Phù Tô một mực vẫn luôn huyễn tưởng mình một ngày nào đó có thể trở
thành một nhân vật quan trọng, ấy vậy mà khi ngày đó thực sự tới thì hắn ngược lại có chút không biết phải làm sao.
Hắn vốn luôn nghĩ
mình giống như cái bánh màn thầu nguội ngắt trong trù phòng phủ tướng
quân tối hôm qua vậy, thích thì ăn, ngại cứng thì ném, nói chung là có
cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng hiện tại, chỉ trong thời gian
chưa đến một canh giờ Phù Tô đột nhiên thấy mình đã từ bánh màn thầu
nguội biến thành bánh bao thịt, lại còn là bánh bao thịt mới ra lò.
Tuy rằng người cướp bánh bao ai nấy đều có tư tâm.
Đối với Vương Ly, Phù Tô không cảm thấy người này theo mình là vì có mục
đích bất lương gì, nhưng với Tử Phúc thì hắn không nghĩ như vậy: “Hỏi
một câu, ngươi vì cái gì lại muốn ta mang theo ngươi đi?”
Như
sớm đã biết Phù Tô sẽ hỏi như vậy, Từ Phúc cười cười nói: “Bởi vì thần
biết y thuật, tiền phương có chiến tranh tất sẽ cần đại phu, thần chỉ
muốn ra đó kiếm chút tiền lời mà thôi.”
“Ngươi nghĩ…ta sẽ tin lời ba xạo này của ngươi?” Phù Tô rất trực tiếp hỏi.
“Sẽ không.” Đối phương hỏi trực tiếp Từ Phúc cũng trả lời rất trực tiếp.
Vậy ngươi còn nói nhảm lảm gì!
Phỉ nhổ liếc nhìn bộ dạng nhàn nhã thong thả của Từ Phúc, bất quá Phù Tô
thật sự cũng nghĩ lần này xuất môn nên mang theo một đại phu bên người, y thuật của Từ Phúc xác thực cũng tốt hơn đại phu bình thường nhiều lắm,
hơn nữa ra chiến trường có lẽ còn có thể phát huy tác dụng hô chút gió
gọi trận mưa hay gì gì đó.
Nghĩ vậy, cảm thấy mang theo Từ Phúc
lợi lớn hơn hại, Phù Tô nói: “Chỉ cần ngươi có thể làm cha ta đồng ý cho ta đi, ngươi nguyện ý theo thì cứ theo.” Dù sao cũng là tiêu xài của
công, Phù Tô trong lòng thầm bổ sung.
“Vậy Từ Phúc trước ở nơi này đa tạ đại hoàng tử.” Từ Phúc chắp tay khấu lễ nói lời cảm tạ.
“Không khách khí, không khách khí!” Cái gì cũng chưa làm Phù Tô hào phóng xua tay, da mặt đủ dày nhận bái tạ của Từ Phúc.
“Thứ cho thần lắm miệng hỏi một câu, chẳng hay đại hoàng tử vì sao lại vội
vã ra tiền tuyến như vậy?” Y theo quan sát của Từ Phúc mấy năm nay về
Phù Tô, người này tuy rằng cách hết ăn lại nằm vẫn còn một khoảng, nhưng tuyệt đối không phải là người tích cực tìm việc để làm. Đặc biệt chuyện trên triều đình có thể trốn liền trốn, trốn không được nói sau, bởi vậy hiện tại Từ Phúc thật sự rất muốn biết nguyên nhân trong đó.
Nghe câu hỏi của Từ Phúc, Phù Tô biến sắc mặt, bắt đầu trở nên nghiêm túc mà ngưng trọng.
Chắp tay sau mông đi đến bên cửa sổ, hắn hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Từ Phúc hồi lâu rồi mới mở miệng nói: “Thiên hạ hưng vong, thân là hoàng
tử của Đại Tần ta sao có thể nấp ở hậu phương vui vẻ một mình. Phù Tô
bất tài, mặc dù không thể suất lĩnh tướng sĩ rong ruổi chiến trường,
nhưng vẫn nguyện làm chuyện ta đủ khả năng để làm.”
Hai mắt nhìn
chằm chằm người trước mặt, Từ Phúc cứ như lần đầu tiên nhận thức Phù Tô, trầm mặc hồi lâu: “Điện hạ…cho rằng…thần sẽ tin tưởng lời này?”
