn, thậm chí ngay cả đứng lên anh cũng không có cách nào
làm được.
Đáng chết, anh chính là không cách nào mặc kệ cô được.
Hít sâu một hơi, anh mở mắt, thay đổi kế sách, đột nhiên nói: “Lần trước
máy bay xảy ra chuyện, cũng không thật sự là hoàn toàn ngẫu nhiên, tối
nay anh nhận được báo cáo điều tra, hiển nhiên có người đã đánh tráo tài liệu khí tượng ở đài quan sát, lại phá hư linh kiện của máy bay...”
Lời anh còn chưa nói hết, cửa chợt bị cô kéo ra.
“Anh nói cái gì? ! A? Người nào?” Chung Thục Phương nhảy dựng lên kéo cửa
ra, theo thói quen ngẩng đầu tìm kiếm anh, nhưng không thấy bóng người
nào.
“Ở đây.” Khóe miệng anh khẽ giương, ngửa đầu lên nhìn vẻ mặt gấp gáp của bà xã mình.
Chung Thục Phương nghe tiếng cúi đầu, mới nhìn thấy anh đang ngồi trên mặt đất, “Anh làm gì thế?”
Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn cô không nói lời nào, sau đó đưa tay lau nước mắt còn vương trên mặt cô, lẩm bẩm nói: “Mít ướt.”
Cô dùng cặp mắt sưng húp vì khóc trừng mắt nhìn anh, tức giận muốn đẩy tay anh ra, “Không cần nói lảng sang chuyện khác!”
Anh không để ý đến cái tay nhỏ bé đang kháng nghị của cô, ngược lại đưa hai tay nắm gương mặt cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lẩm ba lẩm bẩm
của cô.
Anh nhẹ nhàng, tinh tế, dụ dỗ cánh môi mềm mại dịu dàng
của cô, lướt qua cái lưỡi thơm tho trong miệng cô, quấy nhiễu suy nghĩ
của cô, thật lâu, cô rốt cuộc cũng an tĩnh lại như anh mong muốn.
Anh khẽ ôm cô, nhỏ nhắn, đáng yêu, ngọt ngào, đỉnh đầu cô chỉ cao đến cằm
của anh, hít một hơi thật sâu, không hiểu sao lại an lòng đến lạ.
“Em chán ghét anh…” Cô lầu bầu, nhưng hai tay lại ôm hông anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính sát vào ngực anh.
“Cám ơn.” Anh hôn lên cái trán trơn bóng của cô, sau đó hai cánh tay càng ôm siết hơn.
Cô ngột ngạt hừ lên một tiếng, quyết định trước tiên giải quyết vấn đề
trọng điểm, “Tại sao có người muốn động tay động chân vào máy bay chứ?”
“Có lẽ bởi vì anh rất đáng ghét đi.” Anh tự giễu.
Cô đánh nhẹ vào lưng anh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Đừng nháo!”
Anh khẽ cười, cô lại cảnh cáo vỗ vỗ ngực anh.
“OK, OK!” Anh không nói giỡn nữa, chỉ lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cô, vừa nghiêm túc nói: “Thương trường như chiến trường, lần này nhà mạng
hợp tác ảnh hưởng không ít đến một số người, có lẽ có người nghĩ đó là
phương pháp tốt nhất, cũng có thể là nguyên nhân khác, trước khi anh
điều tra ra, mấy ngày này cái người này tốt nhất đừng đi ra ngoài.”
“Tại sao?” Cô nâng chân mày, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, nghi hoặc không hiểu.
Anh nhìn cô, sau một hồi suy tính, vẫn là quyết định không nói ra, chỉ qua loa nói: “Dù sao em nên ở trong nhà là được.”
“Lâm Tử Kiệt...” cô cất giọng kháng nghị.
Anh cúi người lại hôn lên trán cô một cái, sau đó đi vòng qua cô, bước vào phòng tắm.
