Chiêng trống rung trời một mảnh hoan hô, lúc này trên trường thao luyện
trong đại doanh quân Tần đang tiến hành một hồi thi đấu xúc cúc hừng hực khí thế, hai bên giao đấu là thân vệ quân của Phù Tô cùng với bộ hạ của Mông Điềm.
Chen qua tường người đang hoan hô đến đứng cạnh lan
can, Doanh Chính nhìn cái tên mặc y phục đủ mọi màu sắc trên sân đối
diện siết chặt nắm tay, hắn nghĩ mình thật đúng là một đồ ngốc.
Nhìn người kia giơ cành cây cột các dải lụa màu lên cao quơ quơ, Doanh Chính hít sâu một hơi, một lần nữa đè xuống lửa giận đã sắp bạo phát của
mình.
“Đây là…” Đứng đằng sau Doanh Chính, Mông Nghị cũng nhìn về cái tên trang phục phải nói là ‘lộng lẫy xinh đẹp’ phía đối diện, rồi
lại len lén liếc mắt về phía người đứng chếch bên trái phía trước mình,
thông minh cái gì cũng không nói, chỉ vươn tay vẫy vẫy Mông Điềm vừa
nhìn về hướng bọn họ: “Đại ca nhìn thấy chúng ta rồi.” Mông Nghị nhỏ
giọng nói với Doanh Chính mặt không chút biểu tình nhưng đã sắp niết gãy rào chắn.
Thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm cái tên phản ứng trì
độn hồn nhiên chưa phát giác ra nào đó, Doanh Chính nhìn về phía Mông
Điềm đang từ trên đài vội vội vàng vàng đi xuống, nói với Mông Nghị đứng bên cạnh: “Ở chỗ này chờ ca ngươi.” Nói xong liền rời khỏi đoàn người
đi về phía đối diện.
Mông Điềm Mông đại tướng quân đến gần, các
Tần binh canh giữ ở thao trường đang đứng cạnh lan can xem đấu bóng lập
tức nhường ra một con đường, đối với một hồi có thể cùng đại tướng quân
tiếp xúc thân mật gần gũi khó có được này đều đặc biệt kích động.
Nhìn qua bên cạnh Mông Nghị không thấy người vừa thấy Mông Điềm rất kỳ quái, bởi vì hắn vừa rồi còn nhìn thấy một người không nên xuất hiện nhưng
lại xuất hiện ở nơi này.
Biết ở đây người nhiều không phải chỗ
nói chuyện, Mông Điềm ném một ánh mắt cho đệ đệ nhà mình rồi đưa người
đến một nơi yên tĩnh: “Đây là có chuyện gì? Bệ hạ sao lại đến?”
“Còn có thể là chuyện gì? Không phải chính là vì can nhi tử (con nuôi) của
ngươi thân nhi tử của hắn sao? Vừa nghe nói Phù Tô tiểu tử kia bị trọng
thương bệ hạ an bài xong chuyện trên triều đình là lập tức chạy đến, ta
sợ có nguy hiểm cho nên cũng theo cùng. Bất quá ca…” Nhón chân lên nhìn
về phía bên kia, Mông Nghị nhíu mày hỏi: “Phù Tô tiểu tử kia trông bộ
dạng hôm nay cũng không giống như bị trọng thương, ta xem hắn sống được
đến là vui vẻ a.”
Theo đường nhìn của Mông Nghị trông sang, Mông
Điềm xoay người khom thân thể về phía trước nói nhỏ vài câu bên tai Mông Nghị, nghe xong người kia nửa ngày nói không nên lời: “Sao không nói
sớm! Ngươi có biết một đường này để có thể nhanh chóng chạy đến chúng ta đã…”
“Đây không phải là sợ lầm thời cơ chiến đấu sao? Ai mà biết bệ hạ lại bí mật phát động tác nhanh như vậy, cũng chưa kịp ngăn cản.”
“Đây tính là chuyện gì chứ! Chết chắc rồi! Ca, ta có thể cực chịu trách
nhiệm mà nói cho ngươi biết Phù Tô tiểu tử kia chết chắc rồi!”