Vốn tưởng rằng Từ Phúc sẽ bị lời mình nói cảm động đến khóc rống chảy nước
mắt, bằng không thì cũng có thể tâm sinh sùng kính, vậy mà người này vừa mở miệng lại là lời hoài nghi trắng trợn.
“Vì sao không tin?” Phù Tô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lời hắn vừa nói xong là phiến tình đến cỡ nào.
“Thần vì sao phải tin? Hơn nữa lời này thật hay giả chính điện hạ rõ ràng
nhất.” Từ Phúc thấy Phù Tô kinh ngạc liền cười cười, khom lưng rót một
chén trà đưa cho người đang tức giận: “Có thể điện hạ lần này muốn ra
tiền tuyến đúng là có xuất phát từ trách nhiệm, nhưng đây tuyệt đối
không phải là toàn bộ nguyên nhân.”
“Thiết!” Một ngụm dốc sạch
trà trong chén, Phù Tô phất tay đi ra cửa, hắn mới sẽ không nói cho Từ
Phúc biết mình sở dĩ muốn ly khai ngoại trừ để góp một phần lực bảo vệ
quốc gia ra cũng là vì muốn cùng Doanh Chính cha làm một màn ‘xa cách
sinh thương nhớ’.
Hai người suốt ngày dán cùng một chỗ lúc nào
cũng gặp thực sự rất bất lợi cho việc phát triển tình cảm, cứ tiếp tục
như vậy thì không bao lâu sẽ đến giai đoạn sản sinh phiền chán.
Cho nên vì con đường tình yêu của mình với Doanh Chính cha trong hai mươi
mấy năm thậm chí thật lâu hơn nữa về sau, Phù Tô quyết định không có
việc gì hai người hẳn là nên xa nhau một cự ly thích hợp nhất định. Bất
quá Phù Tô tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn lần này muốn chạy còn là bởi vì hoa nhỏ của mình cứ mãi bị chèn ép, còn tiếp tục như vậy thì héo rũ
rụng luôn sẽ là chuyện không sớm thì muộn, cho nên lúc này mới muốn chạy đi chơi hít thở chút không khí.
Thấy Phù Tô muốn đi ra ngoài cửa Từ Phúc mở miệng gọi: “Điện hạ…”
“Cái gì nữa?” Phù Tô tức giận quay đầu lại.
“Ấn thời gian mà tính toán thì lúc này bệ hạ cũng đã sắp đến cửa rồi.” Ý tứ là nói với Phù Tô lúc này ngươi ra cửa tuyệt đối là tự nhào lên mũi
dao.
Cho dù sớm muộn gì cũng phải đụng mặt Doanh Chính, thế nhưng Phù Tô tâm tính đà điểu phát tác vẫn quyết định có thể trốn đến đâu hay đến đó, vì vậy dựa theo chỉ dẫn của Từ Phúc đi ra hậu viện leo tường
rời đi.
Mà thực tế quả như Từ Phúc sở liệu, Phù Tô đi chưa bao
lâu Doanh Chính đã hùng hổ một cước đạp cửa bước vào, cửa điện bị đá
văng đến suýt nữa rớt luôn xuống đất: “Người đâu?” Mặt đảo qua hai chén
trà còn đang tỏa hơi nóng trên bàn.
“Vừa mới đi, bệ hạ không gặp
được điện hạ?” Khấu lễ với Doanh Chính vừa vào cửa xong, Từ Phúc lại gật đầu ý chào hỏi với Vương Bí theo sát ở phía sau: “Muộn như vậy bệ hạ
đến chỗ thần thế nhưng có việc?” Từ Phúc cười ha ha hỏi, bất quá nét
cười trên mặt hắn làm Doanh Chính rất muốn đấm sang một quyền.
“Ngươi nói trẫm đến đây là vì cái gì?” Doanh Chính mang theo sát khí nheo lại hai mắt.
Lúc Doanh Chính đằng đằng sát khí đang cùng Từ Phúc nhàn nhã tiến hành
giằng co thì Phù Tô vừa leo tường ra lại tao ngộ một đả kích không lớn
không nhỏ trong đời mình, giờ phút này hắn đã lạc đường.
