Từng hàng từng hàng tội trạng liệt ra trên tấu chương làm Thuần Vu Việt
choáng mắt kinh hồn, bỏi vì mặt trên viết không hoàn toàn là đúng, ít
nhất có hơn phân nửa là giả tạo, mà chính hơn phân nửa này mới là lên án trí mạng nhất.
Từng điều từng điều từng kiện từng kiện, tất cả
đều là lên án hắn bày mưu đặt kế học sinh của mình kích động bách tính ô miệt hoàng tử đương triều, mua chuộc quan viên trong triều cùng dâng
tấu trọng phục ‘phân phong chế’, ý đồ nhân cơ hội nuôi binh tự lập làm
vương.
Kích động bách tính kéo đại hoàng tử xuống ngựa nhân cơ
hội đó khôi phục phân phong Thuần Vu Việt hắn thừa nhận, nhưng điều cuối cùng là tự lập vương phản triều đình thì Thuần Vu Việt thậm chí còn
chưa từng nghĩ qua.
Tư tâm tuy có, nhưng lòng sùng quân của một
Thuần Vu Việt thâm thụ tư tưởng Nho gia tuyệt sẽ cho phép hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo đó.
Truy nguyên lại thì tất cả những gì Thuần Vu Việt làm đều là vì ngoại tôn của mình, sợ hắn tương lai cũng sẽ như
lịch đại công tử Tần quốc cuối cùng đều sa vào cảnh làm đá kê chân cho
thượng vị giả, rơi xuống một hạ tràng thê thảm.
Kỳ thực Thuần Vu
Việt cũng có thể quang minh chính đại yết kiến bái phỏng Phù Tô, mượn
tình cảm thỉnh hắn chiếu cố thập tam hoàng tử, lấy thái độ làm người của Phù Tô hắn chắc chắn sẽ thủ tín làm được. Thế nhưng Thuần Vu Việt lại
chọn sai phương pháp, hết lần này đến lần khác đánh chủ ý âm u lên thân
Phù Tô, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mà Doanh Chính không thể dễ dàng
tha thứ nhất chính là có người dám mơ tưởng hãm hại nhi tử bảo bối của
mình, không chỉ nói hay làm, ngay cả nghĩ cũng không được.
Hai
tay run rẩy cầm tấu chương, hai mắt trừng thật lớn, Thuần Vu Việt biết
mình hôm nay có nói cái gì cũng đều vô dụng. Tội trạng ghi trên đây điều điều đều là tử tội, điều điều đều có chứng có cứ, thực thực giả giả
trộn lẫn vào một chỗ làm hắn không thể nào biện giải, tất cả cũng đồng
thời nói rõ đế vương trên kia căn bản không dự định cho hắn một cơ hội
giữ lại mạng cho mình.
“Ngươi còn lời gì muốn nói?” Doanh Chính ngồi trên thượng tọa mở miệng hỏi.
Trong đầu hiện lên mấy biện pháp, Thuần Vu Việt thậm chí còn nghĩ đến chuyện
lợi dụng danh vọng của bản thân cùng học sinh của mình, thế nhưng cuối
cùng điều nào hắn cũng không chọn, bởi vì tỉnh táo lại rồi hắn biết hôm
nay vô luận mình lựa chọn thế nào đi nữa cũng không trốn thoát được cái
chết. Toàn bộ đường lui mà hắn có nhất định đều đã bị người ở trên kia
ngăn chặn, ngoại trừ nhận tội ra không còn phương pháp nào khác, nếu
không sẽ còn liên lụy đến nữ nhi cùng ngoại tôn trong hậu cung.
Đóng lại tấu chương trong tay, Thuần Vu Việt ngẩng đầu nhìn đế vương trên
thượng tọa, quyết định gánh toàn bộ tội danh lên thân minh, vô luận hắn
có làm hay không cũng đã không còn quan trọng nữa: “Tất cả đều do một
mình tội thần gây nên, thập tam hoàng tử hoàn toàn không biết gì, mong
bệ hạ minh giám.”