Mông Nghị không chút nào khoa trương miêu tả lại kinh qua từ lúc Doanh Chính biết được Phù Tô bị thương cho đến lúc đi đường gấp gáp như thế nào cho Mông Điềm một lần, nghe mà Mông Điềm càng ngày càng khẩn trương.
“Ngươi nói nếu như bệ hạ biết cả tháng này lo lắng hãi hùng vô ích toi công
thì hắn sẽ thế nào? Nhất định sẽ tươi sống đánh chết tiểu tử Phù Tô
kia!” Nghĩ lại thấy mình phân tích rất có đạo lý, lời vừa nói xong Mông
Nghị còn ôm cánh tay cực nghiêm túc gật gật đầu.
“Này còn phải
nói!” Mông Điềm vừa nghe xong lời Mông Nghị liền vội vàng muốn đi cứu
Phù Tô, nào nghĩ lại bị người một phen kéo lại.
Mông Nghị vừa kéo người lại mới sẽ không để đại ca bởi vì tiểu tử thối Phù Tô kia mà bị
liên lụy đâu. Nghĩ đến lão bà nữ nhi bị “chủ nghĩa nữ quyền” tẩy não ở
nhà, nghĩ đến nhi tử bị cố sự đáng sợ dọa đến nỗi cứ mãi đái dầm của
mình, lại nghĩ đến địa vị có cũng được không có cũng chẳng sao của mình
trong nhà, Mông Nghị chỉ ước gì có người có thể hung hăng mà giáo huấn
cái tên Phù Tô kia một trận, bởi vì hắn căn bản chính là căn nguyên của
tất cả ác mộng của mình: “Bệ hạ là thân cha của tiểu tử kia, cũng sẽ
không gây ra tai nạn chết người, cùng lắm thì chửi hắn một hồi, nhưng
nếu như ngươi đi khuyên thì có lẽ bệ hạ sẽ thật sự đánh tiểu tử đó một
trận chết khiếp.”
Ngẫm lại cũng có lý, vì vậy Mông Điềm bỏ chủ ý
đi khuyên can, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt có chút hả hê
của thân đệ đệ mình liền nhíu mày: “Mông Nghị, ta sao lại cảm thấy như
ngươi đang ước gì đại hoàng tử bị bệ hạ đánh?”
Nói đến đây Mông
Điềm mới chú ý đến Mông Nghị từ đầu đến cuối đều gọi thẳng tên trưởng
hoàng tử Đại Tần, lại còn điểm thêm xưng hô vô lễ ‘tiểu tử kia’ như vậy: “Ngươi có phải hay không…”
Thấy Mông Điềm lại muốn thuyết giáo
mình, Mông Nghị bước lên một phen ôm lấy người kia: “Ca, ta rất nhớ
ngươi! Ngươi nhiều năm ở xa luyện binh hai huynh đệ chúng ta đã lâu
không được nói chuyện một hồi!”
Bị Mông Nghị cắt ngang, Mông Điềm thở dài, chỉ có thể ôm lại đệ đệ vỗ vỗ, cuối cùng cũng không nói thêm
lời gì giáo huấn nữa, cho nên cũng không nhìn thấy sắc mặt đáng đập lần
thứ hai nhân gian kế thực hiện được mà lộ ra của Mông Nghị.
“Đốn hắn! Đốn hắn! Dẫn lên trước! Dẫn lên trước! Đá…Đá…Nhấc chân…A…Vào! Vào rồi!”
Mắt thấy Vương Ly đá vào cầu cho đội của mình Phù Tô cực kỳ vui vẻ, vừa ra
hiệu cho đội khua chiêng gõ trống bên cạnh mình nhanh tấu lên, vừa tự
mình giơ cành cây sặc sỡ chạy qua chạy lại, lại còn cùng Vương Ly nhân
vào hai cầu mà kích động làm một màn nhảy lên đụng ngực: “Nga da!” Ở
đường biên Phù Tô Vương Ly lại cùng nhau làm một động tác kéo cung.
“Vương Ly! Vương Ly ta yêu ngươi! Giống như con chuột yêu gạo!” Phù Tô chỉ huy đội cổ động viên của mình bắt đầu hô to.