Chỗ Từ
Phúc ở thuộc về một nơi tương đối yên tĩnh trong cung, bình thường Phù
Tô sẽ không hay đến, dù có việc cũng chỉ đi đường cửa lớn, giờ đột nhiên phải leo tường ra ngoài xung quanh lại một mảnh đen kịt, vì vậy Phù Tô
bảo bảo đáng thương đi vòng quanh đi vòng quanh rồi cứ như vậy lạc
đường.
Đứng giữa bãi đất rộng nghe tiếng lá cây bị gió thổi qua
‘soàn soạt’ bên tai Phù Tô giẫm hai chân hắt xì một cái thật lớn: “Kháo, cư nhiên ngay một thị vệ tuần tra ban đêm cũng không có.”
Phù Tô thật ra rất muốn rống cao một tiếng có thích khách để dụ thị vệ đến dẫn đường cho hắn, nhưng nghĩ làm như vậy không chỉ ném sạch mặt mũi của
mình mà thậm chí còn rất có thể bởi vì xung quanh tối đen nhìn không rõ
mà bị ngộ sát mất luôn mạng nhỏ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là câm miệng tiếp tục mò đường về nhà.
Dưới ánh trăng lờ mờ, bóng lưng
một mình cô linh linh bước về nhà của Phù Tô nhìn thế nào cũng thấy có
chút thê lương…thê lương a…
Sớm đã nhận được tin của thị vệ gác
cửa cung đưa tới, cho nên Triệu Cao một bên sai người nấu nước chuẩn bị
tắm rửa, một bên bảo tiểu trù phòng của tẩm cung làm chút thức ăn khuya
dễ tiêu hóa để sẵn, bản thân thì mang theo những cung nhân, thị vệ còn
lại canh giữ ở cửa tẩm cung chờ đợi. Chỉ là đợi hơn nửa ngày vẫn không
thấy một bóng người, vì vậy hắn liền phái người đi tìm hiểu một chút,
nhìn một cái xem người nọ có phải là sang luôn tẩm điện bên cạnh rồi hay không.
Nhưng còn chưa đợi người Triệu Cao phái đi kịp ra khỏi
cửa đã chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa. Người
có thể cưỡi ngựa trong cung là ai mọi người đều biết, vì vậy một mảnh
cung nhân đều ‘phần phật’ quỳ xuống đất chuẩn bị tiếp giá.
Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Doanh Chính ném roi ngựa trong tay cho Triệu Cao, sắc mặt tức giận đi vào tẩm điện.
Ngóng ra bên ngoài không nhìn thấy thân ảnh của Phù Tô, Triệu Cao trong lòng
tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lập tức theo sát vào chỉ huy cung nhân
trong điện thay y phục cho Doanh Chính, không dám mở miệng hỏi vì sao
lại thiếu một người: “Bệ hạ là muốn tắm trước hay truyền thiện trước?”
Nhận lấy khăn vải Doanh Chính vừa lau mặt lau tay xong, Triệu Cao hỏi.
“Truyền thiện.” Đi đến cạnh bàn ngồi xuống, Doanh Chính nhìn thoáng qua Triệu Cao hỏi: “Người đâu?”
‘Người’ trong lời Doanh Chính tự nhiên chính là Phù Tô, không có khả năng có người nào khác.
“Hồi bệ hạ, đại điện hạ còn chưa trở về, có cần nô gọi người sang cung bên cạnh…”
Triệu Cao vừa nói phân nửa chợt nghe ngoài điện loạn hết cả lên, đèn đuốc
sáng rực: “Ngoài điện là chuyện gì? Có còn quy củ nữa hay không?” Ném
cho nội thị đằng sau một ánh mắt ý bảo hắn nhanh chạy ra xem một cái đến tột cùng là làm sao vậy.
Ngay lúc đó một cung nga vội vã đẩy cửa điện vào quỳ gối trước mặt Doanh Chính kinh hoảng nói: “Khởi bẩm…bệ
hạ…đại…đại…đại điện hạ đã trở về…”
“Người đâu?” Doanh Chính rõ
ràng là rất tức giận về những tạp âm ngoài điện, thầm nghĩ tiểu tử thối
kia vừa trở về đã lăn qua lăn lại ra động tĩnh lớn như vậy, quả thực là
không biết suy nghĩ.