“Tại sao hả?” Chung Thục Phương bất mãn đi vào theo, thế nhưng anh lại bắt
đầu cởi quần áo, hại cô trong nháy mắt đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp nói:
“Anh anh anh… Anh làm gì thế?”
“Tắm nha” anh có ý xấu cởi áo, để
trần nửa thân trên xoay người đối mặt với cô, cười mập mờ đến gần cô
nói: “Em giúp anh xả nước nóng không phải vì muốn anh tắm sao? Hay là em muốn cùng tắm với anh?”
“Mới… Mới không phải!” Khuôn mặt cô đỏ
bừng lui ra sau, miệng cũng không chịu yếu thế mà nói: “Anh tự kỷ, em
mới không muốn cùng tắm với anh!”
“Thật sao?” Tay của anh khoác
lên cạnh cửa, gương mặt tuấn tú dí gần lại cô, cực kỳ giống con sói muốn nuốt chửng cô bé quàng khăn đỏ.
“Vốn vốn… Vốn là thế – ” Khuôn
mặt nhỏ nhắn Chung Thục Phương đỏ bừng, tim cứ thình thịch thình thịch
nhảy loạn, nghĩ một đường nói một nẻo.
Anh vươn tay, véo nhẹ cằm cô.
Nhìn cái gương mặt tuấn tú mê hoặc lòng người kia càng ngày càng gần, Chung
Thục Phương nín thở, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, sau đó cảm thấy
anh nhẹ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô.
Đang lúc cô vừa mong đợi vừa sợ bị thương tổn, lại nghe miệng anh đang ẩn nhẫn một tiếng cười khẽ, “Tiếc thật.”
Gì?
Cô ngẩn ngơ, mở mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt như tiếc nuối của anh, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười đóng sập cửa lại, đồng thời trong cửa truyền
ra giọng nói của anh, “Vậy thì anh không khách khí, cảm ơn nước nóng của em, em yêu.”
Chung Thục Phương thẫn thờ nhìn cửa, thật lâu, mới
phát hiện mình bị anh đùa bỡn, hơn nữa anh ta cũng không có trả lời vấn
đề vừa rồi.
A – đáng ghét.
✰✰✰
Hoa chập chờn lung lay trong gió, chim trên cành đang hót líu lo.
Một chiếc xe màu đen đang lái vào chiếc cổng sắt sang trọng của nhà họ Lâm, một đường chạy thẳng đến trước ngôi nhà to mới chịu dừng lại.
Cửa chính biệt thự lúc này mở ra, một cô gái mặc quần short, áo t-shirt
chạy ra từ trong biệt thự, nhảy nhảy nhót nhót đón mấy người vừa đi
xuống xe.
“Nông Nông, Uy Uy, A Lan, Tiểu Vân...” Chung Thục Phương nhào đến, vừa ôm vừa hôn mấy cô gái kia.
“Cẩn thận cẩn thận, mình mang giày cao gót...” Phạm Di Nông thấy bộ dáng cô
muốn xông tới mình, vội muốn cô chú ý; cô vẫn chưa đi quen mấy cái đôi
giày cao này đâu đó, không giống như La Lan có mang đôi cao hơn nữa cũng có thể đi đứng vững vàng.
“A, xin lỗi.” Chung Thục Phương le lưỡi xin lỗi, nhanh chóng dừng lại đúng lúc, xoay người đi ôm La Lan đang đứng cạnh bên.
“Được, ngoan, ngoan lắm.” La Lan vỗ vỗ đầu Chung Thục Phương giống như an ủi
một chú chó con, nhíu mày hỏi “Cậu thế nào hả? Làm gì bày ra cái bộ dạng một ngày không gặp như cách ba thu như vầy hả, chồng cậu ngược đãi cậu
sao?”
“Ô… A Lan cậu không biết đâu, tên kia nhốt mình ở nhà không cho mình đi ra khỏi cửa, anh ta lại ngày ngày đi ra ngoài, mình thật
rất đáng thương đó…” Chung Thục Phương nghe vậy vội khóc lóc kể lể.