Người Trung Quốc hàm súc, lão tổ tông của người Trung Quốc lại càng hàm súc,
bọn họ không phải là người treo từ ‘yêu’ bên miệng. Đừng nói cái từ đó
không thốt lên với phụ mẫu huynh đệ, mà cả đời cũng có khả năng không
nói với thê tử của mình lấy một lần, huống chi là với một nam nhân.
Cho nên ban đầu mỗi người ở đây đều đỏ mặt hô không ra miệng, thẳng đến sau lại bọn họ thấy Phù Tô không hề cố kỵ ở bên sân vừa chạy vừa kêu, ai
biểu hiện thật tốt là ‘yêu’ người đó, thêm chi lại bị bầu không khí thi
đấu nhiễm đến, vì vậy những đại lão gia thường ngày chỉ quen cầm kiếm
xách đao liền cũng hô lên theo.
Càng hô lại càng thêm hăng hái,
nghe mà vận động viên trên sân như được đánh máu gà đấu khí mười phần,
thậm chí còn có người tài hoa hiển lộ biên soạn khẩu hiệu cổ vũ thành
từng bộ từng bộ.
“Go! Go! Go! Ale ale ale!” Phù Tô kéo cổ họng
rống cao, mang theo năm nữ bảo tiêu của mình tận chức tận trách làm công tác quan trọng: cổ động viên, một chút cũng không phát giác được nguy
hiểm đang từng bước đến gần mình.
Tiếp nhận ống trúc đựng nước
nội thị cầm đưa qua, Hàn Phồn đi đến bên cạnh Phù Tô đã sắp tắt tiếng,
dâng lên: “Điện hạ uống ngụm nước nhuận nhuận cổ họng, nếu không nửa
trận sau sẽ không còn khí lực hô nữa.”
Nhờ Hàn Phồn nhắc như thế
Phù Tô mới phát giác cổ họng của mình đã khát cháy đến sắp bốc khói, cầm ống trúc qua ùng ục liên tục mấy ngụm lớn: “Lại thêm một…”
Giữa
lúc Phù Tô đang muốn bảo Hàn Phồn lại mang thêm nước đến thì Vương Ly
trên sân đột nhiên liên tiếp tránh thoát ba người bức thẳng đến vùng
cấm, lại mượn một động tác giả vòng qua Mông Hồng vốn canh khung thành
lại vì cầu bị dẫn vào mà cũng nhào ra phòng thủ, dùng một cú phi thân
cực đẹp vững vàng đá cầu vào khung thành không người gác, nhất thời dẫn
đến tiếng vỗ tay sấm dậy toàn trường.
Nhìn Vương Ly mở rộng hai
tay chạy một vòng đang hướng về phía mình, Phù Tô ném bay ống trúc trong tay, cũng không kịp quản hai cái cành bị hắn găm phía sau lưng, ‘ngao’
to một tiếng chạy về phía trước muốn tiến lên cùng Vương Ly làm một hồi
ôm ‘nam nhân gặp mặt’: “Ly Ly ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!”
Đang
lúc Phù Tô kích động vọt đến được nửa chừng thì chợt nhìn thấy Vương Ly
đang chạy về phía hắn chẳng biết vì nguyên nhân gì đột nhiên dừng bước,
biểu tình trên mặt cứ như nhìn thấy ‘Godzilla’ hay là ‘King Kong’ vậy,
không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ.
Nhìn Vương Ly bị đội hữu
xông lên vừa xoa đầu vừa vỗ lưng mà vẫn cấu tứ bất động, Phù Tô âm thầm
chột dạ trong lòng dấy lên một tia bất an, phần bất an này làm hắn thậm
chí còn không có dũng khí quay đầu lại chứng kiến đến tột cùng là thứ kỳ thú gì lại có thể dọa Vương Ly cứng ngắc như vậy.
Lùi về sau hai bước, thấy mọi người trên sân bóng đều dừng chúc mừng, dừng họp an bài
chiến lược, dừng hoan hô, dừng tiếng chiêng trống, dừng tất cả các động
tác nhìn về phía mình.
