Đèn chùm pha lê treo trần phát ra ánh sáng lung linh, chiếu rọi lên căn
phòng với các vật dụng cổ điển mà sang trọng được bày trí cách tỉ mỉ,
dệt ra bầu không khí xa hoa diễm lệ.
Một cô gái ngồi ở đầu chiếc bàn hình chủ nhật - vị trí của người dẫn đầu, mái tóc đen
như màn đêm tuỳ tiện buông xuống vai, đôi tròng mắt xám khói mê hoặc ám
ảnh người nhìn, chân gác chéo, tà váy lụa dài thướt tha khẽ lay khi cô
đổi chân gác.
- Lão đại, người chắc là muốn ở lại? - Hoàng Long cau mày hỏi.
- Ta không nghĩ là mình có thói quen thay đổi quyết định - Quyên Phong
nâng ly rượu Whisky thuộc hàng đắt nhất thế giới lên nhấp một ngụm, sau
đó khẽ khép mắt lại cảm nhận vị rượu trong khoang miệng.
Trước mặt họ lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô gái mặc váy trắng
với gương mặt hốc hác luỵ tình hằng ngày chạy đến bệnh viện chầu trực
bên Nam Cung Thần, mà chỉ có một người phụ nữ trải đời mê mị với ánh mắt sâu không thấy đáy.
- Tần gia không thể
thiếu Ngài - Thiên Long cũng lên tiếng, ánh mắt cố tránh đi hàng mi dài
quyến rũ đang khép hờ của Quyên Phong.
-
Trước khi ta đến, Tần gia chỉ nằm ở vị trí số 5, bây giờ đã là gia tộc
mạnh nhất, bao nhiêu đó còn chưa đủ? Mà ta cũng không nói sẽ bỏ mặc Tần
gia, hơn nữa Hắc Long cũng không thua ta ở điểm nào - Quyên Phong từ tốn nói, giọng nói dưới máy thay đổi chất giọng có âm bản hơi trầm và lạnh.
Thế là cuộc họp khẩn kết thúc.
Bước ra khỏi phòng họp, Vô Tâm có chút trút được gánh nặng mà thở dài, lão
đại lúc nào cũng thế, hễ cứ ngồi lên bàn họp là y như rằng biến thành
con người khác. Trải đời nhưng lại có nét lười nhác, bất cần nhưng lại
không quá bàng quang, yêu kiều nhưng lại không yếu đuối, ma mị và quyến
rũ, đó là tất cả những từ ngữ mà Vô Tâm có thể phác hoạ bộ dạng của chủ
nhân khi cầm tách rượu ngồi vào vị trí chủ phòng họp.
Phía trước, Hoàng Long và Thiên Long đứng lại nói chuyện mà theo Vô Tâm nghĩ thì cũng là những ý kiến vây quanh việc Quyên Phong quyết định không về trụ sở chính mà thôi.
- Các anh không
nghĩ mình quá ích kỉ khi ngăn cản lão đại à? - Vô Tâm chen chân bước
đến, đôi mắt không hài lòng nhìn hai chàng trai.
- Em thì hiểu cái gì chứ? Lão đại của chúng ta là thiên tài ngàn năm có
một, nếu không có ngài ấy thì Tần gia phải làm sao? Bọn anh cũng đang
nghĩ cho lợi ích chung mà thôi - Hoàng Long đáp lại.
- Ý anh là Lão đại ích kỉ khi theo đuổi hạnh phúc của chính mình? - Vô
Tâm thẳng thừng nói, là một cô gái tuổi 17, chỉ thua lão đại có một
tuổi, Vô Tâm tin chắc phần nào mình hiểu cảm giác của ngài, ít nhất là
cô bé cũng biết thế nào là yêu:
- Các
anh chỉ biết lão đại là thiên tài ngàn năm có một, là sát thủ kì cựu
hàng top, là một thủ lĩnh kim tham mưu tài năng, nhưng hình như các anh
quên mất cái chính yếu nhất là ngài ấy là một cô gái. Mãnh mẽ đến đâu,
kiên cường đến mấy ngài ấy cũng chỉ là một cô gái, ngài ấy cũng có những lúc yếu đuối mệt mỏi cần tựa vào một bờ vai. Anh nói ngài ấy ích kỉ khi bỏ lại Tần gia? Ích kỉ á? Suốt 10 năm ngài ấy tắn độ tuổi mơ mộng thiếu nữ đẹp nhất cuộc đời mình trong máu, biết bao nhiêu lần suýt mất mạng,
Tần gia đến hôm nay đã có cơ ngơi vững chắc tất cả đều nhờ ngài ấy,
chẳng lẽ ngài ấy đã xây dựng đến thế rồi, chúng ta không thể tiếp quản
bảo vệ được sao? Nói ra là em cảm thấy các anh thật không biết xấu hổ,
đường đường là những người đàn ông làm nghề sát thủ, vậy mà lại chỉ biết trong ngóng vào một cô gái. Thật là, tóm lại, lão đại đã đau khổ đủ
rồi, làm ơn cho ngài ấy được một lần sống một cuộc sống hạnh phúc mà một cô gái tài sắc như ngài ấy đáng phải có đi, và, ngưng khiển trách ngài
ấy khi các anh đây không hiểu được thế nào là yêu.