Uy Uy ở một bên nở nụ cười, “Nói cho cùng cậu giống như đang bị giam cầm đi.”
“Là ngồi tù đó!” Chung Thục Phương hít hít mũi, bĩu môi oán giận.
Bạch Vân tám chuyện cười cười, “Hôm nay không phải anh ta đã tìm chúng mình tới để bầu bạn với cậu rồi hay sao?”
“Đó là bởi vì anh ta muốn các cậu tới đây làm trưởng giám ngục” Cô bất mãn làu bàu.
“Ơ a, sao vậy, cậu nhìn thấy bọn mình thì bị mất hứng sao?” La Lan nghe
vậy, lông mày đã dựng lên, vung tay lên, nói giỡn: “Vậy tốt rồi, các chị em, chúng ta trở về nhà đi!”
Chung Thục Phương nghe thế, lập tức ôm La Lan, “A a đừng… Đừng á… Mình rất vui mừng á… Thiệt, thiệt đó,
đừng có để mình ở một mình chỗ này á…”
“Có khoa trương đến như
vậy hay không nha?” Nông Nông cười nói: “Được rồi…, đừng đùa giỡn nữa,
trước chúng ta nên đi vào trong rồi hẵng tán gẫu.”
“Đúng vậy,
đừng để nhiều người cứ nhìn chằm chằm chúng ta nha, thật không thoải mái chút nào.” Uy Uy chau mày, bất đắc dĩ khẽ cười.
Chung Thục
Phương thở dài, nhìn cả đám người kia đứng quấn thành một vòng bảo vệ
sau lưng các cô, xấu hổ đưa mọi người vào nhà, một bên giải thích: “Xin
lỗi, A Kiệt kiên trì nói nếu mình muốn bước ra khỏi cửa một bước, thì
phải mang theo mấy người bọn họ, mình không thể làm gì khác hơn là tìm
mấy người các cậu cho tiện.”
“Thật may là hồ bơi nhà cậu ở trong nhà.” Bạch Vân cười đi theo vào nhà.
“A, hồ bơi nhà họ Lâm đã đổi vào bên trong nhà rồi sao? Mình còn cho là ở
bên ngoài đó chứ.” Nông Nông xách theo túi xách đuổi theo.
“Ách…” Chung Thục Phương cười gượng hai tiếng, “Hồ bơi là ở bên ngoài á…”
“Cái gì?!” Các chị em đột nhiên dừng bước, các ánh mắt sắc bén đồng loạt quét tới Chung Thục Phương.
“Vậy mấy người bọn họ?!” La Lan giơ lên ngón trỏ sơn móng tay đỏ chót, chỉ
thẳng vào mấy người đàn ông mặc áo đen đang ở bên ngoài, dùng giọng nói
mềm mại nói nhỏ: “Chẳng lẽ lúc chúng ta bơi, bọn họ cũng phải theo ở một bên sao?”
“Sẽ không a.” Chung Thục Phương lắc đầu. “Bọn họ chỉ
đứng ở ngoài phòng, cho nên chỉ có hai người thôi. Quản gia Hank nói một mặt có thể để phòng bất trắc, mặt khác còn có thể đảm nhiệm việc cứu
người.”
Cứu người? Đó chính là nói lúc ấy không mặc quần áo chỉ mặc đồ bơi sao.
Mấy cô gái nhìn nhau một cái, bước đi nhanh hơn, vừa đến cạnh bể bơi, quả
thật đã nhìn thấy hai mãnh nam (người đàn ông có vóc dáng lực lưỡng)
đang đứng ở đằng kia.
“A Lỗi sẽ phát điên.” Khóe miệng Uy Uy chứa đựng nụ cười.
“Hạo Đình sẽ giận dữ.” Mặt Nông Nông giống như con mèo ăn trộm được cá.
“Haaa…! Vậy thì xem là cái gì, các cậu chờ nhìn thấy Điều Long nhà tớ phóng hỏa đi!” La Lan che miệng cười duyên.