Ngay sau đó Phù Tô chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng đứng lên rồi quỳ xuống nhịp nhàng, cùng với tiếng…thỉnh an…rất chỉnh tề…
Tiếp đó là một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến nỗi làm cho Phù Tô có cảm giác như đây là sự yên lặng cuối cùng của sinh mệnh.
Cứng ngắc cổ xoay người lại, chờ thấy rõ người đến rồi Phù Tô suýt nữa sợ đến quỳ sụp xuống đất:
Há há miệng, Phù Tô bởi vì quá khẩn trương mà không thể phát sinh dù chỉ
một chút thanh âm, giơ tay lên liều mạng xoa xoa mắt mình: “…Cha…”
Mắt nhìn nhi tử sợ đến phát run lên, Doanh Chính hừ một tiếng, không để ý
đến chúng tướng sĩ đang quỳ gối dưới chân mình xoay người rời đi, mà Phù Tô thì lập tức rút hai cành cây sau thắt lưng ra ném cho Hàn Phồn rồi
vội vàng đuổi theo.
“Xong, điện hạ lần này chết chắc rồi.”
“Chính là, nhìn xem bệ hạ mặt đen đến cỡ nào.”
“Bất quá bệ hạ đến thật đúng là nhanh.”
“Ngu, bệ hạ đến càng nhanh điện hạ của chúng ta chết cũng càng nhanh.” “Lúc trước đừng nên giả bộ trọng thương…”
“Thế nhưng điện hạ lúc đó xác thực bị thương…”
“Vậy thì không nên khuyếch đại…”
Trong tiếng bàn luận xôn xao của chúng thị vệ, Hàn Phồn bò dậy chuẩn bị chạy
theo, lại thấy nội thị câm kia vẫn quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi,
còn toàn thân run bắn: “Làm cái gì vậy? Còn không đứng dậy đi theo hầu
hạ?”
Thế nhưng lời của Hàn Phồn không chỉ không làm người đang quỳ bò lên được, ngược lại khiến hắn sợ đến càng thêm run rẩy.
Phù Tô lúc đó xác thực là bị thương, bất quá thương thuộc về loại nhìn thì
nghiêm trọng kì thực chỉ trượt lớp da chảy chút máu thừa, chứ không khoa trương như lời đồn.
Nhưng cần nói rõ chính là biết mức độ bị
thương thật sự của Phù Tô trong toàn bộ đại doanh không có mấy người,
rất rõ ràng người phụ trách đưa mật hàm cho Doanh Chính thuộc về nhóm
không biết tình huống, cho nên lúc này mới nháo ra hiểu lầm.
Mà
đã nhắc đến chuyện này thì không thể không kể lại chuyện thương tích của Phù Tô là thế nào mà có, nhưng trước đó chúng ta lại phải nhắc đến một
người, bởi vì những chuyện loạn thất bát tao này đều là vì hắn mà dựng
lên.
Người không thể không nói đến đó là chính là quốc sư đương triều của Đại Tần đế quốc, Từ Phúc.
Chuyện kề rằng Từ Phúc ban đầu chết sống cũng đòi theo Phù Tô ra tiền tuyến,
mà Phù Tô muốn có một đại phu miễn phí cũng cứ thế đồng ý luôn. Dọc theo đường đi ngoại trừ những lúc cần phương tiện (đi vệ sinh) ra thì Từ
Phúc đều ở trên xe không dễ ra ngoài gặp người, theo lời Phù Tô thì
chính là giả vờ thần bí. Lại tiếp về sau, nếu như không có lần Phù Tô
bày trò đón gió Bắc xuống sông tắm bị phong hàn, uống mấy lượt dược Từ
Phúc khai, thì tất cả mọi người có lẽ đã suýt quên luôn trong đội ngũ
của bọn họ còn có một nhân vật quốc sư này.
Đến biên quan rồi Từ
Phúc cũng chỉ ở trong phòng của mình không ra ngoài, có chuyện gì cũng
đều là tiểu đồng đi làm thay. Thẳng đến một ngày nào đó sau khi bắt đầu
mùa đông, một loại bệnh kỳ quái quét qua suốt mấy hương trấn biên thành, hại chết không ít người.