Nói một tràng dài xong, Vô Tâm chẳng buồn nghe lời phản hồi của những chàng trai, thân ảnh như một chú chim vỗ cánh bay đi mất.
---
- Tôi không nghĩ họ sẽ để em ở lại, đúng không? - Nam Cung Thần ngồi trên ghế sofa, đã gần một tháng trôi qua vết thương của anh cũng phục hồi
dần và hiện tại không còn gì đáng trở ngại nữa.
- Phải - Quyên Phong đáp, cô ngồi sát bên Nam Cung Thần, tay ôm cái gối, ánh mắt có chút mệt mỏi.
- Anh không muốn xa em đâu - Nam Cung Thần quay sang, đưa ánh mắt xanh
rưng rưng nhìn cô, bộ dạng như đứa trẻ của anh không khỏi khiến Quyên
Phong bật cười, những ngón tay thon đẩy nhẹ khuôn mặt anh.
- Lỡ tôi đi thật thì sao? - Quyên Phong chớp hàng mi rợp nhìn anh, ánh mắt buồn đong chút niềm hạnh phúc.
Lập tức một vòng tay ôm chặt lấy cô, ép cô vào lòng:
- Tôi sẽ bám dính em thế này.
Quyển Phong lại lần nữa không nhịn được cười, tiếng cười nhẹ mà trong như cơn gió thoảng qua vào buổi ráng chiều có ánh hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời.
Quyên Phong không hề dãy dụa thoát khỏi vòng tay ấy, ngược lại còn an phận tựa vào vòm ngực rộng, bàn tay
ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của anh.
- Họ cho rằng tôi bỏ mặt họ, không có tôi thì Tần gia sẽ không ổn, không biết là họ quá coi trọng tôi hay coi thường Hắc Long nữa, đúng là Hắc Long có
vẻ mờ nhạt hơn tôi rất nhiều, nhưng cậu ấy không hề thua kém, hay thậm
chí là giỏi hơn cả tôi nữa, cho nên giao Tần gia cho cậu ấy, tôi rất yên tâm.
Hắc Long? Nam Cung Thần thoáng trầm mặt. Có thể nói trong tổng thể Tần gia, Hắc Long chính là kẻ biết nhiều thông tin về Long Thần nhất, bao gồm cả khuôn mặt thật lúc này của anh. Bằng mọi cách, anh phải tránh xa tên đó ra, hoặc thậm chí nên nghĩ cách thủ tiêu hắn luôn, vì hắn quá có sức uy hiếp với tình yêu của anh.
- Nơi đó là gia đình của em, hẳn là em rât yêu thương họ - Dĩ nhiên Nam
Cung Thần không thể trầm mặt hay để lộ hơi thở và ánh mắt của sự đề
phòng trước mặt một cô gái quá nhạy bén như Quyên Phong.
- Ban đầu tôi chỉ lợi dụng họ để trả thù mà thôi, nhưng qua nhiều lần
sinh tử thì họ như trở thành anh em tay chân. Tôi đã nghĩ, trong thế
giới quá hỗn tạp này, bao dung bằng với tự sát, nên những thứ tốt nhất
chỉ nên dành cho bản thân và những người mình yêu thương là đủ, còn lại
những kẻ khác thì để họ tự sinh tự diệt.
Nam Cung Thần vén những sợi tóc đen xoà xuống trán cô qua một bên cười
cười. Phải, trong thế giới hỗn tạp này, chỉ cần giành những gì tốt nhất
cho bản thân và những người mình yêu nhất là được, những kẻ còn lại sống chết thế nào không quan trong. Cũng như trong chuyện này, chỉ cần tôi
và em hạnh phúc là đủ, những kẻ cản đường khác, thì nên chết đi.
- Vậy Hắc Long gì đó, sẽ nghe em chứ?
- Hắc Long luôn tôn trọng quyết định của tôi, nhưng đối với những vấn đề
liên quan đến việc tôi rời xa cậu ấy thì thường cậu ấy không ưng ý lắm,
như lần em đến đây cũng vậy - Quyên Phong rất thật thà nói, vì căn bản
thì việc này nói ra cũng không mất mát gì.