“Thật ra thì…” Bạch Vân đang yên tĩnh ở một bên cười dịu dàng, đột nhiên phát ra một câu không làm người ta kinh ngạc thì chết không cam lòng nói:
“Nếu như không ai nói, bọn họ cũng sẽ không biết.”
Nói cũng phải.
La Lan, Nông Nông, Uy Uy nhìn nhau một cái, đồng thời đều móc cái điện thoại di động ra, gọi điện cho ông xã nhà mình.
Nhìn động tác nhanh chóng của những cô bạn thân, sống lưng Chung Thục Phương rùng mình ớn lạnh, vì không biết sao tự dưng cảm thấy tình hình thật
không ổn, mấp máy nửa ngày mới có thể mở miệng nói: “Ách… Mình tốt nhất
vẫn là điều bọn họ đến chỗ khác đi…”
Ai ngờ bị Bạch Vân kéo tay,
cô cười cười nhìn Chung Thục Phương nói: “Chuyện tốt như vậy, sao có thể bỏ qua chứ. Huống chi đây là đang giúp các cô ấy, có hiểu hay không?”
“À? Tại sao?” Chung Thục Phương thật sững sờ nhìn Bạch Vân, nửa điểm cũng không hiểu gì.
“Tình yêu là thứ, giống như nấu một món ăn, phải đúng lúc thêm một chút gia
vị, mới có thể ăn ngon nha.” Bạch Vân khẽ cười, lôi kéo cô vào phòng
thay quần áo đổi thành một bộ đồ tắm.
“Thật sao?” Chung Thục Phương mơ mơ màng màng đi theo.
“Đúng vậy, giống như ăn mì đôi khi muốn thêm chút dấm, có lúc muốn thêm chút
ớt, ăn mới ngon nha, có đúng không nào? Chỉ là nếu như thêm quá lượng sẽ không tốt, cho nên số lượng vừa phải là được.”
Trong phòng thay
quần áo Chung Thục Phương vừa thay quần áo, mặc áo tắm, cố gắng suy nghĩ thật lâu, mới ngập ngừng đi ra nói: “Cũng… Đúng ha…”
“Cho nên
nói…” Bạch Vân cũng từ phòng thay đồ đi ra, một bên cột lại tóc, một bên nhìn cô nhắc nhở, “Không phải cậu cũng nên gọi điện thoại, ám chỉ một
chút cho trưởng giám ngục nhà cậu à? Có lẽ lại có hiệu quả không tưởng
tượng nổi đó nha.”
“Nhưng anh ta lại không thích mình.” Chung Thục Phương cúi đầu, làu bàu.
“Đồ ngốc, không thích cậu thì sẽ lấy cậu sao?” Nông Nông vừa nói chuyện điện thoại xong cũng đi tới vỗ vỗ đầu Chung Thục Phương.
“Đúng vậy, coi như không thích, thì nhìn cái kích cỡ 36D này của cậu, mình
cũng không tin Lâm Tử Kiệt sẽ cam nguyện mà để người đàn ông khác ăn kem bà xã mình!” La Lan theo vào, xoay xoay người Chung Thục Phương, muốn
cô nhìn toàn thân mình trên kính, vòng trên còn đều đặn hơn so với cô
(La Lan), đùa giỡn nói: “Anh ta vẫn chưa biết hôm nay chúng ta muốn đi
bơi đúng không?”
“Ách…” Nhìn trong gương mình đang mặc áo tắm hai mảnh, mặt Chung Thục Phương mắc cỡ đỏ bừng, lắc đầu, “Anh ta… chưa biết á…”
“Vậy thì được rồi.” La Lan khoát tay chặn lại, đưa điện thoại di động cho cô, “Gọi điện ám hiệu cho anh ta đi.”
Chung Thục Phương tâm hoảng ý loạn nhìn chiếc điện thoại di động, có chút
không biết phải nói như thế nào: “Vậy… Vậy phải ám hiệu như thế nào
nha?”