Cung nữ trên mặt đất run bắn người vừa muốn
trả lời đã thấy cửa điện lần thứ hai bị người đẩy ra, chỉ bất quá lần
này vào không phải cung nhân hay thị vệ, mà là một người toàn thân ướt
sững, tóc dán trên mặt còn đang nhỏ nước.
Nhìn gia hỏa đứng ở cửa thân trên thì nhỏ nước thân dưới thì rớt bùn, trong tay còn ôm một con
cá sống đang vùng qua vẫy lại, mày Doanh Chính nhíu chặt càng sâu, thậm
chí đã bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Ngươi đây là lại diễn vở gì, hả?”
Người đứng ở cửa đưa con cá sông cho nội thị ở đằng sau, kéo vạt áo vắt nước
ra đầy đất cười hắc hắc nói: “Cha…đường tối quá ta rớt luôn…vào trong
hồ…”
“Sau đó thuận tiện bắt con cá thêm món cho ta?” Doanh Chính nói tiếp thay Phù Tô.
“Ha ha a…hắt xì!” Chùi chùi nước trên mặt, Phù Tô toàn thân ướt đẫm hắt xì một cái rồi tiếp tục cười ngu.
Nhìn nhi tử một thân chật vật cười ngây ngô, mà cung nhân xung quanh hình
như đều đã hóa thạch, Doanh Chính giận dữ hét lên: “Còn không nhanh hầu
hạ đại hoàng tử tắm rửa!” Một lời nói ra dọa mọi người sợ đến nỗi vội
vàng quỳ gối xuống đất.
“Thiết, thực hung!” Phù Tô tự cho là rất nhỏ giọng lầm bầm, vậy mà vẫn bị Doanh Chính nghe nhất thanh nhị sở.
Giận tím mặt, Doanh Chính một cái tung người nhảy lên, lấy thế sét đánh
không kịp bưng tai xuất hiện trước mặt Phù Tô một phen nhéo lấy tai hắn
xách vào phòng tắm sát vách, không chút nào để ý đến tiếng cầu xin tha
thứ khốc thiên thưởng địa của người nào đó.
Doanh Chính không
muốn cho Phù Tô ra tiền tuyến ngoại trừ bởi vì ghét phải xa cách nhi tử, nguyên nhân càng chủ yếu chính là vì không muốn nhi tử dính đến nguy
hiểm. Mặc dù biết Phù Tô tuy rằng nhìn qua có vẻ văn nhược nhưng võ nghệ nhất đẳng, hơn nữa dù có đến biên quan cũng tuyệt đối sẽ không ra chiến trường giết địch, thế nhưng Doanh Chính vẫn rất lo lắng.
Mắt
thấy đã sắp vào đông, người Hung Nô tiến công lần sau so với lần trước
càng thêm kịch liệt, tuy rằng tiền phương không thất thủ nhưng quân Tần
cũng không chiếm được tiện nghi gì lớn.
Mặt đối mặt hỗn chiến đối với Tần chưa chắc đã có lợi, cho nên ‘kéo dài’ trở thành chiến thuật
đảm bảo. Trong tình hình thiếu lương thiếu y khí trời dần lạnh tộc Hung
nô chắc chắn sẽ lui binh, lúc này cũng chính là lúc quân Tần cần lương
thảo áo bông qua mùa đông nhất.
Cân nhắc hết lần này đến lần
khác, xác định thời điểm này nhi tử đi giao lương xong gấp gáp trở về
qua lễ mừng năm mới hẳn là không xảy ra đại sự gì, bởi vậy Doanh Chính
rốt cuộc cũng gật đầu chính thức hạ chỉ, lệnh cho các nơi nhanh chóng
điều vận lương thảo trong thời gian chế định vận tổng đến hội họp dọc
theo con đường đội đưa lương tất phải đi qua. Lại phái người đến các nơi giám sát công việc điều lương, miễn cho đến lúc đó làm lỡ thời gian đội ngũ hành quân, lại khiến cho nhi tử bảo bối của hắn không thể đúng lúc
trở về ăn lễ mừng năm mới.
Bất quá cho dù Doanh Chính đã hạ chỉ
cho phép Phù Tô áp giải lương thảo ra tiền tuyến, nhưng hai phụ tử vẫn
xảy ra chút va chạm nho nhỏ, hiện đang rơi vào giai đoạn chiến tranh
lạnh.