Ban đầu là gia cầm, tiếp đó là tiểu hài tử, sau đó là lão nhân, lại sau này phát triển đến người tuổi trẻ thể
tráng cũng lần lượt bị bệnh, đại phu trong thành cũng như quân y trong
quân doanh đều thúc thủ vô sách, bởi vì bọn họ chưa bao giờ gặp qua
chứng bệnh như vậy.
Nghe xong tiểu đồng kể lại tình hình bên
ngoài, Từ Phúc nặng nề thở dài một tiếng, hắn biết đây căn bản không
phải là bệnh gì, mà là độc, bởi vì độc này chính là từ một môn bọn họ
truyền lưu ra. Ban đầu chỉ dùng để lừa gạt sẽ không đả thương tính mạng
con người, nhưng sau lại bị người có ý đồ sửa chút thành phần trở thành
dược sát nhân, hơn nữa loại độc này còn lan truyền cực nhanh.
Phải đến thì không trốn được, ngày hôm sau Từ Phúc liền mang theo tiểu đồng
ra ngoài, bởi vì hắn nhớ giải dược ở trên núi ngoài thành cũng có, cho
nên mới cầm lệnh bài mang theo người ra khỏi đại doanh. Chỉ là lần này
đi thẳng đến bầu trời tối đen hắn cũng chưa trở về, vì vậy tiểu binh thủ vệ liền báo cáo việc này lên thượng cấp, cuối cùng được đưa đến trước
mặt Mông Điềm.
Quốc sư bị lạc mất cũng không phải chuyện nhỏ,
huống chi quốc sư còn là đi tìm dược có thể cứu tính mạng của người
trong toàn thành. Mông Điềm không dám lãng phí thời gian lập tức phái
một đội nhân mã ra ngoài tìm kiếm.
Chưa nói đến trên núi hoang có khả năng có thám tử của người Hung Nô, riêng độc xà mãnh thú ở đó cũng
đã làm Mông Điềm nghĩ Từ Phúc mạng nhỏ khó bảo toàn.
Mà Phù Tô
hôm nay xuất môn đi tỏ vẻ an ủi hỗ trợ phơi dược mài dược vừa hay ở nửa
đường gặp được Tần binh đang phụng lệnh đi tìm Từ Phúc, sau khi nghe
ngóng mới biết được quốc sư đã đi lạc mất. Người dù sao cũng là mình
mang đi, không thể để mất trong tay mình, vì vậy Phù Tô không để ý đến
lời ngăn cản của mọi người cùng đi theo tìm kiếm, nào biết lần này đi
lại thiếu chút nữa không thể trở về.
Bởi vì lúc Phù Tô ở nơi
hoang sơn dã lĩnh tìm được Từ Phúc thì đã thấy mấy đại đao của người
Hung Nô đang nhắm đầu của hắn chém tới, cảnh này thế nhưng làm Phù Tô sợ đến không nhẹ, lập tức nhấc cái nỏ trên bọc cổ tay phải lên nhắm đám
Hung Nô đang muốn chém giết Từ Phúc vọt tới, kế tiếp chính là một hồi
hỗn chiến không thể tránh được.
Mà Phù Tô cũng chưa từng anh dũng như vậy, một mình hắn không chỉ phải che chở hai người một lớn một nhỏ
mà còn phải cầm kiếm tê sát hơn mười người Hung Nô để đợi trợ giúp. Tình hình ngay lúc đó muốn có bao nhiêu kinh tâm động phách thì có bấy nhiêu kinh tâm động phách, Phù Tô ngay cả khí lực ngoan kính tiện tiện lúc bị táo bón cũng dốc sạch cả ra.
Che chở Từ Phúc cùng tiểu đồng, Phù Tô mở đường máu rồi một đường nhắm dưới chân núi chạy như điên, giữa
đường còn vì ngựa cưỡi bị bắn chết mà ngã xuống xong lại kéo hai người
kia tiếp tục dùng hai cái đùi liều mạng chạy, khi đó tín niệm duy nhất
trong lòng hắn chính là nhanh chóng tìm được tiểu đội cùng đến tìm người với mình.