“Thì nói, ông xã yêu quý, hiện tại có hai mãnh nam đang
nhìn vợ bơi, nhìn thấy vợ tim cũng đập thình thịch muốn nhảy ra, chồng
nói xem vợ phải làm sao cho phải à? Ha ha ha a…”
“Gì? Không… Không nên đâu?” Chung Thục Phương mắc cỡ đầu cũng bị úng nước luôn rồi.
“Đùng đùa nữa, La Lan.” Uy Uy đi vào, cười nhìn Chung Thục Phương nói: “Thì
nói hôm nay chúng ta muốn bơi lội, tối nay muốn nướng thịt ở ngoài vườn, hỏi anh ta có rảnh rỗi hay không?”
“Như vậy thì có thể sao?” Mặt Chung Thục Phương vẫn còn hoài nghi.
“Dù thế nào đi nữa, nếu anh ta không quay về, cậu cũng không tổn thất gì
cả.” Nông Nông nhún vai, cười khích lệ nói: “Yên tâm đi, gọi một cuộc
điện thoại cũng không làm cậu mất một miếng thịt đâu.”
Hai tay
Chung Thục Phương cầm điện thoại, nhìn người này một chút, lại nhìn
người kia một chút, chỉ thấy bốn người phụ nữ trước mặt vẻ mặt đều mỉm
cười khích lệ cô gọi điện thoại, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó
xoay người đi đến một góc, bấm mấy chữ số.
Bốn người phụ nữ kia
thấy vậy nên cũng tản ra, người nào thay quần áo thì thay quần áo, người nào thu xếp đồ đạc thì thu xếp đồ đạc.
Thật lâu, Chung Thục Phương mới quay trở lại, họ lập tức lại sáp lại hỏi.
“Thế nào?” La Lan hỏi.
Chung Thục Phương đưa điện thoại di động trả lại cho cô ấy, mặt như đưa đám nói: “Mình nói theo như các cậu đã bày a.”
“Vậy anh ta nói thế nào?” Nông Nông tò mò hỏi tiếp.
“Anh ta nói muốn mình chơi thật vui vẻ a” Chung Thục Phương mếu máo, vẻ mặt không vui.
“Anh ta không nói muốn quay về sao?” Uy Uy nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ đã nhìn nhầm Lâm Tử Kiệt rồi sao?
“Không có nha” cô lắc đầu.
“Anh ta còn hỏi vấn đề nào khác không?” Bạch Vân nhíu mi, nghĩ sao cũng không tin Lâm Tử Kiệt một chút phản ứng cũng không có.
“Có nha…” Chung Thục Phương quệt quệt khóe môi, yếu mềm nói: “Anh ta hỏi mình huấn luyện viên là nam hay là nữ.”
Mấy cô chị em nhìn nhau một cái, đều cùng bật cười.
“Cười cái gì à?” Chung Thục Phương bất mãn chu miệng lên.
La Lan cười vỗ vỗ vai Chung Thục Phương, “Yên tâm đi, mình đảm bảo với cậu, hôm nay nhất định Lâm Tử Kiệt sẽ tan ca sớm.”
Chung Thục Phương liếc mắt, lặng yên, ở trong lòng lại bẩm lẩm.
Mới không có đó, cái tên kia thích nhất là kiếm tiền, làm sao có thể tan ca sớm chứ…
✰✰✰
Bốn người đàn ông gần như là cùng nhau đến.
Triệu Tử Long đứng ở trước cánh cổng sắt khắc hoa gặp Lữ Hạo Đình, hai người
đàn ông này ở trước cửa biệt thự lại gặp Hình Lỗi mới vừa đến nơi, Hình
Lỗi vừa xuống xe, sau chiếc xe anh lại tới một chiếc xe khác.
Ba người đàn ông đứng trên bậc thềm, nhìn thấy Lâm Tử Kiệt bước xuống xe.