Thập tam hoàng tử làm hay không làm bản thân
Doanh Chính rất rõ ràng, hắn làm như vậy bất quá là để Thuần Vu Việt
nhận tội mà thôi.
Nếu như hắn thành thành thật thật gánh chịu
toàn bộ tội danh thì Doanh Chính đương nhiên sẽ không đuổi tận giết
tuyệt, nhưng nếu Thuần Vu Việt không biết tốt xấu thì hắn cũng không
ngại đẩy ra một hoàng tử, hôm nay thái độ của Thuần Vu Việt rất làm
Doanh Chính hài lòng.
Giao chuyện thanh tra dư đảng của Thuần Vu
Việt cho Lý Tư làm, lại sai người kéo luôn những quan viên cùng Thuần Vu Việt chỉ mặt Phù Tô trên đại điện xuống chờ thẩm vấn, Doanh Chính lúc
này mới quay đầu nhìn về phía nhi tử đang đứng giữa đại điện trộm lắc
lắc cổ.
Nhớ lại những vết cắn tối hôm qua mình nhận được trên vai cùng với vẻ ngoan kính của người nào đó lúc ở thiện phòng băm củ cải
được người báo lại, mắt thoáng mị một chút, Doanh Chính ý xấu chợt lóe
lên: “Chuyện đại hỏa ở thư lâu tuy là ngoài ý muốn nhưng đại hoàng tử
Phù Tô thất trách cũng là thật, lập tức phạt đến từ đường tư quá ba ngày xem như nghiêm phạt, mượn đó làm gương. Mông tướng quân tuyên cáo xử
phạt của trẫm cho các nông hộ ngoài thành, người phạm sai lầm trẫm chắc
chắn sẽ xử phạt, người không có lỗi trẫm cũng tuyệt sẽ không oan uổng.
Đưa đại hoàng tử đến từ đường, bãi triều!” Nói xong không để ý đến người nào đó đang sững sờ giữa điện, Doanh Chính mang theo cung nhân phía sau nghênh ngang rời đi.
Không đúng a! Trong kịch bản đã bố trí tốt
rõ ràng không có đoạn này, hiển nhiên đây là diễn thêm trắng trợn, lại
còn là trong điều kiện không báo trước cho mình biết, thậm chí bởi vậy
còn đánh cho mình trở tay không kịp ngay cả một cơ hội biện bạch cũng
không cho, đây quả thực là quá vô si! Huống hồ dựa vào cái gì mà phạt
hắn đi từ đường tư quá? Tất cả những chuyện này còn không phải đều là
bọn hắn an bài hay sao?
Chớp mắt mấy cái, chờ người trên đại điện đã đi về không còn nhiều lắm thì Phù Tô mới đột nhiên tỉnh táo lại từ trong tin dữ.
Nghĩ đến tất cả những gì Doanh Chính làm rất có thể là vì trả thù một ngụm
tối hôm qua mình cắn trên vai hắn, Phù Tô lại hối hận lúc đó không cào
thêm hai nhát, làm cho hắn thương tích đầy mình luôn.
“Điện hạ.”
Nghe được có người gọi mình, Phù Tô chán chường ngẩng đầu, thấy là Vương
Tiễn liền vội vã chắp tay hành lễ: “Vương lão tướng quân.”
Vươn
tay vỗ vỗ vai Phù Tô, phát hiện lâu ngày không gặp người trước mắt mặc
dù vẫn không thêm được mấy lượng thịt nhưng cũng đã khỏe mạnh hơn không
ít, đối với điều này Vương Tiễn rất hài lòng: “Từ đường không một bóng
người thật sự âm hàn, đặc biệt là sau khi vào đêm, áo choàng này lão
thần liền tặng cho đại điện hạ.” Sáng sớm sương nhiều cho nên lúc xuất
môn Vương Tiễn có mang theo một kiện áo choàng, không nghĩ đến lại cần
dùng tới. Vương Tiễn cởi áo choàng đưa cho Phù Tô, để hắn buổi tối dùng
tạm làm vật cản gió.
“Tướng quân…” Ôm áo choàng vào lòng, nhìn theo bóng lưng Vương Tiễn Phù Tô cảm động rưng rưng nước mắt.