Mà hết thảy những chuyện này đều là vì một hồi ‘nhéo tai’
ngày đó gây nên. Chẳng biết lúc ấy Doanh Chính có phải là quá mức tức
giận hay không mà hạ thủ mất cân nhắc, nói chung tai của Phù Tô ngày hôm sau đã trở nên vừa tím vừa thũng, cứ như một cái tai heo sinh trưởng
trên đầu người.
Phù Tô sĩ diện nổi giận, đời trước cộng thêm nửa
đời này hắn đều chưa từng mất mặt như vậy, vì thế Phù Tô quyết định
trước khi đi tuyệt đối sẽ không phản ứng…tuyệt đối sẽ không chủ động
phản ứng Doanh Chính cha hắn nữa.
Nhưng nếu nói đến trên đời này
ai trọng mặt mũi nhất, thì người này không ai khác ngoài hoàng đế, không có một hoàng đế nào không để ý thể diện, mặc dù biết bản thân sai rồi
cũng tuyệt không dễ dàng thừa nhận. Bởi vậy Phù Tô không phản ứng Doanh
Chính, Doanh Chính cũng không phản ứng Phù Tô, hai người cứ như vậy
giằng co lẫn nhau.
Cách xuất phát còn có vài ngày, Phù Tô bao
chặt cái tai bị thương lại, dưới sự len lén quan sát của mọi người
nghênh ngang đội cái hộp mà hắn ghét nhất đi đến công bộ tìm Lỗ Hoa
thương thảo công việc chuẩn bị xuất phát.
Doanh Chính trong lòng
dự định chính là để Phù Tô giao lương xong thì trở lại, nhưng Phù Tô thì không nghĩ như vậy. Trong tình hình tuyệt đối an toàn có thể tung ra
bao nhiêu danh tiếng thì cứ tung bấy nhiêu chính là tín ngưỡng cố định
của Phù Tô.
Vốn hắn còn dự định ra được đến biên quan sẽ mượn lý
do ‘tướng ở xa có chuyện không thể tuân theo’ mà không vội vã hồi cung,
nhưng kinh qua lần chiến tranh lạnh này Phù Tô hạ quyết tâm tuyệt không
dễ dàng trở về, dù có trở về cũng phải phong cảnh thật to một hồi đã nói sau.
Phù Tô biết hiện tại ngoại trừ phải phòng bị tộc Hung Nô
vào lúc bắt đầu mùa đông vì hết thức ăn mà quyết một trận tử chiến đến
cùng trước khi rút lui, còn phải phòng bị bọn chúng vào đầu xuân lần thứ hai đến cướp giật.
Kỵ binh của tộc Hung Nô tuy rằng lợi hại nhưng cũng không phải không có phương pháp đối phó.
Nhật Bản thời Chiến quốc có Takeda Shingen được xưng là quái thú kỵ binh,
cùng đội kỵ binh ‘Phong Lâm Hỏa Sơn’ của mình chưa bao giờ chiến bại
không phải cũng toàn bộ bị diệt dưới đội súng kíp của Oda Nobunaga sao?
Súng kíp hiện tại mặc dù không có, nhưng hỏa dược thì nhờ phúc của Lý Hậu mà đã có rồi, cho nên Phù Tô sớm đã lệnh cho người của công bộ len lén
nghiên cứu chế tạo tạc đạn có thể cột vào đầu tên bắn ra, mà hiện tại
rốt cuộc đã có lúc cần dùng đến.
Từ lúc biết được Phù Tô sẽ áp
lương ra biên quan mọi người trong công bộ đã bắt đầu bận rộn cùng thi
triển sở trường liên tục mấy ngày không ngủ chuẩn bị cho Phù Tô một bộ
khôi giáp mặc vào vừa tiêu sái lại thực dụng.
Áo giáp toàn bộ đều màu đen, ban đầu để đẹp mọi người còn muốn làm viền bạc, bất quá lo
lắng đến chuyện ra chiến trường ăn mặc càng không giống người thường
càng chói mắt cũng càng nguy hiểm, lúc này mới thôi.