Bốn người đàn ông nhìn nhau một cái, lễ phép tự giới thiệu mình với nhau.
“Tôi nghĩ nhóm người các cậu rất bận?” Lâm Tử Kiệt chợt nhíu mày, đặt câu hỏi đầu tiên.
“Là rất bận.” Mặt Triệu Tử Long tỏ vẻ không có gì trả lời.
“Tôi thuận đường.” Hình Lỗi tháo kính mát xuống, hời hợt nói: “Mới từ vùng phụ cận chụp xong MTV ngoại cảnh.”
“Tôi cũng không bận như anh.” Lữ Hạo Đình không nói hai lời, đơn giản ném vấn đề trả lại cho Lâm Tử Kiệt.
Lâm Tử Kiệt vừa thấy tất cả ba người đều nói ra mấy lý do thối nát kia,
không khỏi nhăn mày, rất nhanh xác định bọn họ đều là bị bà xã của mình
dùng quỷ kế triệu kiến đến đây.
Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng cùng chung một ý nghĩ.
“Mấy cô gái kia đang muốn đùa cái gì vậy?” Lữ Hạo Đình nhìn ba người đàn ông kia, hồ nghi mở miệng.
“Có lẽ là….” Khóe miệng Lâm Tử Kiệt mấp máy, cười khổ nói: “Chắc là có liên quan đến việc mấy cô ấy mời huấn luyện viên nam đi.”
Huấn luyện viên nam?
“Hồ bơi ở chỗ nào?” Lữ Hạo Đình sửng sốt một chút, vội hỏi.
“Anh thay bà xã anh mời huấn luyện viên nam sao?” Triệu Tử Long mang vẻ mặt bí hiểm nhìn anh.
“Hồ bơi ở sau nhà, từ nơi này đi thẳng quẹo phải; không có, huấn luyện viên không phải tôi mời đến.” Lâm Tử Kiệt tỉnh táo trả lời vấn đề của hai
người, sau đó nhìn hai người đàn ông này vội vã đi trước.
“Anh không gấp sao?” Phát hiện ở bên cạnh còn có một vị lão thần đi theo anh mọi lúc, anh tò mò quay đầu hỏi thăm.
Khóe miệng Hình Lỗi giương nhẹ, “Người tôi cưới là Lâm Khả Uy, không phải là Phạm Di Nông, cũng không phải là La Lan; Uy Uy chỉ gọi tôi đến xem trò
vui mà thôi.”
Lâm Tử Kiệt hiểu ý nhướng mày cười khẽ.
Nhìn hai người đàn ông phía trước đi hai bước thành một cơ hồ như dáng vẻ
muốn chạy, Hình Lỗi và Lâm Tử Kiệt không khỏi cùng khấp khởi vui mừng.
Nhưng mà khi bọn họ đi tới cạnh bể bơi, nhìn thấy một người trong tay đang
cầm một ly trà đá khuấy khuấy, khóe miệng ẩn chứa ý cười, Bạch Vân mặc
một bộ đồ bơi ngồi trên ghế dài bãi biển nhưng không ướt một chút nào
nhìn như đang xem kịch vui thì không hẹn mà cảm thấy may mắn.
Thật may người mình yêu không phải là cô ta.
Thậm chí Lâm Tử Kiệt dám cược với mấy người này, tám chín phần chuyện này là do cô gái dịu dàng ngọt ngào, nhìn như thiện lương vô hại này làm ra.
Chỉ là ý niệm này của anh cũng chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây, bởi vì
giây tiếp theo, anh nhìn thấy cô vợ mới cưới của anh, thế nhưng chỉ mặc
cái loại đồ bơi hai mảnh lộ ra toàn bộ cái eo thon nhỏ, tay nhỏ bé trắng noãn còn vòng quanh cổ một trong số mãnh nam, cả người cơ hồ dính sát
vào trên người mãnh nam kia.
Mà nhìn thái độ cái tên đáng chết đó, chỉ sợ anh thiếu chút nữa giận đến mức hôn mê.