Chỉ là lúc Phù Tô thực sự tìm được thì khắp nơi trên
mặt đất ngoại trừ binh khí ra chính là thi thể, không còn lấy một người
sống, những người này sớm đã chôn vùi tính mạng trong tay người Hung Nô. Lúc đó Phù Tô chỉ hận không thể bóp chết Từ Phúc, một ngọn núi lớn như
vậy vì sao hắn cố tình cứ muốn chạy đến một nơi có nhiều người Hung Nô
chứ?
Hoặc là ngồi tại chỗ chờ chết thành cô hồn dã quỷ nơi núi
này, hoặc là đánh cược một lần lao xuống núi có lẽ còn có một đường sinh cơ, vì vậy ba người đều muốn sống lựa chọn cách thứ hai. Trên đường
chạy xuống Phù Tô lại giết một người Hung Nô cướp ngựa của hắn, ba người cứ như vậy cưỡi một con ngựa tránh né mưa tên đang bay theo không ngừng đằng sau.
Bởi vì trong ba người chỉ có mình Phù Tô mặc khôi
giáp, cho nên hắn ngồi sau cùng để Từ Phúc ngồi chính giữa điều khiển
ngựa, bản thân thì thỉnh thoảng xoay người bắn chết truy binh phía sau.
Thế nhưng đúng lúc này đột nhiên có một mũi tên thô to gấp đôi tên bình
thường nhắm thẳng cái đầu không có bất luận cái gì bảo hộ của Phù Tô bắn đến.
Một tên này nếu như Phù Tô nghiêng thân thể dán người lên
mình ngựa thì có thể né tránh, nhưng bị bắn trúng đầu tất nhiên sẽ là Từ Phúc ở đằng trước. Trong vòng chưa đến 0.03 giây đó Phù Tô dựa vào bàn
năng của thân thể làm ra lựa chọn, hắn dùng hai tay tiếp lấy mũi tên lực đạo mười phần kia, đồng thời cũng vô cùng kỳ tích mà bắt được nó.
Bất quá Phù Tô cũng không dự định nắm nó bất động, huống hồ hắn cũng không
có khí lực làm chuyện này, mà chỉ thừa cơ hội dùng tay chếch đi quỹ đạo
của mũi tên, khiến cho nó lệch sang một bên.
Tất cả phát sinh quá nhanh căn bản không kịp tự hỏi, từ đầu đến cuối Phù Tô làm được tất cả
đều là nhờ vào tiềm lực vì muốn sống mà trong nháy mắt bộc phát ra của
mình.
Lúc này Phù Tô còn chưa chú ý đến mặt mình bởi vì cây tên
quá lợi hại mà đã bị tiễn khí (khí của tên, như kiếm khí) của nỏ rạch ra một vết rách chảy máu đầy mặt, sau này cứ nghĩ đến mũi tên đó suýt nữa
đâm thẳng vào trong đầu mình là Phù Tô lại tức giận đến chửi vào mặt Từ
Phúc.
Sau lại bọn họ gặp được Mông Điềm vì lo lắng cũng đi ra tìm người, lúc này mới có thể giữ lại mạng nhỏ.
Lại sau lại Mông Điềm tương kế tựu kế thả ra tin đồn nói đại hoàng tử trọng thương khó có thể trị liệu, chờ người Hung Nô mắc câu.
Tuy rằng
không đoán trước được, nhưng người Hung Nô từ lúc chiến sự bắt đầu vẫn
luôn không chiếm được tiện nghi vừa nhìn thấy có mấy người giữa đêm
khuya cưỡi ngựa phi ra khỏi đại doanh như là muốn đi truyền tin liền
chặn giết hai người, xem kỹ thì ra là thư gửi về Hàm Dương, mặt trên quả thực viết đại hoàng tử Phù Tô trọng thương không chữa được.
Lại
lại sau lại, lúc người Hung Nô muốn thừa cơ Tần quốc dân tâm bất ổn quân đội sĩ khí suy sụp mà tiến công thì lại bị Mông Điềm chờ chực đã lâu
ngày đánh cho thất bại thảm hại, thành thật suốt mấy tháng.