Khoản khôi
giáp cố ý lượng thân chế tạo cho Phù Tô này ở các khớp tứ chi được xử lý rất tinh tế, vừa an toàn lại linh hoạt sử dụng hoàn toàn không phát
sinh mâu thuẫn, phòng hộ vai làm ba lớp chồng lên, bao kín cánh tay lại. Ngay cả tệ đoan của khôi giáp là cổ áo các công tượng cũng làm bổ sung, bảo hộ yết hầu người mặc. Cho nên khôi giáp có thể nói là tiên tiến
nhất thời điểm hiện tại, là một trang bị bảo hộ có năng lực phòng ngự
cực mạnh.
Vây quanh thứ còn được khoác áo choàng màu đen treo
trên giá, Phù Tô liên tục ngợi khen cảm thán trí tuệ cổ nhân quả thực
không tầm thường.
“Điện hạ xem ở đây.” Lỗ Hoa đi đến vén áo
choàng lên, chỉ thấy phía sau khôi giáp có một khối tấm chắn không lớn
nhưng đủ dùng để phòng ngự: “Nếu như điện hạ gặp phải tê sát cự ly gần
chỉ cần hạ tấm chắn phía sau xuống là được.” Chỉ vào một rãnh nhỏ trên
tấm bọc cổ tay trái giải thích.
“Hoa Hoa…Ngươi thực sự là…quá tuyệt vời!” Phù Tô tặng Lỗ Hoa một cái ôm thật chặt.
“Điện…điện hạ ta còn chưa nói xong.” Đỏ mặt kéo Phù Tô đang ôm mình ra, Lỗ Hoa mặt hồng rực cầm lấy tấm bọc cổ tay phải của khôi giáp cố sức vung lên, chỉ thấy một cái nõ giản dị gấp bên trong bắn ra, tên tự động lắp vào.
Trách không được hắn nhìn thế nào cũng thấy bao cổ tay phải dày nặng hơn bên
tay trái, nguyên lai là có chuyện như vậy, Phù Tô nhịn không được vươn
tay sờ sờ: “Hoa Hoa ta thật yêu ngươi!”
Tuy rằng ‘ta yêu ngươi’
‘ta thật yêu ngươi’ những lời này Lỗ Hoa từ trong miệng Phù Tô đã nghe
rất nhiều năm, cũng biết đây chỉ là lời cửa miệng mà đối phương dùng để
biểu đạt sự hài lòng, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.
Hài lòng ôm khôi giáp của mình, nếu không phải vết thương trên tai ảnh
hưởng bộ mặt thành phố thì Phù Tô sớm đã mặc nó lên thân khoe khoang một vòng hoàng cung.
Sai người cẩn thận đưa đồ đến tẩm điện của
mình, Phù Tô đóng cửa lại kéo Lỗ Hoa ngồi xuống bên bàn: “Ta nghe nói có người đề xuất cho ngươi đi thiết kế bộ phận then chốt của hoàng lăng,
ngươi ngàn vạn lần đừng ngu ngốc mà gật đầu đáp ứng. Đừng nói là thiết
kế bộ phận then chốt, ngay cả người đi xây lăng ngươi có gặp qua ai còn
sống được đi ra sao? Hoàng lăng có ngươi hay không cũng có người thiết
kế, ngươi đừng mò mẫm xen vào.”
Biết Phù Tô là vì tốt cho mình, Lỗ Hoa gật đầu.
“Nếu như cha ta hạ chỉ bắt ngươi sửa lăng ngươi liền giả bệnh, có biết hay không?”
“Đã biết.”
Phù Tô không nói cho Lỗ Hoa mình đã thay hắn che chắn vài lần, lại căn dặn một phen rồi liền đứng dậy chuẩn bị đi về.
“Điện hạ…”
“Cái gì?”
“Người…cẩn thận một chút…”
Từ khi Doanh Chính xách tai Phù Tô cho đến ngày hôm nay Phù Tô xuất phát,
suốt mười ngày hai phụ tử ai cũng không buồn phản ứng người kia, thậm
chí ngày hôm nay trên đại điện cũng không thèm nói chuyện với nhau.
Phù Tô một thân khôi giáp quỳ một gối xuống đất tiếp nhận thánh chỉ, sau đó trong tiếng trống trận tiêu sái tung người lên ngựa, mang theo chúng
tướng sĩ đi về hướng biên quan.