Anh tức thiếu chút nữa vỡ cả mạch máu, chỉ nghĩ cô nàng ngốc bởi vì sợ nước mà phải ngoan ngoãn đứng ở trên bờ, thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại dám xuống nước vào trong bể bơi, còn dính sát vào người đàn ông kia;
vốn anh rất chắc chắn cô sẽ không xuống nước, nhiều lắm là mặc cái áo
tắm ngồi cạnh bể bơi ngâm chân đặt xuống nước mà thôi, ai biết...
“Chung, Thục, Phương, em lập tức lên đây cho anh!” Anh tức giận trầm giọng.
Chung Thục Phương nghe tiếng bị dọa sợ nên buông lỏng tay, kết quả lập tức bị chìm trong nước, nhanh chóng bị uống vài ngụm nước mới được mãnh nam
kia kéo lên trên mặt nước, người kia rất nhanh đã nhận ra ông chủ, đưa
Chung Thục Phương đến cạnh hồ bơi.
Chung Thục Phương ra khỏi hồ
bơi, vẫn cứ ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, thân thể
không ngừng run rẩy, giống như chú mèo bị rơi xuống nước. Lâm Tử Kiệt
thấy thế, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ đến bắt đầu từ sau khi anh
đẩy cô ngã xuống hồ bơi, cô nhìn thấy nước là sợ muốn chết, cho nên mới
phải ôm chặt mãnh nam này giống như ôm một cái phao cứu sinh.
Anh vội lấy khăn tắm bao quanh người cô, vỗ lưng cô, giúp cô ho nước ra ngoài, miệng không ngừng an ủi, “Không sao, không sao…”
Không lâu sau, cô không ho nữa, lại bắt đầu nghẹn ngào, toàn thân vẫn cứ run
rẩy, anh ôm cô vào trong ngực, lấy thân nhiệt của mình để sưởi ấm cô,
“Hư, ngoan, không sao, không sao…”
Đáng chết, cô sợ như thế, anh
thật hận chính mình tại sao mới vừa nãy không có não mà rống giận lên
chứ, càng hận chính mình khi còn bé không hiểu chuyện làm trò quái ác
kia!
Anh không ngừng không ngừng nói lời an ủi, ôm ấp cô nhẹ
nhàng vỗ vỗ, thỉnh thoảng hôn trán cô, đến khi rốt cuộc cô cũng buông
lỏng…
Nước hồ bơi, loang loáng sóng sánh, xanh giống như mùa hè năm ấy.
“Thật xin lỗi.” Anh ôm cô khàn giọng nói.
“Vì sao?” Chung Thục Phương hít thở thông, định thần, nghe được câu xin lỗi, ngược lại có chút mờ mịt.
Anh hít sâu một hơi, đè nén ngực đang trướng đau, hai cánh tay ôm chặt nói: “Vì… Tất cả tất cả…”
Cô hơi sững sờ, nhưng không có kháng nghị, chỉ ngoan ngoãn ở trong ngực
anh, tinh tế ghi nhớ câu nói xin lỗi đến chậm nhiều năm của anh.
Anh cũng có thể nói xin lỗi? Thật là thần kỳ nha.
Chung Thục Phương nhìn trời cao xung quanh một chút, lại nhìn sang ánh nước
đang sóng sánh, sau đó cái gì cũng không nói, chỉ là giơ tay lên ôm lại
anh, dường như còn vỗ vỗ hai cái lên lưng anh an ủi.
“Không sao.” Cô nói, giọng rất nhỏ, rất nhỏ.
Anh thở phào nhẹ nhõm đồng thời, mới biết chính mình đã nín thở rất lâu.
Không biết tại sao, hốc mắt đã ươn ướt, anh vùi mặt lên vai cô, cười không ra tiếng, sau đó mới phát hiện ra, bên bể bơi chỉ còn lại hai người bọn
họ, những người khác đã sớm rời đi…