“Khụ khụ khụ…Đại hoàng tử…Cái này cho người…” cầm lấy cái đệm kín đáo đưa
cho Phù Tô, Lý Tư sắc mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng: “Từ đường không
có đệm, cái này người cầm ngồi tạm.”
“Lý đại nhân…Ngươi thực có
lòng, không uổng công ta lúc đầu cực lực tán thành ngươi ngồi lên vị trí thừa tướng.” Hào sảng vươn tay ôm lấy vai Lý Tư, Phù Tô cười to ba
tiếng. Sau đó bỏ lại Lý Tư đã ngu người ở đó, sải bước chạy thẳng ra
khỏi đại điện đi đến cỗ xe ngựa đã đứng dưới bậc thang chờ đưa hắn đến
từ đường.
Thấy Phù Tô đi tới, thị vệ canh giữ bên cạnh xe ngựa lập tức quỳ xuống khấu lễ, lấy ra ghế nhỏ đặt xuống chờ hắn bước lên.
Quay đầu lại nhìn về phía tẩm cung Phù Tô trong lòng cuồng mắng Doanh Chính
một trận, rồi mới mang theo một bụng cơn tức nhảy lên xe ngựa. Thế nhưng trong nháy mắt lúc mở cửa xe hắn liền sợ ngây người, bởi vì trong xe
không chỉ bày bốn lò than một tấm sắt, còn có mấy bao thịt tươi dùng lá
sen bọc lại cùng vói mấy gói gia vị nhỏ, ngay cả túi ngủ của hắn cũng ở
trong đó.
Nhìn một chút, đây đâu phải đi bế môn tư quá, quả thực giống như là dạo chơi ngoại thành vậy.
Ném đệm với áo choàng trong tay lên xe Phù Tô vội vã bò vào, hắn tuyệt đối
tin tưởng một xe đồ này chính là của vị thân cha vô tình, vô nghĩa, vô
chuẩn tắc kia chuẩn bị, bởi vì chỉ có kẻ lòng dạ hiểm độc hắc can hắc
phế như cha hắn mới chuẩn bị một xe đồ cộng thêm bốn bếp lò lại không
cho hắn lấy một hòn đá lửa hay là cây đốt để nhóm lửa dùng chúng.
Cảnh này nói rõ là muốn cho tinh thần của hắn phải chịu dằn vặt thấy được mà ăn không được, đối vói hành vi vô sỉ như vậy của Doanh Chính Phù Tô vô
cùng phỉ nhổ, leo lên xe ngựa ngồi cẩn thận: “Đi thôi!” Đóng cửa xe lại, Phù Tô hạ lệnh.
Phù Tô chỉ biết cha hắn người này không phải là thứ gì tốt.
Lúc Phù Tô đang ngồi trên cỗ xe lọc cọc lọc cọc hướng về đích đến, Doanh
Chính đang ở tẩm cung cùng Triệu Cao xác định đồ chuẩn bị trước đó đã để đủ lên xe ngựa hay chưa.
“Bếp lò, đồ ăn, nước, sách giải buồn,
còn có dược xua muỗi đều đã đem lên xe ngựa sao?” Thay miện phục trên
thân, tháo miện quan trên đầu xuống Doanh Chính hỏi Triệu Cao đang ở sau người hầu hạ.
“Hồi bệ hạ những thứ đó nô đều đã đặt hết lên xe
ngựa để đại hoàng tử đưa đến từ đường, bệ hạ yên tâm đêm nay đại hoàng
tử tuyệt đối sẽ không đói bụng cũng sẽ không bị lạnh.” Treo xong miện
phục, Triệu Cao nhận lấy y bào cung nga đưa lên hầu hạ Doanh Chính mặc
vào.
Đứng trước kính nhìn theo hình ảnh đang xoay vòng hầu hạ
mình mặc đồ của Triệu Cao, Doanh Chính thoáng nhíu mày nói: “Vậy vì sao
trẫm cứ có cảm giác như đã quên cái gì không chuẩn bị, ngươi giúp trẫm
nghĩ nghĩ lại xem.”