- Có vẻ như đó không còn là tình cảm dành cho cô chủ đâu - Nam Cung Thần vô thức siết chặt hơn vòng tay đang ôm cô.
- Vô Tâm cũng nói như vậy, nhưng sao cũng được, miễn là Hắc Long không
ghét bỏ tôi là được, bởi vì cậu ấy là một người rất quan trọng với tôi,
phải, dù cả thế giới bỏ mặc tôi, cậu ấy cũng sẽ bên tôi.
Mắt Nam Cung Thần loé lên tia lạnh, song nhanh chóng dập tắt trước khi Quyên Phong kịp phát hiện ra.
Theo như Quyên Phong nói thì lần cô đến Việt Nam, Hắc Long đã cố ngăn cản
cô, nếu như lần đó ngăn cản thành công, có lẽ anh và cô sẽ không bao giờ có thể gặp nhau. Nếu lần này hắn ta lại ngăn cản...
Hắc Long, chính là kẻ cản đường lớn nhất của Long Thần.
Nhưng lần đó hắn đã thất bại, thì lần này, tuyệt đối cũng sẽ không có thành
công. Bởi lần này, đối thủ của hắn là Long Thần và cả Long gia.
---
Quyên Phong đã quay về nhà riêng của cô ấy, còn Nam Cung Thần thì ở lại biệt
thự của mình để hoàn thành ít công việc mà mẹ anh giao phó.
Hẳn nhiên, mớ công việc đó cũng chẳng tốn mất bao nhiêu giờ đồng hồ với một người đã có quá nhiều kinh nghiệm kinh doanh của anh vì trong giới bạch đạo, Long gia tồn tại trong cái vỏ bọc là một tập đoàn tài phiệt do
đích thân Long Thần làm CEO chỉ đạo.
Cầm
điện thoại lên ấn một dãy số quen thuộc mà anh đã quên trong một thời
gian tương đối dài. Chỉ sau vài tiếng "tút tút", đầu dây bên kia nhanh
chóng nghe máy, bởi y biết, những kẻ có thể biết được số thuê bao này
đều là những người dù bận cái gì cũng phải nghênh đón:
- Tôi là Tiêu Hùng, cho hỏi ngài là?
Trong ánh đèn chùm pha lê óng ánh như sao, chàng trai, không, đó không còn là chàng trai tuổi 17 Nam Cung Thần nữa, mà là người đàn ông tuổi 24 tên
Long Thần. Thân ảnh cao ráo trong chiếc áo sơ mi đen vững trãi đứng
trước vách tường kính nhìn lên bầu trời mờ mịt vài ánh sao, tay trái
nhéc vào túi quần, mái tóc được vút keo ngược ra phía sau, cất lên chất
giọng kiêu ngạo:
- Đã lâu không gặp, hẳn là cậu chưa quên được lão đại của cậu đâu nhỉ?
- Lão đại, giọng nói này, cái lối nói chuyện này đúng là ngài rồi? Ngài đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức đến rước Ngài về.
- Không đâu, tôi chưa về được - Ánh mắt xanh mị hoặc thu hút tràn ánh
cười giễu cợt: - Tôi còn bận chờ đón thêm một người nữa về.
- Là vị khách quý nào đây? - Tiêu Hùng bật cười, với cái ngữ điệu ngạo
mạn này thì hẳn Long Thần chắc chắn đã ổn rồi, và có lẽ còn tìm được
niềm vui gì nữa rồi đấy chứ.
- Phu nhân
của Long gia, vợ tôi - Nụ cười trên cánh môi vẽ ra, nếu có cô gái nào
đứng đây, chắc chắn sẽ bị nụ cười ấy làm cho hồn siêu phách lạc,
- Này này, đừng đùa tôi chứ Long lão gia, cái loại sinh vật tê liệt trước phụ nữ như cậu mà biết yêu á? Mà cô gái nào xúi quẩy, à là may mắn rơi
vào mắt xanh của ngài vậy?
- Cậu còn nhớ phương châm sống của tôi không?
- Nhớ, là "sống thì phải sống trên đầu người khác", mà có liên quan gì
đâu - Tiêu Hủng nói chuyện rất thoải mái, bởi giữa họ không những chỉ có mối quan hệ chủ - tớ, mà còn là anh em bè bạn, và là tri kỉ.
Nụ cười trên môi người đàn ông sâu hơn, ánh mắt xanh đa tình giảo hoạt:
- Phải, bây giờ tôi sẽ thêm vào một vế nữa, hoàn chỉnh thì là: Long Thần
này, sống, thì phải sống trên đầu người khác. Lấy vợ, thì phải lấy Tần
Quyên Phong.