Mà
thừa dịp người Hung Nô thành thật quân Tần mỗi ngày huấn luyện xong lại
cử hành thi đấu xúc cúc thả lỏng tâm tình, cho nên lúc này mới có một
màn Doanh Chính thấy được trên kia.
“Cũng chỉ có đầu bị thương?”
Tuy rằng nghe nhi tử kể lại sinh động như thật nhưng Doanh Chính trong
lòng tự biết tình hình ngay lúc đó tuyệt đối so với người trước mắt vừa
nói phải càng thêm mạo hiểm.
Dùng ngón tay vuốt ve một đường sẹo
đựng thẳng ngay giữa trán Phù Tô, Doanh Chính nhắm mắt lại phun ra một
hơi thở, đến lúc lại mở mắt ra thì nhắm ngay mặt Phù Tô giáng cho một
quyền, ầm một tiếng đánh người ta ngã lăn xuống đất, cuối cùng nhịn
không được còn đạp thêm một cước: “Ta còn tìm cái rắm gì mà dược trường
sinh bất lão, học cái gì mà thuật duyên niên (kéo dài tuổi)! Cũng không
đủ để bị ngươi dọa! Ngươi có biết dọc theo đường đi ta qua như thế nào
không? Ngươi thì giỏi rồi, ban ngày ban mặt cư nhiên dám nơi nơi cầu
yêu!”
“Ta nào có!” Ngồi xếp bằng dưới đất nhổ ra một ngụm máu loãng, Phù Tô xoa xoa bên mặt bị đánh thũng nhỏ giọng lầm bầm.
Thấy Phù Tô còn dám tranh luận Doanh Chính tiến lên lại muốn đạp thêm một cước, dọa đến Phù Tô vội vàng trốn sang một bên.
Thuận thuận khí, Doanh Chính nhìn cái tên nấp mà vẫn lộ ra nửa đầu đằng sau
cái móc, tức giận hỏi: “Ngoại trừ đầu còn có nơi nào bị thương? Không
phải nói ngươi một thân là máu trên người còn cắm vài mũi tên sao?”
“Chuyện đó…” Nhắc đến việc này Phù Tô trở nên có chút ngượng ngùng khó mở miệng.
“Nói!” Bắn một mắt đao sắc bén mười phần sang, Doanh Chính dọa Phù Tô sợ đến sặc giọng, vội vàng giải thích.
Đưa tay vẫy vẫy Doanh Chính, Phù Tô cố sức đấm một quyền lên phía sau lưng
khôi giáp, liền nhìn thấy ba đuôi mũi tên ‘xoẹt’ một cái xông ra, cắm
thẳng ở sau lưng, cứ như bị bắn trúng vậy.
Nhìn thấy mọi chuyện
trước mắt, sắc mặt Doanh Chính nhất thời đen hết phân nửa: “Còn máu là
chuyện gì xảy ra?” Lúc này hắn cảm thấy đầu mình đã phi thường đau.
“Hắc hắc…Chuyện đó thì…” Rụt rụt cổ, Phù Tô bứt sợi dây ở phần eo khôi giáp
kéo xuống một cái, liền có chất lỏng màu đỏ từ nơi nào đó của khôi giáp
chảy ra, nhuộm đỏ một mảnh.
Lúc này Doanh Chính đã rõ ràng cảm
giác được thứ đang nhảy dựng nhảy dựng trong đầu chính là gân xanh của
mình: “Doanh Phù Tô! Ngươi ngày hôm nay chết chắc rồi! Cư nhiên dám
chuẩn bị những thứ mất mặt xấu hổ như vậy! Xem ta không đánh chết ngươi
thì thôi!”
Cảm thấy mất mặt, Doanh Chính một túm bắt được Phù Tô còn muốn chạy trốn xong liền ném lên trên giường.
“A! Đừng xúc động! Cha ngươi đừng xúc động…” Phù Tô túm dây lưng của mình
lăn qua lăn lại nổ lực tránh né ma trảo của Doanh Chính: “Rõ như ban
ngày, người đến người đi, có thương tích phong hoá, biết bao nhiêu ánh
mắt đang nhìn hai ta…ân ân…”
Dùng vải nhét chặt miệng Phù Tô lại, Doanh Chính cười lạnh một tiếng hóa thân thành mãnh thú nhào tới.