Không có a, cần mang đều đã mang rồi: “Bếp
lò, thức ăn, sách, đệm giường…Bệ hạ, không bỏ sót cái gì a, thậm chí
ngay cả gối đầu đại hoàng tử thích ôm nhất cùng ngọn đèn nô cũng đều đã
đưa lên xe, theo lý thuyết thi không thiếu cái gì nữa.”
“Không đúng, trẫm vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó…”
Doanh Chính Triệu Cao hai chủ tớ suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra cái gì,
vì vậy Doanh Chính đổi xong y phục liền đến nghị chính điện phê duyệt
tấu chương, cho đến buổi tối lúc hắn trở lại tẩm cung nhìn ngọn đèn được thắp lên thì rốt cuộc mới nghĩ ra mình đã quên cái gì: “Triệu Cao!”
Triệu Cao đang chỉ huy cung nhân chuẩn bị vãn thiện nghe giọng Doanh Chính liền vộii vã chạy vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Nhìn chằm chằm Triệu Cao hồi lâu Doanh Chính mang theo hi vọng mở miệng hỏi: “Đá đánh lửa có đưa lên xe sao?”
Nghe hỏi như thế Triệu Cao cũng rốt cuộc nhớ ra mình quên cái gì, sắc mặt
đột biến, cuống quít quỳ xuống đất: “Nô…nô…lập tức đưa sang…”
Ngẫm lại lại thấy không có khả năng, bị phạt đi từ đường tư quá còn mang
theo nhiều thứ như vậy đã rất đặc thù, nào còn có thể cố ý mang đá đánh
lửa sang, nếu như để cho người khác biết…
“Bệ hạ…”
“Ngày
mai…phái người tìm một cơ hội…đưa sang đi…” Trong lòng có một chút xíu
hối hận đã dùng việc phạt nhi tử đi từ đường để báo thù chuyện bị cắn.
Nhưng Doanh Chính lại lừa mình dối người nghĩ chỉ là một buổi tối mùa hè mà thôi cũng không lạnh đi đâu được, cho nên để nhi tử hưởng gió một
đêm hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Mà đồng thời lúc Doanh Chính
đang có ý đồ mượn cớ trốn tránh để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình,
còn Triệu Cao thì đang liên tục tự trách vì sao lại không kiểm tra kỹ
càng đồ phải mang đi, Phù Tô thân là người bị hại lại đang khoác áo
choàng Vương Tiễn tặng, ngồi trên đệm Lý Tư cho, dùng tấm sắt gác lên
bếp lò nướng thịt bò ăn.
Về phần lửa trong bếp lò là làm thế nào
mà dấy lên được, cái này thì phải hỏi gốc cây cổ thụ đáng thương trong
viện giờ đã bị chém thất linh bát lạc cành khô đầy đất cùng với một đôi
tay đã bị mài rách cả da của Phù Tô.
Một tháng sau, qua Lý Tư
điều tra làm rõ, trong lần Thuần Vu Việt hãm hại đại hoàng tử Phù Tô
này, chuyện hắn sai học sinh phát tán lời đồn khắp nơi nhiễu loạn lòng
dân lấy đó thỏa mãn tư dục của mình đều là thật, mà Thuần Vu Việt cũng
thừa nhận chuyện thiêu cháy thư lâu là hắn sai người khéo tay an bài.
Thế nhưng một phen tra phán xuống lại dính dáng liên lụy đến tận hơn bốn
trăm sáu mươi người, trong đó có kẻ bày ra mọi chuyện cùng kẻ đi kích
động, cũng có người đọc sách đọc đến ngu ngốc cái gì cũng không biết chỉ mò mẫm theo đuôi ồn ào, cũng có người từ tố cáo lẫn nhau mà ra, cũng có người vô tội bị liên lụy.
Tóm lại ngay cả Lý Tư cũng không ngờ
lần này lại dây dưa đến nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời vị thừa tướng Tần quốc thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn này cũng không có biện pháp,
chỉ có thể tiến cung tìm Phù Tô thương nghị.