Biết được hôm nay đại quân xuất
phát, hai bên trái phải đường lớn Hàm Dương vây đầy bách tính vui vẻ đưa tiễn bọn họ, đặc biệt Phù Tô anh tuấn tiêu sái nhờ có khôi giáp không
chỉ làm cho hắn nhìn có vẻ uy vũ mười phần mà còn tăng thêm một mạt khí
phách. Dáng dấp nghiêm mặt lạnh lùng của hắn còn chẳng biết đã mê sát
bao nhiêu người khác phái cũng như cùng phái, làm chúng tướng sĩ theo
sau cũng thấy mình được thơm lây.
Vương Bí đi lên thành lầu đứng
bên cạnh Doanh Chính từ đầu vẫn không nói lời nào hỏi: “Ngươi thực sự
không đi tiễn hắn? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bộ dạng hắn mặt
lạnh…Ngươi đi đâu vậy? Ta còn chưa nói xong mà!”
Vương Bí vội
vàng đuổi theo Doanh Chính đã quay người bước đi: “Ngươi cũng thật
là…Hắn không cẩn thận rớt xuống hồ ngươi cần phải xoắn tai hắn ra nông
nỗi như vậy sao? Biết rõ hắn sĩ diện nhất còn gì.”
Dừng bước, quay đầu lại tàn bạo trừng Vương Bí đang lải nhải phía sau, Doanh Chính sải bước rời đi.
“Ngươi đừng để phải hối hận, Vương Bí ta dám cam đoan lần này hắn đi khẳng
định sẽ không đơn giản trở về.” Vương Bí đắc ý đứng tại chỗ nói với theo hướng Doanh Chính.
Đội ngũ đã ra khỏi thành Hàm Dương, dọc theo
đường đi Phù Tô đều nghiêm mặt lạnh lùng không buồn hé răng, điều này
làm cho Vương Ly đã quen thói hi hi ha ha của hắn rất không thoải mái:
“Ngươi…không sao chứ?” Giục ngựa tiến lên, Vương Ly hỏi.
“Ta giống có sao?” Phù Tô trừng sang dùng lỗ mũi hầm hừ.
“Giống!”
“Biến! Đừng chọc ta, bằng không cắn ngươi!” Nhe răng dọa Vương Ly chạy đi nơi
khác, Phù Tô trong lòng mắng Doanh Chính một trăm lần, đồng thời thề lần này xuất môn tuyệt đối không viết về cung dù chỉ một phong thư: “Cái
tội ngươi không nói chuyện với ta! Cái tội ngươi không nói chuyện với
ta!” Phù Tô níu chặt lông bờm ngựa tức giận nói.
Kỳ thực chiến
tranh lạnh đến ngày thứ năm thì Phù Tô đã quyết định chỉ cần cha hắn nói chuyện với hắn trước thì hắn sẽ đáp lại, vậy mà thẳng cho đến hôm nay
Doanh Chính cũng không thèm nói với hắn lấy một chữ, vì vậy Phù Tô rất
tổn thương, rất tức giận. Bất quá lúc này Phù Tô vẫn chưa phát hiện hành vi của hắn hiện tại chính là việc mà toàn bộ tiểu thụ đều làm: giận
dỗi. Phải biết là mặc dù từ đầu vẫn luôn bị người kia đè nhưng Phù Tô
cũng chưa từng chịu thừa nhận mình là tiểu thụ.
Cưỡi ngựa đứng ở
chỗ cao nhìn theo bóng người dễ nhận ra nhất trong đội ngũ, Vương Bí lắc đầu nói: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ta không thể không nói
nhi tử nhà ngươi xác thực rất chói mắt, đều là một thân đen mà vẫn dễ
nhận rõ như vậy.”
“Tất nhiên, cũng không nhìn một cái cha hắn là
ai!” Nhìn nhi tử một thân khôi giáp đeo kiếm cưỡi trên con ngựa cao to
miễn bàn có bao nhiêu dũng mãnh, Doanh Chính đầy mặt tự hào, trong mắt
đã không còn điều gì khác có thể lọt vào.
“Ai nha…Ngươi cứ khoe
khoang đi! Người ở trên chiến trường chói mắt là chuyện tốt gì a!” Bộ
dạng đắc ý dào dạt đó của Doanh Chính làm người cũng là phụ thân như
Vương Bí vô cùng phỉ nhổ.
“Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại! Ngươi chính là ghen tị Tô nhi của ta! Hồi cung!” Doanh Chính