Nếu đã không nỡ động thủ vậy thì Doanh Chính quyết định dùng củ cải của mình làm cho nhi tử không nghe lời này nhớ lâu một chút.
Thế nhưng giờ khắc này Phù Tô lại tình nguyện Doanh Chính cha hắn dùng nắm
đấm nói chuyện với mình, đó chính là thái độ cùng quan cảm bất đồng đối
với sự việc giữa công và thụ.
Hàn Phồn canh giữ ở cách một thước
ngoài trướng nhìn người sắc mặt tái nhợt vẻ mặt kinh khủng bên cạnh,
lạnh lùng nói: “Còn ngây ra đó làm cái gì? Nhanh đi nấu nước!” Nói xong
liền làm hết phận sự canh giữ ở cửa đại doanh không cho phép bất luận kẻ nào đến gần.
…
Mặt trời lặn rồi mặt trăng nhô lên, đại
doanh từ náo nhiệt đã trở nên an tĩnh, binh sĩ trực ban bắt đầu tuần
tra, Doanh Chính rốt cuộc từ trong đại trướng đi ra vẻ mặt đường làm
quan rộng mở: “Quốc sư ở doanh trướng nào?”
“Trướng có đỉnh màu lam ở xa xa kia là doanh trướng của quốc sư, nô lập tức dẫn đường cho bệ hạ.” Hàn Phồn cung kính đáp.
“Không cần, ngươi ở nơi này hầu hạ Tô nhi.”
“Dạ.” Chờ Doanh Chính đi xa Hàn Phồn lúc này mới vén rèm đi vào doanh trướng.
Đi đến ngoài trướng của Từ Phúc thấy bên trong có đèn sáng, Doanh Chính đi thẳng vào một phen kéo lấy áo của Từ Phúc đang ngồi sau bàn đọc sách,
xách người kia lên: “Ta còn suy nghĩ ngươi vì sao phải theo tới, nguyên
lai là muốn cho Tô nhi làm kẻ chết thay gánh tai họa cho ngươi!”
Doanh Chính từ đầu vẫn luôn buồn bực vì sao Từ Phúc lần này lại biểu hiện
tích cực như thế, cho đến một khắc lúc nhận được tin Phù Tô bị thương
hắn mới đột nhiên nhớ ra nguyên nhân Từ Phúc vào cung, những năm gần đây bởi vì hắn không có động tác gì Doanh Chính mới ném luôn việc này ra
sau đầu.
Từ Phúc làm quốc sư của Tần quốc không phải chính là để
tìm cái người có thể thay hắn tránh kiếp nạn hay sao? Doanh Chính lúc đó mới hối hận không ngớt.
“Bệ hạ thỉnh bớt giận.” Đẩy đôi tay đang kéo áo mình của Doanh Chính ra, Từ Phúc chỉnh lý một chút y phục lệnh
cho tiểu đồng vừa bị dọa ngốc đi pha trà, tiếp đó hành đại lễ với Doanh
Chính nói: “Ngày đó nếu như không có đại hoàng tử tương trợ Từ Phúc sớm
đã mất mạng, cũng sẽ không có được thành tựu hôm nay. Tính mạng của thần là nhờ có đại hoàng tử, cho nên thần nợ đại hoàng tử một mạng. Sau này
bệ hạ nếu như có một ngày cần đến Từ Phúc, cho dù là tan hết tu vi Từ
Phúc cũng nhất định báo đáp ân cứu mạng của đại hoàng tử.”
“Ngươi bớt liên lụy Tô nhi nhà ta là được rồi!” Đối với Từ Phúc, Doanh Chính
đã phản cảm đến cực điểm, đặc biệt sau khi người này còn nói ra một điềm xấu như thế.
Nhìn Doanh Chính chắp tay sau lưng đi ra khỏi doanh trướng, Từ Phúc nhắm mắt lắc lắc đầu, trở về bên cạnh bàn lại xem một
quẻ…